Chương 924. Bạn tù mới.
Chương 924: Bạn tù mới.
Ta tên là Đái Luật, đang tự dấn thân vào trong một Tông môn mà từ khi ta vừa xuất hiện thì đã ghi hận rồi, còn bị một đám đệ tử vây xem như một con khỉ nữa, trong lòng hiện tại hoảng loạn không gì so sánh được, xin hỏi nên làm cái gì bây giờ, xin cắm nick chờ, cực kỳ gấp!
Lý Phi đạp lên quả bóng vui vẻ, cười nói: "Tông chủ, đây là sư đệ mới đến sao?"
Có thể được Tông chủ tự mình mang về, khẳng định là thực sự có bản lĩnh, chắc chắn là chịu đựng được đấm đá.
"Có chút quen mắt."
"Hình như đã từng gặp ở nơi nào rồi thì phải!"
"Ta cũng cảm thấy thế!"
Đám người Long Tử Dương và Dương Ngọc Hoa thảo luận.
Thương thế của Đái Luật mặc dù thật sự nghiêm trọng, có điều tư duy vẫn còn minh mẫn, vẫn có thể nghe được đám người kia đang thảo luận cái gì, thiếu chút nữa nhịn không được mà phun ra một ngụm máu.
Mình của năm đó dù sao cũng là đệ tử của Thánh Tuyền tông, từng cùng chiến đấu với Dạ Tinh Thần trong tông môn của bọn họ, chẳng lẽ cứ như vậy không có cảm giác tồn tại nào sao?
"Tông chủ, hắn ta là Phật tu sao?" Liễu Uyển Thi hỏi.
Tiểu nha đầu có phán đoán này, bắt nguồn từ việc mớ tóc màu xanh lá cây của Đái Luật đều bị Ma cải hấp trần khí hút đi.
Người thợ muốn làm tốt việc của mình thì trước tiên phải có công cụ tốt đã.
Hiện tại Lục Cân ca, đã biến thành Đầu trọc ca.
Nếu như gia nhập Vạn Cổ tông trở thành một đệ tử, được hưởng lợi từ các loại công trình võ đạo, quả thực chính là tuy ta biến thành đầu trọc, nhưng cũng trở nên mạnh hơn trước.
Lý Thanh Dương nói: "Tông chủ, hắn ta bị thương nặng đến như vậy, có cần cứu chữa một chút trước đã hay không?"
"Không cần đâu."
Quân Thường Tiếu cân nhắc sơ qua rồi nói: "Nhốt vào trong nhà lao trước cái đã."
Mặc dù cưỡng ép mang Đái Luật về, thế nhưng nếu như hắn ta không phải là cam tâm tình nguyện gia nhập Vạn Cổ tông, thì khẳng định cũng sẽ không bắt buộc.
Trong một vài chuyện, Quân Cẩu Thặng rất có nguyên tắc, rất có chú trọng.
"Cuồng lang là một loại thái độ, cuồng lang là không bị ràng buộc, cuồng lang, cuồng lang..." Bên trong phòng giam, Triệu Đậu Đậu nhàn nhã tự đắc ngâm nga bài hát.
Làm phạm nhân thiết đả số một của Vạn Cổ tông, mặc dù rất ít khi đi ra ngoài, nhưng mỗi ngày có thể nghe thấy âm luật sống động từ Diễn Võ tràng truyền đến, dần dà lâu ngày đều học được chút đỉnh.
Bị giam giữ như thế, chỉ còn lại ca hát là có thể dùng để giải sầu mà thôi.
"Cót két!"
Đột nhiên, cánh cửa nhà lao mở ra.
Triệu Đậu Đậu vội vàng ngậm miệng lại, theo bản năng núp vào trong một góc.
Hiện tại cũng không phải là giờ cơm, cửa đã bị mở ra, chỉ có một khả năng là... bạn tù mới sắp tới a!
Quả đúng như dự đoán!
Tiêu Tội Kỷ nắm Đái Luật đi tới, sau đó an trí hắn ta ở trên tấm phản, rồi quay đầu đi ra ngoài.
Triệu Đậu Đậu cũng không có ngang nhiên xông tới trước tiên, mà là vẫn cảnh giác ẩn núp ở trong một góc, thầm nghĩ: "Có thể bị giam ở trong Vạn Cổ tông, khẳng định là đại nhân vật không hề tầm thường tí nào!"
Vị huynh đệ này tu vi mặc dù chỉ ở hạng phổ thông, thế nhưng bạn tù không phải là Yêu Vương thì chính là Bán Thánh, dù cho kém nhất thì cũng vẫn là Cung chủ của Cửu Độc cung xinh đẹp như hoa.
Sau khi ra tù, tuyệt đối có thể đứng ở trước mặt người khác huyênh hoang hơn nửa đời người.
Ước chừng vài phút trôi qua.
Triệu Đậu Đậu phát hiện tên kia từ đầu đến cuối chỉ nằm im một chỗ, nhìn từ tần suất hô hấp có thể thấy tựa hồ như bị thương không hề nhẹ chút nào, thế là lúc này mới ngang nhiên xông qua, xác định được hắn ta thực sự bị thương, rồi mới yên tâm lớn mật ngồi lên trên tấm phản, nói: "Bằng hữu, vào đây bằng cách nào thế?"
"..." Đái Luật không đáp lời.
Thương thế hiện tại của hắn ta vô cùng nghiêm trọng, kinh mạch toàn bộ đều bị hư hao.
Cái này không phải là điều quan trọng nhất, điều quan trọng nhất chính là, dù cho bất luận hắn ta dùng ý niệm khởi động như thế nào, thì cũng đều không thể kích phát được Thôn Phệ chi lực nữa, tên gia hỏa tự xưng là Hồn kia cũng đã biến mất không thấy tăm hơi đâu cả.
Không dấu vết.
Hoàn toàn biến mất.
Đái Luật nằm thẳng trên giường, nước mắt ngăn không được tuôn trào rơi lã chã.
Trong những năm qua, thù hận chính là động lực chống đỡ của hắn ta, Thôn Phệ chi lực là điều cơ bản khiến cho hắn ta trở nên mạnh mẽ vô hạn, bây giờ đã bị mất đi, chẳng phải là lại bị đánh trở về nguyên hình rồi sao?
"Trời đất quỷ thần ơi!"
Đái Luật ở trong lòng đau buồn thảm thiết gào thét lên: "Vì sao ngươi lại đối xử với ta như vậy?"
"Làm sao còn khóc nữa?" Triệu Đậu Đậu lắc đầu, an ủi: "Bằng hữu, cả đời người này thay đổi nhanh chóng là chuyện rất bình thường, nếu như đã trở thành tù nhân rồi, điều có thể làm chính là dùng tâm tình bình tĩnh để mà đối mặt, ngươi nhìn ta này, bị nhốt mấy năm rồi, còn không phải là vẫn vui vẻ sống tiếp thôi."
"Lại đây."
"Cùng ta lớn tiếng hát vang, cuồng lang là một loại thái độ, cuồng lang trập trùng lên xuống!"
"..."
Đái Luật thầm nghĩ: "Gia hỏa này có phải bị bệnh thần kinh rồi hay không?"
Phạm nhân số một Triệu Đậu Đậu từ sau khi Cung chủ của Cửu Độc cung rời đi, rốt cuộc lại nghênh đón một bạn tù mới, chỉ có điều có thể nhìn ra được, đối phương hình như có chút bi quan, thế nên vì để không cho hắn ta thương tâm muốn chết, tự đày đọa bản thân mình, chỉ cần có thời gian thì lập tức ngồi ở bên cạnh rót cho hắn ta chút canh gà cho tâm hồn a.
"Lúc ta vừa mới đi vào trong nhà giam cũng chỉ có suy nghĩ muốn tìm đến cái chết, thế nhưng về sau này suy nghĩ thông suốt rồi, nếu như người chết đi, thì chẳng phải cái gì cũng đều biến mất hay sao? Cho nên là phải sống, dù cho không có tôn nghiêm thì cũng phải tiếp tục sống tiếp!"
"Cả một đời người này đều không có chuyện thuận buồm xuôi gió đâu, nếu như không trải qua sóng to gió lớn, thì sao có thể trở thành nam nhân chân chính được."
"Một bông hoa điêu linh không hoang tàn được cả một mùa xuân, một lần thất bại cũng không xao lãng được cả cuộc đời, cho dù ngươi rớt xuống đáy vực thẳm vạn trượng, cũng không được tuyệt vọng, hãy ngẩng đầu lên, ngươi sẽ nhìn thấy được một bầu trời sao rực rõ rạng ngời!"
"..."
Dưới sự trợ giúp của mấy lời an ủi kiểu súp gà cho tâm hồn này, thương thế của Đái Luật mỗi ngày đều đã có chuyển biến tốt hơn, nếu như ở bên cạnh có cục gạch, thì khẳng định là sẽ trực tiếp cầm lên hùng hổ đi qua, táng vào cái mỏ mồm mép tép nhảy của hắn ta.
Ở trong thư phòng.
Quân Thường Tiếu đang dung nhập vào bên trong Thiên Nguyên Trấn Hồn tháp.
"Chủ nhân."
Nhị Nha đang cầm tiểu roi da thỏa thích quất Lôi Kiếp chi lực chợt dừng lại, cười nói: "Sao ngài lại tới đây nha?"
"Đưa phạm nhân cho ngươi."
Quân Thường Tiếu vừa nói, vừa lấy Ma cải hấp trần khí ra.
"Phạm nhân?"
Đôi mắt của Nhị Nha lập tức sáng bừng lên.
"Vù vù!"
Ma cải hấp trần khí mở ra, một nhúm thuộc tính màu xanh lá cây giống như ma quỷ bị phong ấn đã rất lâu, điên cuồng chạy trốn ra bên ngoài, kết quả hung hăng đâm vào không gian thành lũy rồi bị bắn trở lại.
"Ồ!"
Nhị Nha có chút kinh ngạc nói: "Thuộc tính này thật là nóng nảy."
"Có thể tịnh hóa được hay không?" Quân Thường Tiếu hỏi.
"Chát!"
Nhị Nha vung roi da lên hung hăng quất vào thuộc tính màu xanh lá cây khiến cho đối phương trong nháy mắt hóa thành hình người, rồi âm trầm cười nói: "Chỉ cần bị bắt vào Thiên Nguyên Trấn Hồn tháp, thì chẳng có thứ gì mà Nhị Nha ta không tịnh hóa được..."
"Chủ nhân!"
Nàng ta trợn to mắt nói: "Cái tên gia hỏa này không phải là thuộc tính năng lượng, là sinh linh có hệ thống tư duy a!"
"Không sai." Quân Thường Tiếu đáp.
"Oa!"
Nhị Nha kinh ngạc kêu lên: "Ta còn là lần đầu tiên được nhìn thấy sinh mệnh thể cùng thuộc tính nga!"
"Đáng... Đáng chết..." Linh hồn hóa thành hình dạng người, ôm lấy cánh tay bị quất, phẫn nộ nói: "Quân Thường Tiếu, ngươi tốt nhất là mau chóng thả bản chủ ra ngoài, nếu không..."
"Vụt! Vụt!"
Nói còn chưa dứt lời, từng sợi dây đỏ đột nhiên vọt tới, trước tiên là từ cổ chân lên đến hai chân, cho đến khi trói buộc khắp toàn thân, thì lại bị treo ngược hình chữ “u” ở giữa không trung.
Nhị Nha đi tới, nói: "Địa bàn của ta, ngươi đừng có mà phách lối."
Vừa nói, vừa giơ tiểu roi da gợi cảm lên muốn lập tức bắt đầu đánh điên cuồng, lại bị Quân Thường Tiếu cản lại trước một bước, nói: "Nếu như ngươi phối hợp trả lời một vài vấn đề, bổn tọa có thể cân nhắc thả ngươi ra."
"Hừ!"
Linh hồn cười lạnh một tiếng rồi nói: "Bản chủ cái gì cũng đều không biết!"
Muốn nói suông sao? Không có cửa đâu!"
"Rất ra dáng nam nhân."
Quân Thường Tiếu liếc một cái về phía Nhị Nha, nói: "Chiêu đãi hắn ta thật tốt vào."
"Được thôi, chủ nhân!"
Nhị Nha đã sớm không đợi được nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời hóa thành ma quỷ, sau đó giơ roi da lên bắt đầu điên cuồng quất xuống.
"Có chịu nói hay không?"
Chát! Chát! Chát!
"Có nói hay không?"
Chát! Chát! Chát!
"Á! Á! Á!"
Dưới đòn roi bị quật, linh hồn phát ra tiếng gầm rú tê tâm liệt phế.
Lôi phạt chi lực đã hóa hình người trốn ở trong góc, đều bị dọa sợ đến run lẩy bẩy, loại tư vị bị quất này, bọn chúng có trải nghiệm vô cùng sâu sắc.
Tác dụng ẩn chứa của Trấn Hồn tiên là quất vào sâu thẳm trong linh hồn, cho nên bất kể có là sinh linh hay là thuộc tính, thì về cơ bản cũng gánh không nổi.
"Còn chưa chịu nói?"
Nhị Nha cầm ngọn nến đã thắp lửa trong tay, sau đó trực tiếp dí xuống.
"Xèo! Xèo! Xèo!"
"A a a a a... "
"Có chịu nói hay không?"
"A a a..."
"Nói hay không..."
Linh hồn bị tra tấn rốt cuộc chịu không nổi, thần sắc dữ tợn gầm thét lên: "Hắn còn chưa có hỏi, ta biết nói cái gì!"
"Cũng đúng."
Nhị Nha rút lại cây nến, nói: "Chủ nhân, hình như ngươi vẫn chưa có hỏi gì cả a?"