Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 797 - Chương 797. Chương 797: Phương Thiên Địa Thứ 10

Chương 797. Chương 797: Phương thiên địa thứ 10
Thượng Quan Hâm Dao không chọn sai tông môn, bởi vì không chỉ có tông chủ chống đỡ nàng, mà còn có đồng môn chống đỡ nàng. Nhưng mà, hình như Dạ Tinh Thần chọn sai tông môn. Bởi vì từ khi sau khi vào tông, số lần thể hiện không nhiều, số lần bị trò mèo lại thật nhiều!

Ví như phương thiên địa thứ bảy này khảo nghiệm, bắt nguồn từ cảm xúc tiêu cực, võ giả không chỉ phải kiên quyết tuyệt đối, hơn nữa còn phải có tâm tính tích cực hướng lên, nếu không rất dễ dàng bị ăn mòn, từ đó trở nên tuyệt vọng và tự ti.

Dạ Đế kiên quyết không nói, tâm tính vì báo thù cũng chẳng tích cực cỡ nào, nếu như bình thường vượt quan có lẽ có thể gánh vác được. Có điều hắn nhất định muốn khiêu chiến độ khó khăn hệ số cao nhất.

Làm sao mới tính khó khăn nhất?

Đương nhiên là khởi động độ tuổi và linh hồn hạn chế!

Sau mấy lần bị cảm xúc tiêu cực cùng nhau quấn lên, Dạ Đế ngay cả chống cự cũng không chống cự được, trực tiếp ngồi chồm hổm trên mặt đất gào lên, thậm chí tự ti đến mất đi dũng khí sống sót.

Aiz.

Không thể trách hắn chọn sai tông môn, chỉ có thể trách chính hắn tìm đường chết.

- Mau mau!

Quân Thường Tiếu vội nói.

- Mau mau dừng lại!

Hai phương thiên địa trước thật vất vả tạo ra hình tượng Dạ Tinh Thần cường thế, lúc này ngồi chồm hổm trên mặt đất giống như tiểu tức phụ một khóc hai nháo ba treo cổ, nỗ lực lúc trước chẳng phải uổng phí!

Thượng Quan Hâm Dao vội vàng đóng hình thức khảo nghiệm lại.

- Ta là đồ bỏ đi, ta sống trên cõi đời này cũng là đang ô nhiễm không khí, ô nhiễm...

Dạ Tinh Thần tuyệt vọng gào đột nhiên dừng lại, chợt cả người sững sờ tại chổ.

- Ta... Vừa rồi đang nói cái gì?

Trong nhân thế, sự việc thống khổ nhất không gì qua được, tuy thức hải bị các loại cảm xúc tiêu cực khống chế, nói không nên lời, nhưng chờ sau khi kết thúc, thế mà mình còn có thể nhớ tinh tường!

Một khắc này, Dạ Tinh Thần ngồi chồm hổm trên mặt đất, chậm chạp không đứng lên. Tay che trên mặt dính đầy nước mắt, tâm lý quát ầm lên.

- Mẹ nó, đến cùng ta đang nói cái gì!

Thời điểm này vô cùng giống với người bị mộng du nhưng lại có thể nhớ rõ tất cả những gì mình đã trải qua....

- Xảy ra chuyện gì?

- Dạ Tinh Thần nói mình là đồ bỏ đi?

- Ta nghe rồi, hình như hắn còn khóc nữa!

Tuy Thượng Quan Hâm Dao kịp thời hủy bỏ hình thức khảo nghiệm, nhưng lời Dạ Tinh Thần mới vừa nói ra cùng động tác làm ra hoàn chỉnh truyền ra ngoại giới, hiện ra trong mắt võ giả toàn bộ đại lục. Đám fan hâm mộ vốn đang đang hô hoán từng người sững sờ tại chỗ, từng người chứa đầy nước mắt.

Idol trong mắt bọn họ là ưu tú nhất, siêng năng nhất, cố gắng nhất, bây giờ lại đang phủ nhận chính mình, không thể tiếp nhận, không thể tiếp nhận!

- Chư vị.

Ngay lúc này, Quân Thường Tiếu vội vàng hoà giải.

- Phương thiên địa thứ bảy lưu giữ khảo nghiệm là khiến người ta nản lòng thoái chí, lòng sinh tuyệt vọng, vị đệ tử của ta này đang biểu diễn cho các ngươi, cái gì gọi là nản lòng thoái chí, cái gì gọi là tuyệt vọng bất lực!

- Tinh Thần.

Truyền âm.

- Còn ngồi xổm làm gì, nhanh đứng lên!...

Dạ Tinh Thần đứng lên, đưa lưng về phía ống kính. Nghĩ đến mình vừa rồi làm ra chuyện như vậy trên hình ảnh trận pháp, hận không tìm được một cái lỗ để chui vào!...

- Thì ra là đang biểu diễn!

- Khoan hãy nói, diễn cũng thật giống, ta xém chút là tin rồi!

Sau nghe Quân Thường Tiếu giải thích, các võ giả bừng tỉnh đại ngộ, fan hâm mộ ngôi sao cũng lập tức nín khóc đổi thành cười, cũng tự hào nghĩ, đây chính là kỹ năng diễn xuất của Idol nhà ta, sau này ai còn dám nghi vấn!

Đương nhiên, cũng có người có chút buồn bực. Phương thiên địa thứ bảy đã tồn tại các loại khí tức phụ diện, vì sao bọn họ đứng bên trong không bị gì cả?

- Đến đây.

Quân Thường Tiếu truyền âm.

- Tốt xấu gì cũng đang trực tiếp vượt quan, không thể quá tùy ý, diễn một chút kỹ xảo cho bổn tọa!

Sự việc khống chế trận pháp khẳng định không thể bị ngoại nhân biết, cho nên nếu thân thể đã ở trong phương thiên địa thứ bảy, lúc diễn trò cũng phải diễn trò chân thật một chút!

- A.

Tô Tiểu Mạt gào một tiếng nằm xuống, hai tay nắm thành quả đấm, đánh xuống mặt đất, gào to.

- Quá mất mặt, không muốn sống!

- Vì sao ta còn dũng khí sống trên thế giới này, vì sao ta không chết đi!

Lý Thanh Dương nắm chặt tay, cúi đầu, nỗ lực nháy mắt để nước mắt rơi xuống, nhưng cố gắng thế nào cũng không có cảm giác. Đúng vào lúc này, quay lại nhìn về phía Tiêu Tội Kỷ thì thấy hắn đưa lưng về phía ống kính, vụng trộm lấy ra một quả hành tây lau tới lau lui tại khóe mắt, một hồi đầy rẫy nước mắt.

- Nhân sinh không có chút ý nghĩa nào!

Lý Thanh Dương gào thét, cánh tay khoác lên trên bờ vai Tiêu Tội Kỷ, đưa lưng về phía ống kính truyền âm.

- Sư đệ, cho ta mượn một chút.

Keng!

Thanh âm kiếm xuất vỏ kiếm truyền đến!

Quân Thường Tiếu gác kiếm ở trên cổ, ngửa đầu bi thống.

- Tuy Vạn Cổ tông truyền thừa thượng cổ, nhưng vẫn hèn mọn tại thế, Quân mỗ thẹn với tiền bối trên trời có linh thiêng!

Tiếng bi tráng, ngữ điệu thương xót!

Quao!

Vẫn là tông chủ trâu bò, vẫn là kỹ năng diễn xuất của tông chủ quá tốt!

- Đám chết tiệt các ngươi còn nhìn cái gì, mau tới đoạt kiếm, thật sự để bổn tọa tự vẫn trước mặt mọi người sao?

Quân Thường Tiếu truyền âm.

- Tông chủ!

Tô Tiểu Mạt phản ứng nhanh nhất, lúc này xông lại cướp kiếm, sau đó kẹp ở trên cổ mình, khóc nói.

- Đệ tử sống cũng vướng víu, nguyện ý đi cửu tuyền trước một bước!

Chờ một lát, Lý Thanh Dương và bọn người Tiêu Tội Kỷ chỉ lo mình tuyệt vọng, không ai đến khuyên can hắn, chỉ có thể buông kiếm ra, gào to.

- Ta là đồ bỏ đi như vậy, sao có thể lại làm bẩn một thanh kiếm chứ!

Mọi người....

Bọn họ cũng có thể nhìn ra, đệ tử Vạn Cổ tông ồn ào nháo không muốn sống nhưng chân chính muốn chết thì một tên cũng không có!

Cứ như vậy, dưới cái nhìn của khắp thiên hạ, Quân Thường Tiếu và bộ phận đệ tử biểu diễn nửa canh giờ, mới giả bộ đột nhiên thanh tỉnh khôi phục lý trí, cũng ngạc nhiên nói.

- Ta... Vừa rồi làm cái gì!

- Tông chủ!

Lý Thanh Dương chỉ phía trước.

- Cầu thang thông đệ bát thiên đã hiện ra!

- Thông qua? Cái này thông qua rồi à?...

Quân Thường Tiếu cũng không vội vã tiến vào phương thiên địa thứ tám, tiếp tục nghỉ ngơi tại chỗ.

Chỉ trước mắt mà nói, toàn bộ hệ thống trận pháp tồn tại ở Thập Phương Tuyệt Mệnh Tháp đã bị Thượng Quan Hâm Dao khống chế, nhưng một khu vực hệ thống phụ trách khen thưởng vẫn ở vào trạng thái hư hao, cho nên còn cần tiếp tục cố gắng.

Cố lên, ngươi có thể làm được.

Quân Thường Tiếu khích lệ.

- Ừm!

Thượng Quan Hâm Dao cũng có đầy đủ lòng tin, cũng không phải khống chế trận pháp, mà là vì tông chủ và các sư huynh đều tin tưởng mình.

- Đi.

Ngày thứ hai, Quân Thường Tiếu mang đệ tử leo lên phương thiên địa thứ tám. Nơi này khảo nghiệm hoàn toàn ngược lại với cảm xúc tiêu cực, võ giả tiến vào bên trong sẽ rơi vào huyễn cảnh tâm tưởng sự thành. Có người muốn trở thành cường giả, sẽ xuất hiện cảnh đã trở thành Vũ Đế, nắm giữ ảo giác lật tay thành mây, trở tay thành mưa.

Có người khát vọng sắc đẹp, giờ phút này đã thê thiếp thành đàn, tiêu dao khoái hoạt. Chỉ cần cảm tưởng, phương thiên địa thứ tám sẽ dành cho ngươi hết thảy, có điều điều kiện tiên quyết là, nếu như triệt để trầm luân bên trong không thể tự kềm chế, đều sẽ vĩnh viễn luân hãm không cách nào trở ra.

Nghe đến Biến Ảo Vũ Đế giới thiệu, Quân Thường Tiếu không để Thượng Quan Hâm Dao mở khảo nghiệm, tiếp tục cùng đệ tử biểu diễn làm ra một bộ bộ dáng sống mơ mơ màng màng. Chờ sau khi kết thúc thì leo lên thiên địa thứ chín.

- Thuốc thuốc thuốc!

Chu trưởng lão gấp rút hô.

Chân trưởng lão bên này vội vàng cầm lấy một đống đan dược nhét vào trong miệng Dịch Thiên Hành. Xông qua thiên địa thứ ba, chẳng khác nào sáng tạo kỷ lục cận đại, bây giờ Vạn Cổ tông lại tiến vào phương thiên địa thứ tám, vậy đồng nghĩa với đánh vỡ kỷ lục tồn tại từ thượng cổ thời đại!

Nghĩ đến việc sau này đi ra cửa, hắn có thể khoe khoang với người của chứng nhận quán, không chỉ có thể tự hào nói khu vực bản thân phụ trách có một tông môn đoạt được vô địch long hổ tranh bá, còn có thể tự hào nói, bọn họ phá kỷ lục Thập Phương Tuyệt Mệnh Tháp phong tồn vạn năm, Dịch Thiên Hành nhất thời kích động không kềm chế được!

...

Phương thiên địa thứ chín. Nơi này khảo nghiệm tương đối trâu bò, bởi vì kết hợp tám phương thiên địa trước - thân thể, thân pháp, linh năng, thối cốt, linh hồn, ngũ hành, phụ diện, dụ hoặc. Đương nhiên, không phải từng cái xuất hiện, mà là dựa vào lôi điện đến oanh!

Dùng lời nói của Sấm Sét Vũ Đế - sáng tạo giả phương thiên địa thứ chín, nơi đây là sấm sét thiên địa, rơi xuống lôi kiếp ẩn chứa tất cả khảo nghiệm tám quan trước, chỉ cần có thể tiếp nhận một kích là có tư cách tiến vào phương thiên địa thứ mười.

- Hâm Dao.

Quân Thường Tiếu nói.

- Giảm độ khó khăn đến thấp nhất, bổn tọa đến thử một lần.

Hệ thống....

Nhìn xem Dạ Tinh Thần người ta, muốn chơi thì chơi khó khăn nhất, ngươi lại giảm độ khó khăn đến thấp nhất, cái này có ý gì, lại có cái niềm vui thú gì!

- Ừm!

Thượng Quan Hâm Dao thao túng trận pháp.

- Vù vù!

Sau đó, trên không thiên địa hoàng hôn, lôi vân dần dần ngưng tụ, đánh ra từng đợt lôi điện!

Oanh.

Rất nhiều lôi điện khảo nghiệm đánh xuống, trong nháy mắt chiếu sáng cả không gian, cũng tinh chuẩn không gì sánh được đánh trúng Quân Thường Tiếu. Mang đến thân thể, gân cốt, linh hồn, các loại cảm xúc tiêu cực và huyễn cảnh toàn bạo phát ra, nhất thời khiến hắn tiến vào bên trong tiết tấu vô cùng khó chịu.

May mà, độ khó khăn đã được giảm đến mức thấp nhất. Sau khi trải qua ngắn ngủi không còn hy vọng, Quân Thường Tiếu khôi phục như lúc ban đầu, kinh hãi chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.

- Cái này nếu mạnh hơn chút nữa, căn bản chịu không nổi!

- Tinh Thần, muốn thử một chút hay không?

...

Dạ Tinh Thần trầm mặc.

Lúc này, hắn không dám thể hiện nữa.

- Hâm Dao, mở bậc thang thông hướng phương thiên địa thứ mười.

- Ừm.

Ông!

Bậc thang thông hướng phương thiên địa thứ mười dần dần bày ra.

Thông qua?

Bị sét đánh một chút thì xong việc?

Thập Phương Tuyệt Mệnh Tháp này sao càng đi về phía sau càng đơn giản thế?

Khán giả trừng to mắt.

Không phải càng ngày càng đơn giản, mà chính là Quân Thường Tiếu nhất định phải để nó đơn giản.

- Còn lại một phương thiên địa sau cùng, sẽ là gì chứ?

Thập Phương Tuyệt Mệnh Tháp rất tương tự lịch luyện tháp, nhưng lịch luyện tháp vẻn vẹn chỉ có tầng chín, cho nên Quân Thường Tiếu tương đối hiếu kỳ phương thiên địa thứ mười đến cùng tồn tại khảo nghiệm gì. Rất có thể là món thập cẩm tất cả khảo nghiệm các cửa khẩu trước, nhưng tầng thứ chín đã như vậy, càng không nghĩ ra, càng vô cùng tò mò.

- Đi, đi lên.

Sau khi nghỉ ngơi cả ngày, dưới sự chứng kiến của mọi người, Quân Thường Tiếu mang đệ tử đạp bậc thang thông lên phương thiên địa thứ mười, cảnh tượng bên trên màn sáng cũng lần nữa biến mất.

Tất cả mọi người đều chờ đợi và trông mong bức tranh mới nhất truyền đến. Nhưng mà chờ trọn vẹn một phút, màn sáng vẫn một vùng tăm tối, không có hình ảnh hoàn toàn mới truyền tống ra!

- Xảy ra chuyện gì?

Ông!

Lúc này, phía trên màn sáng xuất hiện hình ảnh. Cũng không phải cái gọi là phương thiên địa thứ mười, mà chính là phong cảnh ngoài tháp. Chân Đức Tuấn đứng trước ống kính, có chút bất đắc dĩ tuyên bố.

- Phương thiên địa thứ mười tồn tại cấm chế, không cách nào thu hoạch được tin tức hình ảnh.

- Không phải chứ!

Mọi người sụp đổ.

Thập Phương Tuyệt Mệnh Tháp có tất cả Thập Phương Thiên Địa, quan trọng nhất khẳng định là một phương thiên địa sau cùng, kết quả không cách nào truyền tống hình ảnh, không cách nào tận mắt nhìn thấy, đổi lại người nào cũng khó có thể tiếp nhận.



Cái này giống với xem phim truyền hình, trăm cay nghìn đắng đợi đến đại kết cục, kết quả tới lúc đại kết cục thì ngưng phát hình, khán giả khẳng định tức giận đến muốn chửi mẹ. Mặc dù không có hình ảnh mới nhất truyền tống tới nhưng các võ giả vẫn chú ý hình ảnh ngoài tháp, bởi vì đang đợi Vạn Cổ tông có thể đi ra hay không, nếu như đi ra, thì đại biểu bọn họ thông quan Thập Phương Tuyệt Mệnh Tháp!

Loại cấm địa này ở tại thượng cổ thời đại cao thủ như mây cũng chỉ có võ giả xông đến phương thiên địa thứ sáu, nếu quả thật đánh thông quan, tính chấn động khẳng định vô cùng mãnh liệt!...

Phương thiên địa thứ mười.

Nơi này là một tràng cảnh hư vô mờ mịt, như thật như ảo, mà Quân Thường Tiếu và các đệ tử tiến vào bên trong thì sững người tại chỗ. Giờ phút này, trong mắt bọn họ bày ra một vài bức hình ảnh, như mây khói thoảng qua, sau cùng dừng lại bên trong một hoàn cảnh linh khí dồi dào. Nơi này có đủ loại sinh vật, có nước, có các loại chim bay cá nhảy, trong không khí bộc lộ ra khí tức hoang vu mà cổ lão, mà Quân Thường Tiếu cùng các đệ tử tựa như hóa thành linh hồn thể, lơ lửng ở trên không trung, thu hết cảnh tượng phía dưới vào mắt.

- Tông chủ...

Lý Thanh Dương truyền âm nói.

- Oanh!

-Oanh!

Đột nhiên, thanh âm đinh tai nhức óc truyền đến!

Mọi người không kịp đi suy nghĩ, bản năng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy giữa bầu trời, một người trung niên dáng người khôi ngô, tay nâng một ngọn núi... Đây không phải là một ngọn núi!

Càng giống một thiên địa phiên bản thu nhỏ!

- Đại hoang hủy diệt!

Người trung niên giận quát một tiếng, nắm Đại Hoang Thiên Địa giơ lên trời, mãnh liệt ném ra, sau đó cấp tốc mở rộng, dường như trong nháy mắt bao phủ toàn bộ thế giới!

Vù vù.

Cuồng phong gào thét, không gian vỡ vụn!

Mặc dù Quân Thường Tiếu và các đệ tử chỉ lấy linh hồn thể ở bên cạnh xem, nhưng lại có thể rõ ràng cảm nhận được loại lực lượng kinh khủng kia bạo phát. Trong nháy mắt, bọn họ nghe ra từ bên trong bốn chữ đại hoang hủy diệt và thanh âm tên của trung niên này, tất nhiên là Đại Hoang Vũ Đế của tầng thứ nhất Thập Phương Tuyệt Mệnh Tháp!

- Đánh nát nó!

Đại Hoang Thiên Đia truyền đến tiếng rống giận dữ!

Mấy tên cường giả tu vi không kém gì Đại Hoang Vũ Đế lấp lóe tia sáng chói mắt toàn thân, chợt bạo phát lực lượng kinh khủng hóa thành từng quyền đập tới!

Bốp! Bốp! Bốp!

Mỗi một nắm công kích đều khiến Quân Thường Tiếu và đám người rung động, cũng nhận định tu vi những người này đã đạt tới Đế cấp!

Bấy giờ, Vũ Đế vô cùng ít ỏi, bây giờ lại xuất hiện nhiều như vậy, lại kết hợp hoàn cảnh hoang vu tang thương, khiến cho bọn hắn nhất thời ý thức được, cảnh tượng bây giờ mà mình nhìn thấy khẳng định là hình ảnh chư đế chi chiến vạn năm trước!

Không sai.

Hiện ra trước mắt chính là cảnh Đại Hoang Vũ Đế đối chiến mấy với tên Vũ Đế trong chư đế chi chiến.

Đại Hoang Thiên địa bị các lực lượng công kích đã bắt đầu hiện ra vết rách, nhưng vẫn đang không ngừng chìm xuống, cuối cùng dưới ánh nhìn chăm chú của bọn người Quân Thường Tiếu, nó đụng vào mặt đất!

- Ầm ầm!

Trong nháy mắt khi tiếp xúc, một góc đại lục không thể thừa nhận phụ tải nhất thời nứt toác ra, bị dư uy tác động, bay về hướng Đông.

Đậu phộng!

Trực tiếp đánh nát cả thế giới!

Quân Thường Tiếu và các đệ tử trợn tròn con mắt, cả Dạ Tinh Thần cũng rung động tâm can. Hóa ra, thực lực Vũ Đế thượng cổ thời đại mạnh như thế, nếu mình ở thời kỳ đỉnh phong giao chiến cùng bọn họ, chỉ có thể bị ngược!

- Xoát!

Đại Hoang Vũ Đế rơi xuống, xếp bằng ở mặt đất Đại Hoang Thiên. Từ thị giác mà xem, vừa lúc đưa lưng về phía bọn người Quân Thường Tiếu, thân thể từ chân bắt đầu dần dần hoá đá.

Tình huống là đây?

Trên mặt mọi người hiện lên vẻ ngạc nhiên.

Đột nhiên, tiếng vỡ truyền đến, khe hở Đại Hoang Thiên địa nứt ra, không ngừng khuếch tán, không ngừng mở rộng.

- Sắp sụp rồi.

Quân Thường Tiếu khẽ nói.

Lúc Đại Hoang Thiên Địa vỡ nát, Đại Hoang Vũ Đế đã dần dần hoá đá nửa người dưới, cũng bắt đầu hiện ra vết rách lít nha lít nhít. Một khắc này, mọi người nhất thời ý thức được, Đại Hoang Thiên địa và hắn gắn liền nhau!

- Aiz.

Đại Hoang Vũ Đế thở dài một tiếng, thừa dịp vẫn chưa hoàn toàn hoá đá, nỗ lực quay đầu nhìn lại, thanh âm già nua nói.

- Đại Hoang Chi Địa của bản Đế để ngươi đến kế thừa.

Quân Thường Tiếu khẽ giật mình. Vô ý thức nhìn về phía Tiêu Tội Kỷ từ ánh mắt của người cường giả này.

Không đúng!

Hắn có thể phát hiện ra chúng ta à?

Tiêu Tội Kỷ nói.

- Đa tạ tiền bối!

Ánh mắt hai người nhìn nhau, trên mặt xuất hiện mỉm cười. Giờ khắc này, bọn họ dường như vượt qua thời gian, vượt qua không gian, giống như hai người thời đại khác nhau tạo thành một loại nghi thức nối liền không gian tại điểm mấu chốt đặc thù.

Tiếng vỡ vụn còn đang kéo dài, Đại Hoang Thiên địa đã chồng chất vết thương, Đại Hoang Vũ Đế triệt để hoá đá, sau cùng hoàn toàn tan vỡ, hóa thành tro bụi đầy trời.

Hai tên Vũ Đế bị trấn áp ở bên dưới cũng đã huyết nhục băng liệt....

Bọn người Quân Thường Tiếu trầm mặc.

Vũ Đế thượng cổ thời đại, nói chết thì chết, đúng thật là...

Ngay lúc này, cảnh tượng trước mắt lần nữa phát sinh biến hóa, một vệt ánh sáng vô tận phi nhanh trên mặt đất, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta nhìn mà than thở.

Cũng không biết chạy bao lâu, người kia dần dần dừng lại, sau đó tiêu sái hất đầu, nhìn về phía Tô Tiểu Mạt trên không, cười nói.

- Nhóc con, Cuồng Phong Chi Thể này, tặng cho ngươi, thấy sao?

- Đa tạ tiền bối!

Tô Tiểu Mạt kích động nói.

Không gian chấn động, hình ảnh trước mắt lần nữa chuyển biến!

Một tên cường giả đang cùng mấy người giao thủ, tuy đơn độc tác chiến, nhưng bộc phát ra linh năng có cường độ và độ tinh khiết vượt xa so với người khác rất nhiều!

Oanh!

Oanh!

Một trận chiến này đánh thật lâu, đánh đến mức hòn đá ném vỡ bầu trời!

Thiên địa phía nam không thể thừa nhận lực lượng đè ép đã thoát ly khỏi lục địa đại lục. Bọn người Quân Thường Tiếu thấy thế thì tâm rung động. Cường giả Đế cấp thượng cổ có thực lực khủng bố như thế, nói hủy thiên diệt địa cũng không đủ!

Theo bọn họ, tranh đấu ở loại tầng thứ này, thế giới bị đánh mà không triệt để xong đời đã may mắn lắm rồi!

Sau khi trải qua giao chiến kịch liệt, Vũ Đế đơn độc đánh bại mấy tên cường giả cùng cấp bậc, có điều thân cũng chịu trọng thương, sau đó nhìn về phía bọn người Quân Thường Tiếu, nói.

- Linh Mạch Chi Thể của Bản Đế, người nào đến kế thừa?

- Ta!

Dạ Tinh Thần mở miệng. Nếu như đổi lại thể chất khác, Dạ Đế khẳng định sẽ bảo trì phong phạm lạnh lùng, nhưng Linh Mạch Chi Thể này, không thể nhượng bộ!

Linh Tuyệt Vũ Đế nhìn về phía Dạ Tinh Thần, trong mắt có sự ghét bỏ.

Ánh mắt này là ý gì!

Chẳng lẽ đường đường đệ nhất Vũ Đế như ta kế thừa Linh Mạch Chi Thể là việc khiến hắn cảm thấy rất mất mặt à!

Xoát!

Cảnh tượng trước mắt tiếp tục chuyển đổi, càng nhiều Vũ Đế hoá trang lên sân khấu, chiến đấu càng nổ tung trình diễn trước mắt mọi người. Lần lượt nhìn mấy cuộc chiến đấu, Quân Thường Tiếu xem như hiểu rõ, phương thiên địa thứ mười cũng không có khảo nghiệm, chỉ là mang võ giả về vạn năm trước, tự mắt thấy chư đế chi chiến năm đó dùng hòn đá ném vỡ bầu trời ra sao. Nhưng điều khiến hắn không hiểu là từ cảnh tượng mà xem, rõ ràng là hình ảnh sớm lưu lại, vì sao Đại Hoang Vũ Đế và bọn người Thừa Phong Vũ Đế lại biết được mình và đệ tử tồn tại, còn có thể chọn người thừa kế thể chất?

Chẳng lẽ, đây không phải hình ảnh lưu lại tương tự điện ảnh, mà chính là một loại thần thông, có thể cho hai người thời đại khác nhau, làm không gian gấp khúc lại, từ đó có thể nhìn trộm đối phương?

- Có khả năng nha.

Hệ thống nói.

Xoát!

Ngay lúc này, cảnh tượng trước mắt lần nữa chuyển biến, mọi người xuất hiện giữa một mảnh rừng núi cành lá rậm rạp.

- Nơi này là...

Quân Thường Tiếu kinh ngạc.

- Thập Phương Tuyệt Mệnh Tháp ở chỗ này?

Hoàn cảnh là đúng, nhưng không có tháp!

Xoát! Xoát! Xoát!

Ngay lúc này, một luồng ánh sáng bay tới, rõ ràng là bọn người Đại Hoang Vũ Đế đã chết lúc trước!

Bên trong còn có một lão giả hắc bào lúc trước chưa từng gặp qua, hắn đứng tại địa phương lúc đầu tồn tại Thập Phương Tuyệt Mệnh Tháp, nói.

- Chư vị, ở đây thiết lập một tòa tháp đá phong tồn các loại thể chất, lưu cho người hậu thế kế thừa, chư vị thấy sao?

Quân Thường Tiếu đột nhiên tỉnh ngộ.

Khó trách không có Thập Phương Tuyệt Mệnh Tháp, hóa ra còn chưa thành lập!

- Được.

- Không ý kiến!

Đại Hoang Vũ Đế và bọn người Thừa Phong Vũ Đế đồng ý.

Lão giả hắc bào nói.

- Bắt đầu đi.

Chín tên thượng cổ Vũ Đế, mỗi người thi triển thần thông, lấy từng khối đá tứ phương bốn cạnh gần đó, sau đó dùng thời gian ngắn nhất đắp lên tháp cao, có tất cả mười tầng. Sau khi tháp xây xong, hình ảnh đi vào bên trong. Lão giả đứng ở tầng thứ nhất bố trí trận pháp và trận tuyến. Toàn bộ quá trình tựa như tua chậm vô hạn, nhưng bởi vì trình tự quá phức tạp, Lý Thanh Dương và bọn người Tiêu Tội Kỷ nhìn hoa mắt. Chỉ có Thượng Quan Hâm Dao tràn đầy mừng rỡ!

Theo lão giả không ngừng bố trí, khiến cho nàng dần dần hiểu càng toàn diện, càng trực quan đối với trận pháp tồn tại ở tầng thứ nhất.

- Ghi lại chưa?

Quân Thường Tiếu dò hỏi.

Thượng Quan Hâm Dao kích động nói.

- Tông chủ, ta đều ghi lại!

- Xoát!

Đúng vào lúc này, hình ảnh lần nữa chuyển đổi. Lão giả hắc bào xuất hiện tại tầng thứ hai tiếp tục bố trí, như thế liên tiếp tại tầng thứ ba, tầng thứ tư... Thậm chí tầng thứ mười đều bố trí trận pháp.

- Thì ra là thế, thì ra là thế!

Tuy loại trận pháp này vô cùng phức tạp, nhưng Thượng Quan Hâm Dao ghi toàn bộ vào trong lòng, cũng có hiểu biết hoàn toàn mới đối với cấu tạo bên trong!

- Chư vị.

Lão giả hắc bào nói.

- Trận pháp mỗi phương thiên địa đã bố trí, nếu như có người chết, thể chất bản thân người đó sẽ xuất ra ngoài, dung nhập vào bên trong tháp, được vĩnh cửu bảo quản lại.

- Nhưng mà…

Hắn dừng một chút nói.

- Cũng không thể tùy tiện bị người khác lấy mất, cho nên lão phu đề nghị, các ngươi mỗi người lựa chọn một phương thiên địa đến trấn thủ rồi lưu lại khảo nghiệm, chỉ có người có duyên mới có thể đạt được.

Đại Hoang Vũ Đế chọn lựa đầu tiên mở miệng nói.

- Ta tới trấn thủ phương thiên địa thứ nhất!

- Ta tới trấn thủ phương thiên địa thứ hai!

- Ta tới trấn thủ phương thiên địa thứ ba!...

Từ tầng một đến tầng chín bị chín tên thượng cổ Vũ Đế phân biệt chiếm cứ, cũng thi triển thần thông của bản thân lưu lại khảo nghiệm.

Lão giả hắc bào nói.

- Tầng thứ mười để lão phu tọa trấn, nếu như người hậu thế có thể xông đến nơi đây, không chỉ có thể thu hoạch được thể chất cất giữ bên trong, cũng sẽ từ đó nhìn được huyền bí của trận pháp, từ đó khống chế cả tòa Thập Phương Cơ Duyên tháp.

Hóa ra, tên chân chính của tháp đá là Thập Phương Cơ Duyên tháp, chỉ bởi vì độ khó khăn khiêu chiến có hệ số quá lớn, rất nhiều võ giả đã chết bên trong, cho nên dần dà liền trở thành Tuyệt Mệnh tháp.

- Xong.

Lão giả hắc bào ngẩng đầu, nhìn về phía Thượng Quan Hâm Dao, hòa ái cười nói.

- Là thời điểm bố trí trận pháp cơ chế khen thưởng, cô bé, ngươi phải nhìn cẩn thận.

Xoát!

Xoát!

Ánh sáng lấp lóe, trận kỳ bay ra, không chỉ cắm ở tầng thứ mười, còn cắm ở bốn phía ngoài tháp, hình thành đồ án tương tự Ngũ Hành Bát Quái Đồ.

Văn tuyến rậm rạp được phác hoạ ra, từ từ liền nhau cùng trận quyết, toàn bộ quá trình có thể nói một mạch mà thành, không ai nhìn thấy thì sẽ không biết người bố trận tuyệt đối là trận pháp đại sư cao cấp nhất.

Thượng Quan Hâm Dao nhìn không chuyển mắt nhìn, trong thức hải nhất thời bày ra một vài hình ảnh, không ngừng gây dựng, không ngừng khuếch tán, sau cùng diễn hóa ra vô cùng phức tạp.

- Thật là loạn!

- Căn bản nhìn không hiểu!

Lý Thanh Dương và bọn người Tiêu Tội Kỷ không có thiên phú trận pháp, nhìn thấy người ta nhất bút thành văn phát hoạ ra trận pháp, cảm giác tựa như đang xem thiên thư. Tuy Quân Thường Tiếu nhìn hiểu, nhưng thoáng cái tiếp nhận nhiều tin tức như vậy, nhất thời cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung.

- Tông chủ.

Cũng không bao lâu, Thượng Quan Hâm Dao nói.

- Đệ tử đã hiểu cấu tạo trận pháp trong tháp, có thể tùy tiện khống chế, cũng có thể cầm các loại thể chất phong tồn dễ như trở bàn tay!

Quân Thường Tiếu vui mừng không thôi.

Ngay lúc này, cảnh tượng trước mắt biến mất, mọi người về đến phương thiên địa thứ mười bên trong ảo cảnh hư vô mờ mịt.

- Ông!

Tâm niệm Thượng Quan Hâm Dao động, trong nháy mắt dung nhập khu vực trận pháp đã hư hao, một lần nữa kết nối trận tuyến tổn hại vào nhau.

- Ông!

- Ông!

Sau khi chữa trị hoàn tất, không gian nhỏ nhẹ chấn động, chỉ thấy từng luồng ánh sáng tựa như tinh linh bày ra.

- Tông chủ.

Thượng Quan Hâm Dao nói.

- Đây là mười loại thể chất phong tồn trong tháp, từ trái đến phải, lần lượt là Đại Hoang Chi Thể, Cuồng Phong Chi Thể, Linh Mạch Chi Thể... và Trận Linh Chi Thể sau cùng, toàn bộ đã được đệ tử triệu hoán ra, ngươi bây giờ có thể tùy ý phân phối.


Bình Luận (0)
Comment