Chương 862. Chương 862: Thận Trọng Như Châm
Quả nhiên, Hạ Thủy Vân tiến vào chỗ sâu nhìn thấy trừ Lang Vương ra, còn có bốn hung thú Tông Cấp, nhất thời ý thức được tình huống không ổn.
Nàng muốn lui, nhưng mà suy nghĩ vừa dâng lên liền bị vây.
Một con sói Vương cũng không dễ giải quyết, chớ nói chi còn có bốn tên trợ giúp.
Tô Tiểu Mạt thầm nghĩ.
- Nữ nhân này phiền toái rồi.
- Có cứu hay không?
- Tính toán, yên lặng nhìn thay đổi đi.
Tô Tiểu Mạt thu hồi suy nghĩ, tiếp tục kéo lấy mấy trăm con sói thú chạy loạn trong rừng.
Vì bộ phim, hắn từ bỏ tôn nghiêm một tên Vũ Vương.
Tình nguyện biểu hiện rất nhỏ yếu, tình nguyện bị một đám hung thú đồ bỏ đi có thể so với Vũ Đồ đuổi chạy khắp núi rừng.
Oanh!
Oanh!
Nơi núi rừng sâu xa truyền đến tiếng đánh nhau, khí tức âm lãnh và khí tức lạnh lẽo tràn ngập.
Hạ Thủy Vân đánh nhau cùng vài hung thú cường đại, nhưng bởi vì số lượng quá nhiều, thực lực cũng không phải nghiền ép, cho nên rất nhanh rơi vào thế bị động.
Cái này trong dự liệu của Tô Tiểu Mạt.
Cục diện hiện tại, đừng nói một mình nàng, cho dù đến mấy người đệ tử cũng sẽ rất khó giải quyết.
- Chủ quan!
- Phải nghĩ biện pháp nhanh chóng rút khỏi mới được.
Hạ Thủy Vân vừa lượn vòng cùng mấy con hung thú, vừa nghĩ đào thoát như thế nào.
Nhưng Âm Phong Lang Vương đã thấy rõ ý nghĩ của nàng, ngửa đầu gầm nhẹ một tiếng, hai tên thủ hạ phong tỏa cả con đường.
- Đáng giận!
Hạ Thủy Vân chỉ có thể bị động chém giết.
Phốc!
Đấu một lát liền bị Âm Phong Lang Vương lấy móng vuốt cào cánh tay.
Tô Tiểu Mạt bên ngoài dẫn bầy sói thủy chung chú ý bên trong, nhìn thấy nữ nhân kia bị thương, thầm nghĩ.
- Không cứu nàng, khẳng định phải chết ở chỗ này.
- Làm sao cứu?
- Là vấn đề lớn.
Máu tươi vẩy ra trên mặt đất.
Sau lưng Hạ Thủy Vân bị Âm Phong Lang Vương vạch phá mấy đạo, hiện tại vô cùng bất lợi đối với nàng!
- Aiz.
Tô Tiểu Mạt dừng lại, bàn tay bắt đầu hội tụ linh năng.
Hạ Thủy Vân là cháu gái của Hạ trưởng lão, kết minh có trợ giúp lên chức sau này, không thể để cho nàng chết ở đây, mà mình lại không cách nào trực tiếp ra mặt cứu giúp, chỉ có thể lén lút làm.
- Aiz.
- Nữ nhân ngu ngốc.
Tô Tiểu Mạt phất tay, linh năng hội tụ hình châm.
Lấy thực lực Vũ Vương của hắn, có thể dưới tình huống không có tiếng động chiến thắng lợi Âm Phong Lang Vương cách mấy trăm trượng dễ dàng.
Nhưng, ngay lúc Tô Tiểu Mạt chuẩn bị động thủ, ánh mắt Hạ Thủy Vân trong lúc nguy cấp hiện lên vẻ dứt khoát, quanh thân bạo phát một luồng khí lạnh cuồn cuộn, cấp tốc lan tràn ra bốn phía!
- Băng Phong Thiên Lý!
Vù vù.
Tạch tạch tạch —— ——.
Âm Phong Lang Vương và bốn đầu lang thú công tới cũng không thể may mắn thoát khỏi, nhất thời bị hàn khí thuộc tính đóng băng, hóa thành năm băng điêu sinh động như thật.
Chậc chậc.
Tô Tiểu Mạt tán linh năng, kinh ngạc.
- Nữ nhân này còn che dấu át chủ bài.
- Có điều.
- Thi triển có chút miễn cưỡng, giờ phút này sợ là...
Phốc!
Hạ Thủy Vân phun máu, cả khuôn mặt trở nên tái nhợt, dường như bị trọng thương.
Thời gian đóng băng có hạn khiến cho nàng không kịp thở dốc, đè ép thân thể bị phản phệ, vội vàng lao ra bên ngoài.
- Muốn chết, muốn chết, muốn chết...
Mới đi ra liền gặp Tô Tiểu Mạt lè lưỡi phi nước đại, miệng còn đang kêu gào.
- Đi!
Hạ Thủy Vân quát.
Nói xong thì chạy ra bên ngoài, nhưng vừa được hai bước, bởi vì thương thế quá nặng, kém chút ngã trên mặt đất.
- Hạ sư tỷ!
Tô Tiểu Mạt đầu đầy mồ hôi chạy tới.
- Ngươi bị thương.
Vừa dứt lời, trực tiếp ôm lấy Hạ Thủy Vân, a a a kêu to chạy như điên ra phía ngoài.
Bên ngoài Âm Sơn lĩnh, Tô Tiểu Mạt dừng lại, gấp rút thở hổn hển, hai chân đã mệt đến mức run rẩy kịch liệt.
Giả vờ thì giả đến phút chót.
- Ôm đủ chưa?
Hạ Thủy Vân lạnh lùng hỏi.
- Ừm...
Tô Tiểu Mạt vội vàng để nàng từ trong ngực xuống, lắp bắp giải thích.
- Hạ... Hạ sư tỷ, lúc đó tình huống nguy cơ, ta... ta...
- Biết, đừng nói.
Hạ Thủy Vân yếu ớt nói.
Tô Tiểu Mạt vội vàng ngậm miệng.
Ngay lúc này, phía Âm Sơn lĩnh lần nữa truyền đến sói hống, như có ý định đuổi theo.
Hạ Thủy Vân nhăn mày.
- Đi!
- Được!
Tô Tiểu Mạt co cẳng liền chạy, trực tiếp bỏ người ta tại chỗ.
- Tên này...
Hạ Thủy Vân cắn môi, khó có thể mở miệng nói.
- Trở về, mang theo ta!
- A a a!
Tô Tiểu Mạt vội vàng trở về, lôi kéo tay người ta chạy về phía trước, kết quả Hạ Thủy Vân động tới thương thế, trực tiếp phun máu.
- A.
- Hạ sư tỷ, ngươi thổ huyết.
- Đừng... Đừng nói nhảm, nhanh ôm ta chạy.
- Được được được!
Đêm tối, trong sơn động hơi có vẻ ẩm ướt, Tô Tiểu Mạt đang nướng gà rừng trước lửa trại.
Hạ Thủy Vân nhắm mắt xếp bằng ở nơi xa, quanh thân bị hàn băng bao phủ, tựa như đang tiến hành liệu thương.
Sau một hồi, gà rừng nướng chín, nàng cũng mở mắt.
Tuy sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, nhưng thương đã được tạm thời khống chế.
- Aiz.
Hạ Thủy Vân thở dài.
- Nếu có Thanh Tâm Băng Cơ hoàn thì tốt rồi.
- Đây.
Tô Tiểu Mạt đưa một cái bình nhỏ tinh xảo tới.
Hạ Thủy Vân nhìn về phía hắn, ngạc nhiên.
- Ngươi không sử dụng à?
- Đan dược quý như thế, ta cũng không nỡ ăn.
Tô Tiểu Mạt cười ngốc.
Hạ Thủy Vân nhận lấy bình thuốc, lấy ra đan dược ăn vào, lần nữa vận chuyển tâm pháp, bắt đầu điều dưỡng thương thế.
Tô Tiểu Mạt ngồi ở bên cạnh, nâng cằm nhìn nàng, thầm nghĩ.
- Nắm giữ thể chất Băng hệ, nữ hài tu luyện Băng hệ thuộc tính, chẳng lẽ đều cao lạnh như vậy?
- Hả?
Đột nhiên, dưới linh niệm phóng thích, phát hiện Âm Phong Lang Vương mang theo bầy sói đang đến gần sơn động.
- Bọn bọ chét này thực đáng ghét.
Xoát! Xoát!
Âm Phong Lang Vương căn cứ mùi vị lưu lại trong không khí đuổi tới, nhưng cách sơn động còn hơn mười dặm, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng quát lạnh.
- Chạy trở về Âm Sơn lĩnh đi.
Nó vội vàng dừng thân thể, ánh mắt nổi lên vẻ hoảng sợ, chợt cụp đuôi mang theo thủ hạ trốn về Âm Sơn lĩnh.
Tuy không nhìn thấy người, nhưng trực giác nói cho nó biết, thực lực khẳng định rất mạnh.
Không thể trêu vào.
Tuyệt đối không thể trêu vào.
Ngày thứ hai.
Có Thanh Tâm Băng Cơ hoàn điều dưỡng, thương thế Hạ Thủy Vân đã khôi phục, có điều tạm thời khó có thể vận chuyển linh năng.
Đây cũng là tác dụng phụ khi thi triển Băng hệ vũ kỹ phong ấn sói thú.
- Hạ sư tỷ.
Tô Tiểu Mạt chạy vào từ bên ngoài, đỡ nước thanh thịnh đầy trong lá sen, cười nói.
- Nơi này có suối nước ngọt, ngươi nếm thử.
- Không khát.
Hạ Thủy Vân thản nhiên nói.
- A.
Tô Tiểu Mạt ngửa đầu uống hết, thầm nghĩ.
- Quả nhiên vẫn như Ngụy Lão nói, dạng nữ nhân này nhất định phải tận lực giữ một khoảng cách.
- Hôm qua.
Hạ Thủy Vân nhìn về phía hắn, trong mắt lấp lóe tia sáng nào đó, ý vị thâm trường nói.
- Ngươi chạy rất nhanh.
Tâm lý Tô Tiểu Mạt lộp bộp một chút.
Tuy không giờ khắc nào không diễn kịch, nhưng tình huống hôm qua có hơi phiền toái, trong quá trình ôm người chạy ra Âm Sơn lĩnh, tốc độ tăng lên không ít.
Đã trọng thương, còn có thể ý thức được điểm ấy.
Quả nhiên, lòng của nữ nhân mảnh như châm!
Tô Tiểu Mạt nhìn thẳng Hạ Thủy Vân.
Làm một tên nằm vùng chuyên nghiệp, dưới bất kỳ tình huống gì đều phải giữ vững biểu tình.
Một lúc sau, hắn gãi đầu nói.
- Người như ta không có tư chất cũng không có thiên phú, từ nhỏ sinh hoạt trong núi nên cũng chỉ có thể chạy nhanh chút.
Hạ Thủy Vân nhìn hắn, xong khẳng định.
- Ngươi đang nói láo.