Chương 829. Chương 829: Bổn tọa đến
Khu vực bên trong Cửu Độc Cung tương tự diễn võ trường, Ngụy Lão và Giang Tà ngồi xếp bằng bên trong, bốn phía vờn quanh vân vụ nồng đậm quỷ dị. Đây là mây độc, một trong cửu đại độc tố của Cửu Độc Cung. Độc tính còn mạnh hơn so khí độc lưu giữ ở bên ngoài hơn mười lần.
Mới bắt đầu sáng tạo mây độc, chỉ hữu hiệu với tầng thứ Vũ Sư, theo Cửu Độc Cung mấy đời người nghiên cứu, độc tính càng ngày càng mãnh liệt. Không phải sao, Ngụy Lão và Giang Tà cấp Vũ Hoàng đã trúng độc. Tuy bọn họ có thể dựa vào linh năng áp chế, nhưng không thể tùy tiện loạn động, càng không thể tùy ý bạo phát tu vi, nếu không tốc độ độc tính ăn mòn sẽ tăng nhanh. Cái này... Rất mất mặt.
Thực ra, hai người đến Vạn Độc Lâm vô cùng cẩn thận. Nhưng độc tố bên trong quá nhiều, Giải Độc Đan lại chỉ có thể tiêu trừ một bộ phận, không thể tránh trói buộc. Ngoại vi mây độc tụ tập mấy ngàn đệ tử Cửu Độc Cung, bọn họ không tiến lên, dù sao hai người bị nhốt là Vũ Hoàng, tới gần chỉ chịu chết!
Tình huống bây giờ là, Ngụy Lão và Giang Tà có thể tạm thời chịu được độc tố, người Cửu Độc Cung lại không dám giết, song phương tiến vào giằng co.
- Hai vị.
Thanh âm thanh thúy truyền đến.
- Cửu Độc Cung ta tuy chỉ có ngũ lưu, nhưng độc thuật quán tuyệt thiên hạ, các ngươi há có thể tùy tiện xâm nhập?
Câu nói này không phải đang khoác lác, để hai tên Vũ Hoàng trúng độc tuyệt đối có bản lĩnh thật sự. Thực ra, lấy độc thuật Cửu Độc Cung thì chưa hẳn sợ hãi tông môn tam tứ lưu, chỉ là người tu luyện Độc đạo quá ít, bản thân lại sinh tồn lâu dài trong Vạn Độc Lâm không ra thế tục, cho nên mới chỉ có ngũ lưu. Rất nhiều thế lực khá quan tâm đẳng cấp tông môn, biểu dương thực lực tự thân, nhưng có nhiều thế lực thấy rất nhạt, hoặc ẩn cư sơn dã, hoặc không tranh quyền thế.
- Miêu cung chủ.
Ngụy Lão áp chế độc tố nói.
- Chúng ta phụng mệnh tông chủ bái phỏng quý cung, cũng không phải tới gây sự!
Miêu Tái Phượng - Đương đại cung chủ Cửu Độc Cung, một xà hạt mỹ nhân.
- Bái phỏng?
Miêu Tái Phượng thản nhiên nói.
- Theo bản cung thấy, là vì Diệu Hoa Cung mà đến nhỉ?
Ngụy Lão cũng không có phủ nhận.
- Theo ta được biết, Cửu Độc Cung ngươi và Diệu Hoa Cung cũng không có ân oán, tại sao lấy lý do mời để nhốt Hề cung chủ trong cung?
- Ha ha ha!
Tiếng cười như chuông bạc truyền đến.
- Hai cung ta có ân oán hay không cần phải hồi báo Vạn Cổ tông ngươi à? Hay là cho rằng cầm chức vô địch long hổ tranh bá là có thể vênh váo tự đắc can thiệp chuyện tông môn khác?
- Hừ!
Giang Tà thản nhiên nói.
- Chúng ta cũng không có ý làm khó dễ quý cung, các ngươi đi đầu xuất thủ, cho rằng Vạn Cổ tông ta dễ bị khi dễ à?
Nếu như không phải thân thể nhiễm độc vẫn phải tiến hành áp chế, hắn năm giữ thực lực Vũ Hoàng, tuyệt đối có thể treo Cửu Độc Cung lên đánh.
- Miêu cung chủ, tính khí tông chủ nhà ta không tốt, ngươi tốt nhất nhanh giao ra giải dược, thả Hề cung chủ, nếu không... Tự gánh lấy hậu quả!
Ngụy Lão trầm giọng nói.
- Khanh khách!
Miêu Tái Phượng cười rộ lên, nói.
- Ngụy Thanh Phong, ngươi đang uy hiếp bản cung?
Ngụy Lão khẽ giật mình.
- Ngươi biết ta?
Hắn hành tẩu giang hồ đều lấy danh Lão Ngụy, Ngụy tử, biết tên mình cũng chỉ có...
- Ngụy Thanh Phong, ngươi chắc đã quên.
Thanh âm Miêu Tái Phượng lạnh lẽo, âm u.
- Năm đó ở Niệm Tình nhai, từng ưng thuận lời hứa một nữ hài kinh nghiệm sống chưa nhiều nắm tay đến khi chết, cùng chết khi về già....
Khóe miệng Giang Tà co rút. Ưng thuận lời hứa buồn nôn như thế, rất phù hợp tác phong của Ngụy Lão!
Cho nên, Cửu Độc Cung chủ này chẳng lẽ là... bạn gái cũ của hắn sao?
Niệm Tình nhai?
Nắm tay đến khi chết, cùng chết khi về già?
Ngụy Lão nghĩ một lát, cả kinh nói.
- Ngươi là Tư Tư?!
- Ha ha, không ngờ ngươi còn nhớ rõ nàng.
- Ngươi không phải Tư Tư?
- Cả tiếng cũng không phân biệt được, năm đó mẫu thân sai lại nhớ mãi không quên ngươi cơ chứ?
- Mẫu thân?
Ngụy Lão ngạc nhiên.
- Ngươi là con gái của nàng?
Biểu hiện trên mặt Giang Tà đặc sắc. Cung chủ Cửu Độc Cung này là nữ nhi tình nhân cũ của Ngụy Lão, theo những gì đã nói mà xem, hình như rất không thân thiện, muốn cứu Hề cung chủ ra, chắc có chút khó khăn.
- Ngụy Thanh Phong!
Miêu Tái Phượng lạnh lẽo âm u nói.
- Nếu không phải mẫu thân lúc còn sống nhiều lần căn dặn, không cho ta đi tìm ngươi - tên đàn ông phụ lòng, bây giờ ngươi đã sớm chết hơn trăm lần, lại có mặt mũi đến Cửu Độc Cung ta sao!
- Tư Tư nàng...
Thân hình Ngụy Lão chấn động, thanh âm gần như khàn khàn.
- Không hề?
Sắc mặt hắn dần dần dữ tợn, đây cũng không phải do độc tố gây nên, mà chính là sâu trong tâm linh quặn đau gây nên.
Miêu Tái Phượng trách mắng.
- Tục danh mẫu thân của ta, loại người cặn bã như ngươi không xứng gọi!
Mấy ngàn tên đệ tử lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên. Bọn họ chưa từng thấy cung chủ tức giận đến như vậy.
Ngụy Lão cúi đầu, mặt mũi tràn đầy áy náy.
- Đúng vậy, ta cô phụ nàng, ta tội không thể tha...
Giang Tà ngồi xếp bằng bên cạnh sụp đổ. Ngụy Lão, chỉ dựa vào tình sử phong phú của ngươi, tùy tiện xuất ra một bản cũng có thể viết thành sách đó!
- Ngụy Thanh Phong!
Miêu Tái Phượng âm u nói.
- Bản cung đã đồng ý với mẫu thân, lúc còn sống không đi tìm ngươi tính sổ, nhưng ngày hôm nay ngươi đã chủ động đưa tới cửa, chính là thiên đường có đường không đi, hoàng tuyền không cửa lại xông tới!
- Hài tử.
Ngụy Lão nỗ lực ngẩng đầu, hai mắt phiếm hồng.
- Có thể nói cho ta biết, mẫu thân ngươi đi như thế nào không...
- Vì tên đàn ông phụ lòng vô tình như ngươi mà hậm hực kết thúc cuộc đời!
Theo thanh âm không khó nghe ra, Miêu Tái Phượng đang nghiến răng nghiến lợi nói.
- Phốc!
Ngụy Lão phun ra một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt không gì sánh được. Độc tố mây độc không cách nào công phá phòng tuyến, nhưng mà, biết được nữ nhân đã từng yêu vì mình hậm hực mà hi sinh, tất cả phòng tuyến triệt để sụp đổ, cũng ngửa đầu hét lớn.
- A —— ——.
Thanh âm thống khổ, hối hận.
- Ngụy Lão!
Giang Tà vội vàng truyền âm.
- Tuyệt đối đừng loạn tâm!
Đã muộn, tâm thần Ngụy Lão sớm bởi vì Tư Tư rời đi mà đảo loạn, độc tố đang điên cuồng ăn mòn nội thể, nhưng thống khổ trên thân thể lại không cách nào đánh đồng với thống khổ trong tâm hồn....
- Thanh Phong ca ca, một mình ta đi ra từ Nam Hoang Châu, nhờ gặp phải ngươi mới không bị người xấu khi dễ.
- Cho nên, duyên phận ngươi và ta do trời chú định.
- Thanh Phong ca ca, tâm của Tư Tư chỉ có ngươi, chứa không được nam nhân khác, ngươi nhất định không được phụ ta.
- Nếu như phụ ngươi nguyện chịu...
- Đừng nói!
- Thanh Phong ca ca muốn làm một sự nghiệp lẫy lừng, ta giúp không được gì, ta sẽ đợi ngươi, đợi ngày ngươi công thành danh toại.
- Về tới nơi này, nắm tay đến khi chết, cùng chết khi về già.
Niệm Tình nhai, Ngụy Thanh Phong một thân áo dài, phong lưu phóng khoáng quay người rời đi, lưu lại giai nhân rưng rưng nhìn về nơi xa. Đôi trai gái xứng đôi vừa lứa này từ biệt liền mấy trăm năm, cho đến ngày nay nhắc lại sớm đã âm dương lưỡng cách, người quỷ khác đường....
Ngụy Lão che ngực. Trái tim, ngực, thậm chí toàn thân như bị đao cắt.
- Ngụy Thanh Phong, đừng giả vờ giả vịt.
Miêu Kim Phượng lạnh lùng nói.
- Ta rất hiểu ngươi, ngươi là đàn ông phụ lòng, bốn phía lưu tình, nữ tử bị ngươi hại cả đời, không có 100 cũng có tám mươi.
Ngụy Lão thống khổ tự nhủ.
- Thật xin lỗi... Thật xin lỗi... Ta phụ ngươi...
- Đi hoàng tuyền nói đi.
Trong khoảnh khắc, từng luồng ánh sáng nổ ra lao đến, Ngụy Lão đã rơi vào sụp đổ, căn bản không phát hiện được.
Mấy chục độc châm đánh vào phía trên linh khải Giang Tà ngưng tụ, hắn quát.
- Ngụy Lão, ngươi tỉnh lại chút đi!
Hắn cử động để khí độc cấp tốc chiếm cứ ưu thế, theo kinh mạch điên cuồng thôn phệ, sắc mặt càng dữ tợn.
- Hừ!
Miêu Tái Phượng lạnh lùng nói.
- Không nói việc mẫu thân của ta, riêng việc tự tiện xông vào Cửu Độc Cung, hai người các ngươi hẳn phải chết không nghi ngờ, cho dù hắn Quân Thường Tiếu tự mình đến...
- Quấy rầy một chút.
Đột nhiên, đằng sau vang lên thanh âm.
Giang Tà cưỡng ép áp chế độc tố nghe vậy, đột nhiên mừng rỡ như điên.
- Tông chủ!
Phía trên đường đá thông đến diễn võ trường, Quân Thường Tiếu một bộ áo trắng, phong độ nhẹ nhàng đi tới, quạt giấy có viết chữ đẹp trai bức người mở ra, nói.
- Bổn tọa đã tới.