Chương 863. Chương 863: Tương Kế Tựu Kế
- Ngươi đang nói láo.
Hạ Thủy Vân nói bốn chữ, ngữ khí khẳng định.
Tim Tô Tiểu Mạt nhất thời treo lên cao.
Chẳng lẽ nữ nhân băng lãnh này phát hiện cái gì? Không phải chứ, mình che dấu tốt như vậy.
- Từ thời điểm ngươi bị sói thú truy sát, ta đã nhìn ra ngươi tuyệt không phải chạy nhanh, mà chính là tu luyện một loại thân pháp nào đó.
Hạ Thủy Vân lấy ánh mắt hồ nghi theo dõi hắn.
Càng như thế càng khiến Tô Tiểu Mạt bắt đầu thấp thỏm không yên.
- Ta xuất thân bần hàn, sao lại tu luyện thân pháp, Hạ sư tỷ đừng nói giỡn.
- Xuất thân bần hàn?
Hạ Thủy Vân thản nhiên nói.
- Loại chuyện hoang đường này, cũng chỉ có thể lừa gạt một vài trưởng lão chiêu mộ.
Má ơi.
Nữ nhân này nhất định phát hiện cái gì.
Chẳng lẽ... sinh nghi với thân phận của mình?
Làm sao bây giờ?
Giết người diệt khẩu? Hay hủy thi diệt tích?
Hạ Thủy Vân thản nhiên nói.
- Ngươi dùng thân phận cấp thấp để mình nhìn qua hèn mọn, đơn giản là không muốn để đồng môn chú ý, sau đó dựa vào a dua nịnh hót, nịnh nọt từng bước một thăng lên.
Không sai.
Lẫn vào Thái Huyền Thánh Tông cũng là để mình nhỏ bé hóa, sử dụng quan hệ từng bước một lên chức.
Vốn Tô Tiểu Mạt còn chút do dự, trong lòng có quyết đoán.
- Vả lại.
Hạ Thủy Vân nói.
- Tại Vân Lĩnh Sơn Mạch bị Linh thú công kích, tuy đối phương không nặng tay, nhưng lấy tu vi Vũ Sư ngươi, tuyệt không có khả năng chống đỡ lâu như vậy.
Tô Tiểu Mạt nhíu mày.
Vốn muốn tới gần ngươi, trở thành công cụ cho ta lên chức, hiện tại xem ra chỉ có thể không thương hương tiếc ngọc.
Nhưng mà, mình đi làm nhiệm vụ cùng nàng, tông môn đều biết, nếu như một đi không trở lại, nên giải thích như thế nào?
Tô Tiểu Mạt tự hỏi.
Hạ Thủy Vân nói.
- Ngươi là một người có dã tâm, đệ tử ngoại môn tuyệt khó thỏa mãn ngươi, nhưng mà ngươi phải hiểu trở thành đệ tử nội môn không phải dựa vào đi đường tắt, mà cần thực lực bản thân.
- Hả?
Tâm lý Tô Tiểu Mạt khẽ giật mình.
Nàng có phải cho rằng mình vì dã tâm, cố ý hạ thấp tư thái, cố ý để mọi việc đều thuận người hay không?
- Aiz.
Tô Tiểu Mạt nhún vai, bất đắc dĩ nói.
- Vẫn bị phát hiện.
Khóe miệng Hạ Thủy Vân hơi giương lên, hiện ra ý cười rất khó nhận ra, như cảm thấy tự hào đối với việc mình có thể khám phá dã tâm của đối phương.
Tô Tiểu Mạt giỏi về nhìn mặt mà nói chuyện thấy được, thầm nghĩ.
- Nàng không nghĩ mình là nằm vùng, cũng có thể thừa cơ lừa gạt một chút.
- Vốn tính lấy thân phận phổ thông ở chung với ngươi, nhưng mà đổi lấy lại là nghi vấn.
- Không giả bộ, ta ngả bài.
Tô Tiểu Mạt ngồi xuống, phần bộ dáng hơi có vẻ trên mặt chất phác biến mất.
- Ta đã tu luyện qua thân pháp, ta cố ý nịnh bợ Tôn sư huynh và Hạ sư tỷ.
- Vân Lĩnh Sơn Mạch cũng là cố ý?
Hạ Thủy Vân nói.
- Không sai.
Tô Tiểu Mạt cúi đầu xuống, giả bộ uể oải.
- Xuất thân Tô Cẩu Thặng ta không tốt, không giống Hạ sư tỷ có Băng hệ thể chất, còn có một trưởng lão làm ông nội, vào Thái Huyền Thánh Tông đặt chân khó như lên trời, cho nên chỉ có thể tìm quý nhân đến giúp sức.
- Tạm thời đi đúng đường.
Hạ Thủy Vân nói.
- Sau lần Vân Lĩnh Sơn Mạch, trưởng lão rất hài lòng đối với ngươi.
Tô Tiểu Mạt đắng chát cười nói.
- Hạ sư tỷ biết cái hài lòng này là ta dùng mệnh đổi lấy chứ.
- Ngươi rất thông minh.
Hạ Thủy Vân nói.
- Dưới tình huống đó dù sao đều là chết, không bằng đánh cược một lần, lấy mệnh mình trì hoãn thời gian, thành công được coi trọng, thất bại vẫn không thoát được cái chết
Nữ nhân này thật không đơn giản.
Có điều.
Hình như đoán lạc đề.
Tô Tiểu Mạt tương kế tựu kế nhếch miệng cười nói.
- Ta thành công.
Hắn hiện tại đã có thể khẳng định, nữ nhân này cho rằng mình một lòng trèo lên cao, cũng không nghĩ tới còn có dụng ý sâu hơn.
- Ngươi trước giờ chỉ dựa vào vận khí, muốn đặt chân tại Thái Huyền Thánh Tông, vẫn cần thực lực.
Hạ Thủy Vân nói.
Tô Tiểu Mạt nói.
- Thực lực cũng cần xây dựng ở trên tư nguyên, nếu như Tô Cẩm Đường ta có thể được cao tầng coi trọng, dù có tiếp một phần mười võ đạo tư nguyên của Hạ sư tỷ và Tôn sư huynh, chưa hẳn đã yếu hơn người khác.
- Có tự tin như thế?
Hạ Thủy Vân nói.
Đột nhiên, Tô Tiểu Mạt phóng thích tu vi đến tầng thứ Vũ Tông, khí thế cẩn trọng cuồn cuộn tràn ngập sơn động.
Hắn ngạo nghễ nói.
- Thời điểm xuống núi, sư tôn từng dạy bảo, người khác có thể xem thường mình, nhưng mình nhất định phải để ý mình.
Đây cũng là lời nói thật duy nhất từ lúc nằm vùng đến nay.
Bởi vì theo quan hệ, hắn và Quân Thường Tiếu là sư đồ, Quân Thường Tiếu xác thực thường dùng những lời này đến cổ vũ đệ tử.
- Hóa ra ngươi ẩn giấu tu vi.
Bên trong ánh mắt Hạ Thủy Vân cũng không có chút ngoài ý muốn nào.
- Hạ sư tỷ.
Tô Tiểu Mạt cười nói.
- Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, ngươi cố ý gọi ta làm nhiệm vụ, không phải là muốn thăm dò đó chứ?
Hạ Thủy Vân nhìn hắn.
- Dã tâm ngươi là cái gì?
Tô Tiểu Mạt thu liễm khí tức trở về, ánh mắt sắc bén.
- Trở thành đệ tử nội môn, thành đệ tử hạch tâm, thậm chí trở thành trưởng lão, thậm chí... tông chủ!
Hạ Thủy Vân ngạc nhiên.
Dã tâm tên này rất lớn, thế mà muốn làm tông chủ.
Ngay từ đầu không có, nhưng sự việc đến bước này, Tô Tiểu Mạt dứt khoát chém gió cho ra bão.
- Đương nhiên.
- Đó cũng không phải dã tâm của ta, mà chỉ mộng tưởng của ta!
- Ngươi có thể chế giễu ta, ngươi cũng có thể cho rằng ta đang mơ mộng hão huyền, nhưng mộng tưởng của ta vĩnh viễn sẽ không thay đổi, bởi vì sư tôn từng nói qua, không làm nên đại sự thì chỉ là người vô dụng.
Quân Thường Tiếu: “Không sai, ta thật sự từng nói qua.”
Hạ Thủy Vân bị câu nói sau cùng chọc cười.
Thế nhưng, ý thức còn có người bên cạnh, vội vàng kéo căng khuôn mặt nhỏ.
- Mộng tưởng không phải dựa vào miệng nói, mà dựa vào hành động và nỗ lực.
- Ta đang nỗ lực.
- Nỗ lực đi nịnh nọt Tôn Anh Tuyền bất học vô thuật, uổng phí hết thời gian của mình?
- Ta muốn nịnh nọt Hạ sư tỷ, chỉ là sợ chậm trễ ngươi tu luyện.
Dù sao mình cũng thẳng thắn, không cần tận lực che lấp.
- Nghỉ ngơi hai ngày.
Hạ Thủy Vân nói.
- Lại đi Âm Sơn lĩnh.
- Cái kia...
Tô Tiểu Mạt còn chưa dứt lời liền nghe nàng nói.
- Ta sẽ giúp ngươi giữ bí mật.
- Đa tạ sư tỷ!
- Tô Cẩm Đường là tên thật của ngươi?
- Không sai.
- Sư tôn ngươi nói là thần thánh phương nào?
- Sư tôn ta là Quân Thiên lão nhân, ẩn cư lâu dài trong sơn dã.
- Quân Thiên lão nhân?
Hạ Thủy Vân thầm nghĩ.
- Chưa từng nghe nói nhân vật này, hẳn là một võ tu ẩn thế.
Tô Tiểu Mạt âm thầm buông lỏng một hơi.
May mà nữ nhân này đoán lạc đề, cho rằng mình có dã tâm, mà không phải tới làm nằm vùng, không thì mình chỉ có thể bị ép giết người diệt khẩu.
...
Vài ngày sau.
Thương thế Hạ Thủy Vân khôi phục, hai người lại tiến về Âm Sơn lĩnh.
- Sư tỷ.
Tô Tiểu Mạt ngừng tại khu vực bên ngoài, thấp giọng nói.
- Ta phụ trách đi dẫn dụ bầy sói trước, sau khi hất chúng nó ra, cùng nhau động thủ diệt trừ Âm Phong Lang Vương.
- Có thể.
Hạ Thủy Vân nói.
- Ta đi trước.
Tô Tiểu Mạt chạy vội, không bao lâu đã dẫn bầy sói ra.
Lần này dẫn rất triệt để, vài hung thú có thể so với Tông Cấp đuổi không bỏ sau mông.
Xoát!
Không bao lâu, Tô Tiểu Mạt nhảy ra từ trong bụi cỏ, nói.
- Thời gian không nhiều, tốc chiến tốc thắng!
Hạ Thủy Vân ngạc nhiên.
Tên này chạy quá nhanh đi!
Thời gian không để nàng cẩn thận suy nghĩ, lấy Tam Xích Trường Kiếm ra cùng Tô Tiểu Mạt xông vào trong rừng.
Thực lực Âm Phong Lang Vương vẫn được, nhưng dưới tình huống không có trợ thủ mà đối mặt hai tên võ giả Tông Cấp, nhất định là đại bi kịch.
Giao chiến một lúc, đầu đã bị chặt xuống.
Đúng vào lúc này, bầy sói bị chơi thả diều rốt cục xông về.
- Đi!
Tô Tiểu Mạt một tay ôm lấy Hạ Thủy Vân, Hạ Thủy Vân lấy thủ cấp Lang Vương thu vào không gian giới chỉ, chỉ thấy Tô Tiểu Mạt thả người lên xuống mấy lần đã đã hoàn toàn biến mất trong núi rừng rậm rạp.
Vù vù.
Tiếng gió thổi loạn bên tai, Hạ Thủy Vân nỗ lực giữ một khoảng cách với lồng ngực hắn, mi hơi nhíu, tâm lý thầm nghĩ.
- Tên này lại chiếm tiện nghi mình.