Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 928 - Chương 928. Đại Ma Vương Mà Võ Giả Vị Diện Vừa Nghe Tin Đã Sợ Mất Mật

Chương 928. Đại Ma Vương mà võ giả Vị Diện vừa nghe tin đã sợ mất mật
Các đệ tử của Vạn Cổ Tông đều rất tự giác, sáng sớm mỗi ngày đều sẽ đúng giờ thức dậy, buổi sáng ra sân, ăn cơm, sau đó bắt đầu một ngày tu luyện, hoàn toàn không cần phải để cho gà trống gáy sáng.

Nhưng mà tiểu gia hỏa vừa mới được ấp từ trong trứng ra kia, trong tiếng gáy ẩn chứa công hiệu tĩnh tâm nâng cao tinh thần, thế nên mỗi ngày đều để cho nó gân cổ lên gáy một tiếng thật ra thì cũng không tệ.

“Ò ó o o...”

Hôm sau, trời vừa tảng sáng, con gà trống nhỏ cũng đã ở trên cương vị của nó, một mình đứng trên đại điện, ngửa đầu gáy to, tiếng gáy văng vẳng lan truyền ở ở trên không trung, trong nháy mắt đã lan truyền khắp toàn bộ tông môn.

Những đệ tử vốn còn đang ngủ say, sau khi nghe thấy tiếng gáy thì lập tức nhốn nháo thức dậy rửa mặt, sau đó tập kết trong Diễn Võ trường, nguyên một đám cực kỳ có tinh thần.

“Không tồi! Không tồi!”

Quân Thường Tiếu đứng thẳng trước đại điện, nhìn thấy tinh thần bọn họ sung mãn, trên mặt hiện lên nụ cười mỉm.

Tông môn có rất nhiều phương tiện võ học, mặc dù có thể trợ giúp cho các đệ tử đột phá nhanh hơn, nhưng chỉ có dồn hết toàn bộ tinh lực vào trong lúc tu luyện thì mới có thể khiến cho bọn họ ngày càng trở nên mạnh hơn.

“Á... Á...!”

“Chủ nhân, mau tới cứu ta!”

Thế nhưng vào lúc này, trên đại điện bỗng truyền đến tiếng cầu cứu.

“Con gà rừng này từ đâu chui ra vậy, dám quấy nhiễu bản cô nãi nãi ngủ!”

Nha đầu Tiểu Ma Tiên mặc áo ngủ rộng thùng thình, đi chân trần hung hăng xách con gà trống điên cuồng nện xuống nền gạch ngói, trong lúc nhất thời lông gà bay loạn xạ.

“Cút ngay!”

Tiểu Long Long nhảy lên, lạnh lùng nói: “Để ta tới giáo huấn nó!”

“Hứ!”

Tiểu Ma Tiên liếc nó một cái, sau đó tiện tay ném con gà trống nhỏ xuống, tiếp đến dài một hơi nói: “Chủ nhân đã từng nói muốn ta phải dè dặt, phải thục nữ.”

“Bụp!”

Tiểu Long Long duỗi tay xách tiểu gia hỏa đã quấy rầy giấc ngủ của mình lên, bàn tay lập tức phun ra hỏa diễm.

“Á... Á... Á...”

...

Sau khi mặt trời đã lên cao, con gà trống nhỏ đang co rúc ở trong một xó, dùng cái cánh cháy đen lau nước mắt, trong lòng rên rỉ nói: “Tiểu gia ta dẫu sao thì cũng là hậu duệ của Chu Điểu, thế mà lại bị tra tấn bắt nạt đến như thế.”

“Vù vù...”

Đột nhiên, âm thanh xé gió truyền tới.

Con gà trống nhỏ vốn đang thút thít nỉ non, trong lòng bỗng dưng dâng lên cảm giác bất ổn, vội vàng mở ra hai cánh nhảy dựng lên. Kết quả vừa mới nhảy lên cao hơn nửa thước, lập tức bị một trái túc cầu vui vẻ đánh trúng, sau đó bùm một tiếng cả cơ thể đều lõm vào trên mặt tường.

“Kỳ lạ thật!”

Lý Phi đang ở trong diễn võ trường buồn bực nói: “Tại sao nó phải nhảy dựng lên như thế?”

“Ngụy lão!”

Quân Thường Tiếu đứng ở bên ngoài đại điện nói: “Tiểu gia hỏa này tạm thời cho ở cùng một chỗ với Bội Kỳ trong dược viên đi!”

“Rõ!”

Vì thế, dược viên lại có thêm một thành viên.

Heo rừng Bội Kỳ phụ trách khai hoang, con gà trống nhỏ phụ trách gáy sáng, tụi nó tạo thành một tổ hợp vô cùng tốt.

“Đúng rồi, Dược Điền mới xây dựng ra sao rồi?” Quân Thường Tiếu hỏi.

Ngụy Lão đáp: “Nhờ có Bội Kỳ mỗi ngày đều cố gắng khai hoang, hiện tại sơ bộ đã làm xong, quy mô so với trước kia cũng lớn hơn, lượng dược liệu có thể gieo trồng cũng nhiều hơn.”

“Dược liệu đối với tông môn của ta vô cùng quan trọng, Ngụy lão phải lao tâm khổ trí nhiều hơn.” Quân Thường Tiếu dặn dò.

Tuy rằng hắn có hệ thống, cũng sắp xếp rất nhiều phương tiện võ đạo. Nhưng mà có thể là do đệ tử càng ngày càng nhiều, muốn cho bọn họ tăng lên một cách vững chắc thì việc luyện chế ra các loại đan dược dược liệu mới là điều quan trọng nhất.

Lão Ngụy đáp: “Mấy năm qua, đám người Tôn Bất Không cũng đang dần trưởng thành, chỉ riêng trên phương diện gieo trồng đã càng lúc càng nhanh.”

“Ừm!”

Quân Thường Tiếu lại cùng lão ta hàn huyên một hồi, sau đó mới mượn cổng truyền tống tiến vào chiến trường Vị Diện.

Trong khoảng thời gian này, đám người Lý Thanh Dương và Tiêu Tội Kỷ ước chừng vẫn một mực ở phạm vi mấy chục mẫu bên trong cứ điểm tiến hành kiến tạo, đến hôm nay quy mô cũng đã bước đầu được hình thành rồi.

Bất luận là thôn trang hay thành trấn, quan trọng nhất vẫn là đường đi.

Cho nên ở khu vực trung tâm có một con đường có thể cung cấp cho bốn cỗ xe ngựa cùng đồng hành, đều do tấm đá xanh làm nền mà thành.

Bởi vì diện tích hạn chế, kiến trúc phòng ốc rải rác không được bao nhiêu.

Muốn làm giàu thì trước tiên phải mở đường cái đã.

Ở trong thiết kế của Lý Thanh Dương, con đường được lót bằng đá xanh này là đường phố chính của cứ điểm Tinh Vẫn Đại Lục, sau này diện tích mở rộng sẽ dùng nó làm điểm trung tâm mở rộng xây dựng thêm ra phía ngoài.

“Không tệ! Không tệ!”

Sau khi nhìn kỹ một phen, Quân Thường Tiếu gật đầu hài lòng, sau đó bay ra khỏi cứ điểm, đi về hướng khoảng không vô tận.

Mấy lần hắn đi vào trong chiến trường Vị Diện, nếu như không phải chiến đấu thì chính là đang chiến đấu ở trên đường, hắn vẫn còn chưa kịp nhìn kỹ nơi này một phen, cho nên hôm nay mới quyết định ra ngoài nhìn thử xem sao.

Nếu như không phải đã xác định uy lực của Nan Thu Đao cải tiến từ trước thì có cho Quân Thường Tiếu mười cái lá gan cũng không dám một thân một mình đi ra ngoài, bây giờ hắn đã hoàn toàn chẳng sợ gì cả.

“Mau nhìn kìa!”

“Là tên gia hỏa phát rồ giết người đó!”

“Sát thần của Tinh Vẫn đại lục đi ra ngoài, mọi người mau chạy đi!”

“Vút! Vút! Vút!”

Tại một khu vực nào đó của chiến trường, mười mấy tên võ giả của hai cái vị diện đang ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trừng mắt lẫn nhau. Nhìn thấy Quân Thường Tiếu bay tới, giống như con thỏ bị kinh sợ hoảng hốt nhốn nháo thục mạng chạy bừa.

Nếu như là tại cơ duyên lúc trước, có thể bọn họ sẽ liên hợp lại khoa tay múa chân với Tinh Vẫn đại lục. Nhưng mà sau khi biết đến cái vị đã điên cuồng đồ sát hơn mấy chục ngàn tên võ giả trong vị diện kia, về cơ bản bọn họ không nhấc nổi bất kỳ cái dũng khí gì để tiến đến.

“Cung chủ!”

Bên trong đại điện cứ điểm của Xích Hải đại lục, một gã trưởng lão vội vàng đi tới, thần sắc ngưng trọng nói: “Quân Thường Tiếu lại đi ra rồi!”

“Cái gì?”

Hồng Nghiêu cả kinh đứng dậy, nói: “Nhanh! Nhanh! Nhanh! Thông báo cho tất cả mọi người biết tin, không được phép rời khỏi cứ điểm nửa bước!”

Trưởng lão nói: “Ta đã phân phó xuống dưới rồi.”

Hồng Nghiêu ngồi xuống, hồi tưởng lại lúc trước, tên kia đeo mặt nạ, hình ảnh hắn ra tay cùng một lúc giết liên tiếp mấy ngàn người, trên trán lập tức toát mồ hôi lạnh.

Mãi cho đến sau khi Lăng Vân đại lục biết tin Quân Thường Tiếu đã xuất hiện ở trên chiến trường, bằng tốc độ nhanh nhất lệnh cho toàn bộ võ giả phe mình, tất cả đều co đầu rụt cổ bên trong cứ điểm, tuyệt đối không được tự tiện ra ngoài.

Có thể hù sợ hai cái vị diện đến loại cấp độ này.

Sau khi trải qua một trận chiến cơ duyên kia, Quân Cẩu Thặng trên chiến trường thật sự đã hóa thân thành một Đại Ma Vương khiến cho võ giả vừa nghe tin đã sợ mất mật.

Chỉ có điều...

Hiện tại hắn rất bực bội.

Mình chỉ cần bay tới một khu vực, thì tất cả các võ giả trong vị diện đó ngay lập tức biến mất, về sau phải xây dựng thêm cứ điểm như thế nào đây?

“Hiện tại ngay cả quy mô thôn trang còn chưa có đạt tiêu chuẩn, muốn phát triển thành quy mô thành trấn khẳng định càng thêm dài dằng dặc.” Quân Thường Tiếu lẩm bẩm nói.

Thật ra mà nói nếu như không tính đoạn thời gian làm các loại nhiệm vụ sử thi kia, tên này đến chiến trường Vị Diện gây sự cũng chỉ được vài ngày mà thôi. Có thể phát triển cứ điểm đến quy mô như thế đã là vô cùng thần tốc rồi.

“Lão muội!”

Quân Thường Tiếu hỏi: “Có biện pháp nào giúp cho diện tích cứ điểm tăng lên nhanh hơn hay không?”

“Có!”

Giọng nói nữ hệ thống ngọt ngào truyền đến: “Ở bên trong chiến trường Vị Diện ẩn giấu rất nhiều cơ duyên, người tham dự thân ái có thể đi tìm. Điều kiện tiên quyết chỉ cần ai có thể mở ra phong ấn trước người đó sẽ chiếm được quyền sở hữu, diện tích cũng sẽ tự động tăng lên.”

“Làm sao tìm được đây?”

“Chăm chỉ đi tìm.”

“...”

Quân Thường Tiếu đột nhiên dừng lại.

Ở cuối tầm mắt phía bên kia xuất hiện một tòa núi cao phảng phất như bị mây mù che giấu, trên đỉnh cao nhất cắm một lá cờ phiên, phía trên có ghi bốn chữ lớn “Hạo Hãn đại lục”.

Không còn nghi ngờ gì nữa.

Thời điểm hắn nhàm chán bay loạn, đã đi tới cứ điểm phụ cận của Hạo Hãn đại lục.

Quân Thường Tiếu phóng thích linh niệm đi qua, phát hiện khu vực trên núi cao không những có thể so sánh với kiến trúc thành trì mà còn có tầng tầng lớp lớp tường thành xây đắp trên đường núi, phảng phất giống như một cái pháo đài quân sự được bao bọc bởi núi và sông, vì vậy hắn khá là kinh ngạc nói: “Cái cứ điểm này có vẻ tốt để treo a!”

“Người tham dự thân mến, Hạo Hãn đại lục thuộc về Đệ Nhất Thê Đội Vị Diện, cũng là nhóm tiến vào Vị Diện sớm nhất, có thể đạt được quy mô như ngày hôm nay cũng là chuyện rất bình thường.” Nữ hệ thống nói.

“Ai...”

Quân Thường Tiếu thở dài một hơi, nói: “Tinh Vẫn đại lục của ta khi nào mới có thể phát triển được đến loại quy mô như vậy đây?”

Chờ một chút!

Khu vực này rõ ràng thuộc về dải đất bình nguyên, làm sao đột nhiên lại có một tòa núi cao chứ?

Nữ hệ thống nói: “Là do người ta tự mình bồi đắp xây nên thôi.”

“Không lẽ địa hình của chiến trường Vị Diện còn có thể cải tạo hay sao?”

“Chỉ cần người tham gia có bản lĩnh cải tạo địa hình, cho dù xây dựng cứ điểm ở trên không cũng không thành vấn đề.”

“Còn có thể xây dựng ở trên không nữa à?”

Cặp mắt của Quân Thường Tiếu lập tức sáng bừng lên: “Ý tưởng này hay đấy!”

“Vụt!”

Hắn buông tha cho việc tiếp tục đi thăm chiến trường vị diện, khởi hành quay về cứ điểm, sau khi đi về còn lấy dụng cụ cải tạo địa hình ra, nói: “Thứ này tuy rằng không thể khiến cho mặt đất treo lơ lửng trên trời, nhưng có thể dùng để khởi động trận pháp chống được lên tận trời!”


Bình Luận (0)
Comment