Chương 930. Vì thành trì, dốc hết mình một lần
Chương 930. Vì thành trì, dốc hết mình một lần
Chiến trường Vị Diện tồn tại rất nhiều cơ duyên, chỉ có những cái đã đạt đến thời hạn phong ấn mới được thông báo, về phần những cái còn phong ấn thì tùy vào người tìm được.
Rất nhiều Vị diện đã đạt yêu cầu sở dĩ tiếp tục phái đại lục thế lực tọa trấn, cũng là để tìm kiếm cơ duyên.
Tỉ như Mạc Thương Sinh, điều tới căn cứ không ít lực lượng, mỗi ngày đều lại phái võ giả đi tản bộ trong chiến trường, nếu như vận khí tốt, có thể tìm thấy được vài món đồ tốt được Thượng giới đại năng lưu lại.
Quân Thường Tiếu ngược lại không để ý cơ duyên, dù sao cũng có thứ mạnh hơn Thương thành đạo cụ ư?
Nhưng là, tìm được cơ duyên sẽ giúp mở rộng diện tích của thành trì, vì vậy hắn cần phải thận trọng.
Mấy năm sau, các võ giả của Tinh Vẫn đại lục sẽ đi vào, nếu như sớm mở rộng được cứ điểm, công khai ghi giá tiến hành thu phí, nhất định có thể hung hăng kiếm một món tiền lớn.
Hơn nữa nhìn thành trì của Hạo Hãn đại lục, Quân Cẩu Thặng bị kích thích, nhất định phải tự mình chế tạo lãnh thổ so với bọn hắn càng thêm rộng rãi, xa hoa!
Các ngươi xây núi? Ta cũng xây, còn phải treo lên!
Ngươi xây tường thành trì? Ta cũng xây, lấy một dãy núi thành rào chắn!
Suy nghĩ của Quân Thường Tiếu rất đơn giản, đã đi vào Chiến trường Vị Diện, thì không thể bo bo giữ mình, bản thân nhất định phải xông pha nhất, thành trì nhất định phải là cái hùng mạnh nhất.
Hệ thống nói: “Trong Thương Thành có Tham Bảo khí, có thể giúp tâm nguyện của túc chủ trở thành hện thực!”
“Ở Thương thành cao cấp?”
“Thương thành trung cấp.”
“Mở!”
Quân Thường Tiếu không chút do dự kéo Hệ thống Thương thành ra, nói: “Vì thành trì, xem như dốc hết mình một lần!”
Dựa vào giết người để tăng diện tích là một quá trình dài dằng dặc, phương pháp tốt nhất chính là tìm kiếm cơ duyên bên trong chiến trường, cho nên hắn nguyện ý hao phí điểm cống hiến vì khuếch trương thành trì
“Đinh! Đinh! Đinh!”
Làm mới lại nhiều lần, Thương phẩm cũng lần lượt thay đổi.
Hệ thống nói: “Túc chủ, bây giờ ngươi cũng quá cuồng dã rồi!”
Chiến trường Vị Diện giống như một thế giới rộng lớn, không chỉ có đồng bằng, còn có rất nhiều núi non trùng điệp và rừng rậm âm u.
Ở phía tây, có một khu rừng nguyên thủy kéo dài ngàn dặm. Nơi đây cũng không có chim hay thú, nhưng ẩn giấu rất nhiều cơ quan cạm bẫy, võ giả nếu như tiến vào bên trong, sơ ý một chút thì sẽ lạc xuống hoàng tuyền.
Địa phương nguy hiểm như thế, lẽ ra sẽ không có ai đến. Nhưng hôm nay lại có vài chục tên võ giả mặc áo đen đang cẩn thận từng li từng tí mà đi.
Giữa đám người, một người trung niên mặc trang phục đạo sĩ, cằm cắm chòm râu dê, tay nâng chiếc la bàn nhắm mắt thì thầm.
“Ầm!”
Đột nhiên, la bàn bỗng dưng chuyển động, văn tự cổ quái được khắc phía trên bắt đầu lấp lóe hào quang mờ nhạt.
Một lúc sau, ánh sáng yếu đi, kim đồng hồ chỉ về một phương hướng nào đó, người trung niên mở mắt, nói: “Tôn trưởng lão, căn cứ theo suy đoán của bần đạo, nơi đây hẳn có cất giấu cơ duyên chưa được giải phong ấn!”
“Xác định?” Lão giả tóc bạc đi đầu hỏi.
“Tôn trưởng lão.” Đạo sĩ sốt sắng nói: “Suy đoán của bần đạo là có căn cứ, nếu không sẽ không được quý Tông chủ của Tông môn mời đến.”
Tôn trưởng lão tự ý thức được khẩu khí của lời chất vấn vừa rồi của mìnhcó chút lỗ mãng, thế là chắp tay chịu thua, nói: “Thuật tính toán của Hoàng đạo trưởng danh chấn hoàn vũ, Tôn mỗ mới vừa rồi đã nói bậy.”
Hoàng đạo trưởng nhíu mày, nhìn về phía tây nam nói: “Cơ duyên ngay tại nơi này, bất quá nó tồn tại rất nhiều cạm bẫy.”
“Cứ giao cho ta.”
Tôn trưởng lão dẫn mọi người bước đi cẩn thận từng li từng tí, bởi vì gã ta đã từng tiến vào nơi đây, rất nhanh đã phá giải không ít cơ quan cạm bẫy.
“Ầm!”
Đúng lúc này, từ nơi núi rừng sâu xa đột nhiên truyền đến tiếng nổ vang điếc tai, ngoài mấy trăm trượng ở phía trước ánh lửa dâng lên ngút trời, tựa như vừa mới có trận nổ lớn.
“Có người vừa chạm vào Tạc trận?” Sắc mặt đám người Tôn trưởng lão khẽ biến.
Khi bọn hắn lần đầu đi vào đã gặp qua loại bạo nổ này, không chỉ thấy được, bọn hắn còn tự mình trải qua. Kết quả tử thương thảm trọng, cho nên bọn hắn luôn khắc sâu ấn tượng.
“Xẹt!”
Đột nhiên, một luồng ánh sáng từ bên trong năng lượng bạo tạc bay ra, sau đó nhẹ nhàng đáp xuống khoảnh đất trống cách đó không xa, một thanh niên mặc chiến bào đỏ trắng, mang mặt nạ hiện ra.
Bọn người Tôn trưởng lão sững sờ!
Tên này rõ ràng đã chạm đến tạc trận, nhưng lại bình yên vô sự bay ra ngoài, quả là có chút kỳ quái.
“Chết tiệt.”
Người thanh niên mang mặt nạ mắng một câu, nói: “Cơ quan cạm bẫy nhiều thật.”
Nói xong câu đó, hắn ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn một nhóm Vị diện Võ giả đang đứng gần đó, bay ra phía bên ngoài.
“Ầm! Ầm!”
Trong phạm vi mấy trăm trượng ngắn ngủi, hai vụ nổ lại liên tiếp bị kích phát, nhưng hắn vẫn bay khỏi ra ngoài rất an toàn.
“Lão thiên a!”
“Lao ra như thế mà không chút sợ hãi, chẳng lẽ người này là Thiên tự cường giả?”
Sự xuất hiện của nam nhân mang chiến bào và mặt nạ đơn giản chỉ là khúc nhạc dạo ngắn, cũng không có xáo trộn việc Tôn trưởng lão dẫn người tiếp tục tìm kiếm tồn tại cơ duyên ở phía tây nam.
“Không đúng!”
Mới vừa đi không bao lâu, sắc mặt Hoàng đạo trưởng đột nhiên đại biến, nói: “Khí tức mà bần đạo dùng để khóa cơ duyên mất rồi!”
“Mất rồi?” Tôn trưởng lão ngạc nhiên nói: “Là có ý gì?”
Hoàng đạo trưởng trầm giọng nói: “Hẳn là... Bị người cầm đi rồi!”
“A?” Bọn người Tôn trưởng lão mở to hai mắt nhìn.
Khi bọn hắn tiếp tục tiến về phía trước, an toàn xông qua những cạm bẫy ẩn dấu trong những chỗ tối, đến khi đi đến vị trí la bàn chỉ dẫn thì chỉ còn lại một cái hố sâu đã bị người đào lên.
“Không còn, không còn nữa.” Hoàng đạo trưởng suy sụp nói: “Thật sự đã bị người khác lấy đi rồi.”
Tôn trưởng lão tức giận nói: “Vừa rồi rõ ràng còn hiện khí tức, làm sao mới chớp mắt đã bị cầm đi rồi!”
“Là hắn!” Hoàng đạo trưởng đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, khẳng định nói: “Là người mang chiến bào đeo mặt nạ vừa rồi!”
Tôn trưởng lão và những người khác cũng nhất trí cho rằng cơ duyên đã bị tên đó lấy đi, dù sao tại khu vực này cũng không có những võ giả khác.
“Đến cùng là ai đã đoạt đi cơ duyên của Tĩnh Linh đại lục chúng ta!”
“Tôn trưởng lão, vừa rồi từ cách ăn mặc của người kia, tựa hồ là tên võ giả giết người giết tới phát rồ kia của Tinh Vẫn đại lục!”
“Đúng đúng! Chính là hắn, ta nhớ ra rồi!”
“Vút!”
Tại thành trì nổi của Tinh Vẫn đại lục, Quân Thường Tiếu phi tốc tiến vào, sau đó tháo mặt nạ xuống, lấy ra một vật phẩm giống như mai rùa, thầm nghĩ: “Đây là chí bảo phòng ngự sao?”
“Người tham gia thân mến, đây là Lục Tự Quy ấn được Thượng giới đại năng lưu lại, dựa theo phân loại phẩm chất của chiến trường thuộc về cấp độ Địa tự.” Thanh âm ngọt ngào của Nữ Hệ thống truyền đến bên tai.
“Ở trên còn chí bảo cấp Thiên tự?”
“Đúng thế.”
“Vậy thì có chút bình thường.”
“. . .”
Hệ thống sụp đổ nói: “Chí bảo cấp độ Địa tự bên trong chiến trường có thể so với chí bảo cấp Thánh phẩm cao giai của Tinh Vẫn đại lục, túc chủ vậy mà cho là tầm thường, lại còn ghét bỏ nó ư.”
“Móa!” Quân Thường Tiếu gào lên: “Bỏ ra hai vạn điểm cống hiến đổi được Tham Bảo khí, chỉ để lấy được một cái chí bảo cấp độ Thánh phẩm, chắc chắn là thua thiệt rồi!”
“Bên trong chiến trường cũng không chỉ tồn tại một cơ duyên này, túc chủ có thể tiếp tục dùng Tham Bảo khí tìm kiếm!” Hệ thống gầm thét lên.
“Cũng đúng.” Quân Thường Tiếu tỉnh táo lại.
Tham Bảo khí cũng không phải vật phẩm dùng một lần, còn có thể tiếp tục sử dụng. Nếu như có thể tìm thêm bảy tám trăm chí bảo cùng cấp độ này, chắc chắn sẽ có lợi.
Bảy tám trăm cái? Sao hắn không muốn gom thêm bảy, tám vạn đệ tử luôn đi?
“Tông chủ!” Lý Thanh Dương vội vã đi tới, hưng phấn nói: “Diện tích của thành trì lại mở rộng ra không ít!”
Sau khi Quân Thường Tiếu thuận lợi thu hoạch được Lục Tự Quy ấn trở về cứ điểm, phù hợp với quy định của chiến trường, lãnh thổ lại mở rộng ra một vạn thước vuông.
“Thật sự không lỗ!” Hệ thống gầm thét.
Quân Thường Tiếu nói: “Không lỗ!”
Hao phí hai vạn điểm cống hiến đạt được một chí bảo phòng ngự có thể so với Thánh phẩm cao giai, cứ điểm lại mở rộng không ít, đây tuyệt đối là có lời.
“Tiếp tục, tiếp tục!” Quân Thường Tiếu vung tay lên, từ Không Gian giới chỉ lấy ra Tham Bảo khí. Vật này cũng tương tự như la bàn của Hoàng đạo trưởng, thế nhưng dù là hình thái hay linh kiện đều chuyên nghiệp hơn so với đạo cụ của đối phương!
“Uỳnh!” Dung nhập linh niệm, khởi động đạo cụ!
“Rẹt rẹt!” Thiết bị tương tự kim phút điên cuồng chuyển động, cho đến khi nó dừng lại, ở phương hướng nhất định xuất hiện ba bốn điểm sáng.
“Ta đi đây!” Quân Thường Tiếu kinh ngạc nói: “Chỉ ở một khu vực vậy mà lại ẩn chứa đến ba cái cơ duyên a!”