Chương 890. Chương 890: Cái khuôn mặt tuấn tú này, hôm nay xem như mất hết rồi!
"Bùm!"
"Bùm!"
Ở giữa không trung, ánh sáng màu tím khi thì xuyên qua, khi thì bùng nổ.
Mặc dù Từ Mi Thiện Nhân muốn phản kháng, nhưng đối mặt lực lượng bá đạo thì cũng chỉ có thể biến hóa các loại tư thế mà chống cự!
Các Vị Diện võ giả ngây người.
Vì cái gì mà xem trận chiến đến mức ngơ ngác? Bởi vì Tử Lân Yêu Vương ra tay với tốc độ quá nhanh, từ thao tác bắt giữ đến công kích!
"Ầm vang…"
Mấy phút đồng hồ sau, nhất thời đất trời run rẩy, bụi đất cuồn cuộn nổi lên mù mịt.
Khi mọi thứ hết thảy đã tiêu tán, một hố sâu rộng hơn mười trượng hiện ra, tên kia Từ Mi Thiện Nhân vốn dĩ mặt mày bình tĩnh mỉm cười hiện giờ lại toàn thân rách nát, mặt mũi khắp nơi bầm dập nằm ở đáy hố.
"…"
Khóe miệng Đinh Hưng Vượng cùng Bách Khâu Đại Vương giật giật.
Vốn tưởng rằng, đối mặt với hai gã Địa tự cường giả của Cửu Thiên đại lục, cần vật lộn mạnh tay một phen, kết quả không ngờ đã bị tên kia giải quyết sạch sẽ!
"Vù!"
Tử Lân Yêu Vương từ từ hạ xuống, lơ lửng chỗ hố sâu mấy trượng, nhẹ nhàng giơ tay lên nói: "Đánh lén cũng không làm gì được bổn vương, ngươi còn sống ở trên đời này làm cái thá gì?"
"Vù vù…"
Năng lượng màu tím bùng nổ quanh thân hắn ta, hóa thành một nắm đấm thực thể hóa, hiển nhiên còn muốn tiếp tục chà đạp một cách điên cuồng.
"Giao cho bổn tọa đi." Quân Thường Tiếu đi ra, ngăn cản nói.
Tử Lân Yêu Vương hạ nguồn năng lượng sau đó thu lại, nhưng thời điểm vừa muốn rời đi, nhìn thấy hai tay tên kia đặt ở trên ngực, vì thế chuyển sang biểu cảm sắp sụp đổ đến nơi, rít gào nói: "Mau nhìn, đại biến thái!"
Biến thái?
Mọi người đều nhìn lại, chỉ thấy hai tay tên kia đang đặt trên ngực, sau đó bày ra hình dáng một trái tim, sau đó hô một câu "Đi đi" rồi vươn tay đẩy ra ngoài, lại nói lớn: "Tâm can bảo bối của ta!"
"Xoẹt…"
Thiên Nguyên Trấn Hồn tháp bay vút ra, rơi vào bên trong hố sâu, nhanh chóng khuếch đại, cuối cùng "ầm ầm" một tiếng, đè áp Từ Mi Thiện Nhân ở bên trong.
Vù!
Toàn bộ hội trường yên tĩnh.
Biểu tình trên mặt tất cả võ giả ở đây hoàn toàn cứng lại!
Đây là chuyện mà nam nhân có thể ra tay làm sao? Đây là nam nhân có thể nói ra những từ ngữ như vậy sao?
Nghĩ đến cái thứ động tác ghê tởm cùng ngôn ngữ sến rụa vừa rồi, mọi người không tự chủ được mà rùng mình một cái.
Má nó!
Rất ghê tởm!
"A!"
Một gã hán tử thẳng như cột đình hồi tưởng lại động tác vừa rồi Quân Thường Tiếu làm, không nhịn mà quỳ xuống nôn mửa không ngừng.
"Á á á!"
Như một phản ứng dây chuyền, rất nhiều võ giả khác cuối cùng cũng ôm cây nôn khan.
Đâu chỉ bọn họ, Lục Thiên Thiên cùng Hà Vô Địch với đám người Giang Tà, hoặc là nhíu mày, hoặc là khóe miệng run rẩy.
Mà Quân Thường Tiếu ở trước mặt công chúng làm ra động tác khiến người ta nghẹn lời kia, nhưng mặt không đỏ, tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến kia, trong lòng còn thầm thì nói nhỏ: "Vì sao còn chưa thấy thông báo phần thưởng? Chẳng lẽ tên kia còn chưa trọng thương đến nông nỗi chết ngất tại chỗ à?"
"Vụt!"
Phất tay nhanh chóng thu hồi Thiên Nguyên Trấn Hồn tháp.
Quả nhiên, tuy rằng Từ Mi Thiện Nhân sau khi bị đè ép thì càng thêm chật vật so với vừa rồi, nhưng chỉ bị thương đơn giản ngoài da, vẫn còn có thể suy nghĩ, vẫn còn có thể mở mắt cử động.
"Hự… Đáng chết…" Gã ta tức giận, miệng phát ra thanh âm yếu ớt, yên lặng nhanh chóng thi triển thuật trốn chạy nào đó.
Vào đúng lúc này, Quân Thường Tiếu lại làm ra một thủ thế hình trái tim.
Từ Mi Thiện Nhân vừa vặn nhìn thấy, ánh mắt đột nhiên dại ra, gã ta thề, đời này gã ta đi qua bao nhiêu con đường, cũng ăn rất nhiều gạo mà lớn, đi khắp nơi, kiến thức cực lớn, thế nhưng gã ta chưa bao giờ chứng kiến một người nam nhân sẽ có thể làm ra động tác khiến người khác xấu hổ đến vô cùng như vậy!
"Phụt!"
Thương thế quá nặng chưa kịp ngăn cản, máu tươi trực tiếp phun ra!
Quân tông chủ làm ra động tác ghê tởm kia, làm cho Địa tự cường giả khống chế không được tâm thần dao động mà phun máu tươi, có thể thấy được lực sát thương có bao nhiêu khủng bố!
"Đi thôi!"
"Tâm can bảo bối!"
"Phụt!"
Nghe thấy câu nói đó, Từ Mi Thiện Nhân lại phun máu, ý định thi triển bí pháp để bỏ trốn lại bị đánh gãy.
"Vù vù…"
Đột nhiên, tầm nhìn trở nên tối sầm, Thiên Nguyên Trấn Hồn tháp hung hăng áp chế gã ta!
"Ầm vang!"
Mặt đất lại run rẩy, hơi thở hoang vắng bao quay quấn lấy xung quanh mình.
"Chúc mừng người tham dự bắt được võ giả nhất huyết Cửu Thiên đại lục, đạt được 100 điểm cống hiến." Bên tai truyền đến âm thanh của nữ hệ thống.
Quân Thường Tiếu hài lòng vung tay lên, thu hồi Thiên Nguyên Trấn Hồn tháp.
Nhưng mà, Từ Mi Thiện Nhân đã chết ngất bên trong hố sâu kia thì vẫn còn có tiếng hít thở nặng nề và tiếng tim đập, vì thế hắn lắc đầu nói: "Chỉ chơi đùa một chút mà đã gạt bỏ được một gã Địa tự cường giả, phải làm thêm vài lần mới được."
"Ọe!"
Xa xa, Tử Lân Yêu Vương bắt đầu ói ra.
Liên tiếp nhìn thấy Quân Thường Tiếu thi triển động tác xấu hổ kia đến ba lần, rốt cục hắn ta cũng nhịn không được .
Sắc mặt Giang Tà cùng huynh đệ nhà họ Ninh rất khó coi, dù sao bọn họ mạnh mẽ nuốt vào không nhổ ra thật sự vẫn khiến thân thể bị tổn hại.
Ở trước mắt bao người, ở trước mắt công chúng, thực hiện động tác vô cùng xấu hổ kia, hô lên ngôn ngữ ghê tởm đó, cũng không phải là người thường có thể làm được, bởi vì bọn họ còn cần mặt mũi.
Quân tông chủ đương nhiên cũng cần mặt mũi chứ.
Nhưng mà, chỉ cần có thể đánh bại đối thủ, hắn sẽ không bận tâm đâu.
"Còn một người nữa."
Xoay người, Quân Thường Tiếu híp mắt cười nhìn về phía xa xa.
"Tiểu… Tiểu tử…" Nộ Mục Ác Nhân gian nan đứng lên, trợn mắt trừng trừng nói: "Thù này lão phu ta nhớ kỹ!"
Tử Lân Yêu Vương này cường hãn đến nỗi khiến cho gã ta ý thức được chính mình cũng không phải là đối thủ, cho nên đã dâng lên ý nghĩa đào tẩu trong đầu.
"Xoẹt! Xoẹt!"
Nhưng vào lúc này, đột nhiên Đinh Hưng Vượng cùng Bách Khâu Đại Vương xuất hiện.
Hai người đứng ở trên không, khí thế cuồn cuộn như biển tùy ý bùng nổ, nhất thời khuấy đảo không gian xung quanh bản thân, gió thổi vù vù, bụi đất mù mịt.
Thánh cấp cường giả có thể xuyên qua không gian, nhưng nếu khiến hoàn cảnh xung quanh đảo loạn, thì cũng không dám làm xằng bậy, bởi vì nếu không thể xuyên qua tầng tầng đến nơi sâu nhất trong hư không, đừng nghĩ còn có cơ hội quay người trở về.
"Hừ!"
Nộ Mục Ác Nhân cười lạnh một tiếng, nói: "Nghĩ chỉ như vậy là có thể ngăn được bổn tọa sao? Ngu xuẩn!"
"Xoát xoát xoát!"
Thủ ấn nhanh chóng thi triển, trường bào không có gió cũng tung bay, thì thầm: "Cửu Thiên Bát Hoang thất tinh lục…"
"Vù vù…"
Khẩu quyết còn chưa kịp niệm xong, chưởng ấn màu tím đã vô tình đè xuống.
"Ầm vang!"
Chưởng ấn cực lớn sinh ra lực lượng mạnh mẽ, hung hăng trực tiếp đè ép Nộ Mục Ác Nhân trên mặt đất, kinh mạch trong cơ thể đều bị tổn hại.
"Đi thôi!"
"Tâm can bảo bối!"
"Vù vù!"
Thiên Nguyên Trấn Hồn tháp thật lớn từ phía trên đè ép xuống dưới, Nộ Mục Ác Nhân chỉ có thể trợn mắt gào thét hô: "Không…"
"Ầm ầm!"
Vị Địa tự cường giả này cũng giống như Từ Mi Thiện Nhân của Cửu Thiên đại lục, bị đè ép đến chết ngất ở dưới chân tháp.
Quân Thường Tiếu cũng quá khôn lỏi đi!
Gọi Tử Lân Yêu Vương phụ trách đánh đánh cho người ta tàn phế, chính mình lại tới dọn nốt bước cuối!
"Chúc mừng người tham dự đã đánh bại Địa tự cường giả, đạt được 20 điểm cống hiến." Quân Thường Tiếu không để ý tới âm thanh vang lên, vội vàng nối mạch thần thức với khí linh bên trong tháp, hỏi: "Vừa rồi ta cũng không thực hiện động tác bắn tim, Thiên Nguyên Trấn Hồn tháp vì sao lại bay ra bên ngoài ?"
"Chủ nhân, là như thế này."
Nhị nha giải thích nói: "Chỉ cần hô khẩu quyết là có thể khởi động một cách bình thường rồi, động tác bắn tim đó là chính ta bổ sung vào."
"…"
Biểu tình trên khuôn mặt của Quân Thường Tiếu dần dần trở nên cứng ngắc.
Náo loạn gần nửa ngày, chỉ cần hô to "đi thôi, tâm can bảo bối" là có thể khởi động chí bảo, thế nhưng chính mình lại liên tục làm vài động tác bắn tim, làm trò trước mặt nhiều người như vậy!
"Vì sao ngươi không nói sớm!"
"Chủ nhân cũng không có hỏi a!"
"…"
Khóe mắt Quân Thường Tiếu liếc nhìn mọi người lẫn các vị võ giả chung quanh còn đang trợn mắt há hốc mồm, nắm chặt đầu tóc vạn phần suy sịp mà gào lên: "Cái khuôn mặt tuấn tú này của ta, hôm nay xem như mất hết rồi!"