Chương 882. Cho tới khi chịu chết ( phần ba)
Sau khi tất cả vật liệu kiến trúc đã có đủ, Lý Thanh Dương bắt đầu kiến tạo.
Bước đầu tiên khi xây nhà là đào móng, đám người tập trung sức lực bắt đầu vào việc dựa theo thiết kế của sơ đồ phác thảo, nhanh chóng đào ra được từng hố nhỏ.
“Xoạt! Xoạt!”
Long Tử Dương rút kiếm ra khỏi vỏ, từng cây cột bị gọt tròn.
“Hộc hộc hộc!”
Tiêu Tội Kỷ ngồi ở đằng xa, lấy đất đắp lại thành hình viên gạch, sau đó dùng hoả diễm cường độ cao để nung lên.
Quân Thường Tiếu: “…”
Cái đám đệ tử này của hắn, nếu như về sau không thể tu luyện được võ đạo, có thể ra ngoài làm thợ xây, chắc chắn không thể nào chết đói được.
Nếu như các vị diện võ giả mà nhìn thấy một đống cường giả cấp Hoàng tự như vậy mà lại đang cắm đầu xây nhà, chắc chắn sẽ làm không ít người miệng ngoác ra đến tận mang tai đâu.
Đại ca ơi!
Chỗ này là Chiến trường Vị Diện, là nơi vô cùng tàn khốc, không phải là chỗ xây hoa viên đâu, có thể nghiêm túc một chút được không, có thể chỉ cần để ý đến mục tiêu chính là đại điện được không?
“Xoạt! Xoạt! Xoạt!”
Sau khi viên gạch được nung luyện xong, đám người Lý Thanh Dương và Tiêu Tội Kỷ lại cùng nhau vận chuyển gạch, sau đó lại cùng nhau xây đống gạch đó lên, làm một cách hết sức chăm chú và cẩn thận.
Mấy người Giang Tà và Đinh lão cũng tới giúp một tay.
Tiểu Ma Tiên trong lúc rảnh rỗi không biết làm gì hơn, cũng xông xáo túm một nắm bùn ném về phía Tiểu Long Long.
“Bộp!”
“Ngươi dám ném ta?”
Tiểu Long Long lại giơ túi bùn bên cạnh lên, đổ lên đầu Tiểu Ma Tiên.
“…”
Lý Thanh Dương và Tiêu Tội Kỷ lúc này khoé miệng đã co giật dữ dội.
Thú Khế Ước này của Tông chủ, không hiểu cụm từ nữ nhân là gì sao?
Tất cả mọi người cùng nhau bận rộn, tốc độ kiến tạo trở nên vô cùng nhanh chóng.
Ước chừng hai mươi ba mươi phút sau, một toà đại điện đơn giản sừng sững bên trong cứ điểm, cũng chiếm mất 9 phần không gian ở đây.
Đại điện này mang một phong cách giống như đại điện của Vạn Cổ tông.
Bởi vì thời gian bị giới hạn, việc xây dựng cũng được giản lược đi, toàn đại điện nhìn qua chưa được hào hùng khí thế.
Đương nhiên rồi.
Vẫn còn rất nhiều thời gian để nâng cấp không gian, về sau từ từ hoàn thiện cũng được.
“Tông chủ!”
Lý Thanh Dương lấy ra một biển hiệu có khắc chữ Tinh Vẫn đại lục, nói: “Tông chủ có muốn treo cái này lên không?”
Đến cái vật đồ chơi này mà cũng có sự chuẩn bị, quả thật là chu đáo.
Quân Thương Tiếu vung tay xoá đi dòng chữ trên tấm biển, viết lại ra một vài đường nét, hài lòng nói: “Treo lên đi!”
“Rõ!”
Lý Thanh Dương phi thân lên cao để treo biển hiệu.
Quân Thường Tiếu đứng ở bên ngoài đại điện, từ tầm mắt của hắn có thể nhìn thấy rõ ràng dòng chữ bên trên biển hiệu ‘Vạn Cổ Tối Cường Tông’. Đường nét cùng mạnh mẽ rắn rỏi, lá cờ tượng trưng cũng được cắm trên mái đại điện, đang tung bay trong gió.
Giờ phút này.
Tinh Vẫn đại lục chính thức treo biển hành nghề tại Chiến trường Vị Diện, có được toàn kiến trúc đầu tiên.
“Tất cả đã sẵn sàng rồi, trừ việc đi tìm cái chết.”
Quân Thường Tiếu ở trước đại điện, một chân giẫm lên ghế, cái tay thuận theo đó mà chống lên cằm. Tiểu Long Long và Tiểu Ma Tiên mặt mũi đầy bùn bẩn đang đứng đằng sau, giống y hệt như hai tả hữu hộ pháp.
Đinh lão, Công Tôn Hạo Hải và những võ giả cấp cao xếp hàng song song tại vị trí cầu thang.
Đám người Lý Thanh Dương, Tiêu Tội Kỷ đứng cuối đại điện, theo hình chữ ‘Nhất -’ hướng ra bên ngoài cứ điểm. Bởi vì tất cả đều mặc bộ Chân Dương giáp, nhìn qua có cảm giác như những tướng lĩnh đạo bảo hộ cung điện.
“Vụt!”
Nhưng vào lúc này, một luồng sáng từ phía đông bay tới với tốc độ cực nhanh.
Quân Cẩu Thặng cười nói: “Tới chịu chết sao?”
Vụt! Vụt! Vụt!
Trong phút chốc, Nhất lưu chỉ từ phía xa xé trời lao tới.
Bọn họ nhanh chóng hội tụ trên không tại bên ngoài cứ điểm, có đến sáu mươi tên, trang phục nhìn qua chắc hẳn là đến từ Xích Hải đại lục.
Cầm đầu là một gã trung niên có sắc mặt cương nghị, mặc một thân màu đen, xung quanh toát ra sự tức giận không thể che giấu.
Hắn đến đây rõ ràng có mục đích, là tìm kiếm Hạ trưởng lão dẫn đội ra ngoài nhưng đến giờ vẫn chậm chạp chưa trở về.
“Lạp trưởng lão!”
Một tên võ giả chỉ xuống phía dưới, kinh ngạc nói: “Hạ trưởng lão chết rồi!”
Tên cầm đầu cũng nhìn thấy thi thể của Hạ trưởng lão và những võ giả khác, sắc mặt gã hơi thay đổi một chút, sau đó nhìn về phía người trẻ tuổi đang ngồi tại trung tâm cứ điểm, ánh mắt trở nên rét lạnh, nói: “Là do các ngươi giết sao?”
“Không sai.” Quân Thường Tiếu thản nhiên nói.
Gã cầm đầu kia ánh mắt ở nên tức giận.
Thế nhưng mà, vào đúng lúc này, lại nhìn thấy thi thể cả các võ giả Lăng Vân đại lục phía xa xa, trong lòng ngay lập tức nổi lên kinh ngạc.
“Những người kia cũng là do các ngươi giết?”
“Không sai.”
Người sắp chết, Quân Thường Tiếu cũng thoả mãn bọn họ một chút, hỏi cái gì hắn trả lời cái đó.
Gã cầm đầu khuôn mặt tỏ ra tức giận, nhưng trong lòng lúc này cũng bình tĩnh lại.
Võ giả nhà gã và võ giả của Lăng Vân đại lục gần bốn mươi người, còn có hai tên cường giả cấp Huyền tự đã chết ở Tinh Vẫn đại lục, điều này chứng tỏ thực lực của đối phương là bất phàm, tự mình ra tay chưa chắc đã có thể thu về được gì.
“Đi thôi!”
Gã lạnh giọng hô lên.
Quyết định rời đi rất nhanh chóng, lựa chọn chính xác nhất lúc này là trở về cứ điểm báo tin cho những người khác điều động đội ngũ mạnh hơn.
Đáng tiếc cả đám người vừa định quay đầu rời đi, Tiểu Long Long và Tiểu Ma Tiên đã vây quanh đằng sau, cả hai vừa lắc đầu vừa bẻ khớp tay
“Nếu đã đến đây rồi.”
Quân Thường Tiếu nói: “Vậy mà lại đi dễ dàng như vậy sao?”
Vụt! Vụt! Vụt!
Lý Thanh Dương và Tiêu Tội Kỷ xông lên bay ra ngoài, ánh mắt lấp lóe ý chiến!
Có thể đánh nhau với đám cường giả cấp Hoàng tự bất cứ khi nào, ở đâu, chỉ cần một sự việc nhỏ cũng đủ để bọn hắn kích động rồi!
“Giết!”
Gã cầm đầu hét lên.
“Hộc hộc!”
Vừa nói, gã vừa khí thế tiến về chỗ Tiểu Long Long đang cản đường.
Gã muốn đuổi tên này ra trước để nhanh chóng quay về cứ điểm Xích Hải đại lục, thông báo tình huống này cho những người khác.
“Muốn chết rồi đúng không?”
Tiểu Long Long tung hai quyền đến, trong nháy mắt hoả diễn bỗi nhiên phun trào, hóa thành một nắm đấm lửa, đánh vào ngực gã dần đầu kia.
“Ầm ầm!”
Tiếng nổ vang lên, hơi nóng tạo thành một làn sóng bao phủ xung quanh.
Gã cầm đầu lùi lại mấy bước, chờ cho thân thể có thể đứng vững, khuôn mặt mang biểu cảm không thể tin nổi, nói: “Tên gia hoả này nhìn qua như vậy mà lại mang cấp độ Hoàng tự, thực lực sao lại mạnh như vậy được chứ?”
“Hộc…….”
Tiểu Long Long mang theo hoả diễn phun đầy trời, giống như một Hoả Thần hạ phàm tạo ra cái chết, giọng nói lạnh lẽo âm u: “Bởi vì ta là soái ca!”
“Bùm!”
“Bùm!”
Dưới bầu trời lửa, gã cầm đầu bị đánh liên tục mà thối lui, cuối cùng cũng chọn chiến lược khác, tìm một phương hướng không có ai mà chạy trối chết.
Đừng nhìn hình thái Tiểu Long Long với cấp Hoàng tự như vậy, thực lực của nó vô cùng mạnh.
“Mạn Thiên Phi Vũ!”
Đúng lúc này, trên không trung truyền đến một âm thanh rất thanh thuý!
Xoát!
Xoát!
Xoát!
Ánh sáng bắn tới như những lưỡi dao loé lên trên không trung.
Gã cầm đều vừa thoát ra khỏi hoả diễm, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, trong nháy mắt siết chặt hai tay hét lớn: “Cửu Cương Ấn quyết!”
“Ầm! Ầm! Ầm!”
Chín đạo kết giới ngưng tụi xuất hiện trong nháy mắt.
“Bùm! Bùm! Bùm!...”
Mạn Thiên Phi Cũ đánh vào hàng rào kết giới trận pháp, ngay lập tức, một luồng khói đặc cuồn cuộn xông lên.
Gã cần đầy từ trong đó bay ra, chín đạo kết giới bỗng nhiên vỡ ra làm bốn đạo.
Có vẻ như không có vấn đề gì lớn.
Người ta dù sao cũng là một tên cường giả cấp Huyền tự, Tiểu Ma Tiên thực lực cao nhất của chỉ đến đỉnh phòng cấp Hoàng tự, muốn đả thương gã thì cũng phải xem có cơ hội hay không.
“Hộc hộc hộc!”
Hoả diễm nóng bảo lại xông tới từ phía sau.
“Chết tiệt!”
Gã cầm đầu phẫn nộ, chỉ có thể bất đắc dĩ mà chống lại hoả diễm của Tiểu Long Long đang bộc phát, muốn chạy trốn khỏi đây hoàn toàn là chuyện không thể nào.
Tiểu Ma Tiên đôi khi cũng tận dụng thời cơ để đánh lén,
Cứ như vậy, một bên có thể coi như cường giả Bán Thánh, bị thú Khế Ước của Quân Thường Tiếu chặn ở hai đầu.
“Xích Tiêu Liệt Diễm trảm!”
“Bùm!”
Hai tên võ giả cấp Hoàng Tự phá lệ liên kết, hai đôi mắt liếc nhìn nhau, lúc này bỗng nhiên bộc phát tu vi.
Đám người này được gã cầm đầu kia dẫn, bọn họ không có suy xét thấu đáo chu toàn, cho rằng ra khỏi cứ điểm cũng chỉ cần đến hơi mười người, nếu như liên thủ thì chỉ cần đánh một trận cũng có thể dư sức.
“Xích Linh quang!”
“Độ Hải mang!”
Vụt! Vụt! Vụt!
Mất tên võ giả Xích Hải đại lục nhân cơ hội thi triển tất cả các loại kỹ thuật, tạo nên một chùm ánh sáng đang ngưng tụ bắn về phía Long Tử Dương.
Không có quy tắc trên chiến trường, bọn họ sẽ không ý thức được bản thân đang lấy nhiều đánh ít, thầm chỉ có thể đánh lén thì đáng lén, suy cho cùng, kẻ sống sót mới là kẻ chiến thắng.