Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 861 - Chương 861. Tình Huống Này Làm Sao Thay Đổi!

Chương 861. Tình Huống Này Làm Sao Thay Đổi!
Chương 861: Tình Huống Này Làm Sao Thay Đổi!

Sau khi sự việc Vân Lĩnh Sơn Mạch kết thúc, Tô Tiểu Mạt được trưởng lão tán thành, loại hành động không để ý sinh tử đứng ra vì đồng môn này thật quá hiếm thấy.

Ngay từ đầu, Tôn Anh Tuyền xem hắn như người hầu, hiện tại đã thành thật với nhau như huynh đệ tốt.

Chưa hết, sau khi chữa khỏi vết thương, chủ động bảo Tô Tiểu Mạt tới, vụng trộm tặng bí tịch.

- Sư đệ, đây là mười hai đường cúc hoa kiếm pháp, ngươi cầm đi tu luyện, tuyệt đối đừng nói với người khác biết là ta cho!

- Đa tạ Tôn sư huynh!

Tôn Anh Tuyền nghiêm mặt nói.

- Nói cám ơn là khách khí!

- Hì.

Tô Tiểu Mạt nhếch miệng cười một tiếng.

- Ta nhận một nhiệm vụ tương đối dễ, trời sáng hai ta cùng đi hoàn thành.

- Được!

Không chỉ có thái độ Tôn Anh Tuyền đối với Tô Tiểu Mạt thay đổi.

Đồng môn khác chỉ cần xa xa nhìn thấy đều sẽ nhiệt tình chào hỏi, trước kia đều tiện thể không thấy né qua.

Lúc trước, Tô Tiểu Mạt trèo cao, trong mắt trưởng lão, đây là chuyện của tiểu bối, nhưng ở trong mắt rất nhiều đệ tử thì lại có chút láu cá, cho nên không được chào đón.

Trải qua chuyện Vân Lĩnh Sơn Mạch khiến bọn hắn ý thức được đồng môn này có đảm lược, có cốt khí, đương nhiên vô cùng tiếp nhận.

- Tuy đám Tử đường chủ không biết diễn xuất, có điều hết thảy còn trong kế hoạch...

Trên đường tiến về nhà ăn, Tô Tiểu Mạt nói thầm.

Trước mắt mà nói, hắn đã thành công đứng vững gót chân bên trong ngoại môn.

Chỉ cần chậm rãi phóng xuất thiên phú và thực lực, tấn thăng nội môn hẳn là không có vấn đề gì.

Bên trong đại tông môn như Thái Huyền Thánh Tông, mọi việc đều thuận lợi, a dua nịnh hót chỉ có thể tích lũy nhân mạch có hạn, muốn chân chính một bước lên mây, còn phải dựa vào thực lực bản thân.

Cũng không thể mở bước chân quá lớn, để tránh để cao tầng sinh nghi.

- Aiz.

Tô Tiểu Mạt xoa huyệt thái dương, thầm nghĩ.

- Con đường nằm vùng của ta còn gánh nặng đường xa.

- Nè.

Đột nhiên, có tiếng truyền đến.

Tô Tiểu Mạt quay lại liền thấy Hạ Thủy Vân tựa dưới một cây đại thụ, thản nhiên nói.

- Thương thế tốt lên chưa?

Độ tuổi cô bé này chừng mười tám mười chín, mặc dù tướng mạo không nói là khuynh quốc khuynh thành, nhưng vô cùng hấp dẫn ánh mắt người nhìn, chỉ là trên mặt mang hàn khí, một bộ dáng xa lánh người ngoài ngàn dặm.

Nữ hài tính cách lạnh lùng chủ động nói chuyện cùng ngươi, đã nói lên đối phương đã buông lỏng đề phòng đối với ngươi.

Bên tai Tô Tiểu Mạt vang lên lời Ngụy Lão.

Vậy ta tiếp xúc cùng nàng như thế nào?

Đối mặt dạng nữ hài này nhất định không được dây dưa, bởi vì sẽ phản tác dụng, phải tận lực giữ một khoảng cách, yên lặng nhìn thay đổi, tùy cơ ứng biến, lấy bất biến ứng vạn biến!

Tô Tiểu Mạt tỉ mỉ phẩm vị lời Ngụy Lão từng nói qua một phen, chắp tay nói.

- Đa tạ sư tỷ tặng cho Thanh Tâm Băng Cơ hoàn, thương tổn đã tốt hơn rất nhiều.

Hạ Thủy Vân thản nhiên nói.

- Tôn Anh Tuyền không có tâm tư vào Võ đạo, đi theo hắn sẽ chỉ chậm trễ tiền đồ của mình.

Nói xong liền quay người rời đi.

Tô Tiểu Mạt thầm nghĩ.

- Ta cũng muốn ở cùng ngươi, nhưng ngươi cũng không cần ta nha.

Hắn nói muốn cũng không phải sự việc trên phương diện nam nữ, mà chính là có gia gia làm trưởng lão, mình sẽ sống tốt hơn tại Thái Huyền Thánh Tông.

- Cẩu Thặng.

Tôn Anh Tuyền xuất hiện sau lưng, để tay trên bả vai nói.

- Ta vừa rồi nhìn thấy Hạ Thủy Vân nói chuyện với ngươi?

- Ừm...

Tô Tiểu Mạt nói.

- Hỏi tình huống thương thế của ta.

- Chậc chậc.

Tôn Anh Tuyền cảm thán.

- Băng lãnh nữ nhân lại còn biết quan tâm sư đệ, thật có chút khác thường, chẳng lẽ...

Nghĩ một lát nói.

- Cảm thấy ngươi thú vị?

- Tôn sư huynh đừng nói giỡn.

Tô Tiểu Mạt nói.

- Ta xuất thân thấp hèn, tư chất thường thường không cao, làm sao lại được dạng thiên kiêu chi nữ như Hạ sư tỷ nhìn trúng.

- Cũng đừng tự xem mình quá thấp.

Tôn Anh Tuyền vỗ bả vai hắn.

- Đi đi, chúng ta ăn cơm.

...

Nhà ăn Thái Huyền Thánh Tông có quy mô lớn hơn so với Vạn Cổ tông.

Chỉ là, mùi vị đồ ăn rất không hợp khẩu vị Tô Tiểu Mạt, mỗi lần bắt đầu ăn đều như nuốt sáp, còn phải biểu hiện ra bộ dáng ăn thật ngon.

Thật hoài niệm đồ ăn Đô Đô nấu.

Tô Tiểu Mạt mặt ủ mày chau bưng đồ ăn ngồi xuống.

Vừa chuẩn bị bắt đầu ăn, đột nhiên cảm giác một trận hàn khí đánh tới, đã thấy Hạ Thủy Vân ngồi ngay phía trước mình.

- Này.

Tôn Anh Tuyền bưng đồ ăn đi tới.

- Đây là vị trí của ta vì sao, ngươi ngồi ở chỗ này.

- Ta thích.

Hạ Thủy Vân thản nhiên đáp.

- Ngươi... Được rồi, hảo nam không đấu với nữ nhân!

Tôn Anh Tuyền ngồi vào một vị trí khác, nói thầm trong lòng.

- Nàng luôn ăn cơm một mình, vì sao hôm nay ngồi đối diện Cẩu Thặng?

Đối mặt dạng nữ hài này, nhất định không được dây dưa đến cùng, bởi vì sẽ phản tác dụng, phải tận lực giữ một khoảng cách, yên lặng nhìn thay đổi, tùy cơ ứng biến, lấy bất biến ứng vạn biến...

Tô Tiểu Mạt nghĩ đến chuyện Ngụy Lão nói, cho nên cúi đầu ăn cơm, toàn bộ hành trình không có nhìn liếc Hạ Thủy Vân một chút, cũng không nói một câu với nàng.

Ngụy Lão.

Tình huống này làm sao thay đổi.

- Ta vừa tiếp nhận một nhiệm vụ, ăn cơm xong cùng đi làm.

Hạ Thủy Vân mở miệng nói chuyện.

Tôn Anh Tuyền đang ăn canh kém chút sặc.

Không nghe lầm chứ, nữ nhân từ trước đến nay xa cách thế mà chủ động tìm Cẩu Thặng làm nhiệm vụ!

Tô Tiểu Mạt gãi đầu.

- Hạ sư tỷ, ta và Tôn sư huynh có hẹn, ăn cơm xong phải đi linh khí trận tu luyện, cho nên...

- Phải đi.

Hạ Thủy Vân nói.

- Cái này...

Tô Tiểu Mạt nhìn về phía Tôn Anh Tuyền, Tôn Anh Tuyền nói.

- Hạ sư tỷ rất ít khi cầu người, ngươi làm cái gì cũng phải cho nàng mặt mũi.

Nàng đang cầu mình sao?

Nàng đang mệnh lệnh!

- Tốt thôi.

Tô Tiểu Mạt nói.

- Ăn cơm xong liền đi.

Nói xong,cầm lấy đũa, bắt đầu ăn ngồm ngoàm.

Hạ Thủy Vân thản nhiên nói.

- Vừa rồi ngươi vò đầu, gàu rớt vào trong chén.

- Hả...

Biểu lộ Tô Tiểu Mạt trên mặt đặc sắc.

...

Âm Sơn lĩnh.

Một địa phương vô cùng tà dị.

Giờ phút này, Tô Tiểu Mạt đi ở phía trước, Hạ Thủy Vân đi ở phía sau, toàn bộ hành trình, hai người không có giao lưu, vẫn bảo trì khoảng cách nhất định.

- Sư tỷ.

Đi không bao lâu, Tô Tiểu Mạt rốt cục nhịn không được hỏi.

- Làm nhiệm vụ gì thế?

- Diệt đi Âm Phong Lang Vương.

- Hả?

Tô Tiểu Mạt trừng mắt.

- Đây là hung thú có thể so với Vũ Tông đỉnh phong, ta đánh không lại.

- Ngươi chỉ cần dẫn dắt bầy sói rời đi, giao nó cho ta.

Hạ Thủy Vân nói.

...

Tô Tiểu Mạt trợn trắng mắt.

Mẹ nó, nữ nhân này gọi mình qua đi làm nhiệm vụ cùng một chỗ để mình phụ trách dẫn dụ mục tiêu.

Ngay lúc này, sơn lâm tối tăm truyền đến từng trận tiếng sói tru.

Từng con sói thực lực vào khoảng tầng thứ cửu phẩm đi tới, ánh mắt phát ra ánh sáng âm lãnh.

- Đi thôi.

Hạ Thủy Vân nói.

- Dẫn dắt bọn nó rời đi.

...

Mặc dù Tô Tiểu Mạt rất sụp đổ, nhưng cũng chỉ có thể đi lên trước, giễu cợt bầy sói.

- Một đám nhỏ bọ chét, đến bắt ta đi.

Mấy trăm con sói thú nhất thời phát cuồng xông lại.

- Má ơi!

Tô Tiểu Mạt vội vàng chuồn đi.

Tuy đã tận lực đi áp chế, nhưng khi vừa mở bước, tốc độ vẫn rất nhanh!

Keng!

Ngay lúc này, Hạ Thủy Vân lấy Tam Xích Trường Kiếm ra, chân đạp thân pháp huyền diệu đi vào chỗ tối tìm kiếm Lang Vương bên trong âm phong.

- Nữ nhân này quá lỗ mãng.

Tô Tiểu Mạt chuồn đi dẫn theo một đám sói thú, nói.

Linh niệm hắn đã thâm nhập vào bên trong, phát hiện bên trong không chỉ có Âm Phong Lang Vương, còn có vài con sói có thể cao hơn Vũ Tông, đi vào dễ, đi ra khó!



Bình Luận (0)
Comment