Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 940 - Chương 940. Thời Gian Tươi Đẹp, Luôn Luôn Ngắn Ngủi

Chương 940. Thời gian tươi đẹp, luôn luôn ngắn ngủi
Câu chuyện trở về...

Quên đi, nói ngắn gọn vậy.

Thái Huyền Thánh tông đi Nộ Đào hồ diệt trừ một nhóm dư nghiệt Ma môn, kết quả gặp phải đánh lén, hai bên tiến hành một cuộc chiến ác liệt, cuối cùng đệ tử và cao tầng thất tán.

Tô Tiểu Mạt và Hạ Thủy Vân đang ở cùng nhau, đột nhiên Hắc y nhân đeo mặt nạ có thực lực đạt tới cấp độ đỉnh phong Võ tông đuổi giết tới nơi, vì thế hắn ta vội vàng lấy lưng đỡ giúp nàng ta một chưởng, sau đó hai người lảo đảo chạy trốn vào sâu trong núi rừng.

Giờ phút nguy cấp vì nữ nhân mà đỡ đạn cản thương, độ hảo cảm chắc chắn sẽ từ từ tăng lên a!

"Hạ sư tỷ."

Chưa được bao lâu, Tô Tiểu Mạt đã bưng nước suối đi vào, cười nói: "Nước suối nơi này thực trong a."

Hạ Thủy Vân nhận lấy rồi uống cạn, sau đó cố gắng đứng lên, bởi vì thương thế còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, lại lập tức lung lay như sắp ngã.

Tô Tiểu Mạt vội vàng đưa tay ra dìu lấy nàng ta, nói: "Thương nặng như vậy thì đừng gắng gượng đứng lên chứ."

Vẻ mặt Hạ Thủy Vân khẽ biến.

Muốn đẩy tên gia hỏa này ra, nhưng sợ tác động tới thương thế, vì thế lại ngồi xếp bằng, nói: "Buông tay ra."

"..."

Tô Tiểu Mạt buông ra, sau đó lui đến cửa sơn động, nói: "Ngươi dưỡng thương, ta hộ pháp."

"Nhớ kỹ, bất cứ khi nào cũng phải tìm được điểm gây rung động, khiến cho đối phương cảm động..." Lời Ngụy lão nói văng vẳng bên tai.

"Xoẹt!"

Tô Tiểu Mạt ngồi xuống, xoay lưng về phía Hạ Thủy Vân.

Mảng y phục trên lưng có thêm một chưởng ấn âm u, đó là do đỡ công kích của Hắc y nhân đeo mặt nạ còn sót lại.

Hạ Thủy Vân thấy thế, nhớ tới chuyện hắn ta đã xả thân cứu mình lúc trước, bị đau đến lăn lộn rên gào trên mặt đất, hàn ý trên mặt cũng dần tiêu tán, nàng ta nhẹ nhàng cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi nói: "Thực xin lỗi, là ta đã liên lụy ngươi."

Tô Tiểu Mạt cười nói: "Có thể giúp Hạ sư tỷ chắn một chưởng, sư đệ cảm thấy vinh hạnh bội phần a."

Ngụy lão!

Hình như ta sắp thành công rồi!

Nếu Ngụy lão ở đây thì chắc chắn cũng sẽ cười vui mừng a.

"Nói năng ngọt xớt."

Hạ Thủy Vân xem thường trợn mắt với hắn, sau đó lại lần nữa thử đứng dậy, chống thạch bích nói: "Thương thế của ta cần một khoảng thời gian mới có thể khôi phục, ngươi điều dưỡng trước đi."

"Ta..."

Tô Tiểu Mạt mới nói một chữ, nhìn thấy nữ nhân này trừng mắt nhìn mình, vì thế lại chạy vào, nói: "Được rồi."

"Vù vù!"

Tâm pháp vận chuyển, Linh khí bao phủ.

Hạ Thủy Vân trước khi gian nan chuyển qua cửa động nhìn thấy thế, trong đôi mắt sáng nổi lên nét kinh ngạc, nói: “Hắn vậy mà đã lĩnh hội Lâm Tâm quyết đến cấp linh khí hóa thực rồi!”

Lâm Tâm quyết là tâm pháp cấp cao nhất của Ngoại môn Thái Huyền Thánh Tông, chỉ khi có được nhận thức cao cấp rồi mới được cho tu luyện.

Tô Tiểu Mạt được liệt vào nhóm đệ tử Nội môn chỉ định kế tiếp, sau khi đạt được, chỉ mới gần một tháng mà đã lĩnh ngộ đến cảnh giới đại thành rồi.

Để một cường giả Cao phẩm Võ Vương sở hữu Thánh phẩm Linh căn tu luyện loại tâm pháp đệ tử Ngoại môn này, chắc chắn là dễ như trở bàn tay.

Đương nhiên.

Tô Tiểu Mạt chẳng qua chỉ làm dáng thôi, chứ thực ra hắn ta không bị thương gì cả.

Hai canh giờ sau, chưởng ấn âm u phía sau lưng bớt đi không ít, hắn giả vờ phấn chấn tinh thần đứng lên, nói: "Hạ sư tỷ..."

Hạ Thủy Vân bởi vì nguyên do thương thế, đang tựa lưng vào thạch bích ở cửa sơn động ngủ thiếp đi.

Nhìn thấy khuôn mặt lộ vẻ tái nhợt kia, Tô Tiểu Mạt không nhịn được nghĩ thầm: "Nếu không có ta bảo hộ, nữ nhân này đã sớm chết ở Nộ Đào hồ rồi."

Đi qua đó, lấy một cái thảm từ Không Gian giới chỉ ra, đắp lên trên người Hạ Thủy Vân.

Tuy rằng đã rất cẩn thận, nhưng vẫn đánh thức nàng ta, con ngươi bất thình lình mở ra cũng hiện lên một chút lãnh ý, cho đến khi xác định được người tới là ai, lúc này mới ôn hòa trở lại.

"Vết thương đỡ hơn chưa?"

"Ừm, đỡ hơn rồi."

"Người đeo mặt nạ kia thực lực đỉnh phong Võ Tông, với lại vũ kỹ rất quỷ dị, ngươi sao có thể lành thương nhanh như vậy?"

Đối diện với nghi ngờ của Hạ Thủy Vân, Tô Tiểu Mạt lấy ra một mảnh ngói vỡ vụn, nói: "Đây là chí bảo sư tôn để lại cho ta dùng để phòng thân, hóa đi phần lớn sức mạnh."

"Thì ra là thế." Hạ Thủy Vân tỉnh ngộ.

"Đáng tiếc." Tô Tiểu Mạt chua xót nói: "Bây giờ hư rồi."

"Sau khi về tông môn, ta sẽ xin ông nội của ta làm cho ngươi một bộ phòng ngự chí bảo." Hạ Thủy Vân nói.

Tô Tiểu Mạt cười nói: "Sư tỷ đã cho ta một bình Thanh Tâm Băng Cơ hoàn rồi, sao ta có thể lấy thêm đồ của ngươi?"

Vừa nói, vô ý thức sờ bên hông, rồi lại cả kinh nói: "Cái bình đâu, cái bình của ta đâu! Tiêu rồi, tiêu rồi, chắc chắn rớt ở bên ngoài, ta đi tìm xem!"

Hạ Thủy Vân nói: "Một cái bình mà thôi, có cần phải để ý như vậy không?"

Tô Tiểu Mạt đứng ở cửa sơn động, nói: "Với rất nhiều người mà nói đây chỉ là cái bình bình thường, nhưng đối với Tô Cẩm Đường ta mà nói, còn trân quý hơn cả mạng sống, bởi vì... Nó là vật Hạ sư tỷ tặng ta."

"Ngu ngốc."

Hạ Thủy Vân thản nhiên nói một câu.

Sau đó phất tay lấy ra Thanh Tâm Băng Cơ hoàn, nói: "Vừa rồi lúc ngươi đi tìm nước bị rơi trong động."

Tô Tiểu Mạt vui sướng không thôi cầm lên, sau đó dùng cổ tay áo chà chà, đang định cất lại bên hông, nhưng cảm thấy không an toàn, vì thế trực tiếp nhét vào trong ngực.

Hạ Thủy Vân nhìn thấy, trong lòng nói thầm: "Thích cái bình như vậy, sau khi trở về sẽ tặng cho ngươi một đống."

"Chuyện kia..."

"Lấy chí bảo vỡ vụn đến đây, ta xem xem còn khả năng sửa lại không."

"Vỡ nhiều quá, chắc là không sửa được đâu."

Tô Tiểu Mạt đưa mảnh ngói qua, thầm nghĩ: "Cái này là mảnh ngói ta tìm đại, ngàn vạn lần đừng bị nàng phát hiện sơ hở a!"

Hạ Thủy Vân xem kỹ một hồi, sau đó thu vào trong cổ tay áo, nói: "Đã nát, ngay cả khí tức của chí bảo cũng không còn, không thể sửa lại rồi."

"..."

Khóe miệng Tô Tiểu Mạt nhếch nhẹ.

Đại tỷ, sửa không được thì trả ta, ngươi cất luôn là ý gì!

Hạ Thủy Vân nhìn ra bộ dáng hơi không nỡ của hắn, thản nhiên nói: "Ta tặng ngươi một cái bình, ngươi cho ta một mảnh ngói, hai ta huề nhau."

"Ấy..."

"Không chịu sao?"

"Chịu."

Tình trạng vết thương của Hạ Thủy Vân rất nghiêm trọng, lại không có đan dược chữa thương đặc trị, cho nên Tô Tiểu Mạt chưa vội dắt nàng ta rời khỏi sơn động, mà là cẩn thận phụ trách chăm sóc, thỉnh thoảng cũng sẽ ra ngoài thu thập dược liệu về nấu chén nước thuốc giúp khôi phục kinh lạc.

"Ngươi từng học qua dược đạo sao?"

"Sư tôn tinh thông đan dược, khoảng thời gian ta đi theo hắn tu hành cũng học được một chút chút."

"Ồ."

Hạ Thủy Vân nói: "Sư tôn ngươi Quân Thiên lão nhân thật lợi hại, một ánh mắt có thể làm đàn thú kinh sợ thối lui."

Tô Tiểu Mạt vừa nấu chế dược liệu, vừa nói: "Không phải sư đệ khoác lác, sư tôn ta học sâu biết rộng, học phú ngũ xa, nhất định là đương kim kỳ nhân nhất đẳng trên đời."

"Học phú ngũ xa?"

Hạ Thủy Vân có hứng thú, hỏi: "Có thể làm được những gì?"

"Biết Võ đạo, Kiếm đạo, Đan đạo, Trận đạo, còn biết..."

Tô Tiểu Mạt liên mồm nói một đống đạo, trực tiếp đắp nặn Quân Thường Tiếu thành một sự tồn tại siêu toàn năng.

Cũng may Cẩu Thặng không ở đây, nếu không chắc chắn sẽ đạp cho hắn ta một dấu chân to, rít gào nói: "Ngươi nói bổn tọa thành trâu bò như vậy, về sau bảo ta phải làm sao diễn trò!"

Hạ Thủy Vân nói: "Thật hâm mộ sư tôn của ngươi, có thể sống tiêu diêu tự tại, chứ không phải mỗi ngày đều phải liều mạng bận rộn làm các việc đã được quy định sẵn giống ta."

Tô Tiểu Mạt cười khổ nói: "Hạ sư tỷ có thể chất băng hệ đặc thù, có ông nội làm Trưởng lão, lại được tông môn coi trọng, tiền đồ phía trước sáng lạn, chẳng lẽ còn chưa đủ sao?"

Hạ Thủy Vân nói: "Phép tắc của tông môn quá nhiều, ngươi không thấy áp lực sao?"

Tô Tiểu Mạt tự giễu cười nói: "Với thiên tài như Hạ sư tỷ mà nói có thể là áp lực, nhưng với loại người xuất thân bình thường như ta mà nói, chỉ cần hơi chút không nỗ lực, sẽ mất đi hết thảy, sẽ sống trong sự cười nhạo của mọi người."

Lĩnh ngộ đau đớn biết bao.

"Ngươi nghe qua Lục Thiên Thiên chưa?" Hạ Thủy Vân thình lình hỏi.

"Lục Thiên Thiên?" Tô Tiểu Mạt nói: "Nghe Tôn sư huynh nhắc qua, hình như từng là thiên tài số một số hai của Thái Huyền Thánh tông chúng ta, sau này phạm giới nên bị trục xuất."

"Đúng vậy."

Hạ Thủy Vân lắc đầu nói: "Chỉ là không có sự đồng ý của cao tầng mà tự tiện tiến vào Băng tuyền tu luyện, thế là bị trục xuất, thiên tư Lục sư tỷ cao hơn ta, cũng không cách nào phá bỏ quy định hạn chế của tông môn, đây là chuyện xót xa biết bao."

"Vì nguyên nhân này mà đại sư tỷ bị trục xuất?"

Tô Tiểu Mạt trong lòng thất kinh, trước mắt đây là tình báo mấu chốt nhất từ khi hắn ta đến Thái Huyền Thánh tông nằm vùng tới nay.

Nhưng mà, một thiên tài đứng đầu, lại vì tự tiện vào Băng tuyền tu luyện gì đó mà bị trục xuất, nghe có hơi tào lao không?

"Không thể, không thể nào." Tô Tiểu Mạt thầm nghĩ: "Sợ rằng đây là lí do thoái thác mà cao tầng dùng để tuyên bố với bên ngoài, có lẽ còn có nguyên nhân khác."

Hạ Thủy Vân điều chỉnh tâm trạng hơi ủ rũ một chút, sắc mặt lạnh lùng nói: "Chuyện này không được nói cho bất luận kẻ nào, mãi mãi cất trong bụng đó."

"Ừm."

Tô Tiểu Mạt gật gật đầu, sau đó hỏi: "Hạ sư tỷ, ta nghe nói Lục Thiên Thiên này sau này gia nhập Vạn Cổ tông, còn tham gia Long Hổ Tranh Bá."

"Không sai."

Hạ Thủy Vân nói: "Ta cũng không ngờ, bị cao tầng phế đi tu vi, lấy đi toàn bộ ký ức võ học của Thái Huyền Thánh tông, vậy mà nàng ta vẫn có cơ hội thua keo này bày keo khác."

Đờ mờ!

Tô Tiểu Mạt thầm thất kinh: "Đại sư tỷ vậy mà từng bị Thái Huyền Thánh tông phế tu vi, chuyện này nếu để cho tông chủ biết thì chắc chắn sẽ nổ tung tại chỗ mất!"

"Đệ tử của Vạn Cổ tông rất mạnh, không biết đã ăn tiên đan thần dược gì a." Hạ Thủy Vân nói.

Nàng ta từng ở trên màn sáng xem qua Long Hổ Tranh Bá, cũng biết sự cường hãn của đệ tử tông môn mới phất lên này.

Tô Tiểu Mạt thầm nghĩ: "Các ngươi chỉ thấy được sự mạnh mẽ của chúng ta, mà lại không thấy được chúng ta đã phải tu luyện vất vả như thế nào."

Tố Tạo phòng, Lịch Luyện tháp cùng với Sinh Tử bí cảnh, loại thiết lập Võ đạo này tất nhiên có thể tăng thực lực lên, nhưng nỗ lực bỏ ra và mồ hôi rơi xuống cũng nhiều hơn người thường mấy chục lần a.

"Ùng ục, ùng ục!" Chén nước thuốc bắt đầu sôi trào.

Tô Tiểu Mạt lấy lại tinh thần, sau khi nấu thêm mười mấy phút, thì cẩn thận từng li từng tí đổ vào bát.

"Phù phù!"

Mặt hồ yên ả bỗng nhiên bọt nước dập dờn.

"Bắt được rồi, bắt được rồi!" Một lúc sau, đầu của Tô Tiểu Mạt dò xét trồi lên từ trong nước, nắm một con cá lớn cười nói: "Sư tỷ, tối nay chúng ta có cá để ăn rồi."

Không thể không nói, mặt nạ Ma Cải thật đỉnh, ngâm mình ở trong nước cũng không lộ được.

"Bịch!"

Cái đuôi cá lớn vung một cái, hung dữ đánh vào mặt Tô Tiểu Mạt, sau đó vụt một cái chìm vào trong nước.

"Không phải chứ!"

"Sức con cá này mạnh quá vậy!"

"Xì!"

Nhìn đến má trái của hắn bị đánh đỏ lên, Hạ Thủy Vân che miệng cười, sau đó nói: "Ngươi bắt một con Lực ngư, sức mạnh bạo phát trong nháy mắt không thua đỉnh phong Võ Đồ đâu."

"Hèn chi!"

Tô Tiểu Mạt xoa xoa mặt, tức giận nói: "Hôm nay nhất định phải bắt nó nướng ăn mới được!"

"Ùng ục!"

Lại lặn xuống, lao nhanh tới bắt con Lực ngư đang chạy trốn kia.

Đêm khuya.

Tô Tiểu Mạt cạo vẩy cá và lấy ngũ tạng lục phủ ra, xiên con cá đã đánh mặt mình vào que, sau đó gác lên đống lửa mà nướng.

Hạ Thủy Vân vẫn ngồi xếp bằng tu luyện như cũ.

Trong khoảng thời gian này, nhờ điều trị bằng chén nước thuốc và tâm pháp, kinh mạch của nàng ta đã khôi phục được bảy tám phần.

"Sư tỷ, cá nướng xong rồi."

"Ừm."

Hạ Thủy Vân chậm rãi hé đôi mắt sáng, sau đó nhận cá nướng, nói: "Thương thế của ta khôi phục kha khá rồi, ngày mai trở về tông môn đi."

"Được."

Tô Tiểu Mạt hơi thấp giọng ủ rũ nói nhỏ: "Thời gian tươi đẹp luôn luôn ngắn ngủi a."

"Ngươi thì thầm gì đó?" Hạ Thủy Vân nói.

Tô Tiểu Mạt nói: "Mấy ngày nay ở chung với Hạ sư tỷ, ta rất vui vẻ."

"..."

Hạ Thủy Vân khinh bỉ trợn mắt với hắn ta, nói: "Việc ta bị thương phải ở trong này điều dưỡng, sau khi trở lại đừng nói lung tung."

"Ừm."

"Cá nướng không tệ."

"Đa tạ."

Ngày hôm sau.

Tô Tiểu Mạt và Hạ Thủy Vân khởi hành về Thái Huyền Thánh tông.

"Cái gì?"

Vạn Cổ tông, nhận được báo cáo mới nhất, Quân Thường Tiếu cả mặt kinh ngạc nói: "Tên tiểu tử Tiểu Mộc kia và Hạ Thủy Vân đơn độc ở chung năm sáu ngày trong một sơn động?"

"Vâng."

Lê Lạc Thu nói.

"Tiểu tử này lợi hại a." Quân Thường Tiếu nói.

Đúng lúc, Ngụy lão cũng ở trong thư phòng, cười có chút hài lòng nói: "Năng lực của Tiểu Mộc không kém đâu."

Nói tới đây, lại vô thức nhìn về phía tông chủ, nói thầm trong lòng: "Một trời một vực."

"À, đúng rồi.”

Lê Lạc Thu lại nói: "Tiểu Mộc nói, lý do Lục Thiên Thiên bị đuổi đi, là do chưa có sự cho phép của cao tầng mà tự tiện vào Băng tuyền tu luyện."

"Đơn giản như vậy thôi?" Quân Thường Tiếu nói.

Lê Lạc Thu nói: "Tiểu Mộc đoán có thể là lý do phía Thái Huyền Thánh tông dùng để thoái thác, trong đó có lẽ có ẩn tình khác."

"Bảo hắn tập trung làm việc hơn, đừng chỉ lo tán gái."

"Vâng."

Sau khi trở về từ Ánh Huy sơn, Quân Thường Tiếu tiếp tục lo quản lý tông môn, hắn quyết định đích thân tham dự chiêu mộ đệ tử tháng sau, bởi vì số thành viên bây giờ đã đạt tới hơn 48000 người, sắp phá được con số 50000 người rồi.

Nhưng mà.

Thế giới ngoài kia có hơi rối loạn.

Nói chính xác, Vạn Cổ tông đã lâu không gây chấn động lại một lần nữa trở thành đề tài nóng sốt thổi quét toàn Tinh Vẫn đại lục.

"Các tông môn ở Ánh Huy sơn cùng nhau thương lượng đại sự, Vạn Cổ tông tông chủ cũng đi, nghe nói chọc giận các đại lão, suýt tí nữa là xắn tay áo đánh nhau!"

"Phó môn chủ Ma Đế môn dắt bốn gã Võ Thánh qua đó gây sự, kết quả bị Quân tông chủ hành tới không đứng dậy nổi!"

"Nghe người chính mắt trông thấy nói, lúc ấy Quân tông chủ thi triển ra một loại vũ kỹ quỷ dị, trực tiếp hội tụ giữa không trung loại ảo giác nào đó, uy lực tương đối bùng nổ a!"

"Còn có một tên tóc tím kín cả đầu, chỉ với thân trần mà có thể uy hiếp bốn gã Võ Thánh, làm cho bọn họ không dám mảy may nhúc nhích!"

"Trời ơi! Vạn Cổ tông này gần đây trước sau không có tin tức gì, còn tưởng rằng ở ẩn rồi, không ngờ chờ đến khi có tin tức, vẫn bùng nổ như xưa a!"

Việc liên quan đến Quân Thường Tiếu giả ngầu ở Ánh Huy sơn, thế nào cũng trở thành chủ đề các võ giả Tinh Vẫn đại lục tán gẫu sau khi ăn xong.

Đương nhiên.

Bọn họ để ý hơn chính là.

Các đại tông môn kết minh, khi nào mới phát động thế công với Ma Đế môn?

Ngay lúc các võ giả toàn bộ đại lục đều đang nôn nóng chờ đợi, lại có một tin tức truyền đến từ Tây Vận châu, thế lực Ma Đế môn này đột nhiên biến mất không ai hay, căn cứ trước đó giờ chỉ còn vườn không nhà trống.

"Không phải chứ?"

Quân Thường Tiếu sau khi biết được thì chỉ biết cạn lời, nói: "Bổn tọa còn mong đợi ngươi và danh môn chính phái đánh nhau, rút cuộc bị ta đánh một trận thì co rút trốn luôn vào trong tối rồi à?"

Tuy rằng không thấy Ma Đế môn nữa, nhưng Hắc y nhân mang mặt nạ vẫn hành động trên giang hồ, vài ngày ngắn ngủi, lại có mấy tông môn bị diệt môn thê thảm.

Rất rõ ràng.

Thế lực này thay đổi sách lược, từ sáng chuyển vào tối, vẫn nhằm vào danh môn chính phái.

"Ầm!"

Trong động phủ âm u nào đó, phát ra một tiếng nổ vang, chỉ thấy một mặt tường bị quyền ấn làm lõm xuống.

"Đáng hận!"

Mãng Phu giận dữ nắm tay, nói: "Phó môn chủ bị đánh thành như vậy, tại sao vẫn cản chúng ta đi gây sự với Vạn Cổ tông!"

"Đúng vậy." Quỷ Mị tựa vào trước cây cột bên cạnh khó chịu nói.

Ảnh nói: "Phó môn chủ có tính toán của chính mình, chúng ta chỉ cần nghe lệnh là được."

Mãng Phu tức đến muốn rách cả khóe mắt nói: "Ta không nhịn nổi khẩu khí này, nhất định phải đi gây sự với tông môn đó!"

Ảnh hơi nhíu mày liễu, chuẩn bị khuyên ngăn.

m Cưu mở miệng trước một bước nói: "Phó môn chủ bị một chưởng của Quân Thường Tiếu đánh trọng thương, ngươi có chắc là ngươi đi gây sự, mà không phải là đi nạp mạng?"

"Ta..."

Mãng Phu dừng một chút nói: "Ta đánh không lại Vạn Cổ tông tông chủ, thì có thể đánh Vạn Cổ tông đệ tử!"

"Đúng!"

Mắt Quỷ Mị sáng lên, nói: "Chúng ta có thể đi ăn hiếp Vạn Cổ tông đệ tử!"

"Không có mệnh lệnh của phó môn chủ, các ngươi đừng làm bừa." Ảnh nói.

"Hừ." Quỷ Mị nhún nhún vai, nói: "Ta chẳng qua buột miệng nói thôi."

Trong đêm đó.

Ảnh phát hiện không thấy Quỷ Mị và Mãng Phu, vì thế nhíu mày nói: "Hai tên này chắc chắn là đi kiếm chuyện với Vạn Cổ tông rồi!"


Bình Luận (0)
Comment