Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 944 - Chương 944. Kinh Nghiệm Của Triệu Đậu Đậu

Chương 944. Kinh nghiệm của Triệu Đậu Đậu
Tứ đại hộ pháp Ma Đế môn, ba người bị nhốt trong nhà giam nam làm bạn với Triệu Đậu Đậu và Đái Luật, người còn lại bị nhốt vào nhà giam nữ làm bạn với Cửu Độc cung Cung chủ.

Mãng Phu và Quỷ Mị lâm vào kết cục như vậy, cũng do bọn họ tự làm tự chịu, nhưng Ảnh và m Cưu lại bị bắt chung, thì đúng là nằm không cũng trúng đạn thật.

Nói chính xác.

Là bị đồng đội heo làm hại a.

Nhất là Quỷ Mị!

Tại sao lại nói như vậy? Bởi vì khi gã ta giao thủ với Tiêu Tội Kỷ, dù là thân pháp hay là chưởng pháp, đều ẩn chứa hơi thở âm tà, rất dễ dàng làm Quân Thường Tiếu đoán ra gã ta có thể là ma tu.

Liên tưởng đến không lâu trước đây hắn mới đánh phó môn chủ Ma Đế môn một trận, bây giờ lại có ma tu giả bộ tới cửa khiêu chiến, giữa hai chuyện chắc chắn có quan hệ gì đó.

"Tội Kỷ."

Lúc chiến đấu, Quân Thường Tiếu truyền âm nói: "Giải quyết tên này bằng một quyền."

"Vâng!"

Tiêu Tội Kỷ nhận được mệnh lệnh của tông chủ, không tiếp tục làm bao cát, kích phát toàn bộ sức mạnh và tốc độ, trực tiếp giải quyết xong Quỷ Mị.

Giả dụ hai người là phía Ma Đế môn phái tới, như vậy có thể còn đồng bạn ẩn núp ở một nơi bí mật gần đó, cho nên Quân Thường Tiếu ra lệnh đám người Lục Thiên Thiên lưu ý, kết quả là bắt được hai người thật.

Không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.

Lời nói chí lý!

"Viên công tử."

Ánh mắt Quân Thường Tiếu lạnh lẽo nói: "Ngươi lại khiêu chiến giới hạn cuối cùng của ta nữa rồi."

Phó môn chủ Ma Đế môn nằm ở trên giường bệnh nếu biết được, chắc chắn sẽ hộc máu ba lần nói: "Quân tông chủ, việc này không liên quan đến ta, là bọn hắn tự ý đến đó!"

"Tông chủ."

Lý Thanh Dương đi vào đại điện nói: "Bốn người này xử lý ra sao?"

Quân Thường Tiếu nói: "Bổn tọa còn đang lo không tìm thấy Ám tông thế lực trốn ở nơi nào, hiện giờ lại chủ động tặng người đến, hiển nhiên tốt hơn nhiều..." Vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị nói: "Nghiêm hình tra hỏi!"

Chuyện của Ma Đế môn và danh môn chính phái, đừng nhìn hắn giống như giữ thế trung lập, thực ra hắn định thừa dịp khi hai bên giao thủ thì tìm ra sào huyệt của Ám tông thế lực.

Năm đó bọn chúng đã đánh lén tông môn đệ tử nhiều lần, Quân Thường Tiếu đương nhiên sẽ không chịu để yên.

Nhưng là, một Ám tông thế lực ẩn núp nhiều năm, nếu đã dám dùng thân phận Ma Đế môn bước ra ngoài, chắc chắn là ỷ có chỗ dựa không sợ ai.

Cho dù dùng sức của tông môn ra tay tiêu diệt, cũng chưa chắc sẽ không có Ma Đế phái, Ma Đế cung thay thế.

Đối phó với loại thế lực này.

Một khi đã ra tay, nhất định phải trí mạng!

Mạng lưới tình báo của Tế Vũ đường đã triển khai hoạt động toàn diện, Giang Tà tìm kiếm manh mối khắp thế giới, Ma Đế môn chỉ cần tiếp tục quấy phá danh môn chính phái, sớm hay muộn cũng sẽ lộ ra dấu vết.

Đây cũng là lý do tại sao, khi ở Ánh Huy sơn rõ ràng có thể dễ dàng tiêu diệt phó môn chủ Ma Đế môn mà hắn lại để cho gã chạy mất, bởi vì rất có thể đối phương chỉ là một trong những đầu sỏ, giết cũng không có tác dụng gì, nếu làm không tốt còn có thể làm đối phương cảnh giác hơn.

Quân Thường Tiếu phải làm bộ như một người trung lập, các ngươi giết gì thì giết, ta phụ trách xem kịch, thực ra ở trong lòng hắn lại đang trù tính toàn cục, sẽ chờ tới khi tóm được Ám tông thế lực hết lần này đến lần khác nhằm vào mình, sau đó sẽ dùng roi da nhỏ gợi cảm của Nhị Nha hung hăng quất cho đã đời.

Giờ đây.

Bắt được bốn ma tu, tuyệt đối là cơ hội tốt!

"Đồ vật dùng để tự sát trên người bọn họ đều tịch thu hết chưa?" Quân Thường Tiếu nói.

Lý Thanh Dương nói: "Tông chủ liệu sự như thần, trong miệng, tay áo, trong giày những người này đều cất giấu độc dược, đệ tử lấy đút cho dê, ăn xong tắt thở chết ngay lập tức."

"Con đường của tử sĩ, chẳng có gì lạ." Quân Thường Tiếu nói.

"Tông chủ!"

Liễu Uyển Thi đi vào, lau nước mắt nói: "Mấy con dê đệ tử nuôi, đột nhiên vô duyên vô cớ chết hết!"

"..."

Lý Thanh Dương trầm mặc, nhẹ nhàng rút lui, sau đó biến mất như gió.

"A a!"

Liễu Uyển Thi cầm dao phay đuổi từ đại điện ra, lớn tiếng gào thét nói: "Nhị sư huynh, ngươi dám hạ độc chết dê của ta!"

Trong phòng giam.

Một chân Triệu Đậu Đậu đạp lên tấm phản, nói: "Nhìn ba người các ngươi bị đánh thảm đến vậy, chắc là đã đắc tội với Vạn Cổ tông nhiều lắm."

Là một người ăn cơm tù nhiều nhất, gặp nhiều bạn tù rồi, chỉ cần khi tiến vào nhìn thương thế thì có thể đoán ra một phần.

"Nhưng mà."

Triệu Đậu Đậu nói: "Cũng đừng lo lắng quá, theo kinh nghiệm của ta, chỉ cần thế lực tông môn đại biểu của các ngươi giao đủ tiền chuộc, chắc chắn sẽ được khách khí thả ra, có khi còn mời ăn một bữa cơm."

Người hắn nói là vài tên Bán Thánh của Ngạo Thế Thánh Tông, Hạo Quang Thánh tông bị bắt lần trước.

"Ta nói cho các ngươi biết."

"Cơm của Vạn Cổ tông thật sự là nhân gian mỹ vị, nếu các ngươi được chuộc ra, chỉ cần ăn được một bữa cơm, nhất định sẽ không lỗ!"

"Đương nhiên."

"Còn có một loại khả năng khác, chính là bị chiêu hàng."

"Theo kinh nghiệm của ta, nếu các ngươi không phải là hạng người kiên trinh có cốt khí, tốt nhất là nhanh chóng buông vũ khí đầu hàng, bởi vì năm đó có một tên cả đầu tóc tím mà còn thích khoe thân rất cứng đầu, hàng ngày bị kéo ra ngoài đập một trận, cuối cùng thật sự chịu đựng không nổi nữa mà đầu hàng, các ngươi nói xem, hắn ta không phải là sống khổ quá sao?"

"Bi kịch nhất chính là giống như ta đây!"

"Không ai lấy tiền đến chuộc, muốn đầu hàng nhưng người ta lại không thèm, bị nhốt trong nhà giam ít nhất hai ba... Không đúng, sợ rằng đã được bốn năm năm rồi!"

Triệu Đậu Đậu vừa nói, vừa lau nước mắt.

"Tiểu... Tiểu tử..." Quỷ Mị đã tỉnh lại, nằm trên mặt đất nhưng bị phong tỏa khí mạch mà tình trạng vết thương lại nghiêm trọng, nhe răng nhếch miệng nói: "Ngươi... Ngươi còn ồn ào... Tin hay không ta... Ta sẽ giết ngươi ngay lập tức..."

Trở thành tù nhân, ngay cả cơ hội chết cũng chẳng có, làm gã ta rất bực dọc, bây giờ bên cạnh còn có một tên suốt ngày lải nhải, cả người gã ta đều sắp sụp đổ rồi.

So với ba người, Ảnh còn may mắn hơn một chút.

Bị nhốt trong phòng giam chỉ có một Cửu Độc cung Cung chủ nói năng thận trọng, tuy rằng toàn là nhện và bò cạp, nhưng do là ma tu, đương nhiên sẽ không sợ.

"Đầu trọc."

Triệu Đậu Đậu nhìn về phía tên Đái Luật như đang dán mặt vào tường, tận tình khuyên bảo nói: "Quân tông chủ nhiều lần khuyên ngươi nhập tông, sao đầu óc ngươi lại phản ứng chậm như vậy."

"Đái Luật ta."

"Chết cũng không vào Vạn Cổ tông!"

"Cho nên."

Triệu Đậu Đậu giơ ngón cái, kính nể nói: "Ngươi là nam nhân cốt khí kiên trinh nhất mà ta từng gặp trong lao a!"

"Két!"

Ngay lúc này, cửa nhà tù chợt mở ra.

Triệu Đậu Đậu nhanh chóng nhảy từ trên phản xuống, sau đó lui vào trong góc.

Dựa vào kinh nghiệm của y, nếu đã có phạm nhân mới bị bắt vào, phía Vạn Cổ tông chắc chắn sẽ đến thẩm vấn.

Quả đúng là vậy.

Quân Thường Tiếu từ bên ngoài đi đến, phất tay với đệ tử đi cùng.

"Vụt!"

Hai người Lý Phi và Điền Thất sải bước đi tới trước, dùng dây xích sắt treo ba người Mãng Phu bị trọng thương lên.

"Ba vị."

Quân Thường Tiếu ngồi xuống, cười nói: "Thẳng thắn nhận khoan hồng, chống cự thì nghiêm trị."

"..."

Mãng Phu cố ngẩng đầu, nói: "Chúng... Chúng ta không biết gì hết, sẽ không nói gì hết, nếu ngươi muốn đánh đập tra hỏi, thì... thì bỏ suy nghĩ đó đi."

"Đúng không?"

Quân Thường Tiếu không tin, vì thế phất phất tay, nói: "Chiêu đãi ba vị thật tốt."

"Vâng!"

Lý Phi và Điền Thất xoa nắm tay đi tới.

Ngay khi chuẩn bị ra tay, Diêu Mộng Oánh xuất hiện ở cửa nhà tù, nói: "Tông chủ, ta thẩm vấn bọn họ được không?"

Tông môn bắt được bốn ma tu, nàng ta nhờ Liễu Uyển Thi mà biết được tin tức, lập tức vội vàng chạy tới.

"Tiểu sư muội."

Lý Phi nói: "Loại chuyện thẩm vấn phạm nhân này, vẫn nên giao cho các sư huynh làm thì hơn."

Quân Thường Tiếu nâng cằm, nói: "Nha đầu cũng là ma tu, cho nàng thẩm vấn ma tu, hình như cũng không tồi."

Ma tu?

Ba người Mãng Phu và Quỷ Mị cố gắng xoay cổ nhìn về phía cửa.

Mãi đến khi mắt chạm mắt với Diêu Mộng Oánh, tâm linh giống như bị thương nặng, hai tay và hai chân không thể khống chế mà run rẩy.

Một màn này, Quân Thường Tiếu đã thấy hết.

"Nha đầu."

"Ba người này giao cho ngươi thẩm vấn."

"Vâng."

Diêu Mộng Oánh đi đến, nói: "Hai vị sư huynh, xin hãy thả họ ra."

"Ào ào ào!" Dây xích sắt bị rút ra.

"Phù phù!"

"Phù phù!"

Ba người Mãng Phu và Quỷ Mị trực tiếp quỳ xuống đất, vẻ hết sức lo sợ hiện trên khuôn mặt suy yếu, tựa hồ cực kỳ kiêng kị và sợ hãi tiểu cô nương đột nhiên xuất hiện ở nhà tù này.


Bình Luận (0)
Comment