Chương 985. Nói ra có thể các ngươi không tin, võ giả các vị diện chạy còn nhanh hơn ta
Tám tên cường giả của Thái Huyền Thánh Tông và Hạo Quang Thánh Tông được đưa thẳng ra ngoài cứ điểm, sau đó bị hàng trăm võ giả các vị diện bao vây, tình hình lập tức trở nên tràn ngập nguy cơ.
Một vị Võ Thánh không quan tâm Quân Thường Tiếu có nghe thấy hay không, vội vàng kêu lên: "Quân tông chủ, chúng ta nguyện ý đưa tiền!"
Nếu như chỉ có mấy người, gã ta còn có dũng khí ra tay, nhưng lại có đến tám vị Võ Thánh thực lực không hề yếu hơn chính mình, còn thêm mấy chục vị Bán Thánh, nếu đánh nhau bọn họ chắc chắn là chết không có chỗ chôn!
"Chắc chắn?"
"Chắc chắn!"
"Phần còn lại thì sao?"
"Trả tiền!"
"Lui về phía sau năm bước."
Các vị cường giả của Thái Huyền Thánh Tông cùng Hạo Quang Thánh Tông vội vàng lùi lại năm bước, sau đó giẫm lên siêu năng truyền tống trận ẩn trong bóng tối, vèo một tiếng họ đã được dịch chuyển trở lại cứ điểm.
Nhắc tới cũng kỳ lạ.
Mấy trăm tên vị diện cường giả nhìn bọn họ rời đi, từ đầu đến cuối đều không có động thủ.
"Các vị."
Quân Thường Tiếu nói: " Cực khổ rồi."
“Quân tông chủ, khách khí!” Vị trí cường giả cầm đầu chắp tay, sau đó dẫn đầu đám người rời đi.
Bọn họ đến từ Linh Nguyên Đại lục, lúc đó u linh trên chiến trường tấn công cứ điểm, Quân Cẩu Thặng Dực lừa gạt võ giả của Xích Hải đại lục, chính là cùng các vị võ giả này phối hợp diễn ép để họ nộp tiền.
Trong cứ điểm.
Vẻ mặt của cường giả hai tông môn bị dịch chuyển trở về đều hiện vẻ kinh hãi.
Giờ phút này, bọn họ đã nhận ra vị diện chiến trường thực sự rất khủng bố, là một đoàn thể lớn chỉ toàn là cường giả Bán Thánh cùng Võ Thánh!
"Các vị."
Quân Thường Tiếu nói: “Nộp tiền cho ta đi!
Nộp nộp nộp!
Võ giả của Thái Huyền Thánh Tông và Hạo Quang Thánh Tông sau khi bị dọa sợ thì run rẩy vội vàng đếm đầu người rồi giao nộp thiên nhiên linh thạch.
Người cầm đầu đã thỏa hiệp.
Các Tông Môn khác cũng không kiên trì nữa, rối rít lần lượt nộp linh thạch.
Hai nghìn tên cường giả lần lượt được dịch chuyển đến núi huyền không, Quân tông chủ cười toe toét, bởi vì hắn đã kiếm được gần hai trăm triệu viên linh thạch thiên nhiên!
Đây là một số lượng vô cùng khổng lồ.
Nếu phân phối cho bảy chục ngàn vị đệ tử, một người có thể nhận được gần ba ngàn viên!
Quân Thường Tiếu đứng dậy, duỗi eo, cười nói: "Đúng là không uổng công bận bịu suốt hai năm."
Hệ thống nói: "Hai trăm triệu linh thạch tự nhiên đủ để đệ tử Tông Môn có đủ tài nguyên tu luyện, tăng lên tu vi."
Khuôn mặt của Quân tông chủ đầy nụ cười.
Tông môn đã có bảy chục ngàn người, chỉ dựa vào phương tiện võ đạo trong thương thành thì còn lâu mới đủ, chỉ cần có đủ tài nguyên võ đạo, đột phá cảnh giới sẽ dễ dàng hơn.
“Với số lượng lớn tài nguyên võ đạo này, biến toàn bộ tông môn trở thành võ tông đều không thành vấn đề.” Quân Thường Tiếu nói.
Hệ thống nói: "Chỉ cần Võ Vương Đan có thể làm kịp, trong thời gian ngắn không khó để đồ đệ của Tông Môn đạt tới Võ Vương."
“Trọng điểm là, ta không làm kịp.” Quân Thường Tiếu nói.
Loại tiên dược này dùng để nâng cao cảnh giới này cần rất nhiều dược liệu và các dược liệu này có chu kỳ sinh trưởng lâu dài, không cách nào phát cho mỗi đệ tử một viên được.
Nhưng mà.
Với hàng trăm triệu linh thạch tự nhiên, đệ tử có thể nhanh chóng đột phá võ tôn đỉnh phong, sau đó tiếp tục chờ đợi Võ Vương Đan.
Tình hình trước đây thì cứ cách một khoảng thời gian cố định Võ Vương Đan lại có thể tinh luyện ra, nhưng đệ tử lại không đáp ứng được yêu cầu sử dụng, bây giờ chỉ cần linh thạch được phát xuống thì tình thế chắc chắn sẽ đảo ngược.
"Thoải mái."
"Thật là thoải mái!"
Hai vạn tên cường giả Tinh Vẫn đại lục đều được sắp xếp trên huyền phù sơn, tuy đều là người sử dụng trung tâm nhưng cách đối xử lại hơi khác nhau, quen thân với Quân Thường Tiếu thì ở biệt thự, không quen biết hoặc có thù hận với Quân Thường Tiếu thì ở sương phòng.
"Nơi này không khí thật xơ xác tiêu điều!"
"Nhìn bầu trời âm u, cứ cảm giác bị đè nén trong ngực thật khó chịu!"
"Hẳn là có rất nhiều võ giả đã chết ở đây, nếu không sẽ không bao giờ có bầu không khí như vậy."
Rất nhiều cường giả tụ tập chung một chỗ để thảo luận về vị diện chiến trường, chia sẻ cảm xúc của họ sau khi đến đây.
"Các vị."
Quân Thường Tiếu đứng trên chủ phong nói: "Khu vực cứ điểm của chúng ta có hai láng giềng, bên trái là Xích Hải đại lục, bên phải là Lăng Vân đại lục."
"Gì?"
Tất cả các cường giả ở đây đột nhiên trợn to mắt.
Hai vị trí này, bọn họ từng nghe Đại Tế Ti nói qua, người ở đây thích nhất bắt nạt người mới, Tinh Vẫn đại lục ở bên cạnh bọn họ, hẳn là xui xẻo rồi!
Vốn là có những võ giả định rời khỏi cứ điểm để ra ngoài tìm hiểu, nghe như vậy tất cả đều vội vã gạt bỏ suy nghĩ của mình.
Đều sợ rằng mình sẽ mất mạng lúc nào không hay khi gặp những võ giả của Xích Hải đại lục và Lăng Vân đại lục ở bên ngoài.
“Người của hai lục địa này vô cùng khó ở, khi bổn tọa mới vào đã bị bọn họ làm khó dễ không ít.” Quân Thường Tiếu nói.
"Nhưng mà."
Hắn dừng lại rồi nói: "Bây giờ không còn mối đe dọa nào nữa, bởi vì đã bị Vạn Cổ Tông ta đánh cho thành con rùa rụt đầu, giờ họ thấy chúng ta còn phải cúi đầu cụp đuôi nữa là."
"..."
Khóe miệng mọi người khẽ co giật, lộ ra vẻ nghi hoặc.
“Người có thể đi vào vị diện chiến trường cũng không phải lại yếu đuối dễ bắt nạt, nếu muốn ra ngoài thăm thú, lại không muốn bị quấy nhiễu, có thể mặc phục trang của Vạn Cổ Tông.” Quân Thường Tiếu nói.
"Bộp."
Búng ngón tay một cái.
Lý Thanh Dương và Tiêu Tội Kỷ bay xuống, lấy ra rất nhiều trường bào y phục của Vạn Cổ Tông.
"Phục trang của Vạn Cổ Tông ta đều được làm bằng chất liệu cao cấp và hoàn toàn làm bằng tay, nể tình mọi người đều là đồng hương với nhau, một bộ chỉ cần một ngàn viên linh thạch tự nhiên là được" Quân Thường Tiếu nói.
"..."
Khóe miệng các cường giả co quắp giật giật.
Tiến vào huyền phù sơn đã thu của chúng ta một trăm ngàn linh thạch tự nhiên rồi, bây giờ quần áo còn phải thêm tiền, người này có phải là trong mắt chỉ có tiền hay không a!
"Dĩ nhiên."
Quân Thường Tiếu trịnh trọng nói: "Trên y phục có chữ ký do chính bổn tọa ký lên. Không chỉ có thể mặc, còn có giá trị sưu tập."
May mắn thay, các cường giả ở đây đều là hoàng cấp thậm chí còn có tầng thứ cao hơn, nếu không họ đã mất phong độ mà chửi ầm lên rồi.
Bên ngoài cứ điểm.
Mặc đồng phục của Vạn Cổ tông, Mộc Trường Hồng bay khắp bầu trời, lòng vẫn còn sợ hãi, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Nhi nữ, vị diện chiến trường này cực kỳ nguy hiểm. Chúng ta đi ra có thực sự an toàn không?"
"Cha."
Mộc Hồng Liên cười nói: "Rất an toàn a!"
Mặc dù Mộc thành chủ tin tưởng vào nhi nữ của mình, nhưng lão ta vẫn cảm nhận được luồng sát khí dần dần mãnh liệt đang lên trong không khí, lão ta vô cùng thấp thỏm lo lắng.
"Vụt! Vụt! Vụt!"
Vào lúc này, những luồng ánh sáng từ xa bay vụt qua, hơi thở phát ra khiến lão ta kinh ngạc: "Trời ạ, tất cả đều ở cấp độ Bán Thánh!"
Mộc Hồng Liên cười nói: "Xem ra có cường giả của hai vị diện hẹn đánh nhau. Đi. Chúng ta đi qua xem náo nhiệt."
"Không không không!"
Mộc Trường Hồng vội khuyên can: "Cha chỉ là đi ra ngoài thăm thú một chút, không muốn xem náo nhiệt."
"Cha, đi thôi."
Dưới sự nài ép lôi kéo của Mộc Hồng Liên, lão ta bất đắc dĩ bay theo cùng, lập tức từ xa xa đã nhìn thấy gần một trăm tên chia thành hai phe đang căm tức nhìn đối phương, giống như có thể khai chiến bất cứ lúc nào.
Mộc Trường Hồng chỉ tùy tiện nhìn lướt qua, phát hiện hai phe có ít nhất bốn mươi năm mươi người có thực lực mạnh hơn cả mình, vì vậy sợ hết hồn hết vía thầm nói: "Vị diện chiến trường này quá kinh khủng a!"
"Vù Vù!"
"Vù Vù!"
Cường giả hai vị diện nhanh chóng bộc phát tu vi, không khí xung quanh dần trở nên áp lực nặng nề.
Tuy nhiên, khi họ đang chuẩn bị động thủ lại vô tình nhìn thấy Mộc Hồng Liên và Mộc Trường Hồng, biểu cảm đột ngột thay đổi: "Không tốt, đó là người của Tinh Vẫn đại lục!"
“Vèo! Vèo! Vèo!"
Trong tích tắc, gần trăm người trên hai phe đều biến mất không tăm tích.
Mộc Trường Hồng sững sờ đứng tại chỗ, không tin nói: "Nhi nữ... họ bị chúng ta dọa cho sợ chạy mất dép?"
" n."
Mộc Hồng Liên nói một cách cay đắng: " Đều bị hù chạy."
Những gì đã xảy ra với Mộc Trường Hồng cũng đang diễn ra ở những nơi khác.
Hàn thành chủ và những người khác đã bỏ tiền ra để lấy đấu phục của Vạn Cổ Tông, họ thận trọng đi ở bên ngoài cứ điểm. Một khi họ gặp một võ giả, họ chưa kịp nhấc chân lên bỏ chạy, đối phương đã bị dọa sợ trước, quay đầu trốn chui như chuột.
"Nói ra các ngươi có thể không tin. Ta vừa ra ngoài đi dạo, lạc đường đến cứ điểm của Xích Hải đại lục, lúc ấy ta tưởng mình đã chết chắc rồi, nhưng bọn họ chạy còn nhanh hơn ta a!"
"Ta tin!"
"Bởi vì ta cũng đã gặp!"
Rất nhiều người đã bỏ tiền ra mua trang phục đệ tử của Vạn Cổ Tông, cho đến khi họ mặc vào và đi một vòng, họ mới tin vào lời Quân Thường Tiếu nói trước đó.
“Mấy ngàn viên linh thạch tự nhiên này mua không phải là quần áo, mà là mua bùa hộ mệnh a!” Hàn thành chủ xúc động nói.
Các võ giả ban đầu có chút mâu thuẫn khi nghe những gì mọi người kể lại, vì vậy sau khi suy nghĩ kỹ càng, họ lần lượt mua trang phục đệ tử của Vạn Cổ Tông, đi ra ngoài một vòng để kiểm tra, bấy giờ mới tin những gì người ta nói là đúng!
Khoảnh khắc đó.
Cường giả của Tinh Vẫn đại lục hoàn toàn choáng váng.
Chính xác thì Quân Thường Tiếu và Vạn Cổ Tông của hắn đã làm gì trên vị diện chiến trường mà lại khiến cho cường giả của hai đại lục kia chỉ cần vừa nhìn thấy trang phục đệ tử của Vạn Cổ Tông thì cả đám đã đều giống như chuột gặp mèo vậy a!