Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 921 - Chương 921. Chúng Ta Đúng Thật Là Cục Kỳ Có Duyên.

Chương 921. Chúng ta đúng thật là cục kỳ có duyên.
Năm đó ấp Tiểu Long Long, vì có thể khiến cho nó biến dị, Quân Thường Tiếu đã đập nồi bán sắt.

Bây giờ lại có một quả trứng đến từ Thượng giới, đương nhiên cũng phải để cho hắn chuẩn tốt tiền tài a, dù sao thì không tiêu tiền thì chơi bời được quái gì.

Hồi đó, hắn không có tiền, tiêu xài một ngàn tám trăm vạn khiến lòng đau như cắt nước mắt đầm đìa, nửa đêm vỗ gối không thể ngủ yên, hiện giờ có các sản nghiệp lớn chèo chống, phương diện tiền bạc vô cùng sung túc, muốn nạp tiền tiêu xài hoang phí cái gì cũng đều có thể chịu chơi được.

"Đến đây! Đến đây"

Quân Thường Tiếu lấy ra một số lượng lớn Tinh hạch.

Tất cả những thứ này đều là lấy được từ chỗ của Cửu tinh lão.

"Đinh! Đinh! Đinh!"

Năng lượng Tinh hạch điên cuồng rót vào trong đó, xác suất biến dị từ 0 điểm từng bước tăng lên, rất nhanh đã đột phá đến 50 điểm.

Cứ xem như dung hợp trang bị có 95 phần trăm xác suất thành công thì người chơi cũng vẫn bể kèo, Quân Thường Tiếu nhất định theo đuổi tỉ lệ phải là 100 phần trăm xác suất thành công, cho nên tiếp tục vận chuyển năng lượng vào bên trong nó.

Từng viên Tinh hạch bỏ đi vứt đầy trên mặt đất.

Lúc này nếu để cho võ giả của Tinh Vẫn đại lục nhìn thấy, khẳng định là mí mắt đảo loạn, bởi vì nếu như quy đổi chúng ra thành tiền thì tuyệt đối phải hoang phí mất mấy ngàn vạn rồi!

Quân tông chủ thật sự chẳng hề thiếu tiền, về phần Tinh hạch thì cũng là giành được từ chiến trường vị diện, vậy nên dù cho có hao phí chúng đi chăng nữa hắn cũng hoàn toàn chẳng mảy may đau lòng tí nào.

Sau khi đã nhồi nhét không biết bao nhiêu là năng lượng, tỉ lệ biến dị hiển thị trên màn hình led cuối cùng cũng tăng lên tới 100 điểm.

"OK."

Quân Thường Tiếu vô cùng thoải mái nói: "Chờ đợi 30 ngày nữa thôi."

Thời gian ấp Tiểu Long Long là 15 ngày, còn quả trứng này thì cần ấp đến tận 30 ngày, thật khiến người ta không khỏi đoán già đoán non, chẳng biết cuối cùng sẽ nở ra loài thú khủng đến cỡ nào đây?

Ấp trứng cần một quá trình khá là dài.

Quân tông chủ đương nhiên là sẽ không trông coi mỗi ngày rồi, cho nên bèn đặt hết tâm tư vào việc tu luyện và quản lý tông môn.

"Tông chủ."

Lê Lạc Thu đến đưa tin: "Thái Huyền Thánh tông phát hiện ra một nhóm nhỏ dư nghiệt của Ma môn ở Nộ Đào hồ, đã phái cao thủ đến đó vây quét rồi."

"Những người này tự xưng là tông môn chính phái, đối với võ giả của Ma môn thật đúng là dốc hết toàn bộ sức lực muốn diệt cỏ tận gốc." Quân Thường Tiếu lắc đầu nói.

Lê Lạc Thu nói: "Tiểu Mạt nói đây chính là cơ hội tốt để thăng cấp, cho nên đã xung phong nhận việc đi theo cường giả của Tông môn."

"Nhắc nhở hắn ta phải chú ý an toàn đấy."

Quân Thường Tiếu cũng không có dự định lại tiếp tục phối hợp với Tô Tiểu Mạt diễn kịch nữa, dù sao thì Quân Thiên lão nhân xuất hiện một lần là đủ rồi, nếu như xuất hiện liên tục sẽ khiến cho người khác nảy sinh nghi ngờ.

"Còn có một tin tức nữa."

Lê Lạc Thu nói: "Có thám tử hồi bẩm, ở một vùng sơn cốc tại khu vực của Đông Nam Thủy châu, toàn bộ cây cỏ đều khô héo."

Trong khoảng thời gian này, nàng ta một mực chuyên tâm phát triển mạng lưới tình báo, đã thành công phủ sóng ra cả Đông Nam Thủy châu ở vị trí tương đối xa, khoảng cách của việc muốn bao phủ toàn toàn cả chín Đại châu cũng không còn xa, mỗi ngày đều tiến thêm một bước.

"Ồ?"

Quân Thường Tiếu lập tức chú ý đến điểm này.

Dù sao thì rất có thể có liên quan đến trận chiến Đế vương mà Hồn Tộc đã từng nhắc tới khi trước.

Trận chiến Đế vương này từng mang lại tai bay vạ gió đến cho tộc đàn ở Tinh Vẫn đại lục, hắn chắc chắn sẽ không bao giờ có thể quên được, cho nên nhất định phải nhanh chóng điều tra rõ ràng chuyện này, không thể để cho bi kịch từ thời Thượng Cổ tái hiện lại một lần nữa.

Sau khi đã biết được vị trí chính xác, Quân Thường Tiếu tự mình tiến về Đông Nam Thủy châu.

Một lúc lâu sau, hắn đi tới sơn cốc nơi mà cỏ cây khô héo kia, không chỉ phát hiện ra cực nhiều hài cốt của Linh thú đã khô quắt quéo, mà còn phát hiện được mười mấy hài cốt của võ giả, trên mặt đất còn lưu lại dấu tay cùng trảo ấn, có thể thấy được trước khi chết hẳn là là đã từng trải qua một trận giãy giụa kịch liệt.

"Rốt cuộc cũng không nhịn được, hạ thủ cả với nhân loại rồi sao?"

Ánh mắt của Quân Thường Tiếu dần dần trở nên lạnh lẽo, cái giống loài dùng việc hấp thu năng lượng của người khác để thăng cấp cho bản thân mình này, nếu như không nhanh chóng tìm ra được chúng, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành mối họa khôn lường.

Núi rừng âm u.

Mười mấy tên võ giả đang dè dặt cẩn thận từng li từng tí tiến về phía trước.

Đi ở phía sau cùng là một nam nhân mặc áo bào màu đen, bởi vì từ đầu đến cuối đều cúi đầu, cho nên không cách nào trông thấy rõ được tướng mạo của tên này.

"Tiểu gia hỏa."

Người trung niên đi ở đằng trước vừa cười vừa nói: "Chờ đến một chốc nữa tìm thấy được cơ duyên rồi, hiển nhiên sẽ chia cho ngươi một chén canh."

"Đa tạ!"

Nam nhân mặc áo bào màu đen ngẩng đầu lên mỉm cười đáp lại.

Từ tướng mạo và thanh âm có thể nhìn ra được, không sai, đây chính là Đái Luật đã lâu rồi không xuất đầu lộ diện.

"Lão đại!"

Một tên võ giả hô lên: "Tìm thấy rồi!"

Đúng lúc đang nói chuyện, mọi người đều dừng lại, ở phía trước có một sơn động thiên nhiên, bên trong thổi ra từng trận gió rét, có thể thấy được hẳn là ẩn giấu Linh thú cường hãn đây.

"Tiểu gia hỏa."

Người trung niên nói: "Trong sơn động có một kho thiên tài địa bảo ước tính khoảng chừng ngàn năm tuổi, ngươi đi vào đó dẫn dụ Linh thú ra ngoài, còn chúng ta sẽ thừa cơ trà trộn vào trong lấy bảo bối ra, sau đó tất cả mọi người sẽ chia đều cùng với nhau."

Đái Luật nhíu mày.

Hèn chi, bọn họ lại chủ động mời mình gia nhập đoàn đội, hóa ra là muốn khiến mình xung phong đi đầu, làm bia đỡ đạn cho bọn họ.

Nếu như là khi trước, lão tử của quá khứ có thể sẽ ngu ngốc đi qua đó thu hút sự chú ý của Linh thú, thế nhưng bây giờ sao có thể lại đi làm cái loại chuyện ngu xuẩn như vậy được cơ chứ!

Đái Luật nói: "Các ngươi thu hút sự chú ý, còn ta đi vào lấy thiên tài địa bảo."

Người trung niên trầm giọng nói: "Trước khi gia nhập đoàn đội không phải đã nói rõ rồi sao, tất cả đều nghe theo mệnh lệnh của ta."

"Đúng là đã nói điều này rồi."

Thanh âm của Đái Luật lạnh lùng đáp lại: "Thế nhưng nếu như đi chịu chết, thì ta có quyền cự tuyệt."

"Tên tiểu tử này!"

Mấy tên võ giả ở xung quanh lập tức bao vây hắn ta, âm thanh lạnh lùng nói: "Lão đại bảo ngươi đi thì ngươi nhất định phải đi, nếu không đừng nghĩ đến chuyện còn sống mà rời khỏi núi rừng này được."

Uy hiếp.

Uy hiếp một cách trắng trợn!

Đôi con ngươi của Đái Luật thoáng qua một tia sáng màu xanh lục.

"Tiểu tử."

Hồn tộc khó chịu nói: "Nếu đổi lại là ta, thì đã sớm hấp thu những tên võ giả lòng lang dạ thú này rồi, sao lại dây dưa cùng bọn chúng hư tình giả ý, xã giao cho có lệ làm gì chứ?"

"Trời ạ."

Đái Luật thở dài một hơi, thầm nghĩ: "Ta chỉ đơn giản là muốn đoạt được thiên tài địa bảo thôi, không hề muốn hút lấy năng lượng của bọn họ làm gì cả."

Hồn tộc lại nói: "Ở thế giới ngươi lừa ta gạt cả này, chẳng có ai bỗng dưng vô duyên vô cớ giúp ngươi mạnh lên đâu, cho nên vẫn là cứ thoải mái đi, hút hết năng lượng của bọn chúng thôi."

"Được rồi. Được rồi. Ta đi là được chứ gì!" Đái Luật nói.

Hồn tộc nọ: "..."

Bản thân mình mỗi ngày đều đích thân dạy dỗ, vậy mà gia hỏa này làm sao từ đầu đến cuối đầu óc lại hẵng còn chậm chạp đến như vậy?

"Nhanh lên một chút!"

Mấy tên võ giả thấp giọng thúc giục.

Đái Luật không đáp lại lời nào, cất bước đi về hướng sơn động.

Mình đã đi đến nơi cất giấu thiên tài địa bảo rồi, nếu như có thể đi vào lấy đầu của Linh thú kia, tiếp đó lại mang được luôn cả bảo bối đi thì chẳng phải là xong chuyện rồi sao.

"Lão Tam."

Người trung niên thấp giọng nói: "Chờ cho đến khi tên kia đi đến cửa sơn động rồi, thì nghĩ biện pháp làm kinh động Linh thú ở bên trong."

"Được, lão đại!" Võ giả ở bên cạnh lấy ra trường cung từ phía sau, sau đó rút ra một cái mũi tên có phẩm chất đặc biệt, đặt sẵn ở trên dây cung.

"Vụt!"

Ngay tại lúc Đái Luật sắp đến gần cửa sơn động, mũi tên lập tức phá gió mà phóng vút tới, trong nháy mắt cắm vào trên vách đá, lập tức truyền đến một tiếng nổ “Bùm” vang dội.

"Hống..."

Linh thú đang nằm nghỉ ngơi bất chợt nghe thấy động tĩnh, lập tức lê cái thân thể to tướng từ bên trong sơn động lao vụt ra bên ngoài, tròng mắt to lớn của nó trong nháy mắt khóa chặt trên thân mình của nam nhân mặc áo bào màu đen nọ.

"Đáng chết!"

Đái Luật tức giận mắng chửi ở trong lòng.

Mấy chục tên võ giả ẩn núp ở trong bóng tối nhìn thấy Linh thú xuất hiện, khóa chặt ở trên thân tên kia, khóe miệng lập tức giương lên nụ cười.

"Hống!"

Con Linh thú cửu phẩm thấp kém có thực lực vô hạn tương đương với Hoàng cấp kia phẫn nộ lao vọt với.

Ánh mắt của Đái Luật lóe lên tia lạnh lẽo, lập tức vận dụng năng lượng ở bên trong cơ thể, thế nhưng bỗng nhiên thấy một quyền ấn cực lớn từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đánh thẳng vào đầu của con Linh thú nọ.

"Ầm ầm!"

Linh năng cường thế lan rộng ra xung quanh, bụi đất ào ạt cuốn lên cuồn cuộn.

Mấy chục tên võ giả ẩn núp ở trong bóng tối đều cùng nhau trợn tròn mắt, há hốc mồm nhìn, bởi vì ở giữa không trung bụi đất tràn ngập, có một người trẻ tuổi mặc áo trắng sừng sững đứng trong gió.

Trông cực kỳ quen mắt.

Hình như là đã từng gặp ở nơi nào rồi thì phải!

"Đại ca..." Võ giả cầm trường cung kinh ngạc lắp bắp nói: "Là... Là Tông chủ của Vạn Cổ tông!"

"Soạt!"

Quân Thường Tiếu đáp xuống nhẹ tựa lông hồng, nhặt lại viên Tinh hạch bị lăn xuống trên mặt đất, sau đó nhìn về phía Đái Luật vẫn còn đang ngây ngốc ngẩn người, nở một nụ cười nói: "Chúng ta thật sự là cực kỳ có duyên, ở cái nơi như thế này mà cũng có thể chạm mặt nhau được."

"..." Khóe miệng của Đái Luật hơi giật giật.

Nguồn năng lượng mà một quyền bất ngờ đánh xuống kia của tên gia hỏa này khiến cho hắn ta trong nháy mắt bỗng nhiên cảm thấy bản thân mình cực kỳ nhỏ bé!

Quân Thường Tiếu đi vào bên trong sơn động, thu hoạch thiên tài địa bảo cho vào trong Không Gian giới chỉ, sau đó đi tới, nhìn về phía đám võ giả ở đằng xa kia, nhắc nhở: "Những kẻ đó chẳng phải là loại lương thiện gì đâu, sau này đừng có mà đi quá gần bọn chúng nữa."

"Vụt!"

Vừa dứt lời thì lập tức phi thân đi mất.

Hắn nhẹ nhàng rời đi, cũng y như lúc hắn nhẹ nhàng đến, khẽ ngoắc vèo một cái, mang luôn cả thiên tài địa bảo đi theo cùng.

Đái Luật ngơ ngẩn đứng nguyên tại chỗ cả nửa ngày trời mới lấy lại được tinh thần, tiếp đó siết chặt nắm tay, ở trong lòng đau đớn cùng cực ngao ngao gào khóc: "Cái tên gia hỏa này vì sao lại muốn cứu ta cơ chứ?"


Bình Luận (0)
Comment