Chương 942. Ngươi đã từng chết bao giờ chưa?
Thí Thần điện năm đó dắt rất nhiều Tà phái Hoa Dương quận đến chiến, Quân Thường Tiếu thành lập Sinh Tử lôi đài ở chân núi, đến nay vẫn chưa dỡ bỏ, trái lại trở thành một địa điểm du lịch.
Lúc này, ở bên rìa lôi đài, mấy ngàn danh thiếu niên đứng nhìn, ánh mắt đều lóe ra sự chờ mong.
Bọn họ vốn dĩ đến tham gia khảo hạch nhập môn, không ngờ lại có người đến khiêu chiến, đúng lúc có thể nhân cơ hội đại khai nhãn giới, xem đệ tử Vạn Cổ tông cường hãn tới mức nào!
"Vù!"
Bốn phía lôi đài hiện lên ánh sáng lấp lánh, sau đó dần dần biến mất.
"Tông chủ."
Chân Đức Tuấn nói: "Đã gia cố xong, Bán Thánh ở trên đó đánh nhau cũng sẽ không sụp xuống."
"Ừm."
Quân Thường Tiếu nhìn về phía Mãng Phu và Quỷ Mị, cười nói: "Các ngươi định hai đánh hai, hay là một đánh một?"
"Một người đánh với nhiều người được chứ?" Mãng Phu nhếch miệng cười nói.
Má nó!
Tên này thực kiêu ngạo!
Quân Thường Tiếu nói: "Nếu ngươi cảm thấy một mình ngươi có thể đánh thắng một đám người của Vạn Cổ tông ta, thì cũng chẳng sao cả."
Mãng Phu nói: "Dù sao cũng là quý tông địa giới, lại có người nhiều xem như vậy, đương nhiên phải giữ thể diện cho Quân tông chủ, đơn đả độc đấu đi, có điều là phải nói rõ trước, nhất định phải cử đệ tử mạnh nhất, ta đây sợ đánh không đã ghiền."
"Yên tâm."
Quân Thường Tiếu nghiêm túc nói: "Bổn tọa chắc chắn sẽ cho ngươi đánh đã nghiền."
"Xoẹt! Xoẹt!"
Ngay vào lúc này, Lý Thanh Dương cầm đầu toàn bộ đám đệ tử nòng cốt của Vạn Cổ tông từ trên núi bay vút xuống.
"Tất cả đều là đệ tử tham gia Long Hổ Tranh Bá!"
"Còn có Dạ Tinh Thần!"
"Người thật còn đẹp trai hơn trên màn sáng nhiều!"
Rất nhiều thiếu nữ nhìn thấy Dạ Tinh Thần lãnh ngạo đều kích động đến thiếu chút nữa hét rầm lên.
Bởi vậy có thể thấy được, nhóm thiếu niên đến Vạn Cổ tông tham gia khảo hạch thật sự ước ao có thể trở nên nổi bật, còn một bộ phận thiếu nữ e là chỉ vì muốn vào cùng một tông môn với thần tượng mà thôi.
Đây cũng đã nói lên, sau khi trải qua Long Hổ Tranh Bá và Thập Phương Tuyệt Mệnh tháp, Bùi A Ngưu đã trở thành biểu tượng hút khách của Vạn Cổ tông a.
Mãng Phu và Quỷ Mị cũng đang đánh giá đệ tử Vạn Cổ tông, thấy bọn họ tuy rằng khí thế không tồi, nhưng tu vi hình như mới vừa bước vào Vương cấp, ánh mắt lập tức nổi lên một tia khinh thường.
"Tông chủ."
Lý Thanh Dương thấp giọng dò hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Hai người này."
Quân Thường Tiếu chỉ Mãng Phu và Quỷ Mị, nói: "Đến Vạn Cổ tông ta khiêu chiến."
"Khiêu chiến?"
Tiêu Tội Kỷ và Lý Phi đám người cả mặt ngạc nhiên.
Đặc biệt khi nhìn về phía Mãng Phu và Quỷ Mị, giống như đang nhìn mấy thằng ngu.
Dựa theo khí tức mà nói, hai người này hẳn là Hoàng cấp Võ giả, nhưng trình độ chắc chắn không thể đánh đồng với Huyền Tự cường giả chiến trường Vị Diện được.
Chủ động đến cửa khiêu chiến, không phải là tự tìm ngược sao?
"Quân tông chủ."
Mãng Phu ôm tay, vẻ mặt ghét bỏ nói: "Chỉ phái mấy người bọn họ, làm sao đủ để ta đánh đây."
"..."
Lý Thanh Dương và đám người Tiêu Tội Kỷ cạn lời.
Hẳn là do đang vận hành Ẩn Tu thuật nên mới làm cho gã ta cảm thấy chúng ta rất dễ xơi đi.
"Có đủ hay không, đánh mới biết được." Quân Thường Tiếu nói: "Nhị vị, mời chọn đối thủ tùy ý."
Mãng Phu bắt đầu cẩn thận xem xét, đột nhiên phát hiện một người trong đám đệ tử Vạn Cổ tông từ đầu đến giờ lạnh lùng nhìn chằm chằm gã ta, trong ánh mắt có sự coi thường cực kỳ rõ ràng, vì thế chỉ hắn ta nói: "Hắn."
Ai?
Sao tàn mây bay, nhật nguyệt gặp nhau a!
"Ầy."
Lý Thanh Dương và Tiêu Tội Kỷ đều thở dài.
Một là không được chọn nên chán nản, hai là mặc niệm giúp tên kia.
Chọn chúng ta đánh, ngươi cùng lắm bị hành một chút, chọn Dạ sư đệ đánh thì phải chuẩn bị sẵn tinh thần là tôn nghiêm sẽ bị giẫm đạp điên cuồng rồi.
Quân Thường Tiếu nhìn về phía Quỷ Mị, nói: "Ngươi thì sao?"
Quỷ Mị nâng cằm, sau khi suy nghĩ một chút, ánh mắt nhìn Tiêu Tội Kỷ, nói: "Hắn."
"Lên lôi đài đi." Quân Thường Tiếu nói.
"Quân tông chủ."
Mãng Phu nói: "Ta đây đến khiêu chiến không phải chỉ đánh một trận rồi đi, cho nên xin hãy gọi thêm vài đệ tử lì đòn đi."
"Rầm!"
Dạ Tinh Thần đi lên đài trước, thản nhiên nói: "Ngươi chọn ta, thế nào cũng chỉ có thể đánh một trận."
"Vậy à?"
Mãng Phu nhếch miệng cười, chợt nhảy lên lôi đài được trận pháp gia cố thêm, một luồng hơi thở hùng hồn lập tức bộc phát ra.
Rất rõ ràng, về mặt đắp nặn thân hình thì người này cực kỳ xuất sắc.
"Tinh Thần, hôm nay là ngày chiêu mộ đệ tử, đừng lãng phí quá nhiều thời gian, đánh nhanh thắng nhanh." Quân Thường Tiếu nói.
"Đã hiểu."
Dạ Tinh Thần nhìn chằm chằm Mãng Phu từ đầu đến giờ, cũng từ hơi thở và dáng người của đối phương phán đoán ra thuộc loại hình Võ giả nào, nháy mắt trong thức hải đã tưởng tượng ra trăm ngàn phương pháp đánh cho gã ta tan tác tơi bời.
Lý tổng quản có thể dựa vào thức hải trình diễn mô hình kiến trúc 3D thì Dạ A Ngưu cũng có thể mô phỏng các loại thủ đoạn hành người, đệ tử Vạn Cổ tông mỗi người thật sự đều là nhân tài a!
"Bắt đầu đi." Quân Thường Tiếu tuyên bố nói.
"Ầm!"
Vừa dứt lời, Mãng Phu nắm chặt hai đấm, áo bất thình lình nổ vụn, loã lồ từng khúc từng khúc cơ thể vững chắc.
Nhóm thiếu niên lập tức trợn mắt há hốc mồm.
Cơ bắp trên người tên này không chỉ phát triển, mà còn có rất nhiều vết thương!
Hơn nữa sau lưng còn để lại mười mấy vết cào đã kết vảy, có thể thấy được, chắc chắn đã trải qua những cuộc rèn luyện sinh tử không thể tưởng tượng được.
Mãng Phu ngạo nghễ nói: "Ta đây có được thành tựu như ngày hôm nay, đó là do đã trải qua vô số lần sinh tử, những tên da mỏng thịt non giống các ngươi có từng trải qua chưa?"
Đạt tới cấp Hoàng cấp Võ giả đều có thể dùng Linh năng chữa trị các vết sẹo còn sót lại trên người, nhưng Mãng Phu lại nhất quyết không làm như vậy, chủ yếu dùng để giả ngầu thôi.
Rất có hiệu quả a.
Đám thiếu niên thiếu nữ chưa từng trải qua sóng to gió lớn ở đây lập tức đã bị người đầy vết thương này làm cho chấn động sâu sắc!
"Các bé con, hôm nay ta đây nói cho các ngươi nghe, Võ giả chân chính, chỉ có trải qua rèn luyện sinh tử mới có thể mạnh mẽ hơn!" Mãng Phu lớn tiếng nói.
"Phù..."
Vừa dứt lời, một bàn tay to do Linh năng tụ thành trực tiếp đè từ trên không xuống, mang theo sức mạnh biển gầm núi thét!
"Không ổn!"
"Ầm!"
Trên lôi đài truyền đến nổ vang, Linh năng tản ra hóa thành sóng gợn lăn tăn khuếch tán ra bốn phía.
May mà Chân Đức Tuấn dùng trận pháp gia cố trước, nếu không, một chưởng này đã sớm đè cho cả lôi đài hóa thành hư vô!
Các thiếu niên thiếu nữ rõ ràng đứng ở rất xa, nhưng cảm nhận được uy lực còn lại thổi quét đến, ngay lập tức hoảng sợ đầy mặt lui về phía sau hơn mười bước, sau đó đồng loạt nhìn về phía lôi đài.
Chỉ thấy cái tên mình đầy vết thương giống như tên đang dạy bọn họ kia, giờ phút này đã ngồi phịch trên mặt đất, trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn.
Quỷ Mị - người cười tủm tỉm nãy giờ, nhìn thấy đồng bạn bị một chưởng đánh ngã, nụ cười bỗng nhiên cứng lại.
Không thể nào!
Mãng Phu gã dù sao cũng là Tứ phẩm Võ hoàng, hơn nữa cơ thể mạnh mẽ cường tráng, cho dù đối đầu với Ngũ phẩm Lục phẩm Hoàng cấp, cũng không thể bị trực tiếp đánh ngã như vậy!
"Vụt!"
Dạ Tinh Thần sải bước đi đến, Linh năng hùng hồn ngưng tụ trong nắm tay, lạnh lùng nói: "Ngươi đã từng chết bao giờ chưa?"
Mãng Phu chưa từng chết bao giờ.
Bởi vì nếu đã chết rồi, thì gã ta sẽ không xuất hiện ở đây.
Nhưng mà, Dạ Đế thì lại từng chết một lần, rõ rõ ràng ràng trải qua cảm giác tử vong là như thế nào.
Cho nên, gã ta có tư cách gì ở trước mặt hắn ta nói chuyện trải qua sinh tử, và có tư cách gì ở trước mặt hắn ta giả ngầu chứ!
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Sức mạnh không kềm chế được từ trên lôi đài điên cuồng truyền đến, từng hàng nước gợn sóng lăn tăn dập dờn!
Khóe miệng nhóm thiếu niên co giật từng hồi.
Lý Thanh Dương và Tiêu Tội Kỷ không đành lòng nhìn thẳng xoay mặt sang chỗ khác.
Sau mười phút bạo lực điên cuồng qua đi, Dạ Tinh Thần cuối cùng cũng ngừng lại.
Mãng Phu ngang tàng nằm thành hình chữ "Vạn" trên lôi đài, toàn thân gãy xương nhiều chỗ, mặt đều bị đánh đến mức biến dạng luôn, còn bản thân gã ta thì đã bất tỉnh nhân sự hoàn toàn rồi.
Đương nhiên.
Cũng có chỗ tốt.
Đó là trên người có thêm không ít vết thương, có thể dễ giả ngầu trước mặt người khác hơn rồi.
"Ầm."
Một cước đá Mãng Phu nửa chết nửa sống xuống lôi đài, Dạ Tinh Thần nhìn về phía Quỷ Mị đang đờ mặt ra, lãnh đạm nói: "Cút lên đây."