Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 877 - Chương 877. Trên Phương Diện Tình Cảm, Bổn Toạ Có Kinh Nghiệm

Chương 877. Trên phương diện tình cảm, bổn toạ có kinh nghiệm
Sự xuất hiện của Chân Dương khiến cho khi trang bị của các đệ tử trở nên phong phú.

Quân Thường Tiếu sờ cảm, nói: “Nếu như loại trang bị này có thể sản xuất được hàng loại, phân phối ra cho Chiến Kỵ đường, khẳng định có thể bức được lão Ngưu.”

Suy nghĩ đến đây, hắn đứng dậy bước về phía Tế Vũ Đường.

“Lê đường chủ.”

Quân Thường Tiếu đi tới nói: “Thông báo cho Bắc Mạc châu về chuyện Phân đà, để bọ họ liên hệ lại với Phong tông chủ…”

Thanh âm đang nói bỗng nhiên dừng lại.

Bởi vì Lê Lạc Thu từ trong sân đi ra.

Nàng ta đổi lại một bộ Chân Dương mới, chiến giáp đã được nữ tính hoá bao lấy thây thể tăng thêm phần uyển chuyển. Một đôi giày ngân sắc phủ lên hai chân, phác hoạ một đôi chân thon dài.

“Tông chủ.”

“Trông ta mặc như vậy có được không?”

Lê Lạc Thu dừng trước mặt hắn rồi dạo bước một vòng, áo choàng mang màu đỏ lướt qua khuôn mặt Quân Cẩu Thẳng, tràn ngập hương thơm thấm đến tận sâu trong lòng người.

Mặc dù nữ nhân này đang mặc một bộ chiến giáp tương tự như những người khác, nhưng lại mang một khí chất quyến rũ yêu kiều.

“Không tệ, không tệ.” Quân Thường Tiếu khen ngợi.

Lời khen này chỉ là kết quả của việc đánh giá cái đẹp, không mang bất kì tạp niệm nào.

Lê Lạc Thu ngồi xuống, rót trà cho tông chủ, cười nói: “Tìm ta có chuyện gì?”

Quân Thường Tiếu lấy ra một danh sách đặt trên bàn, nói: “Thông báo cho Bắc Mạc châu về chuyện Phân đà, để Phong tông chủ vận chuyển thêm khoáng thạch trong danh sách này.”

Những việc này hắn sẽ không đích thân làm, chỉ cần giao cho các đệ tử là được rồi.

“Được.”

Lê Lạc Thu nhận lấy danh sách, cười nói: “Loại quần áo phục sức này có vẻ thích hợp với Lục Thiên Thiên hơn.”

Quân Thường Tiếu nói: “Nàng không thích màu đỏ.”

Lê Lạc Thu chớp chớp mắt, nụ cười đầy ẩn ý: “Tông chủ dường như biết rất rõ về đại để tử, ngay cả nàng không thích màu đỏ ngươi cũng biết.”

“Bọn Lý Thanh Dương cũng biết.” Quân Thường Tiếu nói.

Việc Lục Thiên Thiên không thích màu đỏ, những nhóm đệ tử đầu tiên gia nhập tông môn đều biết. Nhưng trải qua nhiều năm như vậy, có lẽ mọi người đã quên đi chuyện này hoặc không để ý đến.

Thân là một tông chủ, Quân tông chủ chắc chắn sẽ ghi nhớ trong lòng đối với các đệ tử mà hắn yêu thích

“Tinh!”

Quay trở lại thư vòng, tiếng nhắc nhở lại vang lên bên tai.

Quân Thường Tiếu vung tay lấy ra Cương Thiết chi dực vừa mới đương luyện chế thành công.

Tuy loại trang bị này có cái tên là ‘Cương Thiết’, nhưng lại là một đôi cánh trong suốt, không nhìn kỹ thì sẽ rất khó mà nhìn thấy.

Cũng là việc hết sức bình thường.

Người Cương Thiết thì cũng chỉ là một cơ thể phàm nhân mà thôi, cũng không phải là dùng cương thiết để luyện thành.

“Thử một chút xem!”

Đúng là ý niệm tương thông, cánh chim bay lên sau đó đáp lại phía sau lưng, cố định lại một cách vô hình.

Tinh Vẫn đại lục có thể giẫm lên kiếm để bay, có thể dựa vào bảo vật để bay, nhưng có thể bay trên một đôi cánh như vậy, giấu đi cũng thật sự tốt.

“Phạch!”

“Phạch!”

Một âm thanh vỗ cánh nhẹ nhàng vang lên.

Quân Thường Tiếu bay lên, khoá chặt đỉnh núi phía sau rồi bay ra ngoài.

Sau khi đến nơi, hắn nói: “Tốc độ bay tăng lên không ít, chỉ có điều so với Cơ Giới Vũ Trang dực lại vô cùng chênh lệch.”

“Trang bị này phát cho đệ tử đạt đến cấp độ Võ Hoàng cũng không tệ, chí ít trong lúc giao đấu với địch nhân, có thể dựa vào tốc độ để tấn công hoặc nếu có thể thì rút lui, không tệ chút nào.”

Cơ Giới Vũ Trang dực mặc dù thoải máu, nhưng giá cả lại quá đắt, không thể phát trang bị cho số lượng đệ tử lớn . Cương Thiết chi dực chỉ cần khoáng thạch là có thể luyện ra, vô cùng thích hợp khi phát cho nhiều đệ tử.

Đệ tử đã có bộ Chân Dương, lại có thêm đôi cánh để tăng tốc độ bay, sức chiến đấu chắc chắn sẽ rất mạnh.

Quân Thường Tiếu xoa xoa tay nói: “Đến Chiến trường Vị Diện, đấu với cái nơi thiên hôn địa ám này.”

Trong đại điện.

Hai huynh đệ nhà họ Ninh và Giang Tà cùng các đệ tử khác đã nhận được Chân Dương bộ và Cương Thiết chi dực, sau khi khảo nghiệm kết quảng xong ai ai cũng mừng rỡ như điên.

Dựa vào cảnh giới hiện tại của bọn họ, muốn đột phá cấp bậc để nhận tiểu phẩm là một điều khó khăn. Chỉ có thể dự vào trang bị cũ rồi gia trì bên ngoài.

“Đúng rồi.”

Quân Thường Tiếu lấy ra Trung phẩm Tố Thể đan và Trung phẩm Tố Hồn đa vừa mới luyện xong, nói: “Mỗi người được một viên.”

Hai loại đan dược này hắn đã sử dụng trước, thân thể và linh hồn tăng lên một cách rõ rệt, thực lực cũng tiến thêm một bước.

Bởi vì đan được có hạn.

Quân Thường Tiếu tạm thời cấp cho Trưởng lão, Đường chủ, Lý Thanh Dương và các đệ tử chủ chốt khác.

Vài ngày sau.

Sau khi khôi phục lại thần sắc của mình, Tô Tiểu Mạt quay trở lại Vạn Cổ tông, cũng được các đồng môn nhiệt liệt hoan nghênh.

Nhất là Lý Phi hung hăng chạy tới ôm chặt Tô Tiểu Mạt, nói: “Tô sư huynh, sư đệ ta nhớ ngươi muốn chết!”

“Cút mau!”

Tô Tiểu Mạt đẩy hắn ra xa, vội vã chạy đến nhà ăn, bi thương nói: “Đô Đô, mau mau làm đồ ăn ngon cho sư huynh!”

“Có rồi, đến đây, đến đây!”

Liễu Uyển Thi từ phòng bếp đi ra, vỗ vỗ tay phát ra tiếng.

Nhất Hắc Nhị Hắc bê các món ăn thức ăn mang đủ loại màu sắc hình dạng đi tới, trong phúc chốc đồ ăn được bày đầy ra một bàn lớn.

Đây là nàng ta vì sư huynh mà chuẩn bị, còn có những món ngay cả Quân Cẩu Thặng cũng chưa từng ăn.

Tô Tiểu Mạt cũng không thèm đoái hoài đến vấn đề gì khác, ngay lập tức cầm đũa như một con gió mà ăn, vừa ăn vừa chảy nước mắt, nhếch miệng nức nở nói: “So với Thái Huyền Thánh tông, cơm nước ngon hơn gấp trăm lần.. không, gấp nghìn lần!”

“Sư huynh, ngươi cũng bị đói đến mức da bọc xương rồi này.” Liễn Thi Uyển đau lòng nói

Sau khi Tô Tiểu Mạt ăn uống no đủ xong mới đi vào đại điện, chắp tay nói: “Đệ tử Tô Tiểu Mạt tham kiến Tông chủ.”

Quân Thường Tiếu đi xuống vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: “Trong thời gian này ngươi đã chịu nhiều vất vả rồi.”

“Vì tông môn, vì tông chủ.”

Tô Tiểu Mạt la lớn: “Có khổ sở và mệt mỏi hơn nữa cũng không quan trọng!”

Quân Thường Tiếu quăng ra một chiếc nhẫn, nói: “Bên trong có năm vạn viên Linh Thạch thiên nhiên.”

“Năm… năm vạn viên?” Tô Tiểu Mạt mở to hai mắt nhìn.

Nhiều Linh thạch như vậy, chắc hẳn là một khoản tiền lớn, ngay cả Trưởng lão của Thái Huyền Thánh tông cũng chưa chắc có thể tuỳ tiện lấy ra số Linh thạch lớn như vậy.

“Thời điểm làm nội ứng cũng không bỏ bê tu luyện.”

Thái Huyền Thánh tông đương nhiên có tài nguyên võ đạo để bồi dưỡng đệ tử, nhưng Tô Tiểu Mạt hiện tại chỉ đơn giản là tông môn khác, nếu muốn thực sự đột phá, chỉ có thể vụng trộm dựa vào linh thạch mà bù đắp lại.

“Đa tạ tông chủ!” Tô Tiểu Mạt nói.

Quân Thường Tiếu nói: “Chuyện kia, cái đệ tử có trên Hạ Thuỷ Vân, còn quấn lấy ngươi không?”

“ y…” Tô Tiểu Mạt gãi gãi đầu nói: “Mười nhiệm vụ thì phải đến năm nhiệm vụ là sẽ tìm đến để tử.”

Quân Thường Tiếu gác tay nói: “Trên phương diện tình cảm, bổn toạ có kinh nghiệm, có chuyện gì khó xử có thể nói với ta.”

Tô Tiểu Mạt mở to hai mắt nhìn hắn.

Bất cứ lúc nào, những lời mà Tông chủ nói ra hắn ta không hề có một chút nghi ngờ nào, nhưng chỉ duy nhất là chuyện tình cảm, hắn ta lại không tin tưởng lắm.

“Tất nhiên rồi…”

Quân Thường Tiếu lại nói tiếp: “Kinh nghiệm về chuyện tình cảm của Nguỵ lão cũng không thấp hơn ta, ngươi cũng có thể đi thỉnh giáo hắn.”

Nói ra câu này, mà hắn mặt không đỏ thở không gấp.

“Vâng!” Tô Tiểu Mạt lớn tiếng đáp lại.

“Đi đi, mấy tháng này lãng phí điều gì thì mau chóng bù lại đi.”

“Vâng!”

Tô Tiểu Mạt lui ra.

Chỉ có điều, cũng không chạy đi tu luyện, mà là đến thẳng Dược đường để tìm Nguỵ lão.

Cho đến khi tâm sự với lão được hai canh giờ, hắn ta mới hiểu ra, linh hồn được giác ngộ, tựa như đẩy được lớp mây mù nhìn thấy trời xanh sau núi.

Tô Tiểu Mạt lần này trở về vạn Cổ tông là có hai mục đích. Thứ nhất là phải ăn cơm do Liễu Uyển Thi làm, thứ hai là phải gặp Nguỵ lão để thỉnh giáo về phương diện tình cảm.

Cho nên có thể nói, Nguỵ Thanh Phong không chỉ là chưởng quản của Dược đường quản lý dược điền, lão ta thi thoảng cũng sẽ nói chuyện tình cảm như một chuyên gia, mở lớp dạy tình cảm kiêm luôn vai trò dạy dỗ các đệ tử. Mà ai lão ta cũng có thể dạy, nhưng người duy nhất mà lão ta không dạy được chính là Quân Cẩu Thặng.


Bình Luận (0)
Comment