Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 989 - Chương 989. Không Cùng Chúng Ta Đánh Một Trận Sảng Khoái, Làm Sao Các Ngươi Có Thể Rời Đi?

Chương 989. Không cùng chúng ta đánh một trận sảng khoái, làm sao các ngươi có thể rời đi?
Chương 980: Không cùng chúng ta đánh một trận sảng khoái, làm sao các ngươi có thể rời đi?

Quân Thường Tiếu dù vẫn luôn ở Vạn Cổ Tông, cũng đã nhận được tin tức từ Tô Tiểu Mạt, nói về việc hắn ta đã tiết lộ tu vi Võ Vương của mình.

Lê Lạc Thu nói: "Nếu cứ tiếp tục tình trạng này, Tiểu Mạt có khả năng sẽ thăng cấp thành trưởng lão."

“Cái đó cũng phải tùy thuộc vào năng lực của bản thân hắn.” Quân Thường Tiếu nói: “Sự việc của Tông Môn ta tạm thời giao cho ngươi xử lý, bổn tọa đi Chiến trường Vị Diện một chuyến.”

"Ân."

Lê Lạc Thu đã quen với chuyện này rồi.

Quân Thường Tiếu tiến vào cứ điểm của Tinh Vẫn Đại Lục, bắt đầu cân nhắc cách phát triển thành quy mô thành trấn trong vòng nửa năm.

"Ta chỉ có thể tiếp tục sử dụng Tham Bảo Khí để tìm kiếm cơ duyên."

Đây là cách nhanh nhất, dù sau thì tìm ra một cái là có thể nâng cao lên mười ngàn thước vuông.

"Thanh Dương."

Quân Thường Tiếu nói: "Ta đã liên hệ với Linh Nguyên đại lục, mấy ngày nữa bọn họ sẽ phái người tới luận bàn so tài. Đến lúc đó ngươi sẽ chịu trách nhiệm tổ chức và sắp xếp đệ tử tham gia."

Trên chiến trường khó tìm được người giao chiến, cho nên ta chỉ có thể mời những vị diện mà ta đã từng bước thiết lập quan hệ thân hữu đến, để cho đệ tử khiêu chiến rèn luyện.

Sau khi thu xếp xong, Quân Thường Tiếu bay ra khỏi cứ điểm, sử dung Tham Bảo Khí, những đốm sáng hiển thị trên la bàn giờ chỉ còn rải rác, nằm tản ra, rõ ràng là đã sắp bị hắn tìm sạch sẽ rồi.

"Chiến trường Vị Diện lớn như vậy, mà cũng chỉ có một chút cơ duyên như vậy thôi sao?"

Hệ thống: "…"

Cái loại Tham Bảo Khí như thế này, hiển nhiên là bảo vật chuyên dùng để gian lận, cho dù là có hàng chục nghìn cái cơ duyên, cũng không thể đủ so với việc tìm kiếm săn lùng gắt gao của hắn.

"Bùm!"

Trong một khu vực nào đó, trận pháp tồn tại ở tận cùng không gian bị phá, một cánh cổng đá mở ra, Quân Thường Tiếu thuận lợi tiến vào, một lúc sau mỹ mãn vui vẻ bay ra ngoài.

Cơ duyên ẩn trong đó là một tấm bia đá không tên.

Mặc dù hắn không biết nó có tác dụng gì, nhưng xét từ góc độ vật liệu của nó thì phải là một loại quặng hiếm, nói không chừng sau này sẽ là đồ vật hữu dụng.

Trên thực tế, khi tìm kiếm cơ duyên, hắn gặp rất nhiều cơ duyên tương tự như thế này, hoàn toàn không rõ cách sử dụng chúng, nhưng hắn đều gom lấy tất cả dựa trên nguyên tắc “Không trở về tay không khi tiến vào Bảo Sơn.”

"Còn hai cái nữa trong khu vực này."

Quân Thường Tiếu nhìn lướt qua vị trí trên Tham Bảo Khí, sau đó bay đi.

Nhiều ngày liên tiếp.

Có nhiều cơ duyên liên tiếp bị tìm thấy.

Ở trên núi huyền không, tất cả các võ giả đều rất bối rối bởi vì mỗi khi thức dậy, họ sẽ thấy cứ điểm lớn hơn ngày hôm qua rất nhiều!

"Rốt cuộc làm sao làm được?"

"Chẳng lẽ mỗi ngày Quân Tông Chủ đều giết rất nhiều người sao?"

Họ chỉ biết rằng diện tích căn cứ của họ muốn tăng lên thì cần phải giết người, phải giết bao nhiêu người thì mới mở rộng được nhiều như vậy?

"Đại ca, ta... Ta có chút khẩn trương!"

Sâu trong một sơn cốc nào đó trong chiến trường, một võ giả ẩn mình trong bóng tối khẽ rùng mình, thanh âm hơi có vẻ run rẩy nói, có hơn một chục tên võ giả đứng bên cạnh gã ta. Đánh giá từ trang phục của họ, hẳn là đến từ cùng một vị diện.

"Bốp!"

Nam nhân trung niên đứng ở phía trước trở tay đánh vào trán người nói, khiển trách: "Nhìn bộ dạng của ngươi kìa, chỉ có một chút tiền đồ như vậy."

“Đại ca, chúng ta không được phép vào Chiến trường Vị Diện, bí mật lẻn vào như vậy, nếu có ai biết được chuyện này, chúng ta chắc chắn sẽ gặp xui xẻo.” Có người truyền âm nói.

“Cầu giàu sang trong nguy hiểm, chỉ cần tìm được cơ duyên mà đời trước phát hiện ra, tất cả công sức bỏ ra cũng đáng giá!” Võ giả được kêu là đại ca nghiêm túc nói.

Họ đến từ Thanh Loan Đại Lục, tổ tiên đã vào Chiến trường Vị Diện và tìm thấy một nơi có cơ duyên nhưng không hiểu sao họ không thể lấy được nó nên đã truyền bá nó cho các thế hệ sau.

Thanh Loan Đại Lục sẽ cử lực lượng đến định cư mỗi 5 năm một lần, nếu những võ giả khác muốn vào thì phải được sự đồng ý của họ, nếu không thì không ai có thể vượt qua nếu không được phép.

Thế lực của đám võ giả này một khi đã định cư thì phải mất cả mấy chục năm mới đổi một tốp mới đến thay phiên, vì vậy họ không thể chờ đợi, chỉ có thể lén lẻn vào, hy vọng tìm được cơ duyên do tổ tiên phát hiện để tăng cường sức mạnh cho bản thân.

"Đại ca!"

Vào lúc này, một tên võ giả canh gác bên ngoài sơn cốc nói: "Có một số vị diện võ giả đã bay tới!"

"Thực lực như thế nào?"

"Nhìn qua thì cùng lắm là cấp Hoàng tự."

Đúng vào lúc này, một vài võ giả từ xa bay tới, sau đó bay lượn trên sơn cốc, nhìn xuống nhóm võ giả của Thanh Loan Đại Lục ở bên dưới.

"Bị phát hiện sao?"

Người dẫn đầu cười lạnh một tiếng, vẫy tay tỏ ý cho đồng bạn xông lên.

"Vèo! Vèo!"

Trong tích tắc, hơn chục vị võ giả Thanh Loan Đại Lục bay lên và bao vây bốn tên võ giả vừa xuất hiện.

"Dạ sư đệ, chúng ta gặp phải rắc rối."

"Rác rưởi."

Người nói chuyện chính là là Tiêu Tội Kỷ và Dạ Tinh Thần, hai người còn lại là Hà Vô Địch và Tử Lân Yêu Vương.

Khi Quân Thường Tiếu tìm kiếm cơ duyên, họ cũng không nhàn rỗi mà lang thang khắp nơi trên chiến trường, hy vọng tìm được đối thủ có thực lực tốt và chiến đấu một trận sảng khoái.

Tên cầm đầu của Thanh Loan Đại Lục bay lên, nhàn nhạt nói: "Dám bay tới bay lui không chút cố kỵ nào, bốn người các ngươi thật là can đảm."

Tiêu Tội Kỷ nói: "Các ngươi bao vây chúng ta là có ý gì?"

Tên cầm đầu cười lạnh nói: "Lấy mạng!"

"Lấy mạng?"

Tử Lân Yêu Vương nắm hai tay, kiêu ngạo nói: "Ngươi nói nghiêm túc?"

Loanh quanh trên chiến trường lâu như vậy, tất cả võ giả vị diện vừa thấy hắn ta đều ôm đầu hoảng loạn bỏ chạy, nhưng bây giờ lại bị cản đường, còn nói phải lấy tánh mạng của hắn ta, quả thực có chút ngoài ý muốn .

"Tử Đường chủ."

Tiêu Tội Kỷ kích động nói: "Những người này giao cho chúng ta giải quyết đi!"

Thật hiếm khi gặp phải những võ giả dám cả gan thách thức, vì vậy họ phải chiến đấu cho sảng khoái thì thôi!

"Keng!"

Dạ Tinh Thần là điển hình cho kiểu vai ác không nói nhiều, ngay lập tức gọi Chân Dương kiếm ra công kích trước, trong mắt hắn ta từ đầu đến cuối đều là khinh thường.

"Giết!"

Tên cầm đầu phất tay nói.

Đám người này ngoại trừ tên tóc tím có chút năng lực, ba tên còn lại cấp bậc cũng không cao hơn Hoàng tự, giải quyết bọn họ nhất định sẽ dễ dàng như trở bàn tay!

Trong khi đang suy nghĩ, Dạ Tinh Thần dùng kiếm khí lạnh lẽo mạnh mẽ cắt xuyên qua hư không, ngay lập tức lấy đi đầu một tên võ giả của Thanh Loan Đại Lục!

Chờ máu tươi tung tóe, chờ đầu lâu cùng thân thể rơi xuống đất, tên cầm đầu và đồng bọn đang chết lặng mới rối rít trợn tròn mắt..

"Chết đi, rác rưởi!"

Cổ tay Dạ Tinh Thần xoay chuyển, Lăng Kiếm Thần Quyết cùng Nhất Hào Khoái Quyết cùng lúc thi triển, lập tức biến thành vô vàn kiếm ảnh bao phủ đầy bầu trời, chấn động khiến các võ giả của Thanh Loan Đại Lục đều hoảng sợ tái mặt.

"Vèo!Vèo! Vèo!"

"Keng..."

Chân Dương kiếm đã được cho vào vỏ, ba tên võ giả bay ở trước mặt họ bị xé thành tám khối trong nháy mắt.

"Hô hô!"

Lúc này, tên cầm đầu chợt nổi giận đùng đùng, năng lượng bùng nổ đầy sát khí đánh về phía hắn ta từ hai bên, đây không thể nghi ngờ chính là thực lực của cấp Huyền tự!

Hà Vô Địch xông tới, nắm đấm đánh ra, bộc phát hư không, tạo thành lực lượng áp đảo, lập tức phá vỡ năng lượng ngập tràn sát ý kia.

Dạ Tinh Thần khẽ nhíu mày.

Kẻ mang họ Hà này thực lực so với trước kia còn mạnh hơn, mình muốn vượt qua hắn ta, sợ rằng phải cần một đoạn thời gian rất dài mới được.

"Bùm!"

"Bùm!"

Bên kia Tiêu Tội Kỷ bùng nổ linh lực, đã giao chiến với hai Hoàng tự, bởi vì thể chất cực cao, hắn ta hoàn toàn không sợ đối thủ công kích, lập tức xông tới đánh trực diện!

"Đại ca, những người này thực lực quá mạnh, hay là chúng ta rút lui đi!"

"Rút lui!"

Tên cầm đầu thấy tình hình không ổn, vội vàng dẫn theo đồng bọn rời đi.

Nhưng vừa chuẩn bị bay ra ngoài, những bức tường đất lại bất ngờ xuất hiện, nhanh chóng phong tỏa khu vực này.

"Chư vị."

Tiêu Tội Kỷ lắc đầu cười: "Nếu như không cùng chúng ta đánh một trận sảng khoái, làm sao các ngươi có thể rời đi?"

"…"

Khóe miệng của các võ giả Thanh Loan Đại Lục co giật dữ dội.

Vào khoảnh khắc đó, khi họ nhìn thấy những người này một lần nữa, chỉ thấy cơ thể của đối phương đều dần hắc hóa và đôi mắt thì đỏ rực, giống như một đám quỷ dữ bước ra khỏi địa ngục!

Nửa giờ sau.

Tên cầm đầu và hơn chục tên võ giả của Thanh Loan Đại Lục ngã xuống đất trong đau đớn thống khổ.

Về phần Không Gian Giới Chỉ đeo trên tay và giấu trong thắt lưng thì đều bị Tiêu Tội Kỷ và những người khác bóc lột sạch sẽ.

"Đại ca... Đại ca..."

"Đồ đã bị chúng đánh cắp... làm sao chúng ta tìm được cơ duyên..."

"Tìm... tìm cơ duyên cái rắm ấy... bây giờ có thể còn sống là đã rất tốt rồi..."

Căn cứ Tinh Vẫn đại lục.

Quân Thường Tiếu tìm được hai cơ duyên và quay trở lại.

Vừa mới ngồi trên ghế trong chính điện, Tiêu Tội Kỷ nhìn thấy hắn cầm một cuộn da cừu cũ hơi ngả vàng trên tay, bèn nói: "Tông chủ, đây là bản đồ kho báu sao?"

Quân Cẩu Thặng vẫy tay triển khai cuộn da cừu, thấy trên đó có phác họa một địa hình rất phức tạp.

"Không sai."

"Đây là một bản đồ kho báu."


Bình Luận (0)
Comment