Chương 987. Chỉ có được, không có không được
Tinh Vẫn đại lục.
Giờ phút này, bầu không khí đã đạt tới tình cảnh đau buồn thê thảm chưa từng có.
Đã hai ngày trôi qua kể từ khi hai ngàn cường giả tiến vào Chiến Trường Vị Diện, không ai biết bên trong là tình huống như thế nào.
Đại Tế Ti ngồi xếp bằng trong tế đàn và cầu nguyện một cách điên cuồng thành kính, hy vọng rằng những người bước vào đó sẽ được sống, mà không phải là bị các Vị Diện lớn bắt nạt.
Trên thực tế thì?
Hàn thành chủ lúc này đang ở trên Chiến Trường, từ khoảng cách xa nhất nhìn cường giả các vị diện giao thủ, có lúc vỗ tay tán thưởng khen hay, có lúc lại kinh ngạc thán phục thực lực mạnh mẽ!
Vậy, tại sao lại phải ở khoảng cách xa nhất?
Bởi vì chỉ cần bọn họ tiếp cận, chỉ cần bị hai Vị Diện kia phát hiện, cuộc chiến chắc chắn sẽ không hoàn thành, mà hai Vị Diện kia sẽ chuồn mất trong thời gian nhanh nhất.
Tình hình hiện tại là võ giả các Vị Diện chỉ cần nhìn thấy võ giả của Tinh Vẫn Đại Lục thì chắc chắn sẽ chạy trốn nhanh hơn thỏ, thậm chí khi phát hiện võ giả đại lục này hình như nhiều hơn trước, thì lập tức ý thức được quy mô đã lớn hơn nhiều rồi!
Tức thì, các Vị Diện đều căng thẳng.
Vạn Cổ Tông vẫn là danh bất chính ngôn bất thuận lén lẻn qua, ít nhiều vẫn còn có một chút kiêng kỵ, hiện giờ toàn bộ đại lục có thể phái người tiến vào tùy ý, chỉ sợ sẽ nhấc lên một trận tinh phong huyết vũ!
"Thành chủ!"
Trong đại điện của cứ điểm Cửu Thiên Đại Lục, một lão giả đến báo: "Đã điều tra rõ ràng, có hai nghìn tên võ giả từ Tinh Vẫn Đại Lục tiến vào!"
"Quả nhiên!"
Mạc Thương Sinh nói: "Võ giả của Vị Diện này đã có thể tiến vào bình thường rồi!"
"Thực lực như thế nào?"
"Vài tên Địa tự, mấy chục Huyền tự, còn dư lại tất cả đều là Hoàng tự."
“Yếu như vậy?” Một vị trưởng lão bên cạnh kinh ngạc.
Mạc Thương Sinh lắc đầu, nghiêm nghị nói: "Tông chủ Vạn Cổ Tông nhìn qua cũng rất yếu. Ngươi có thể nghĩ tới hắn có thể giết mấy chục ngàn người không?"
Trưởng lão kia im lặng.
Giết mấy chục ngàn người trong thời gian ngắn, từ lúc ban đầu là lệnh truy nã cấp ba, trong nháy mắt lập tức leo lên lệnh truy nã siêu cấp, tới cuối còn đưa tới lôi kiếp trừng phạt, đây là điều tuyệt đối ngoài sức tưởng tượng.
Mạc Thương Sinh nghiêm trang nói: "Vạn Cổ Tông cũng chỉ là một Tông môn của Tinh Vẫn đại lục. Hiện tại quy mô của bọn họ đã đạt yêu cầu, thực lực không thể coi thường!"
Dưới sự can thiệp của nhân tố không xác định là Quân Cẩu Thặng, gã ta đã bước vào con đường cổ ở dưới ánh hoàng hôn, đuổi theo chỉ số thông minh đã mất.
"Thành chủ."
Nhưng vào lúc này, một cấp dưới khác báo lên: "Theo thông tin từ tiền tuyến gửi về, Tinh Vẫn Đại Lục thường đi theo nhóm năm nhóm ba ra ngoài... du ngoạn."
Mạc Thương Sinh cũng không ngạc nhiên và nói: “Chỉ có cường giả có thực lực chân chính mới sẽ coi Chiến Trường như một nơi vui chơi!” Sau khi dừng lại, gã ta nói: “Truyền lệnh xuống, chỉ cần thấy được người của Tinh Vẫn Đại Lục, có thể tránh hãy mau tránh, vĩnh viễn không cần chủ động trêu chọc!"
"Rõ!"
Vài vị trưởng lão vội vàng truyền lệnh.
Các vị diện thuộc thê đội thứ nhất khác cũng biết có hai ngàn tên võ giả của Tinh Vẫn đại lục tiến vào chiến trường nên đã đưa ra chính sách không đắc tội với họ.
Đối với Xích Hải Đại Lục và Lăng Vân Đại Lục, lúc này tất cả đều co rúc lại trong cứ điểm của mình và cầu nguyện cho đối phương đừng để mắt tới mình, đừng tới tìm mình tính sổ.
Từ trước đến giờ hai vị diện này thích giáo huấn người mới bây giờ đã hoàn toàn bị Quân Thường Tiếu đánh cho thành con rùa rụt đầu.
Nếu như Thượng Giới cho phép, bọn họ thật nóng lòng muốn nhanh chóng di chuyển cứ điểm đi nơi khác.
Thực sự yêu mạng sống thì tránh xa Tinh Vẫn Đại Lục ra!
"Viên công tử."
Cấm địa, trong đại điện của Ma Đế Môn, một vị trưởng lão sầm mặt nói: "Còn không có động thủ sao?"
“Các đại tông môn đã phái ra không ít cường giả đứng đầu, nếu lúc này chúng ta đột nhiên làm khó dễ, khẳng định có thể bất ngờ đánh cho bọn họ một cú trở tay không kịp!” Một trưởng lão khác nói.
Viên công tử nói: "Không vội, chờ đã!"
Gã không ra tay ngay lập tức, bởi vì hai ngàn cường giả xông vào chiến trường chịu chết đã đốt lên nhiệt huyết của võ giả trên đại lục, nếu bọn họ hành động lúc này thì có thể khiến dư luận phẫn nộ và gặp phải sự phản kháng lớn hơn nữa.
Ma Đế Môn chẳng qua là chỉ nhằm vào danh môn chánh phái, không phải là chống lại toàn đại lục.
Tinh Vẫn Đại Lục không chỉ có Tông Môn mà còn có rất nhiều gia tộc lớn và đoàn thể tán tu, thực lực của bọn họ cũng không thể khinh thường.
Hơn nữa, Viên công tử rất lo lắng về Quân Thường Tiếu.
Mặc dù tên gia hỏa này đã nói là không tham gia, nhưng chỉ có quỷ mới biết nhỡ đâu sau khi gã giao chiến với danh môn chánh phái, hắn sẽ bất thình lình bao vây lấy Tông môn để lừa bịp kiếm tiền lần nữa a!
Hiện tại, nếu Ma Đế Môn động thủ, Quân Thường Tiếu thật sự có thể sẽ lại đến lừa tiền tiếp, dù sao cũng là một cái máy ATM mà.
Vạn Cổ Tông.
Quân Thường Tiếu nhân lúc quay lại trở về, hỏi Lê Lạc Thu về tin tức trên giang hồ gần đây.
Sau khi biết được Ma Đế Môn sau khi các lộ cường giả đi được hai ngày vẫn không có động tĩnh gì, vì vậy hắn rất khó hiểu: "Cơ hội tốt trời cho như vậy, tại sao bọn họ lại không động thủ chứ?"
"Tông chủ."
Lê Lạc Thu nói: "Tiểu Mạt đưa tới tin tức, đã được thăng cấp thành đệ tử nội môn của Thái Huyền Thánh Tông."
“Không tệ, không tệ.” Quân Thường Tiếu hài lòng cười.
Một Nhất lưu Tông Môn như Thái Huyền Thánh Tông, chỉ khi trở thành đệ tử nội môn mới có thể thực sự dung nhập vào nội bộ và có cơ hội thu thập được nhiều thông tin tình báo hơn.
“Tiểu Mạt còn nói Thái Huyền Thánh Tông gần đây chuẩn bị tổ chức cho một nhóm đệ tử thiên tài nội môn tiến vào sơn môn Thập Toàn Linh Ngự Tháp để bế quan tu luyện, hỏi tông chủ có muốn hắn ta ghi danh tham gia hay không?” Lê Lạc Thu nói.
“Thập Toàn Linh Ngự Tháp?” Quân Thường Tiếu hỏi: “Là cái gì?
Lê Lạc Thu nói: "Đây là nơi tu luyện do Tông chủ đời thứ nhất của Thái Huyền Thánh Tông xây dựng. Nó tương tự như Lịch Luyện tháp của tông môn chúng ta. Nơi đây ẩn chứa linh khí dồi dào, có thể cung cấp để võ giả nhanh chóng tu luyện tăng lên tu vi."
Quân Thường Tiếu sờ sờ cái mũi, nói: "Không ngờ lại có một nơi rèn luyện giống như Lịch Luyện tháp."
"Nói nhảm."
Hệ thống nói: "Dẫu sao cũng đã cắm rễ trên đại lục gần mười ngàn năm, không có một chút nội tình làm sao được?"
Quân Thường Tiếu nói: "Nói với Tô Tiểu Mạt, nếu như Thập Toàn Linh Ngự Tháp có thể nhanh chóng nâng cao trình độ tu vi, có thể đăng ký tham gia."
"Vâng."
Lê Lạc Thu dùng truyền âm thuật trùng trùng điệp điệp chỉ trong thời gian đã truyền được tin cho Tô Tiểu Mạt, hắn ta nhẹ nhàng đặt đũa xuống, trịnh trọng nói: "Hạ sư tỷ, ta muốn cùng ngươi tiến vào Thập Toàn Linh Ngự Tháp! "
Hạ Thủy Vân giật mình, nói nhỏ: "Ai muốn cho ngươi đi cùng?"
"Muốn vào Thập Toàn Linh Ngự Tháp trước tiên phải vượt qua khảo hạch ở dung nham động, ngươi có được không đó?"
"Hạ sư tỷ."
Tô Tiểu Mạt nghiêng đầu dựa lại gần, ghé vào tai nàng ta, nói: "Bất cứ lúc nào, cũng không nên nghi ngờ một nam nhân có được hay không?"
"Tại sao?"
"Bởi vì, nam nhân chỉ có thể được, không có không được!"
"A a a!"
"Muốn chết, muốn chết!" Trong một khu vực bị bao phủ bởi ngọn lửa, Tô Tiểu Mạt lè lưỡi điên cuồng chạy trốn, hàng chục quả cầu lửa đuổi theo sau mông, đuổi tận giết tuyệt không buông tha.
Hạ Thủy Vânđến dung nham động khảo hạch với hắn ta thấy thế, gân đen nổi đầy trán, nói: "Cái này gọi là được?"
"Bùm!"
"Bùm!"
Bên trong hang động đá vôi càng ngày càng có nhiều quả cầu lửa, đôi khi cả hai chọn cách né tránh, đôi khi lại liên thủ phá vỡ, tuy tình hình vẫn còn tràn ngập nguy cơ nhưng sự ăn ý cùng phối hợp ngầm giữa họ vẫn ngày càng được cải thiện.
Một lúc lâu sau.
Cánh cửa đi ra thế giới bên ngoài rộng mở, Tô Tiểu Mạt hai chân run rẩy chống đỡ tường, sau đó ngồi bệt xuống đất, biểu tình sụp đổ nói: "Hang động dung nham này nhất định chính là địa ngục a!"
Hạ Thủy Vân hờ hững nói: "Thập Toàn Linh Ngự Tháp còn đáng sợ hơn ở đây, nếu không được thì cứ việc bỏ đi."
"Ta được!"
Tô Tiểu Mạt nghiêm túc nói.
Hắn ta là thật sự được, nhưng vì để không bại lộ tu vi đã là cửu phẩm Võ vương, hắn ta chỉ có thể xấu hổ ra vẻ chật vật trước mặt nữ nhân này.
Sau một hồi nghỉ ngơi, cả hai lên đường trở về nơi ở của mình.
Tuy nhiên, khi Tô Tiểu Mạt vừa đi tới sân nhà mình đã nhìn thấy phía xa xa có một thanh niên ở dưới tàng cây, vẻ mặt nghiêm nghị, mặt mũi lạnh lùng, Tô Tiểu Mạt lập tức nói: "Vị sư huynh này, ngươi đang đợi ta sao?"
Hạ Thủy Vân cũng phát hiện, dừng ở trước cửa nhìn sang, mày liễu khẽ nhíu lại, nói: "Cao Anh Thành!"
Nam nhân chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lùng, nói: "Phương sư tỷ đã từng cảnh cáo ngươi, không nên tới gần Hạ sư tỷ."
"A..."
Tô Tiểu Mạt gãi đầu nói: "Ta quên mất."
"Quên mất?"
Cao Anh Thành cười lạnh một tiếng, nói: "Đi ra diễn võ trường, sư huynh sẽ đích thân giúp ngươi nhớ cho kỹ."