Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 925 - Chương 925. Đái Luật, Nam Nhân Phá Vỡ Định Luật Của Vạn Cổ Tông!

Chương 925. Đái Luật, nam nhân phá vỡ định luật của Vạn Cổ tông!
Quân Thường Tiếu có rất nhiều vấn đề muốn hỏi Hồn tộc.

Tỉ dụ như, trải qua cuộc chiến chư thần, sao hắn ta vẫn còn có thể sống sót, lại làm cách nào có thể náu mình ở trong cơ thể của Đái Luật?

"Ta tuy bị Võ Đế Đại Hoang đánh trọng thương, nhưng Linh hồn không hề mất đi, từ đầu đến cuối vẫn ngủ đông ở Tinh Vẫn đại lục, tìm kiếm một thân thể thích hợp để chiếm cứ."

"Trong một cơ hội ngẫu nhiên, gặp được Đái Luật sắp sửa về chầu tiên tổ, cũng cảm ứng được đối phương có oán niệm cực lớn, cho nên đã thành công lẩn vào trong cơ thể của hắn."

Linh hồn run lẩy bẩy giải thích.

Nghe lời đến như vậy sao? Không sai, Nhị Nha đứng bên cạnh tay trái cầm Trấn Hồn tiên, tay phải cầm Trấn Hồn chúc.

Có thể thấy được, vừa mới trải qua quá trình điều giáo ngắn ngủi, gia hỏa này đã ngay lập tức triệt để từ bỏ việc tự xưng mình là bản chủ.

Quân Thường Tiếu nói: "Hồn tộc đều không có hình thể rõ ràng sao?"

"Hồn tộc của chúng ta có một loại tồn tại trời sinh thần thông, tên là Hóa Hồn Vi Hư, có thể phóng xuất hình thái Linh hồn ra bên ngoài, sau đó gửi gắm ở bên trong cơ thể của những sinh linh khác." Linh hồn đáp lại.

Thấy gia hỏa này ngoan ngoãn phối hợp như vậy, Nhị Nha cất công cụ gây án đi, trên mặt hiện ra nụ cười vô hại.

Linh hồn thở phào nhẹ nhõm, trong lòng vẫn chất chứa nhiều điều bi ai, dù sao tốt xấu gì thì mình cũng là Tam Hồn chủ, vậy mà lại rơi vào kết cục thê thảm như thế này!

Nếu như Lôi phạt chi lực biết được ý nghĩ trong lòng của hắn ta, khẳng định sẽ đồng loạt ném tới ánh mắt xem thường.

Làm một sinh linh vị diện phàm trần thì rất khủng sao? Chúng ta đến từ Thượng giới, vẫn bị roi quất khổ không thể tả như thường, đã từng khoe khoang qua sao? Đã từng tỏ ra kiêu ngạo à?

"Nói chính xác là, ngươi vốn có thực thể, chỉ là vì xâm lấn Tinh Vẫn đại lục nên mới thành Hóa Hồn Vi Hư, đúng không?" Quân Thường Tiếu hỏi.

"Không sai."

Linh hồn nơm nớp run sợ đáp lại.

Quân Thường Tiếu hỏi tiếp: "Trong vị diện của hồn tộc các ngươi có tài nguyên võ đạo, hay võ học bí tịch nào không? Hoặc là khoáng thạch, Tinh hạch, dược liệu các loại chẳng hạn?"

Vấn đề này vô cùng mấu chốt.

"Không có."

Linh hồn đáp: "Vị diện mà chúng ta sinh sống đã gần như hoang phế, cho nên mới không ngừng đi chiếm đoạt những vị diện khác để tự cường hóa bản thân."

"Con mẹ nó!"

Quân Thường Tiếu thầm nghĩ: "Trận Đế, ngươi gạt ta!"

Kiên trì để hắn cứu vớt thiên hạ, đánh cướp ở nơi Hồn tộc đại lục có thể tiến vào, sau đó lại tự cường hóa tông môn của chính mình, thế nhưng trong đó chẳng còn gì cả, đi vào còn có ý nghĩa gì nữa.

Được rồi.

Tinh Vẫn đại lục này không cứu cũng được.

"Đương nhiên."

Linh hồn ngạo nghễ nói: "Hồn Linh đại lục mặc dù nghèo nàn, nhưng Hồn tộc chúng ta giỏi về cướp đoạt, các loại tài nguyên võ đạo nhiều không kể xiết!"

Sinh sống trong một vị diện cằn cỗi, dựa vào thần thông trời sinh đã có mà tiến hành điên cuồng cướp đoạt, để cho bản thân mình có thể sinh tồn được, có thể không ngừng lớn mạnh, đây tuyệt đối là chuyện đáng để tự hào.

"Thật sao?"

Ánh mắt của Quân Thường Tiếu trở nên nóng rực lên.

Thân là một thành viên của Tinh Vẫn đại lục, sao có thể chỉ lo cho mỗi bản thân mình thôi cơ chứ, nhất định phải vì gia viên mà chiến đấu, phải đến cái gọi là vị diện Hồn Linh đại lục gây sự!

Nhìn thấy trong mắt tên kia lóe lên sáng rực, linh hồn hơi hơi run rẩy, thầm nghĩ: "Có một loại cảm giác không ổn cho lắm!"

Sinh linh của Hồn Linh đại lục: P, chúng ta bị ngươi hãm hại đến chết rồi!

"Nhị Nha."

Những chuyện muốn biết đều đã biết hết, Quân Thường Tiếu lập tức phân phó: "Tên gia hỏa này giao lại cho ngươi, mau chóng tịnh hóa toàn bộ thứ không sạch sẽ trên người nó đi."

"Không thành vấn đề!"

Nhị Nha lần nữa rút Trấn Hồn tiên ra, âm trầm cười nói: "Tiểu khả ái, ta sẽ điều giáo ngươi thật tốt."

Linh hồn cả kinh, tâm thần run rẩy, thế là vội vàng gầm thét lên: "Quân Thường Tiếu! Ngươi đã nói là sẽ thả ta ra cơ mà! Ngươi không thể nói mà không giữ lời như vậy được!"

"Bổn tọa đúng là đã từng nói như vậy."

Quân Thường Tiếu đáp: "Nhưng không phải là bây giờ."

"Ngươi..."

"Chát! Chát! Chát!"

"Á! Á! Á!"

Quân Thường Tiếu rời đi, để lại một nha đầu vị thành niên cầm roi điên cuồng quất tới tấp vào thân ảnh bị trói chặt kia, ống kính trên dưới trái phải chuyển đổi qua lại, vô cùng có cảm giác lập thể a.

Bên trong phòng giam.

Vẻ mặt Đái Luật không có chút biểu tình nào ngồi ở trên tấm phản, chẳng sợ có một chùm ánh sáng mặt trời xuyên qua từ song sắt chiếu rọi ở trên mặt cũng không nhúc nhích dù chỉ một chút.

Linh hồn ở trong Thiên Nguyên Trấn Hồn tháp bị Nhị Nha điên cuồng điều giáo, hắn ta hiện tại cũng giống như đã mất đi hồn phách.

Dựa vào Thôn Phệ chi lực, Đái Luật đã đột phá đến cấp độ Võ Hoàng, nhưng hôm nay mất đi người phụ trợ trước đó, tương lai đối với hắn ta mà nói quả thực là một vùng tăm tối mờ mịt.

"Ta sống trên thế gian này, còn có giá trị gì nữa..." Hắn ta rầu rĩ nói, cảm xúc sa sút đến tận cùng.

Triệu Đậu Đậu ngồi ở bên cạnh hắn ta, an ủi: "Nếu như cảm thấy đau khổ quá, thì hãy cố gắng ngẩng đầu nhìn lên khoảng trời kia đi, nhìn qua nhìn lại rồi sẽ quên thôi, nó bao la rộng lớn đến như vậy, nhất định có thể bao dung hết thảy nỗi niềm ấm ức trong lòng ngươi."

Đái Luật của hiện tại một chút khí lực cũng đều không có, nếu không khẳng định đã nắm đầu cái tên gia hỏa này điên cuồng đập vào tường rồi, để cho hắn ta bớt múc cho mình một chút cháo gà chẳng có tí dinh dưỡng nào đi.

"Cót két."

Đột nhiên, cửa nhà lao mở ra.

Nhất Hắc, Nhị Hắc từ bên ngoài đi vào, sau đó bày một loạt toàn cao lương mỹ vị lên trên mặt bàn, mùi thức ăn thơm nức mũi lập tức tràn ngập khắp toàn bộ phòng giam.

Triệu Đậu Đậu nhẹ nhàng ngửi ngửi vài cái, nước bọt lập tức ứa ra ừng ực.

Đái Luật ưu tư mất mát vẫn bất vi sở động.

Cả một đời người của hắn ta tuyền một màu u tối, dù cho có bất cứ chuyện gì cũng đều không thể khơi gợi được hứng thú trong hắn ta.

Quân Thường Tiếu đi đến, ngồi ở trước bàn nói: "Đã suy nghĩ kỹ chưa?"

Đái Luật cúi đầu nói: "Ta sẽ không gia nhập Vạn Cổ tông, cũng sẽ không trở thành đệ tử của ngươi đâu..." Bàn tay siết chặt nắm đấm, lại tăng thêm hai chữ: "Vĩnh viễn!"

Rất có cốt khí!

Giờ khắc này, Lục Cân Ca quả là đàn ông đích thực!

"Vạn Cổ tông của ta luôn luôn lấy đức phục người, tuyệt đối không bao giờ ép buộc người khác, ăn xong bữa cơm này, ngươi tùy thời có thể rời khỏi đây." Quân Thường Tiếu đáp.

"Quân tông chủ!"

Triệu Đậu Đậu giơ tay lên, nói: "Ta nguyện ý gia nhập Vạn Cổ tông, ta nguyện đi theo ngươi làm tùy tùng!"

Hắn ta vừa nói vừa ngồi xuống trước bàn cơm.

"Xéo đi."

"Vụt!"

Triệu Đậu Đậu trong nháy mắt lui lại phía sau, sau đó cuộn mình lại một góc, trong lòng ủy khuất nói: "Vì cái gì mà phạm nhân mới tới, đãi ngộ còn tốt hơn so với ta cơ chứ!"

"Ăn xong bữa cơm này, ta có thể rời khỏi đây sao?"

"Đúng vậy."

Quân Thường Tiếu chân thành nói: "Bổn tọa còn tặng cho ngươi một viên Đan dược, giúp cho thương thế của ngươi có thể khôi phục, từ đây biển rộng mặc cho ngươi nhảy, trời cao mặc cho ngươi bay."

Ánh mắt của Đái Luật hiện lên đầy vẻ ngạc nhiên.

Nhìn về phía thức ăn nóng hổi ở trên mặt bàn, cố gắng xê dịch thân thể đi qua đó.

"Soạt!"

Ngồi xuống.

Liễu Uyển Thi làm rất nhiều đồ ăn, nhiều món đều đã làm ở Trù Nghệ đại bỉ và Thực Thần đại tài, cho nên có người có thể được ăn, quả thực là tam sinh hữu hạnh.

Đái Luật xoắn xuýt một hồi lâu, cuối cùng cũng cầm đũa lên.

Chỉ có điều lúc hắn ta đang chuẩn bị bắt đầu ăn, khó khăn ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: "Cho nhánh tỏi!"

Triệu Đậu Đậu: "..."

"Đưa cho hắn ta đi."

"Vâng."

Nhị Hắc giơ ra vài nhánh tỏi.

Đái Luật lúc này mới bắt đầu cầm đũa lên gắp thức ăn, càng ăn nước mắt càng không cầm được mà lã chã rơi xuống.

Không phải là do đồ ăn ăn quá ngon, mà là vì bản thân mình dù vẫn còn sống, nhưng lại tạm thời nhún nhường vì lợi ích toàn cục ở trước mặt kẻ thù, điều này đau khổ đến nhường nào.

"Ừng ực!"

Trông thấy tên kia ăn như lang thôn hổ yết, Triệu Đậu Đậu ngồi xổm ở phía sau nước miếng chảy ròng ròng, trong lòng thầm kêu gào: "Lão ca, để lại cho ta một miếng đi mà, đừng có mà ăn sạch bách hết như thế!"

"Cạch!"

Ước chừng chỉ trong chốc lát, cả bàn mỹ thực đều bị Đái Luật sạch sẽ nuốt gọn, hắn ta buông đôi đũa xuống, nói: "Ta có thể rời khỏi đây rồi chứ?"

Ánh mắt của Quân Thường Tiếu hiện lên đầy vẻ kinh ngạc.

Liễu Uyển Thi làm đều là những món tay nghề đặc biệt, cái tên gia hỏa này chẳng lẽ không hề bị rung động chút nào sao?

Chẳng lẽ... Kẻ này không thể dụ dỗ được bằng mỹ thực hay sao?

Nhìn tình hình trước mắt, Đái Luật chính xác là hoàn toàn không bị mỹ thực làm cho rung động, trong lòng chỉ nghĩ đơn giản là ăn no bụng rồi, thì có thể được rời khỏi đây rồi đúng không?

Người có cốt khí, dù cho ở bất cứ hoàn cảnh nào cũng đều sẽ kiên định với tâm niệm của chính mình, còn giống như đám người Tử Lân Yêu Vương, Chân Đức Tuấn ấy mà, chỉ vì một bát cơm rang mà khom lưng quỳ gối, chỉ có thể phi phi phi.

"Tiểu tử."

Quân Thường Tiếu nói: "Năm đó, thời điểm tiến vào Thanh Dương thành, nếu như ngươi đồng ý lời chiêu mộ thì đã sớm trở thành Nhị đệ tử rồi, bây giờ lại cự tuyệt một lần nữa, sau này đừng có mà hối hận đấy."

"Đái Luật ta cả đời làm việc gì, cũng chưa bao giờ có từ hối hận." Đái Luật nghiêm túc đáp lại.

"Tốt thôi."

Quân Thường Tiếu ném một viên Liệu Thương đan qua, sau đó chỉ vào cửa nhà lao nói: "Ăn nó đi, bây giờ ngươi có thể đi được rồi."

Nhìn viên đan dược đen như mực kia, Đái Luật ngẫm nghĩ liệu rằng có độc hay không đây? Có điều, nếu như hắn muốn giết mình, hình như cũng chẳng cần phiền phức như thế làm gì.

"Soạt!"

Đái Luật cầm đan dược lên, sau đó không chút do dự nuốt xuống, sau khi dược liệu phát huy hiệu quả, Kinh mạch bị hao tổn trong nháy mắt đã được chữa trị, tinh thần cả người trở nên vô cùng phấn chấn.

"Cái này..." Hắn ta nhất thời bối rối.

Từ khi hấp thu được Thôn Phệ chi lực, lúc mà hắn ta tu luyện cũng đã từng bị thương, đã từng nhanh chóng khôi phục lại, nhưng loại tình huống bị trọng thương chỉ trong vài giây đã khỏi hẳn này, lại chưa từng thấy qua bao giờ!

Cái mà hắn ta ăn vào chính là thần dược sao?

Quân Thường Tiếu nói: "Ngươi có thể đi được rồi."

"Soạt!"

Thương thế có thể khôi phục, Đái Luật đứng dậy đi về phía phòng giam, cho đến sau khi rời khỏi đây lần nữa nhìn thấy ánh sáng, hắn ta bèn hít vào một hơi thật sâu.

"Quân Thường Tiếu."

Hắn quay lưng về phía nhà tù, nói: "Thù hận giữa chúng ta, sẽ không vì vậy mà tiêu trừ, sớm muộn gì rồi cũng sẽ có một ngày, Đái Luật ta lấy lại công đạo cho Linh Tuyền tông đã bị tiêu diệt!"

"Ngươi không có cơ hội."

Quân Thường Tiếu ngừng lại giây lát, thêm một kỳ hạn: "Vĩnh viễn."

"Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài!" Đái Luật nói: "Cáo từ!"

"Vùn vụt!"

Chỉ trong một ngày, Đái Luật bị Vạn Cổ tông bắt được đã bay ra ngoài, việc mà từ trước tới nay chưa một ai từng làm được cả.

Theo như lời hắn ta nói thì, cả đời làm chuyện gì, cũng không bao giờ có từ hối hận!

"Tông chủ."

Giang Tà khó hiểu nói: "Cứ như vậy để hắn rời đi hay sao?"

"Người có chí riêng, không cưỡng cầu được." Quân Thường Tiếu ngoài mặt ra vẻ đạo mạo, nhưng trong lòng lại đang cực lực gào thét: "Mỹ thực cũng không dụ dỗ được hắn ta, Liệu Thương đan cũng không được, cái tên gia hỏa này là ma quỷ hay sao?"

Gia hỏa này ngay từ đầu chỉ nghĩ đơn giản, trước tiên dùng mỹ thực tiến hành dụ dỗ, khiến cho Đái Luật cam tâm tình nguyện ở lại, kết quả rõ ràng không có hiệu quả, thế là lại xuất ra Liệu Thương đan, để cho hắn ta được mở mang kiến thức thần kỳ quyết định ở lại, thế mà lại chẳng theo kịch bản gì cả!

Hệ thống cà khịa châm chọc hắn, nói: "Cuối cùng cũng có người phá vỡ được định luật thơm nức mũi của Vạn Cổ tông a!"

Đái Luật thực sự đi rồi.

Hắn ta không hề bị thuyết phục bởi mỹ thực thơm ngon, cũng chẳng hề bị Liệu Thương đan thuyết phục, có thể nói là nam nhân chân chính.

Mặc dù chẳng hề đi theo kịch bản đã dựng sẵn trong đầu, Quân Thường Tiếu cũng không đặc biệt để ý cho lắm, dù sao thì Hồn tộc ở bên trong cơ thể của tiểu tử kia đã bị hấp thu, nguy hiểm tiềm ẩn cũng coi như đã được xóa sạch.

Chỉ có điều… Dẫu sao thì cũng là một gã Võ Hoàng trẻ tuổi, cứ thả đi như vậy, thực sự quả thực có chút đáng tiếc.

"Nếu không thì phái Dạ Tinh Thần ra ngoài đó, bắt tên kia lại một lần nữa?"

Mình rõ ràng đã nói rằng sẽ thả hắn ta đi, giờ mà lật lọng bắt lại, chẳng khác nào ngồi đây không còn mặt mũi gì nữa.

Xoắn xuýt một hồi không thôi.

Hệ thống nói: "Chuyện túc chủ không biết xấu hổ còn cần phải chứng minh sao? Đây không phải là chuyện đã rõ rành rành như ban ngày rồi à?"

Quân Thường Tiếu sờ sờ cằm, nói: "Cũng có lý."

"Tinh Thần!"

Bùi A Ngưu: "Đi bắt tên gia hỏa vừa mới bay ra ngoài kia trở lại cho ta, nếu như phản kháng, thì... trước tiên cứ đánh cho tàn phế đi cái đã."

"Vùn vụt..."

Dạ Tinh Thần hóa thành một luồng ánh sáng, hướng về phía tây bay đi nhanh vun vút.

Hệ thống: "Thật xin lỗi, trách ta lắm lời rồi!"

Lại nói tới Đái Luật.

Nam nhân đã phá vỡ định luật của Vạn Cổ tông này, sau khi xác định được mình thực sự đã thoát rồi, ánh mắt dâng lên nỗi niềm khó mà có thể tin nổi.

"Quân Thường Tiếu!"

Đái Luật siết chặt nắm đấm, phẫn nộ lớn tiếng hét lên: "Đừng tưởng rằng thả ta ra rồi, thì ta sẽ lập tức mang ơn nhà ngươi, mối thù Linh Tuyền tông bị diệt này, sớm muộn gì ta cũng sẽ báo cho bằng được!"

Thanh âm trầm bổng vang vọng giữa thương khung, thật là tê tâm liệt phế biết bao!

"Vụt!"

Nhưng đúng vào lúc này, Dạ Tinh Thần đã đuổi theo tới nơi, sau đó dừng ở nơi cách hắn ta không xa, thản nhiên nói: "Rác rưởi."

"Dạ Tinh Thần!"

Nhìn thấy cái tên nam nhân khiến cho bản thân mình mỗi khi nghĩ tới cái gì cũng đều không muốn làm này, trong ánh mắt của Đái Luật tức thì hiện lên lửa giận phun trào mãnh liệt.

Sự nhục nhã mà Quân Thường Tiếu đem đến cho hắn ta chẳng qua chỉ là sự chà đạp về thể xác, còn sự tổn thương về tôn nghiêm do Bùi A Ngưu mang lại thì là sự khắc cốt ghi tâm không thể nào quên được!

"Vùn vụt!"

Chỉ trong giây lát, tu vi Võ Hoàng Nhất phẩm của Đái Luật bộc phát toàn bộ, mặc dù không có Thôn Phệ chi lực trợ lực, nhưng cũng tỏ ra vô cùng có khí thế.

Dạ Tinh Thần kinh ngạc nói: "Vậy mà đột phá lên Võ Hoàng rồi."

"Chết đi!"

Đái Luật phẫn nộ xông tới!

Lửa giận ngập trời lan tràn khắp toàn thân, khiến cho hắn ta dường như đã hóa thành một con sư tử đang trong trạng thái giận dữ vậy, sau đó… bị Dạ Tinh Thần tránh được, lại còn trực tiếp quay đầu tung ra một chiêu móc câu đánh xuống.

"Bùm!"

Mặt đất rạn nứt, bụi đất tung bay mù mịt.

Dạ Tinh Thần từ từ hạ xuống, thân thể lơ lửng phía trên nơi mà Đái Luật bị vùi lấp dưới cái hố nhỏ khoảng hai trượng, lãnh đạm nói: "Cho dù ngươi đã đột phá lên Võ Hoàng đi chăng nữa, thì ở trước mặt ta, ngươi chẳng qua vĩnh viễn cũng chỉ là một tên rác rưởi mà thôi."

"Ngươi..."

"Phụt!"

Đái Luật phun ra một ngụm máu, siết chặt bùn đất ở hai tay.

Trong khoảng thời gian này, hắn ta luôn luôn ở Đông Nam Thủy châu tu luyện hấp thu hoa cỏ cây cối, vốn tưởng rằng đột phá lên Võ Hoàng rồi thì có thể chà đạp cái tên gia hỏa này ở dưới chân, kết quả vẫn là hoàn toàn thất bại ê chề, thậm chí còn cực kỳ thảm bại hơn cả lần trước ở Nam Hoang châu nữa!

Rõ ràng là ta đã vô cùng cố gắng rồi mà!

Vì cớ gì luôn luôn đánh không lại hắn ta, luôn luôn bị ngược cơ chứ!

Chẳng lẽ, đây chính là vận mệnh của mình hay sao?

Hồi tưởng lại chuyện cũ, hồi tưởng tại những trường hợp bị Dạ Tinh Thần làm nhục hình tượng, nước mắt của Đái Luật lập tức tuôn rơi lã chã như mưa, khóc lóc nỉ non cực kỳ giống như một đứa con nít.

Giống như hắn ta có được số mệnh của nhân vật chính vậy, ở trong tiểu thuyết cố gắng tu luyện nhiều nhất, có thể lý giải tinh thần võ đạo rõ nhất, nhưng mỗi lần đều không đánh lại được đại đế để mà trọng sinh, thực sự cực kỳ bi thảm, thực sự vô cùng ủy khuất.

"Phịch. Phịch."

Trong Diễn Võ tràng, Đái Luật bị vứt xuống dưới mặt dất.

Quân Thường Tiếu đi tới, mặt mũi tràn đầy tươi cười nói: "Chúng ta lại gặp nhau rồi."

Đái Luật phẫn nộ gầm thét lên: "Ngươi đã nói là sẽ thả ta đi rồi mà, vì sao còn phái hắn ta đến bắt ta lại hả?"

Quân Thường Tiếu đáp trả: "Bản tọa đúng là đã thả ngươi đi rồi, là do chính ngươi không nắm chắc được cơ hội này, lại bị đệ tử của tông môn ta bắt trở lại đấy chứ, việc này thì có thể trách ai được đây?"

"..."

Đái Luật sõng xoài nằm trên mặt đất, bày ra hình dáng chữ “Đại”, kiên định nói: "Muốn chém, muốn giết, muốn róc thịt gì thì tùy ngươi, cứ tự nhiên muốn làm gì cũng được!"

Hắn ta đã nhìn ra, cái tên gia hỏa này căn bản không có phòng ngừa mình sẽ rời đi, cho nên cũng chỉ có thể từ bỏ, cùng lắm thì mười tám năm sau lại làm một trang hảo hán.

"Tiểu tử, bổn tọa cho ngươi hai lựa chọn, hoặc là gia nhập Vạn Cổ tông trở thành đệ tử của ta, hoặc là nhốt ngươi vào trong địa lao làm bạn cùng với Đậu Đậu." Quân Thường Tiếu đề xuất.

Thái độ của Đái Luật cứng rắn đáp trả: "Ta sẽ không gia nhập tông môn của kẻ thù, vĩnh viễn không bao giờ!"

"Cót két!"

"Phịch!"

"Cót két!"

Triệu Đậu Đậu đang ngồi liếm đĩa không thì nhìn thấy Đái Luật lại bị ném vào trong ngục, sụp đổ nói: "Đại ca, ngươi ăn cũng quá sạch sẽ rồi, một chút váng dầu cũng không để chừa lại cho ta tí nào cả!"

"Khi nào nghĩ thông suốt, Vạn Cổ tông luôn tùy thời hoan nghênh ngươi." Thanh âm của Quân Thường Tiếu từ bên ngoài truyền đến.

Triệu Đậu Đậu hô lớn: "Quân tông chủ, ta nghĩ thông suốt, ta nguyện ý gia nhập Vạn Cổ tông làm trâu làm ngựa!"

Quân Thường Tiếu không thèm để ý đến hắn ta, quay bước trở về Long Thủ phong.

Trên đường, hệ thống nói: "Cái tên Đái Luật này thực sự rất có cốt khí, muốn khiến cho hắn ta thần phục chỉ e là có điểm khó khăn, túc chủ cứ hoặc là giết, hoặc là thả, cần gì phải một mực giam giữ hắn ta lại như vậy chứ?"

"Hồn tộc nương gửi ở bên trong cơ thể của người này, khẳng định có chỗ gì đó không giống với bình thường, giết là điều không thể, chỉ có trước tiên giam giữ lại rồi sau đó tìm cơ hội thuần phục thôi." Quân Thường Tiếu đáp.

"Vụt!"

Trở lại thư phòng, nhìn thoáng qua quả trứng đã ấp năm ngày, lẩm bẩm: "Ta hiện tại có chút lo lắng, không biết Tinh Vẫn đại lục còn có Hồn tộc nào nương gửi ở bên trong Võ giả hay không?"

"Tông chủ."

Lê Lạc Thu đi tới nói: "Vừa mới nhận được tình báo, bốn Lục lưu môn phái và một Ngũ lưu tông môn ở Đông Hạo châu đều bị tiêu diệt trong vòng một đêm."

"Là do ai làm?" Quân Thường Tiếu hỏi.

Loại chuyện vài môn phái thậm chí tông môn bị tiêu diệt cùng một lúc này vô cùng hiếm thấy, đương nhiên sẽ làm cho hắn để ý.

Lê Lạc Thu nói: "Ngay cạnh địa điểm xảy ra chuyện, vừa hay có thám tử của tông môn ta, cùng lúc ở bên trong rừng núi phát hiện một đám người mặc trang phục màu đen, đeo mặt nạ."

"Người đeo mặt nạ, mặc trang phục màu đen?"

Quân Thường Tiếu lập tức nhớ tới chuyện đám người nhiều lần gây phiền phức cho tông môn, có khả năng là tổ chức thần bí Ám tông.

"Từ lúc đi một chuyến tới Phong Hoa cốc, tổ chức thần bí này đều chưa từng xuất hiện trở lại, có lẽ nào đã nghĩ thông suốt, không có ý định đối địch cùng với mình nữa?"

"Bên phía Tiểu Mạt cũng truyền tin tới, Thái Huyền Thánh tông đã bắt đầu giao thủ cùng với tàn dư của Ma môn tại Nộ Đào hồ." Lê Lạc Thu nói.

Chuyện này Quân Thường Tiếu cũng không để ý mấy, mà là hỏi: "Có thể vận dụng tất cả mạng lưới tình báo, tìm ra tổ chức thần bí ẩn nấp trong bóng tối kia hay không?"

"Việc này..."

Lê Lạc Thu nói: "Có chút khó khăn."

Những kẻ đeo mặt nạ, mặc trang phục màu đen kia ẩn nấp rất kín, mạng lưới tình báo trước mắt mở rộng ra bên ngoài, chỉ là vô tình gặp được vỏn vẹn có một lần.

"Tông chủ."

Đúng vào lúc này, Giang Tà đi vào thư phòng, nói: "Ta muốn xin mấy ngày nghỉ để ra ngoài một chuyến."

Đôi mắt của Quân Thường Tiếu lóe sáng.

Trưởng lão này kế thừa Nguyên Thần chi thể, trận pháp cao cấp trong chiến trường vị diện đều có thể tuỳ tiện nhìn trộm, để hắn ta đi điều tra mấy kẻ đeo mặt nạ, mặc trang phục màu đen chắc hẳn không thành vấn đề, mà thực lực lại cũng không tệ, so với thám tử phân đà cũng chuyên nghiệp và an toàn hơn nhiều.

"Giang trưởng lão muốn đi ra ngoài tìm kiếm thân nhân sao?"

"Đúng vậy."

"Phê chuẩn."

Quân Thường Tiếu nói: "Chỉ có điều, trong lúc tìm kiếm thân nhân, hãy thuận tiện lưu ý đến đám đeo mặt nạ, mặc trang phục màu đen kia, nếu như có thể tìm thấy được cứ điểm của bọn chúng thì thật không còn gì tốt hơn."

"Vâng!"

Giang Tà tiếp nhận an bài của Tông chủ.

Hiện tại hắn ta đã có đầy đủ lĩnh ngộ đối với Nguyên Thần chi thể, đã sớm có dự định xuất môn tìm kiếm tỷ tỷ, Tinh Vẫn đại lục lớn như vậy, lại có chín đại châu, cho nên định trước cần rất nhiều thời gian, thuận tiện điều tra Ám tông thật ra thì ngược lại cũng không tệ.

Ngày hôm sau.

Giang Tà đã chuẩn bị thỏa đáng.

Ngay tại thời điểm hắn ta chuẩn bị rời đi, Lý Thanh Dương đi tới chỗ ở của hắn ta, nói: "Giang trưởng lão, có thể cũng thuận tiện giúp ta tìm người được không?"

"Tìm ai?"

Lý Thanh Dương đưa cho hắn ta một trang giấy, nói: "Phía trên có tên nàng ấy và những nơi nàng ấy đã từng ở."

"Chu đáo như vậy?"

Giang Tà nhìn thoáng qua danh tự viết ở phía trên, nói: "Là tìm nữ nhân sao?"

"Ừm."

"Cứ giao cho ta."

"Cái đó..." Lý Thanh Dương nói: "Chỉ cần tìm ra nàng ấy bây giờ đang ở chỗ nào là được rồi."

Giang Tà nhẹ gật đầu, sau đó bay ra khỏi Vạn Cổ tông.

Cho đến khi đối phương biến mất không còn thấy gì nữa, Lý Thanh Dương lúc này mới thu hồi lại ánh mắt, sau đó quay người, lại chợt nhìn thấy một gương mặt to lớn xuất hiện ở trong tầm mắt, hắn ta giật mình ngạc nhiên vội vã lui lại mấy bước, hỏi: "Tông chủ, tại sao ngươi lại ở chỗ này!"

Quân Thường Tiếu hai tay nhét ở bên trong ống tay áo, nói: "Nhớ nàng ta, thì đi tìm nàng ta đi, lằng nhà lằng nhằng chẳng có tí thú vị gì cả."

Lý Thanh Dương khổ sở nói: "Nàng ấy cố ý tránh mặt ta, đi tìm cũng chỉ có tránh ngày một thêm xa."

"Cao xanh hỡi."

Quân Thường Tiếu nói: "Những người trẻ tuổi như các ngươi, tình cái gì, yêu cái gì, bổn tọa quả thực có chút chẳng thể hiểu nổi."


Bình Luận (0)
Comment