Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 931 - Chương 931. Cơ Duyên Ở Nơi Này, Bổn Tọa Muốn

Chương 931. Cơ duyên ở nơi này, bổn tọa muốn
Các Vị diện võ giả ở bên trong chiến trường gần đây phi thường bực bội, bởi vì bọn hắn dựa vào rất nhiều thủ đoạn để xác định một chút khả năng có cơ duyên, cho đến tốn sức tâm tư phá vỡ phong ấn, lại phát hiện bên trong rỗng tuếch.

“Không đúng!” Trên một ngọn đồi nào đó, sau khi phá vỡ phong ấn, nhìn bên trong cái gì cũng không có, lão giả mặc lam phục sức bứt tóc, gào to: “Ở đây rõ ràng có cất giấu cơ duyên, làm sao lại thành không có!”

Tình huống làm cho người ta suy sụp này, lần lượt xuất hiện tại các nơi khác, các Vị diện võ giả mang theo quyết tâm mà đến, kết quả tất cả đều là mất hứng rời đi.

“Nhị sư huynh.” Tiêu Tội Kỷ đứng tại biên giới sơn phong, nhìn cứ điểm đã được mở rộng thêm mấy lần, vẫn khó có thể tin nổi: “Làm sao Tông chủ có thể làm được a?”

Ba ngày trước, khi Quân Thường Tiếu trở về căn cứ, diện tích của nó đã mở rộng hướng ra phía ngoài một vạn thước vuông, bây giờ đã trải qua bốn năm lần mở rộng. Nếu cứ theo tốc độ này, đừng nói mở rộng thành thị trấn, mở rộng thành một thành trì lớn cũng không thành vấn đề!

Lý Thanh Dương đứng ở bên cạnh nhắm mắt lại, linh hồn phảng phất như bay khỏi thân thể, dùng Ngọc Đế thị giác nhìn xuống cứ điểm bảy tám vạn thước vuông.

“Xoẹt!” Thức hải diễn hóa hình dạng mô hình 3D của mặt đất !

“Đầu tiên phải có bốn con đường rộng lớn sầm uất…”

“Xoẹt! Xoẹt!”

Từng con đường đá xanh ngang dọc ngang nhau như hình chữ điền hiện lên trên mô hình.

“Sắp xếp thêm hệ thống nước.”

“Xoẹt! Xoẹt!” Hình dạng mặt đất của mô hình một lần nữa phát sinh thay đổi.

“Đại điện, tòa nhà, tháp canh cũng nên trang bị. . .” Lý Thanh Dương vừa nghĩ, từng tòa kiến trúc đã lần lượt hiện ra trong thức hải, sau đó xếp trên mặt đất của mô hình.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, một công trình thành trấn cỡ nhỏ đầy đủ hết mọi thứ đã đang không ngừng hoàn thiện.

“Xoẹt!”

Lý Thanh Dương mở hai mắt, sau đó lấy tờ giấy ra, tự mình vẽ lại những hình ảnh hắn ta đã dựng lên trong thức hải, mỗi một chi tiết nhỏ đều rất tỉ mỉ.

Thiên phú kiến tạo này đúng thật quá siêu phàm!

“Xẹt!”

Trong đầm lầy hôi hám, Quân Thường Tiếu đi theo ánh lưu quang bay tới, ánh sáng phát ra từ Tham Bảo khí trong tay càng ngày càng rực rỡ, điều này tượng trưng cho việc chắc chắn có cơ duyên tồn tại nơi đó.

“Hửm?”

Đột nhiên, hắn phát hiện ở xa xa trên không trung, có mười mấy người mặc phục sức võ giả giống nhau đang đứng, phía dưới là những đường vẽ Trận pháp phức tạp.

“Đã sớm bị ngừoi khác phát hiện rồi à?”

Được rồi được rồi, đành đến nơi khác tìm tiếp vậy.

Trên Tham Bảo khí hiện lên rất nhiều điểm sáng, nghĩa là ở gần đây cũng không chỉ có một chỗ có cơ duyên.

Tại Vị Diện Chiến trường này việc cướp lấy cơ duyên đã bị người khác phát hiện trước là chuyện rất bình thường, cũng không cần phải suy nghĩ đắn đo tâm lý phạm tội ác, nhưng đối phương nhiều người như vậy, lại có một tên Địa tự cường giả, nên Quân Thường Tiếu cũng không muốn lãng phí thời gian ở đây.

“Hả?”

Nhưng vào lúc này, một võ giả đang phá phong ấn của cơ duyên cũng đã phát hiện ra hắn.

Một lão giả ánh mắt lạnh lùng nói: “Sao lại có người có thể đến đây? Các ngươi tiếp tục phá giải, lão phu đi giải quyết kẻ này, để tránh đại sự bị lộ.”

“Vút!”

Nói xong lão giả nhanh chóng bay đi, cản Quân Thường Tiếu đang chuẩn bị rời đi, trong ánh mắt phát ra sát ý vô tận.

Những người này đến từ Đà La đại lục thuộc nhóm quân thứ hai, bọn họ đã sớm phát hiện cơ duyên ẩn tàng trong đầm lầy này. Sau khi đã chuẩn bị đầy đủ, hôm nay bọn họ đến để phá giải nó, vậy nên tất nhiên không hy vọng bị người ngoài phát hiện.

Quân Cẩu Thặng thản nhiên nói: “Giết người diệt khẩu?”

“Không sai!”

“Hô hô hô —— —— “

Tên Địa tự cường giả kia không nói thêm, lập tức bộc phát thuộc tính hùng hậu, xuất kích vô vàn chưởng ấn đè tới, nhìn cường độ mà gã ta dùng, hiển nhiên đang muốn nhanh chóng giải quyết được đối thủ.

“Ầm! Ầm!”

Hỏa diễm cực nóng bốc lên, trong nháy mắt đem những chưởng ấn đang bay đến phá giải toàn bộ, không khí xung quanh trong nháy mắt trở nên vô cùng khô nóng.

“Chuyện này …” Sắc mắt của tên Địa tự cường giả kia kinh biến, sát chiêu mà gã ta ngưng tụ lại có thể dễ dàng bị phá giải như thế.

“Hô hô hô!”

Hỏa diễm cực nóng dần dần tiêu tán, Quân Thường Tiếu mặc xích hồng chiến giáp có khắc đồ án hoa sen, tay trái cầm một tấm chắn cổ quái, tay phải cầm một thanh trường thương đen như mực, ngạo nghễ đứng ở giữa không trung, ánh mắt nổi lên lạnh lẽo.

Xích Liên chiến giáp, Linh Hoang thuẫn, Hắc Long Tuyệt Mệnh thương. Ba kiện trang bị này là cơ duyên hắn tìm được gần đây nhất!

Tùy tiện một kiện trang bị cũng đủ để dùng mấy trang giấy miêu tả sự siêu phàm của nó, thế nhưng hắn lại chỉ cần khoảng chừng vài ngày đã có thể tìm thấy, có thể thấy được Tham Bảo khí tuyệt vời đến mức nào.

Địa tự cường giả thấy thế, tròng mắt cũng trợn như muốn lồi ra. Tên gia hỏa đột nhiên mọc ra võ trang đầy đủ này, trang bị đeo từ đầu đến chân đều là cấp độ Địa tự!

Một khắc này, gã ta vô ý thức dùng ống tay áo che lại chí bảo cấp Huyền tự trên cổ tay, dù sao cùng người ta so sánh thật là mất thể diện.

“Thật có lỗi.” Địa tự cường giả chắp tay nói: “Lão phu nhận lầm người, tưởng rằng ngươi là kẻ địch.”

Gã ta sợ! Đối mặt với võ giả lắm tiền nhiều của này dù là võ giả đã tu luyện mấy ngàn năm cũng không có lá gan trêu chọc hắn a!

“Không.”

Quân Thường Tiếu một thân trang bị hỗ trợ, mặt không chút thay đổi nói: “Ngươi không nhận lầm người, chúng ta bây giờ là kẻ địch, cho nên. . .”

“Bùm!” Ánh lửa bắn đầy trời, rơi xuống khắp nơi.

“Ngươi vẫn là chết đi!”

“Ầm!”

Các võ giả của Đà La đại lục đang phá giả cơ duyên ngay giữa không trung phía trên đầm lầy chợt nghe được nơi xa truyền đến tiếng nổ vang cùng với từng luồng hơi cực nóng, tất cả đều nhao nhao quay đầu nhìn sang.

Ở nơi xa đó hỏa diễm phun trào, tự như một lò thiêu cực lớn đang bốc cháy!

“Xoạt!” Đột nhiên, một nam tử mặc chiến giáp xích hồng từ nơi hỏa diễm đầy trời đạp lên không trung đi ra, trong tay cầm trường thương đen nhánh, bên trên đầu thương còn treo một người!

“Hà lão!” Đám người hoảng sợ nói.

Tên Địa tự cường giả kia giờ đây đã không còn nghe được gì nữa, bởi vì trái tim gã ta đã bị Hắc Long Tuyệt Mệnh thương đâm xuyên, giờ phút này đã sớm hồn phi cửu thiên.

“Bộp!”

Quân Thường Tiếu hất thi thể đang treo ở trên thương văng ra ngoài, quanh thân hiện lên hỏa diễm cực nóng, thanh âm lại lạnh như băng nói: “Cơ duyên ở nơi này, bổn tọa muốn.”

Một khắc này, hắn tựa như Sát thần không cảm xúc bước ra từ núi lửa nơi địa ngục.

“Vù vù..."

Hỏa diễm cực nóng bùng lên, nhiệt độ xung quanh đầm lầy kịch liệt tăng lên. Võ giả của Đà La đại lục mồ hôi nhễ nhại, sự kinh hãi trong ánh mắt cũng càng thêm mãnh liệt.

Hà lão cấp độ Địa tự cũng bị giết chết, bọn hắn không có năng lực chống lại được đối phương, cho nên trong thời gian ngắn nhất, lựa chọn chính xác nhất là từ bỏ phá giải cơ duyên, cùng nhau chạy trốn thật nhanh.

Nếu như là lúc trước, Quân Thường Tiếu có thể sẽ giết chết bọn hắn để mở rộng cứ điểm. Nhưng bây giờ chỉ cần tìm kiếm một cơ duyên thì đã được hơn vạn thước vuông rồi, cho nên hắn cũng lười giết một bầy Hoàng tự này để đổi lấy cái giá bị gắn hồng danh.

“Vù!” Hắn bay đến, đáp xuống ngay trước Trận pháp.

“Loại Trận pháp cấp một này, muốn dùng để phá phong ấn của cơ duyên, đơn giản chính là đang lãng phí thời gian.”

Quân Thường Tiếu vung tay lên, Linh năng tại bốn phía khuếch tán, trong nháy mắt đã phá nát các loại trận quyết cùng trận tuyến, sau đó phóng thích Linh niệm, bắt đầu tiếp xúc với cấm chế trong bóng tối.

Cơ duyên được Thượng giới lưu lại bên trong chiến trường đều dùng một loại Trận pháp ẩn phong ấn cố định, nếu như trong một khoảng thời gian nhất định không bị phát hiện rồi phá giải, thì sẽ tự động giải phong ấn, sau đó để các Vị diện cùng nhau tranh đoạt.

“Hừm?” Quân Thường Tiếu tiếp xúc một chút với Trận pháp ẩn, kinh ngạc nói: “Trận pháp này hình như mạnh hơn so với cái trước kia, hẳn là đang cất giấu cơ duyên phi thường?”

Mười phút sau.

Trận pháp vô hình đã bị hắn tìm được sơ hở, hơi sửa đổi cấu tạo bên trong, ngay lập tức không gian chợt vặn vẹo, Trận pháp đột nhiên sụp đổ, một cái cổng vòm dần dần hiện ra.

Quân Thường Tiếu thản nhiên đi vào như thường lệ. Xuôi theo đường hầm đi tới ước chừng trăm bước, bên trong là một thạch thất rộng lớn. Tám cây cột lớn được bố trí tại các vị trí khác nhau, phía trên điêu khắc các loại chim muông sinh động như thật, ở khu vực trung tâm là một bệ đá nhô lên.

“Cạch!”

Quân Thường Tiếu đi tới. Trên mặt đá bóng loáng như gương trưng bày một chiếc thuyền buồm lớn chừng bàn tay, gần đó có khắc bốn kí tự “Thông Cổ Chiến thuyền”.

“Đây là thứ đồ gì?” Quân Thường Tiếu kinh ngạc nói.

Hệ thống nói: “Rất rõ ràng, là một chí bảo có thể dùng để băng qua biển lớn!”

“Hình như cũng không có tác dụng gì.”

“Túc chủ không có ý định đi đến ba Đại châu ở hải ngoại, tất nhiên không thấy nó có tác dụng gì.”

“Lời này của ngươi, không phải đang nói lên suy nghĩ của độc giả sao?”

Quân Thường Tiếu một bên nói, một bên phóng thích ý niệm dung nhập vào trong Thông Cổ Chiến thuyền, trong nháy mắt đã thành lập liên hệ cũng như cưỡng ép nhận được một đoạn ký ức truyền thừa, thế là kinh ngạc nói: “Con thuyền này là dùng để bay a!”


Bình Luận (0)
Comment