Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 883 - Chương 883. Đánh Vô Cùng Đã Ghiền Nha!

Chương 883. Đánh vô cùng đã ghiền nha!
“Có chút phiền phức!”

Nhìn thấy các loại võ kỹ rực rỡ đẹp đẽ đánh tới, Long Tử Dương nhíu mày.

Mặc dù dựa vào Chân Dương Giáp có thể đối kháng được với những lão già cường giả Hoàng tự bên kia, nhưng mà nếu phải nghênh đón nhiều lực lượng như vậy, khẳng định là gánh không nổi.

“Xoẹt!”

Đúng lúc này Tiêu Tội Kỷ đột nhiên vọt tới trước, hai tay không ngừng huy động.

“Ùng... Ùng... Ùng...”

Tường chắn nguyên khí hệ thổ lập tức hiện ra bao phủ bốn phía xung quanh, bảo hộ hai người họ ở bên trong.

Loại tường phòng ngự này chính là do nguyên khí hệ Thổ hội tụ ra, còn có Đại Hoang Chi Thể của Tiêu Tội Kỷ gia trì ở trên, phảng phất như bộc ra khí thế viễn cổ đại hoang, giống như những dãy núi cổ xưa đã trải qua vài thế kỷ.

Những võ giả đến từ Xích Hải đại lục không khỏi cười lạnh.

Bức tường nguyên khí này nhìn qua có chút cứng cáp, nhưng mà nếu như bọn họ đồng loạt ra tay thì cho dù là cường giả Hoàng tự đỉnh phong cũng chưa chắc chịu được.

Uỳnh!

Uỳnh!

Uỳnh!

Các loại chùm sáng đánh lên trên bức tường nguyên khí hộ thể, mang theo cuồng phong cuồn cuộn gào thét!

Nhưng mà dưới cái khí thế lãnh liệt ép xuống này, trên bức tường đất đang dựng đứng xung quanh Tiêu Tội Kỷ và Long Tử Dương lại không hề có bất kỳ vết nứt nào.

“Cái này...”

Những võ giả Xích Hải đại lục mới vừa liên thủ công kích trợn tròn mắt.

Tuy rằng thực lực của bọn họ không nằm trong số những võ giả cấp độ Hoàng mạnh nhất, nhưng mà năm, sáu người cùng nhau liên thủ công kích vẫn có thể tạo ra được uy lực vô cùng khủng bố. Cho dù là võ giả của Tinh Vẫn đại lục có dựa vào tường phòng ngự hệ Thổ để chống đỡ thì cũng không thể nào đến nỗi ngay cả một chút vết nứt cũng không có như vậy chứ? Thật sự là quá đả kích người khác mà!

“Bùm!”

“Bùm!”

Tường đất lần lượt tiêu tán.

Tiêu Tội Kỷ ngẩng đầu lên nhìn, nhếch miệng cười nói: “Thật sảng khoái nha!”

Có thể giao thủ với cường giả cấp bậc như thế này chứng tỏ lực lượng phòng ngự của hắn ta lại tiếp tục tăng lên, điều này khiến cho huyết dịch toàn thân Tiêu Tội Kỷ càng thêm điên cuồng sôi trào!

“Xông lên!” Lý Thanh Dương hét lớn.

Lý Phi và Điền Thất từ hai bên trái phải lập tức xông tới.

Ánh nhìn của bọn họ cực kỳ nóng bỏng, dồn dập khóa chặt đối thủ, sau đó nhanh chóng triển khai công kích một cách điên cuồng.

Giờ khắc này...

Chỉ cần là võ kỹ của Vạn CổTông, tất cả đều được bọn họ phô thiên cái địa thi triển ra.

Bởi vì nhân số võ giả bên Xích Hải đại lục đông hơn, để ngăn ngừa đệ tử bên mình bị bọn họ lấy nhiều đánh ít, Quân Thường Tiếu chỉ ra lệnh cho Giang Tà và cao tầng ra xuất chiến.

Thực ra mà nói thì...

Bọn họ chỉ là ra hỗ trợ cho đám người Lý Thanh Dương chiến đấu mà thôi.

“Uỳnh!”

Hà Vô Song chính là người đầu tiên khơi mào!

Hắn ta dựa vào tốc độ và võ kỹ của bản thân đánh cho một tên võ giả Hoàng tự gục xuống tại chỗ.

Ở một góc khác, Dạ Tinh Thần vẫn còn đang chiến đấu kịch liệt, bởi vì thực lực của đổi thủ so với kẻ mà hắn ta vừa giết trước đó còn mạnh mẽ hơn.

“Hự...!”

Sau khi giao thủ hơn mười chiêu, Dạ A Ngưu đã bắt được sơ hở của đối thủ, thân kiếm tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo lập lòe, trực tiếp đâm xuyên tim đối phương.

“Ngươi...”

Tên võ giả kia nhìn người đeo mặt nạ trước mắt mình, trong ánh mắt ảm đạm của gã chứa đầy vẻ kinh ngạc.

Thực lực của gã so với hắn ta rõ ràng là mạnh hơn rất nhiều, vì sao lại có thể chết ở trong tay của hắn ta chứ?

Là do trang bị?

Hay là do kinh nghiệm chiến đấu?

“Phụt!”

Dạ Tinh Thần rút kiếm ra, cũng không quay đầu mà lập tức phóng tới bên cạnh một gã võ giả khác của Xích Hải đại lục.

Đám người Lý Thanh Dương, Tiêu Tội Kỷ mặc dù phải chống lại một đám cường giả cao tay hơn so với chính mình, nhưng có Chân Dương Giáp hỗ trợ, lại thêm kinh nghiệm rèn luyện tại Bí Cảnh Sinh Tử. Vì thế một khi thả tay cho bọn họ xông pha chiến trường, cả đám lập tức giống như mãnh thú hung hãn bị xổng khỏi chuồng vậy.

“Tông chủ!”

Tử Lân Yêu Vương nói: “Ta có thể xuất chiến không?”

Nhìn thấy đám người Lý Thanh Dương đang chém giết kịch liệt, hắn ta thật sự có chút ngứa ngáy trong lòng!

“Đương nhiên là có thể...!”

Quân Thường Tiếu còn chưa nói dứt lời, Tử Lân Yêu Vương đã lập tức bay ra ngoài, trong nháy mắt lao vào một gã võ giả của Xích Hải đại lục đang muốn đánh lén Tiêu Tội Kỷ, tên đó vừa giơ chưởng lên đã lập tức bị hắn ta hạ gục xuống mặt đất.

“Ầm ầm!”

Kẻ địch ngay lập tức ngã xuống đất, trước ngực khoét một lỗ thật sâu, tắt thở bỏ mình.

Uỳnh!

Uỳnh!

Tử Lân Yêu Vương liên tục ra tay hai lần.

Hai gã võ giả Hoàng tự thực lực rõ ràng mạnh hơn so với hắn ta lại không hề có một chút lực hoàn thủ, nhanh chóng bị xóa sổ tại chỗ, chết bay mất xác!

Khóe miệng Quân Thường Tiếu hơi run rẩy.

Luận theo thực lực mà nói thằng này có thể sánh ngang với cường giả Địa tự rồi, đi giết võ giả Hoàng tự cũng chỉ có thể đạt được một điểm cống hiến mà thôi, cái này đúng là quá lãng phí sinh mạng mà!

Vào lúc này, mấy tên Xích Hải đại lục còn lại lập tức ngưng tụ đủ loại năng lượng đánh tới.

Uỳnh!

Uỳnh!

Uỳnh!

Tử Lân Yêu Vương bước ra từng bước từ trong không trung, ánh mắt hắn ta hừng hực lệ khí, trang phục của hắn nổ tung ngay trước mắt.

“Đừng giết chúng!” Quân Thường Tiếu vội vàng ngăn lại: “Ngươi chỉ cần phụ trách trông chừng bọn chúng, đừng để cho chúng chạy đi là được. Những võ giả này cứ giao cho bọn Lý Thanh Dương giải quyết là được rồi!”

“Được!”

Tử Lân Yêu Vương đành phải thu liễm lại sát khí, tiếp tục lơ lửng ở giữa không trung, khoanh tay đứng nhìn.

Tuy rằng cuối cùng không hề nổ tan tành trang phục, nhưng khí tức vương giả từ trong thân thể của hắn ta tỏa ra lại khiến cho tâm thần của những gã võ giả bên phía Xích Hải đại lục rung động thật sâu.

Cái tên này... tuyệt đối là một cường giả cấp Địa tự!

Khó trách Lạp trưởng lão lại bắt mọi người nhanh chóng rút lui khỏi cuộc chiến, thì ra bên phía Tinh Vẫn đại lục vẫn còn có cao thủ trấn thủ mạnh đến thế.

Sau khi Tử Lân Yêu Vương biểu hiện ra thực lực cường hãn, ý chí chiến đấu của tất cả võ giả đến từ Xích Hải đại lục lập tức chùng xuống, trong lòng chỉ có duy nhất một ý niệm, chính là mau chóng chạy thoát khỏi nơi này!

“Cút về!”

“Bùm!”

Một gã võ giả Hoàng tự thành công chạy thoát ra khỏi vòng vây, kết quả lại bị Tử Lân Yêu Vương phát hiện, một cái bạt tai chối chết ập tới khiến cho gã một lần nữa lảo đảo bay trở lại khu vực chiến đấu.

“Chết đi!”

Dạ Tinh Thần nhanh chóng lao vào người tên võ giả đang lảo đảo chưa ổn định được thân thể bị đánh trở về kia, Thanh Dương Kiếm tỏa ra hào quang sáng chói, trực tiếp chém bay đầu gã ta.

Chớp lấy thời cơ.

Bùi A Ngưu so với đám người Lý Thanh Dương và Tiêu Tội Kỷ càng nhanh hơn, chuẩn xác hơn!

Uỳnh!

Uỳnh!

Bên ngoài cứ điểm, trận chiến vẫn tiếp tục diễn ra.

Có Tử Lân Yêu Vương canh giữ ở bên ngoài, những võ giả của Xích Hải đại lục chỉ có thể kiên trì giao đấu, sau đó từng người một lại mất mạng ở trong tay đệ tử cấp cao của Vạn Cổ Tông.

Mỗi lần bọn họ giết chết một người bên phía đối phương, cứ điểm sẽ lập tức mở rộng ra thêm một chút.

Những cường giả bên phía Tinh Vẫn đại lục có nằm mơ cũng không thể ngờ tới, chiến trường đến tận năm năm sau mới được mở ra mà giờ phút này bên mình đã có thể giành được địa bàn. Dưới sự cố gắng nỗ lực của Vạn Cổ Tông, địa bàn của bọn họ đang từ từ mở rộng ra, chậm rãi hình thành quy mô.

“A... A...!”

Chiến đấu ước chừng hơn mười phút, Lạp trưởng lão của Xích Hải đại lục cũng bị Tiểu Long Long và Tiểu Ma Tiên đánh đến mức chật vật không chịu nổi. Cuối cùng, trên mặt lão ta nổi đầy gân xanh hét lớn một tiếng, biến mất tại chỗ trong hư không.

Lão ta chạy rồi!

Còn vận dụng đến bí pháp mà chạy!

“Chết tiệt!”

Tiểu Long Long giận dữ siết chặt nắm đấm.

Quân Thường Tiếu nhanh chóng nói: “Muốn chạy thì cứ để cho lão ta chạy, không có chuyện gì lớn, không cần phải nổi giận như vậy.”

Cường giả Huyền tự ắt hẳn luôn có át chủ bài, còn có thể biến mất đột ngột như vậy thì cho dù là ai có muốn cũng không thể ngăn cản được.

Huống chi...

Chạy cũng chưa chắc là chuyện gì xấu.

Dù sao cũng cần phải có người truyền tin tức ra ngoài, để cho bọn chúng cử thêm nhiều võ giả hơn đến đây... Như thiêu thân lao đầu vào lửa!

Gã đàn ông trung niên kia dựa vào bí pháp thần thông chạy trốn khiến cho mấy chục tên võ giả còn lại hoàn toàn lâm vào bi kịch, chỉ có thể tiếp tục cố gắng đau khổ chèo chống. Chỉ hơn mười phút sau, hết thảy đã có kết quả, tuyên bố Xích Hải đại lục toàn quân bị diệt.

Thực lực của bọn chúng chưa chắc yếu hơn đám người Lý Thanh Dương, nhưng lại không thể so với Giang Tà và những cấp cao khác trong Vạn Cổ Tông. Còn có Tử Lân Yêu Vương ở bên ngoài tọa trấn, cho nên rơi vào kết quả tổn thất như vậy là vô cùng hợp tình hợp lý.

...

Cuộc chiến kết thúc.

Các đệ tử bắt đầu thuần thục đi thu hoạch thành quả chiến đấu.

Sau khi thu nạp hết toàn bộ Không Gian Giới Chỉ, tất cả bọn họ nhanh chóng tập hợp lại cùng một chỗ, bắt đầu thảo luận về cuộc chiến vừa rồi.

“Đánh thật đã ghiền luôn!”

“Trận chiến ở chiến trường Vị Diện lần này so với trong Bí Cảnh Sinh Tử còn kích thích hơn!”

“Vừa rồi thực lực của đối thủ không hề kém hơn so với ta, ta còn phải hoàn toàn bộc phát ra mười phần công lực mới miễn cưỡng có thể chiếm được một điểm đó.”

Theo như thực lực thông thường, đệ tử của Vạn Cổ Tông ngay cả cường giả cấp độ Hoàng tự cũng còn chưa tới, nhất định không có khả năng địch lại cường giả Hoàng tự, nhưng có Kích Tăng Chi Phù kết hợp với Chân Dương Giáp tăng cường, ngược lại cũng có thể đấu ngang cơ.

Lấy cảnh giới cấp độ Vương tự đi giao thủ với cường giả cấp độ Hoàng tự, không thể nghi ngờ sẽ giúp cho bọn họ tăng kinh nghiệm thực chiến lên và lý giải được về võ học của bản thân.

Đây chính là tác dụng chính thức của cửa Truyền Tống trong chiến trường Vị Diện, nó không phải chỉ dùng để truyền tống mà còn giúp cho võ giả không bị giới hạn bởi Thượng giới, lén qua nơi đây để tiến hành rèn luyện thực chiến, từ đó nâng cao tu vi của bản thân!

Chỉ cần dưới tình huống mà đám người Lý Thanh Dương có thể bảo đảm an toàn, tận lực đi giao thủ với võ giả cấp bậc cao hơn, bất luận là thẳng hay thua thì nhất định cũng sẽ thu hoạch được không ít.

Chỉ đáng tiếc là...

Trải qua hai trận chiến lớn và còn kiến tạo đại điện, Kích Tăng Chi Phù chỉ còn có thời gian vẻn vẹn vài phút, cho nên toàn bộ bọn họ lập tức rớt xuống cảnh giới cấp độ Võ Tông.

“Tất cả những người tham gia thân ái, những võ giả do ngài mang đến không phù hợp với quy định của chiến trường Vị Diện, sau sáu mươi giây sẽ bắt buộc bị loại khỏi vòng chiến đấu.” Âm thanh của nữ hệ thống vang lên nhắc nhở.

“Thanh Dương.”

Quân Thường Tiếu nói: “Quay về Tông môn trước cái đã!”

“Rõ!”

Lý Thanh Dương cũng không hề chần chừ, dẫn theo đám người Tiêu Tội Kỷ xuôi theo cửa Truyền Tống quay trở về Vạn Cổ Tông.

Lục Thiên Thiên và Hà Vô Song đều chưa rời khỏi đây, bởi vì hai người họ có thực lực Võ Hoàng, hoàn toàn phù hợp với quy định của chiến trường Vị Diện.


Bình Luận (0)
Comment