Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 986 - Chương 986. Sử Thi 9, Sử Thi 10

Chương 986. Sử thi 9, sử thi 10
Cứ điểm đã đạt tới quy mô thành trấn đã đủ để các võ giả của Tinh Vẫn Đại Lục hoang mang, kết quả khi khoác lên mình bộ trang phục của Vạn Cổ Tông, võ giả các vị diện đều như chuột gặp mèo, điều này càng khiến người ta hoang mang .

Dùng bốn từ để miêu tả cảm xúc của họ lúc đó chính là: giống như nằm mơ.

Nếu đó là một giấc mơ

Thì cứ tiếp tục nằm mơ thôi!

"Các vị."

Trên chủ phong, Quân Thường Tiếu cất cao giọng nói: "Cứ điểm của Tinh Vẫn đại lục chúng ta đã đạt tới quy mô thành trấn. Các ngươi có thể rời đi bất cứ lúc nào."

Các lộ cường giả: "..."

Từ khi biết đến chuyện của vị diện chiến trường, bọn họ mấy năm nay ăn không ngon ngủ không yên, thậm chí còn sắp xếp chuyện hậu sự xong xuôi, kết quả khi đi vào lại giống như đi chơi đi nghỉ phép, cũng không có chút cảm giác trải nghiệm nào!

Đặc biệt là Hàn thành chủ, quan tài đều đã chuẩn bị sẵn sàng.

"Dĩ nhiên."

Quân Thường Tiếu nói thêm: “Mỗi khi tiêu diệt kẻ địch cùng cấp của các vị diện khác trong chiến trường, mọi người sẽ nhận được 10 điểm công huân. Mọi người có thể mua vật phẩm tại công huân điếm khi gom được một số điểm nhất định, các ngươi cũng có thể lựa chọn ở lại đây."

Mọi người giật mình ngẩn ra.

Họ không quan tâm đến công huân điếm, họ quan tâm đến việc giết một kẻ địch cùng cấp là sẽ nhận 10 điểm công huân, như vậy...

“Quân tông chủ!"

Hàn thành chủ nghiêm nghị: "Chỉ có giết người mới cho điểm công huân sao?"

“Không sai.” Quân Thường Tiếu gật đầu.

"…"

Khóe miệng Hàn thành chủ co giật dữ dội; “Ngày hôm qua thông báo nói Quân tông chủ có sáu mươi ba ngàn điểm công huân, lẽ nào…” Ngừng một chút, lại khó khăn nói tiếp: “Giết sáu ngàn ba trăm người?”

Câu này đúng là những gì mà những tất cả các cường giả ở đây đang nghĩ đến, tất cả đều im lặng chăm chú vểnh tai lên!

Dĩ nhiên.

Trong lòng của họ đều tồn tại nghi ngờ.

Sáu ngàn ba trăm người, tất cả đều là cường giả, cấp bậc thấp nhất là hoàng cấp, đây là chuyện mà con người bình thường có thể làm được sao!

"Không phải." Quân Thường Tiếu nói.

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Hàn thành chủ nói: "Nếu không phải thì tại sao Quân tông chủ lại nhiều điểm như vậy?"

"Bởi vì..." Quân Thường Tiếu suy nghĩ một chút, giải thích nói: "Quân mỗ đã giết hơn hai mươi ngàn, trong đó có rất nhiều Hoàng tự, càng về sau giết tới mất đi lý trí nên không được cộng điểm công huân, nếu không ít nhất cũng phải là hai trăm ngàn."

Biểu cảm này, giọng điệu này.

Suy diễn đầy đủ cái gì được gọi là giả bộ vân đạm phong khinh!

Mà tất cả các cường giả mới vừa bình tĩnh lại nhất thời trợn to hai mắt!

Tên này không phải giết hơn sáu ngàn, mà là hơn hai chục ngàn? Ôi trời, hắn còn có thể tào lao hơn nữa được không!

Hàn thành chủ kinh nghi nói: "Hai chục ngàn người bị giết?"

“Chuyện cũ năm xưa, không nhắc lại cũng không sao.” Quân Thường Tiếu nói.

Hệ thống: "…"

Rõ ràng là chính ngươi tự nói ra, nhưng cuối cùng lại giả bộ khiêm tốn khách sáo!

Các lộ cường giả đối với lời nói của Quân Thường Tiếu, trừ phi tận mắt nhìn thấy, còn không họ nhất định sẽ không dễ dàng tin tưởng, dù sao giết hai chục ngàn người là một việc ngoài sức tưởng tượng a!

Tất nhiên.

Cẩu Thặng sẽ không giải thích kỹ.

Dù sao thì giả ngầu như vậy có vẻ hơi lộ liễu.

Không phù hợp với tính cách khiêm tốn, nội liễm xa hoa của hắn a.

"Các vị."

Quân Thường Tiếu nói: "Chiến trường vị diện có rất nhiều cơ duyên, cách mỗi một đoạn thời gian thì sẽ xuất hiện, nếu muốn thử vận may, cũng có thể lựa chọn ở lại."

Cơ duyên?

Rất nhiều cường giả khi nghe lời này thì tim bắt đầu đập nhanh hơn, họ vô cùng hào hứng.

Mặc dù có rất nhiều cao thủ trong chiến trường vị diện, nhưng nếu như có thể nhận được vài món hời, đôi khi chỉ là bí kíp võ công cũng đã tốt hơn rồi!

Thứ như cơ duyên gì đó, đều tràn ngập lực hấp dẫn đối với mọi người!

"Quân tông chủ."

Hàn Thành Chủ Hàn cười nói: " Bọn ta nếu đã tới, nhất định sẽ ở lại đây một thời gian."

Dù sao trong cứ điểm cũng không có nguy hiểm, nếu không ở lại thêm vài ngày nữa, thì làm sao xứng với một trăm lẻ một nghìn viên linh thạch tự nhiên đã tiêu tốn chứ!

“Thanh Đồng Chi Môn ở ngay trên chủ phong, muốn đi bất cứ lúc nào cũng được, Quân mỗ có việc bận, xin phép cáo từ.” Quân Thường Tiếu chắp tay một cái, quay trở lại chính điện.

Các lộ cường giả rối rít rời đi.

Một số ở bên trong cứ điểm tu luyện, một số lại đi thưởng thức phong cảnh, cũng có một số kết bạn cùng nhau ra khỏi thành du ngoạn, đây hoàn toàn là kết bạn đi du lịch theo tour a!

Trong chủ phong.

Quân Thường Tiếu ngồi xuống, lấy ra ba tấm Kinh Nghiệm chi phù từ lần làm nhiệm vụ phụ diệt trừ u linh chiến trường, lẩm bẩm nói: "Tuy rằng không có nhiều tác dụng, nhưng có thể cải thiện một chút cũng xem như là tốt."

"Bốp! Bốp! Bốp!"

Ba tấm Kinh Nghiệm chi phù đều bị nghiền nát, thực lực sức mạnh cũng được cải thiện đôi chút nhưng cũng không phải là vô cùng rõ ràng.

"Aiz."

Quân Thường Tiếu không nói nên lời: "Khi nào thì mới có thể đột phá Võ Thánh a?"

Trước kia còn có cửu phẩm và đỉnh cấp để xác định thời điểm có thể kích hoạt nhiệm vụ sử thi. Hiện tại hắn đã bước nửa bước vào cấp Võ Thánh, không có phân chia tiểu cảnh giới tương ứng, cũng không biết hạn mức cao nhất của điểm kinh nghiệm là bao nhiêu.

Hệ thống nói: "Bước vào Bán Bộ Võ Thánh có thể bước đầu khống chế sức mạnh không gian. Theo ý ta, túc chủ cần lĩnh hội năng lực này đến trình độ nhất định, mới có thể bắt đầu bước vào cấp Võ Thánh..."

"Đinh! Túc chủ đạt tới cực hạn của cấp Bán Bộ Kiếm Thánh, phù hợp yêu cầu, nhiệm vụ sử thi mở ra!"

Bên tai vang lên một tiếng nhắc nhở, hệ thống đang lạnh lùng nói chuyện quay ngoắt thái độ 180 độ, nói: "Quả nhiên, ta đã đoán đúng, chúc mừng túc chủ, ngươi đã lĩnh ngộ được sức mạnh của không gian!"

Ngươi đoán đúng cái con khỉ!

Quân Thường Tiếu quá lười để ý đến gia hỏa này, vội vàng mở bảng nhiệm vụ, bấm vào nhiệm vụ đầu tiên...

Sứ mệnh sử thi 9.

Chi tiết nhiệm vụ: Với tư cách là người đứng đầu cứ điểm của Tinh Vẫn Đại Lục, túc chủ phải đảm đương trách nhiệm của vị trí của mình, lo toan cho người dân. Hãy mở rộng cứ điểm tới quy mô thành trì trong vòng nửa năm.

Nhiệm vụ thất bại: Cứ điểm của Tinh Vẫn đại lục chưa được mở rộng đến quy mô thành trì trong thời gian quy định.

Phần thưởng nhiệm vụ: ? ? ?

"Con mẹ nó!"

Quân Thường Tiếu suy sụp nói: "Trong vòng nửa năm phải đạt tới quy mô thành trì. Nhiệm vụ này thật quá đáng!"

Sau khi đạt tới quy mô thành trấn, hắn quyết định toàn tâm toàn ý phát triển Tông môn, nơi này đơn giản trở thành phó bản để đệ tử luyện tập, hiện tại lại liên quan đến nhiệm vụ sử thi chuyên môn áp chế cảnh giới, cho nên hắn chỉ có thể lại tập trung tâm trí vào chiến trường.

"Nhưng mà."

Quân Thường Tiếu khá hài lòng nói: "Có Tham Bảo Khí, trong vòng nửa năm mở rộng ra quy mô thành trì cũng không có vấn đề gì."

Vừa nói, lại nhấp vào một nhiệm vụ khác.

Sứ mệnh sử thi 10.

Chi tiết nhiệm vụ: Xin mời túc chủ tuyên chiến một vị diện nào đó với tư cách là người đứng đầu cứ điểm trong vòng một năm, và dẫn dắt các võ giả của Tinh Vẫn đại lục giành chiến thắng cuối cùng ở Sát Lục Tu La Tràng.

Nhiệm vụ thất bại: Không tuyên chiến trong thời gian quy định, khôngcó vị diện nào ứng chiến trong thời gian quy định, hoặc bị đánh bại ở Sát Lục Tu La Tràng.

Phần thưởng nhiệm vụ: ? ? ?

"…"

Quân Thường Tiếu nhẹ giọng nói: "Hai nhiệm vụ sử thi đều có liên quan đến chiến trường vị diện. Đây là buộc bản thân ta không thể dùng tâm tư vào việc phát triển Tông môn a."

Hệ thống nói: "Túc chủ có thể không làm."

"Cút."

Quân Thường Tiếu tựa lưng vào ghế nói: "Trước tiên cứ phát triển quy mô cứ điểm đã, sau đó sẽ khai chiến với các vị diện khác."

Nhiệm vụ sử thi 9 đối với hắn mà nói còn có thể chấp nhận được, nhưng nhiệm vụ sử thi 10 thì có chút quá đáng, bởi vì trong vòng một năm không chỉ phải khai chiến, mà còn phải có đối thủ ứng chiến mới được!

Nan Thu Chi Đao đã giết hàng vạn người, trực tiếp làm choáng váng tất cả các vị diện lớn trên chiến trường, thách thức bọn họ, chỉ cần đầu óc họ còn bình thường thì nhất định sẽ từ chối.

Nếu không có vị diện ứng chiến trong vòng một năm, nhiệm vụ coi như thất bại, nhất định sẽ bị kẹt ở cảnh giới này rất lâu.

"Mẹ nó."

Quân Thường Tiếu xoa xoa thái dương nói: "Có chút phiền phức, có chút khó giải quyết rồi đây!"


Bình Luận (0)
Comment