Chương 939. Không đập ngươi thì sao xứng đáng với thương thiên đại địa?
Viên công tử đột nhiên xuất hiện này, từ đầu đến cuối nhấn mạnh là bạn của Quân Thường Tiếu, mục đích chính là muốn làm cho hắn và danh môn chính phái đối đầu nhau.
Hiệu quả đúng là không tệ.
Các đại lão tông môn đã sinh nghi rồi.
Ý đồ của Viên công tử, Quân Thường Tiếu tất nhiên là nhìn ra, nên bây giờ hắn cực kỳ tức giận.
Vạn Cổ tông ta thật sự không định tham gia chuyện giữa Ma Đế môn và danh môn chính phái, nhưng loại hành vi cưỡng chế lôi người khác xuống nước như thế này, thật sự rất ghê tởm!
Viên công tử hiển nhiên không biết rằng, suy tính của chính gã đã chọc giận Quân Thường Tiếu, cười nói: "Lời Quân tông chủ nói qua, Viên mỗ ghi tạc trong lòng trước giờ chưa từng quên."
"Đúng không?"
Quân Thường Tiếu sắc mặt âm trầm.
Năm đó ở Tử Trúc lâm, bởi vì có cao thủ ấn núp trong tối, hắn đã phải cố kiềm chế không ra tay, hôm nay mặc dù có bốn gã Võ Thánh, ý niệm muốn ra tay chà đạp đối phương vẫn bùng phát mạnh mẽ trong đầu hắn!
Chủ yếu là do lời nói đó quá muốn ăn đòn.
"Viên công tử."
Quân Thường Tiếu lạnh lẽo nói: "Bổn tọa chỉ là đến làm người qua đường thôi, ngươi cứ kéo ta xuống nước, được rồi, từ giờ trở đi chúng ta thành kẻ địch rồi."
"Xí."
Đám người Ngạo Hoàn Vũ cười lạnh không dứt.
Theo bọn hắn, Quân Thường Tiếu rất có thể đã thông đồng xong với Ma Đế tông rồi, bây giờ mỗi một câu nói ra, mỗi nét mặt đều là đang diễn trò!
"Quân tông chủ."
Viên công tử nghiêm túc nói: "Nếu chúng ta đã không làm bạn được, vậy càng không thể làm kẻ địch."
"Vậy con mẹ ngươi tính kế ta làm cái lông gì!"
"Vù vù!"
Đột nhiên, trên trời cao đột nhiên tuôn ra thế cuộn trào dày đặc, tập hợp lại thành từng đầu Long Tượng chi lực, sau đó hướng tới Viên công tử hung hãn đè ép xuống.
Thi triển ra Long Tượng Bàn Nhược chưởng, hơn mười đầu Long Tượng chói lọi rực rỡ, trong nháy mắt làm cho trời đất bay màu!
Sắc mặt các đại lão vị diện đều kinh biến!
Loại khí thế hoang liêu này giống như đến từ bầu trời sao vô tận vậy.
Bọn họ căn bản trước giờ chưa từng gặp qua!
"Ngạo mạn!"
Một gã Võ Thánh đứng trước mặt Viên công tử lạnh lùng phất tay, ma khí trùng trùng điệp điệp thét gào thoát ra, cũng tụ tập trên không trung tạo thành một quyền đầu cao ngất trời, ầm ầm đánh về phía Long Tượng chi lực đang áp chế kia!
"Tạch tạch tạch!"
Sức mạnh mà cường giả ma tu cấp bậc Võ Thánh ngưng tụ đã xé rách cảm giác không gian một cách không thương tiếc, tà khí thu hút lòng người kia điên cuồng bao phủ, khiến cho các võ giả tông môn biến sắc run sợ.
"Ầm ầm..."
Nhưng vào lúc này, một tiếng nổ vang điếc tai truyền đến, chỉ nhìn thấy tên ma tu cấp bậc Võ Thánh vừa ra tay kia đã ầm ầm rơi xuống chân núi như đạn pháo.
Toàn bộ quá trình diễn ra chỉ trong một ánh chớp đá lửa, ba gã Võ Thánh khác còn chưa kịp lấy lại tinh thần, chỉ cảm thấy yêu khí đầy trời đè ép xuống, buộc bọn họ phải vô thức rút lui theo nhiều hướng khác nhau.
Như vậy, Viên công tử không có sự bảo hộ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Long Tượng chi lực đè xuống, cuối cùng sợ hãi nói: "Không..."
"Ầm ầm..."
Sức mạnh kinh khủng hung ác đè trên đỉnh núi Ánh Huy sơn, cả tòa núi lớn rung lắc dữ dội, cũng dần dần hiện ra các vết rạn nứt theo từng mức độ khác nhau.
Các võ giả tông môn đang ở đó dần dần giữ vững cơ thể, biểu cảm trên mặt đổi rồi lại đổi, ở trong lòng kinh hô: "Đây là chiêu thức võ công gì mà uy lực đáng sợ như vậy!"
Còn chưa kịp suy nghĩ thêm, lại đều nhao nhao ngẩng đầu nhìn lại.
Ở một nơi rất cao, ngạo nghễ lơ lửng một thân thể loã lồ, một nam tử tóc tím chỉ mặc mỗi quần lót màu đỏ đang sừng sững ở đó.
Đúng vậy.
Đúng là Tử Lân Yêu Vương.
Lúc Quân Thường Tiếu ra tay, hắn ta cũng đã chạy tới rồi, sau khi nhận được mệnh lệnh thì nhanh chóng cởi đồ, bức lui bốn gã Võ Thánh đang có ý định ngăn cản Long Tượng chi lực.
Các đại lão tông môn ngơ ngác tập thể!
Hơi thở của nam tử tóc tím này toát ra còn quỷ dị hơn bốn gã ma tu vừa rồi, hơn nữa sau khi xuất hiện lại làm cho đối phương kinh sợ rút lui hết, chắc chắn thực lực không giống người thường!
"Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!" Ba gã ma tu Võ Thánh ổn định thân thể, trong ánh mắt nhìn về phía Tử Lân Yêu Vương cũng có sự kiêng kị sâu sắc.
Về gã Võ Thánh muốn ra tay phá giải Long Tượng Bàn Nhược chưởng kia, kết quả là bị một chưởng đánh bay, toàn thân như tan ra thành từng mảnh, nằm bẹp dí trong hố sâu dưới chân núi.
Cường giả Địa tự của chiến trường Vị Diện đều chịu không nổi công kích của Tử Lân Yêu Vương, đừng nói chi là gã ta.
Không thể không nói.
Quân tông chủ thật biết nhìn xa trông rộng.
Nhìn thấy Viên công tử dắt bốn gã tay chân mạnh mẽ hung thần ác sát xuất hiện là ý thức được ngay sẽ có biến cố, vì thế đã lập tức liên hệ cường giả của tông môn chạy tới trước, nếu không một màn này chắc chắn không thể diễn mượt như vậy được.
"Đạp."
Đi đến bên cạnh hố sâu bị Long Tượng chi lực đè ép tạo ra, Linh năng của Quân Thường Tiếu hóa thành bàn tay to bắt lấy Viên công tử đang nằm ở bên trong, sau đó kéo đến trước mặt hắn.
"Phó môn chủ!"
Ba gã Võ Thánh định xông tới.
Tử Lân Yêu Vương đáp xuống, chặn trước con đường bọn họ buộc phải đi qua, nói: "Người nào lộn xộn, người đó chết."
Bảy chữ đơn giản nhưng lại thể hiện sự cuồng ngạo, ngang tàng, khí phách vô cùng nhuần nhuyễn, không hổ là Đạo Hóa côn đến từ Thượng giới, không hổ là Linh đường Đường chủ của Vạn Cổ tông!
Tuy rằng ba gã Võ Thánh rất muốn đi giải cứu phó môn chủ, nhưng cảm nhận được lệ khí quanh thân Tử Lân Yêu Vương tỏa ra còn mạnh hơn ma khí của chính bọn hắn thì chỉ đành khốn đốn chôn chân tại chỗ.
"Tiểu tử."
Quân Thường Tiếu dùng bàn tay to tạo từ Linh năng trói buộc Viên công tử, âm thanh lạnh lùng nói: "Lúc ở Tử Trúc lâm, ngươi đã thách thức giới hạn chịu đựng của bổn tọa, niệm tình lần đầu gặp mặt nhau, ta không muốn chấp nhặt với ngươi, chưa từng nghĩ rằng bây giờ gặp lại, lại ngày một thậm tệ hơn, bổn tọa không đập ngươi thì sao xứng đáng với thương thiên đại địa?"
"Phụt!"
Viên công tử phun ra một búng máu, sắc mặt tái nhợt tột cùng.
Người có tu vi đạt tới cấp cao nhất của Võ Hoàng như gã, phải đón đỡ Long Tượng Bàn Nhược chưởng cũng sớm đã thương tích đầy mình rồi.
Đây là Quân Thường Tiếu đã thủ hạ lưu tình rồi đó, bằng không, nếu phát huy toàn bộ uy lực của Long Tượng chi lực, có mười Viên công tử thì cũng không đủ để chết a.
Đương nhiên.
Dựa theo bộ dáng chật vật bây giờ của Viên công tử thì đúng là thân thể nam nhi.
Đây chắc cũng là một trong những nguyên nhân khiến Quân Thường Tiếu ra tay, dù sao trên đời này sao có thể tồn tại người đẹp trai hơn hắn được.
Nhìn Viên công tử tự xưng phó môn chủ Ma Đế môn bị một chiêu đánh trọng thương, đại lão tông môn thầm nói trong lòng, chẳng lẽ, Vạn Cổ tông tông chủ và gã không phải cùng một giuộc? Chúng ta hiểu lầm rồi?
"Nghe kỹ lời bổn tọa nói!"
Nhưng vào lúc này, Quân Thường Tiếu quay đầu lại, nhìn các võ giả tông môn ở đây, tức giận ngập trời nói: "Chuyện giữa các ngươi, Vạn Cổ tông ta không có hứng thú tham gia!"
Những lời này ẩn chứa Kiếm đạo, Võ đạo cùng Ngũ Hành chi lực, thâm nhập thẳng vào tâm linh mọi người, khiến cho bọn họ không rét mà run.
"Quân tông chủ hắn thật đáng sợ!" Nhìn thấy hình bóng Quân Thường Tiếu phẫn nộ, Hề Tịnh Tuyền lộ ra một chút kinh ngạc, nhưng cũng âm thầm nói: "Nhưng mà... Cũng thực uy vũ!"
Một câu nói như vậy lập tức làm mọi người ở đây kinh hãi, quả thật rất uy vũ khí phách!
"Phù phù!"
Quân Thường Tiếu tiện tay vứt Viên công tử trên mặt đất, sau đó ngồi ở trên cự thạch thản nhiên nói: "Bổn tọa đến xem náo nhiệt thôi, mời các ngươi tiếp tục."
Ra tay đập phó môn chủ Ma Đế môn, tuy rằng có phần nào là để hả giận, nhưng phần lớn là để tỏ rõ thái độ với các đại lão tông môn rằng chính mình không có liên quan gì với gã.
Bây giờ thái độ cũng tỏ rồi.
Đương nhiên có thể tiếp tục an tâm làm quần chúng hóng chuyện a.
"Phó môn chủ!"
Ba gã Võ Thánh nhanh chóng bay đến, một người trong đó ôm Viên công tử lên, sau đó nhìn thoáng qua nhau, cực kỳ ăn ý cùng nhau bay ra phía xa.
Bọn chúng nhẹ nhàng đến, rồi lại nhẹ nhàng đi, chỉ dắt thương binh đi theo.
Về phần gã Võ Thánh bị đánh rơi xuống chân núi thì cũng đã biến mất không thấy đâu, chỉ để lại một cái hố sâu hình dạng chữ "Vạn".
Sau khi cường giả Ma Đế môn rời đi, ma khí hội tụ trên đỉnh núi cũng từ từ tiêu tán.
Các đại lão tông môn người người thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Theo nội dung vở kịch bình thường mà nói, lần này Viên công tử mang bốn gã Võ Thánh đến, chắc chắn là muốn dạy cho danh môn chính phái một bài học.
Kết quả là cái miệng hại cái thân đi trêu chọc Quân Thường Tiếu người giữ thế trung lập, không chỉ bị đánh, còn bị đánh đến nằm trên mặt đất không đứng dậy nổi, vở kịch trong phút chốc không có cách nào diễn tiếp, cho nên chỉ có thể kết thúc một cách qua loa.
Điển hình của việc không làm theo hướng dẫn đây mà.
"Quân tông chủ!"
Lão giả mặt mũi hiền lành kia chắp tay nói: "Đa tạ!"
Không ít đại lão tông môn cũng cùng chắp tay hành lễ, ánh mắt lấp lánh sự cảm kích.
Tuy rằng đại tông môn đứng đầu cũng phái tới không ít cao thủ, nhưng so ra còn kém xa bốn gã Võ Thánh kia nhiều lắm, nếu đối phương thực sự động thủ, hậu quả tất nhiên là không thể tưởng tượng nổi.
"Vậy là chạy rồi?"
Quân Thường Tiếu lắc đầu nói: "Bổn tọa còn tưởng rằng bọn chúng sẽ giáo huấn danh môn chính phái ra vẻ đạo mạo này một hồi chứ."
"..."
Khóe miệng các đại lão tông môn lại run rẩy một chút.
"Hề cung chủ."
Quân Thường Tiếu nói: "Chúng ta đã ngắm cảnh rồi, chi bằng về trước đi."
"Được."
Hề Tịnh Tuyền gật gật đầu.
Quân Thường Tiếu dắt người của Diệu Hoa cung đi xuống Ánh Huy sơn.
Tử Lân Yêu Vương lơ lửng giữa trời từ đầu đến cuối lạnh lùng nhìn lướt qua các đại lão tông môn trên đỉnh núi, âm thanh lạnh lùng nói: "Rác rưởi."
Hắn ta có thù hằn với mấy người danh môn chính phái này, dù sao năm đó hắn ta cũng bị Võ Thánh tông môn đứng đầu phong ấn, nếu không phải nể mặt tông chủ, tuyệt đối hắn ta sẽ không hóa giải nguy cơ giúp đám người này.
"Quân tông chủ."
Sau khi xuống núi, Hề Tịnh Tuyền khó hiểu nói: "Sao ngươi không giết phó môn chủ Ma Đế môn, trừ hại cho Tinh Vẫn đại lục?"
Tình huống vừa rồi, Viên công tử bị trọng thương, cho dù chỉ một tên Võ Đồ cũng đều có thể dễ dàng tiêu diệt gã.
Quân Thường Tiếu lắc đầu, nói: "Hắn nhằm vào danh môn chính phái, chứ không phải nhằm vào Vạn Cổ tông ta, đương nhiên không cần phải giết rồi."
Hề Tịnh Tuyền nói: "Quân tông chủ muốn xem Ma Đế môn và các đại tông môn sống mái với nhau?"
"Đúng." Quân Thường Tiếu thản nhiên nói.
Trường Tôn Phương Hoa và Lãnh Tinh Nguyệt theo ở phía sau nghe vậy, mày hơi hơi nhíu lại.
Vạn Cổ tông không tham gia, các nàng có thể hiểu.
Nhưng Ma môn gây nguy hiểm đến đại lục, có hại cho sinh linh, thế mà lại giữ tâm tính bàng quan xem náo nhiệt, có hơi quá đáng không.
Hai người có suy nghĩ như vậy cũng là do họ tự xưng là danh môn chính phái, trong xương cốt khảm sâu một tinh thần trọng nghĩa.
Tinh thần trọng nghĩa.
Quân Thường Tiếu cũng có.
Nhưng là, hắn không có ấn tượng tốt với cả Ma Đế môn và danh môn chính phái, đương nhiên sẽ không muốn quan tâm gì cả.
Hề Tịnh Tuyền nói: "Hai bên sống mái với nhau, có lợi cho Quân tông chủ sao?"
"Không có."
Quân Thường Tiếu chỉ xem náo nhiệt thôi, còn về cái gì mà tọa sơn quan hổ đấu, trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi thì hắn hoàn toàn không nghĩ tới.
Đây mới là một quần chúng hóng chuyện đủ tư cách a.
Hề Tịnh Tuyền nói: "Quân tông chủ quả thật không giống với những người khác."
"Ngươi cũng không giống ai cả." Quân Cẩu Thặng cười nói.
Hề Tịnh Tuyền vẻ mặt tràn đầy ngạc nhiên.
Quân Thường Tiếu truyền âm nói: "Bề ngoài của Hề cung chủ tạo ra một loại cảm giác mỏng manh, nhưng có thể trở thành Diệu Hoa cung Cung chủ, lại được xưng là kỳ nữ, chắc chắn không phải hạng người bình thường."
"Ta chẳng qua vừa mới tiếp nhận một Tứ lưu tông môn, sao giống như Quân tông chủ, từ Cửu lưu Thiết Cốt phái phát triển thành Tứ lưu Vạn Cổ tông như giờ." Hề Tịnh Tuyền cười nói.
Hệ thống không nhịn được mà cà khịa: "Thương gia tâng bốc lẫn nhau, thú vị lắm sao?"
"Hề cung chủ."
Quân Thường Tiếu chắp tay nói: "Tông môn còn có việc, Quân mỗ cáo từ trước."
"Được."
Hề Tịnh Tuyền vừa nói xong, Quân Thường Tiếu cũng đã bay đi, chỉ để lại giai nhân có chút thất vọng nhìn về phía xa.
"Vù vù!"
Trong sơn động âm u ẩm ướt, đốt cháy củi lửa lên, không chỉ xua tan hàn khí, mà còn dần dần bốc lên mùi thịt nướng.
"Hạ sư tỷ."
Tô Tiểu Mạt nướng gà rừng chín rồi đưa sang, nói: "Ăn no bụng, thương thế mới có thể sớm khỏi." Hạ Thủy Vân ngồi xếp bằng mở mắt ra, lạnh nhạt nhận lấy gà nướng, sau đó xoay người lại bắt đầu ăn.
"Hạ sư tỷ, ngươi ăn trước đi."
Tô Tiểu Mạt đứng dậy nói: "Ta đi lấy cho ngươi chút nước suối."
"Đợi chút."
Hạ Thủy Vân đưa lưng về phía hắn ta, nói: "Vết thương của ngươi cũng rất nặng, sao không điều dưỡng thương thế đi?"
"Nếu hai ta đều điều dưỡng thương thế thì ai sẽ bảo vệ Hạ sư tỷ." Tô Tiểu Mạt cười nói một câu, sau đó rời khỏi sơn động đi tìm nguồn nước.
"..."
Hạ Thủy Vân rơi vào trầm mặc.
Nhớ tới mấy ngày hôm trước, khi bị Hắc y nhân đeo mặt nạ đột nhiên đánh lén, hình ảnh hắn ta dùng lưng cản cho mình một chưởng đã khiến trái tim bao phủ lớp băng đang chậm rãi hòa tan.