Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 941 - Chương 941. Bổn Tọa Thỏa Mãn Ngươi

Chương 941. Bổn tọa thỏa mãn ngươi
Bên ngoài Thiết Cốt trấn.

Mấy ngàn thiếu niên thiếu nữ hội tụ, ngẩng đầu nhìn lên Thiết Cốt sơn tựa như ẩn trong mây mù, ánh mắt lóe ra sự kích động và phấn khởi.

Hôm nay là ngày Vạn Cổ tông chiêu mộ đệ tử, bọn họ lặn lội ngàn dặm đến, hy vọng có thể vượt qua khảo hạch, trở thành một thành viên của tông môn này.

"Thiết Trụ!"

Một lão trung niên mặt đầy nếp nhăn nói: "Cha tin ngươi chắc chắn có thể thành công!"

Từ cách ăn mặc của lão có thể nhìn ra không phải nhà giàu sang gì.

Thiếu niên tuổi chừng mười bảy mười tám, đứng trong đội ngũ thở sâu một hơi, nắm chặt tay lại, thầm nghĩ: "Cha, nhi tử sẽ không làm ngươi thất vọng đâu!"

Chu Thiết Trụ.

Nhân sĩ thuộc Đông Hạo châu.

Đời đời kiếp kiếp đều là người bình thường.

Lần này được phụ thân không ngại đường xa cùng nhau đi đến Vạn Cổ tông, là hy vọng có thể vượt qua khảo hạch, trở thành một gã đệ tử võ học, từ đó làm rạng rỡ tổ tông!

Còn có rất nhiều thiếu niên bình thường giống như vậy, bọn họ cũng chưa có con đường tu luyện, nếu như muốn trở nên nổi bật ở thế giới tôn thờ võ thuật này, chỉ có thể chọn bái nhập tông môn.

Song, đối với rất nhiều người mà nói, tông môn là cao không thể với, trừ phi có tư chất nổi bật mới có thể gia nhập.

Nhưng Vạn Cổ tông thì khác, chỉ cần ngươi tinh thông một nghề, chỉ cần có kỹ thuật ở một mặt nào đó, thì sẽ có cơ hội trở thành đệ tử.

Cho nên mỗi khi đến ngày chiêu mộ, thiếu niên tụ tập tại Thiết Cốt trấn rất nhiều, dù cho có thể sẽ không vượt qua được khảo hạch, thì cũng muốn đi thử một phen.

"Hừ."

Một cẩm y thiếu niên thản nhiên nói: "Loại nghèo xơ nghèo xác này cũng dám tới báo danh, dũng khí ở đâu ra vậy?"

Thân là đệ tử trực hệ của đại gia tộc, lại phải tham dự khảo hạch cùng với một đám nhà quê mới lên, khiến gã ta cảm thấy rất mất thể diện.

Một tên trực hệ đại gia tộc khác kết bạn đi cùng đang đứng bên cạnh có chút ảo não nói: "Vạn Cổ tông nên phân chia rõ ràng từ trước, phải để người có thân phận khảo hạch với người có thân phận, người không có thân phận khảo hạch với người không có thân phận mới phải."

"Đúng vậy."

Có người đồng ý nói.

Những thiếu niên sinh ra trong nghèo khó này, nghe thấy vài tên công tử nói vậy, tuy rằng rất tức giận, nhưng cũng chỉ có thể giả vờ không nghe thấy.

"Vụt!"

Nhưng vào lúc này, một đạo lưu quang từ Thiết Cốt sơn bay xuống, dừng ở chân núi.

"Biết bay a!"

"Đây là Võ Hoàng a!"

Ánh mắt đám thiếu niên nổi lên sùng bái mãnh liệt, nhưng chờ đến khi ánh sáng tan hết, lộ ra một người trẻ tuổi áo trắng ngọc thụ lâm phong, lập tức cùng nhau giật mình nói: "Quân tông chủ!"

Không sai.

Đúng là Quân Cẩu Thặng.

Có thể là do quá rảnh rỗi, việc chiêu mộ đệ tử vốn do Ninh thị huynh đệ phụ trách, hôm nay lại do đích thân hắn chủ trì.

"Xoẹt!"

Quân Thường Tiếu chỉ vào tên cẩm y thiếu niên kia, cùng với vài tên gia tộc giàu có khác, vẫy tay nói: "Mấy người các ngươi ra đây."

Bốn người tham dự khảo hạch ngạc nhiên, nhưng cũng từ trong đội ngũ đi ra.

"Người ở nơi nào?"

"Đông Nam Thủy châu Hà gia!"

"Đông Nam Thủy châu Lăng gia!"

"Đông Nam Thủy châu. . . . . ."

Bốn người lần lượt từng người báo thân phận.

Sau khi thiếu niên cùng đến từ Đông Nam Thủy châu nghe được, sắc mặt đều thay đổi, thầm nghĩ: "Tất cả đều là đại gia tộc trực hệ a."

Quân Thường Tiếu nói: "Thân phận của các ngươi đều không bình thường, để phân tách với người dự thi bình thường, bổn tọa quyết định cho các ngươi khảo hạch riêng."

"Khảo hạch riêng?"

Bốn người đầu tiên là ngẩn ra, bỗng nhiên mặt mày hớn hở lên.

Đúng rồi.

Chúng ta đều là đại gia tộc chính thống có thân phận cao quý, đến Vạn Cổ tông báo danh khảo hạch, dù sao cũng phải được phân tách với một đám nhà quê mới lên chứ.

"Xoay người!"

"Vù!"

Bốn người cùng nhau xoay người sang chỗ khác.

Quân Thường Tiếu chỉ về hướng Thiết Cốt trấn, nói: "Đi thẳng dọc theo con đường này, đi đến cuối chính là nơi khảo hạch."

"Vâng!"

Bốn người cất bước đi.

Cẩm y thiếu niên định thần lại, cả mặt khó hiểu nói: "Quân tông chủ, cuối con đường này là đi đến ngoại cảnh Tây Nam Dương Châu mà!"

"Đúng vậy."

Quân Thường Tiếu nói: "Đúng là ngoại cảnh a."

"Hả?"

Ba gã võ giả khác mắt trợn tròn, há hốc mồm, nơi khảo hạch này sao lại xa thế!

Khóe miệng cẩm y thiếu niên giật một chút, nói: "Quân tông chủ..."

"Đừng phí lời." Quân Thường Tiếu mạnh mẽ ngắt lời, mặt bình tĩnh nói: "Mau lên, đến muộn coi chừng bỏ lỡ mất."

"Vù!"

"Vù!"

Bốn người vội vàng hành động.

Quân Thường Tiếu hô to: "Chạy nhanh được bao nhiêu thì chạy đi!"

"Vâng!"

Bốn người sải đôi chân dài chạy như điên trên con đường rộng lớn kéo dài đến ngoại cảnh.

Quân Thường Tiếu thu hồi tầm mắt, nhìn về phía những người khảo hạch ở đây, nghiêm túc nói "Vạn Cổ tông ta sẽ không để ý thân phận của các ngươi là gì, cũng sẽ không để ý các ngươi có địa vị gì, nếu đã tới tham gia khảo hạch thì đều được đối xử bình đẳng."

Một vài người dự thi thông minh nghe thấy vậy lập tức hiểu được mấy tên đệ tử gia tộc trực hệ đang chạy như điên dọc đường lớn kia không phải là đi khảo hạch riêng, mà là bị trực tiếp tước đoạt tư cách rồi.

"Khảo hạch bắt đầu!"

Quân Thường Tiếu cất cao giọng nói: "Người trong thời gian quy định có thể leo lên được đỉnh núi sẽ vượt qua được cửa thứ nhất của khảo hạch."

m thanh vừa kết thúc, ánh mắt những người dự thi đều trở nên nóng hầm hập.

Vì ngày hôm nay, bọn họ đã chuẩn bị rất lâu, chỉ có leo lên đỉnh núi mới có thể chứng minh được bản thân!

"Quân tông chủ!"

Ngay tại lúc đám người dự thi hết sức nóng lòng muốn thử sức, đằng sau đội ngũ lại đột nhiên truyền đến một âm thanh: "Nghe nói đệ tử quý tông thực lực cường hãn, ta đây muốn lĩnh giáo một phen."

"Ồ?"

Quân Thường Tiếu nhìn qua, phát hiện người nói chuyện là một hán tử tráng kiện cơ bắp cuồn cuộn, vì thế nhíu mày nói: "Nói như vậy, ngươi không phải tới tham gia khảo hạch, mà là tới khiêu chiến với Vạn Cổ tông ta?"

"Cứ xem như vậy đi."

Người nọ từ phía sau đội ngũ đi lên trước, mỗi một bước đạp xuống đất, bụi đất rơi lả tả ở xung quanh đều bị cuốn bay lên, có thể thấy được là một cường giả thâm tàng bất lộ.

"Thú vị đấy." Quân Cẩu Thặng cười nói.

Cẩn thận ngẫm lại, hình như đã lâu không ai dám đến cửa khiêu chiến rồi.

Hán tử tráng kiện cười nói: "Hôm nay là ngày quý tông chiêu mộ đệ tử, ta đây tới cửa khiêu chiến, Quân tông chủ sẽ không từ chối đúng không?"

"Sao có thể." Đột nhiên, bên cạnh lại có truyền đến một thanh âm: "Vạn Cổ tông dù sao cũng là Tam giáp thế lực, mà còn giành được quán quân ở Long Hổ Tranh Bá, nếu trước mặt mọi người từ chối, chắc chắn sẽ tổn hại thanh danh a."

Người nói chuyện là một nam tử dáng người thon dài.

Đúng vậy.

Hai người này chính là một trong tứ đại hộ pháp của Ma Đế môn, Mãng Phu và Quỷ Mị.

Bọn họ không chịu được việc phó môn chủ bị đánh một trận, bèn lén lút đi đến Vạn Cổ tông, vừa lúc gặp việc chiêu mộ đệ tử, quyết định quang minh chính đại ra mặt khiêu chiến.

Nếu ở trước mắt bao người cho đệ tử Vạn Cổ tông ăn hành, thì khi tin tức truyền khắp Tinh Vẫn đại lục chắc chắn sẽ cực kỳ thú vị.

"Không sai."

Quân Thường Tiếu cười nói: "Vạn Cổ tông ta nhiệt liệt hoan nghênh nhân sĩ khắp nơi đến khiêu chiến."

Mãng Phu đứng ở trước mặt mọi người, nhếch miệng cười nói: "Một khi đã như vậy, mời Quân tông chủ nhanh gọi các đệ tử ra đây, ta đây đứng ở..." Chỉ về lôi đài đằng xa, nói: "Nơi đó chờ bọn hắn."

Quân Thường Tiếu nói: "Đây là Sinh Tử lôi đài mà Vạn Cổ tông ta thiết lập, chỉ cần đi lên đó, sống chết đều phó mặc cho số trời."

"Vậy càng tốt, có thể đánh thoải mái." Quỷ Mị nói.

Quân Thường Tiếu hiểu ra ngay, hai tên này không phải đến khiêu chiến, là cố ý tới gây sự.

Chậc chậc.

Đầu óc bọn họ bị lừa đá trúng phải không, dám đến cửa tìm ngược?

"Xin hãy chờ."

Nếu đã có người tới cửa khiêu chiến trong ngày chiêu mộ, Quân Thường Tiếu chắc chắn sẽ không khước từ.

Mãng Phu bổ sung nói: "Quân tông chủ nên gọi một vài đệ tử thì hơn, ta đây sợ đánh không đủ ghiền."

"Được."

Quân Thường Tiếu nói: "Bổn tọa thỏa mãn ngươi!"

Truyền âm thuật @ toàn thể thành viên: "Thanh Dương, Tội Kỷ, Tinh Thần, Vô Địch, Tử Dương, xuống núi tiếp khách!"


Bình Luận (0)
Comment