Chương 990. Chương 981
Chương 981: Huyền cơ trong quyển da dê
“Thời buổi này vậy mà vẫn có người vẽ kho báu lên quyển da dê.” Quân Thường Tiếu cầm tấm bản đồ bảo tàng, trên mặt đầy sự ghét bỏ.
Trước tiên không nói đến chuyện có cất giấu bảo vật hay không, tối thiểu phải chơi chút công nghệ cao chứ, tỷ như bố trí trận pháp nhỏ và vân vân, kết quả chỉ là một quyển da dê mà thôi.
Hắn có Tham Bảo Khí, hoàn toàn không đặt những đồ vật loại này vào trong mắt, dù sao chỉ cần bản thân muốn tìm, bất cứ khi nào cũng có thể tìm được.
Hệ thống nói: “Vật này có đủ cảm giác niên đại, có lẽ thật sự cất giấu thứ gì tốt đó.”
“Thật không?”
Quân Thường Tiếu cẩn thận xem kỹ hơn, phát hiện hình vẽ phác họa ở mặt ngoài bên trên vô cùng lộn xộn, vì thế lắc đầu nói: “Chỉ sợ là ai đó nhàm chán, tùy tiện vẽ bậy một bức tranh.”
“Tông chủ.”
Lý Thanh Dương nói: “Quyển da dê này có thể ẩn giấu huyền cơ hay không?”
“Ẩn giấu huyền cơ?”
Quân Thường Tiếu sờ sờ cằm, nói: “Rất có thể.”
“Thanh Dương, đi múc chậu nước đến đây.”
“Vâng.”
Lý Thanh Dương mang tới một chậu nước trong.
“Rào!” Bàn tay Quân Thường Tiếu vung lên, ngâm quyển da dê vào trong nước, nói: “Bên trong có lẽ có hai lớp, gặp nước có thể sẽ hiện ra.”
Lý Thanh Dương bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Tông chủ anh minh!”
Một lúc sau, Quân Thường Tiếu lấy quyển da dê ra, sau đó đặt lên trên bàn, hình vẽ phác họa ở bề mặt bên ngoài đã hoàn toàn mờ đi.
“Tông chủ...” Khóe miệng Lý Thanh Dương khẽ run rẩy: “Bên trong không phải hai lớp, địa hình dùng bút vẽ lên ngược lại bị nước làm mất rồi.”
“Có chút thú vị.” Quân Thường Tiếu từ đầu đến cuối vẫn luôn giữ bình tĩnh, nói: “Nếu như nước không thể tìm được huyền cơ, vậy thì chỉ có thể sử dụng lửa!”
“Vù!”
Tay phải nâng lên, ngọn lửa hiện ra.
Tay kia của Quân Thường Tiếu thì nhấc cuốn da dê lại gần, giải thích: “Thanh Dương, nếu bổn tọa đoán không lầm thì chỉ cần dùng ngọn lửa hơ qua một chút, nhất định sẽ có đồ án hoàn toàn mới xuất hiện.”
Lý Thanh Dương kính nể không thôi.
Phương thức dùng nước và lửa để tìm huyền cơ, đây là lần đầu tiên hắn ta thấy, cho nên đã học theo tông chủ!
“Soạt!”
Quân Thường Tiếu buông quyển da dê ra.
Đừng nói, thực sự thay đổi!
Quyển da dê có cảm giác niên đại cực lâu dưới ngọn lửa bốc cháy, nhanh chóng... hóa thành tro bụi!
“Tông chủ!”
Lý Thanh Dương trợn tròn hai mắt nói: “Quyển da dê bị thiêu hủy rồi!”
“Bùm!”
Hai bàn tay của Quân Thường Tiếu đập lên bàn, trong lòng rít gào nói: “Tất cả trong phim truyền hình đều là gạt người!”
...
Vì tìm kiếm huyền cơ tồn tại trong đó, một quyển da dê rất có cảm giác niên đại cứ như vậy mà bị thiêu hủy, có thể nói còn oan hơn so với Đậu Nga.
Vấn đề không lớn.
Quân Cẩu Thặng đã ghi tạc địa hình trong đầu, trợn tròn mắt cũng có thể nhớ lại bản đồ địa hình trên đó.
Đương nhiên, hắn cũng không quá nghiêm túc.
Dù sao cũng có Tham Bảo Khí trong tay, tại sao không tìm cơ duyên trong chiến trường Vị Diện, mà lại lưu tâm đến cái gì đó có vẻ huyễn hoặc được giấu trong tàng bảo đồ?
Ngày hôm sau.
Phía Linh Nguyên đại lục phái tới mấy chục tên võ giả tiến hành thăm hỏi bạn tốt, song phương triển khai luận bàn hữu nghị bên ngoài cứ điểm, cũng đã đạt được sự đồng thuận về một số vấn đề.
Chiến trường Vị Diện tuy rằng lấy giết chóc là việc chính, nhưng có thêm một người bạn chắc chắn mạnh hơn so với có nhiều kẻ địch.
“Người tham dự thân mến, hai vị diện tiến vào Sát Lục Tu La Tràng, nhất định phải dùng chém giết để phân ra thắng bại, nếu giở trò bịp bợm, sẽ bị Thượng giới trừng phạt.” Nữ Hệ thống nhắc nhở nói.
Quân Thường Tiếu nói: “Ta chỉ mới nghĩ một chút mà thôi.”
“Cái rắm.”
Hệ thống nói: “Nếu thật sự có thể chơi như vậy, túc chủ tuyệt đối sẽ không chỉ là nghĩ một chút.”
Giọng nói của nữ hệ thống tuy rằng ngọt ngào, nhưng hiểu Quân Thường Tiếu nhất vẫn là nó, cho nên không thể thay thế.
Các đệ tử chiến đấu với võ giả Linh Nguyên đại lục một trận, tuy rằng không phải là loại chiến đấu sinh tử, nhưng lợi ích cũng không hề kém, vì thế song phương quyết định cứ cách một khoảng thời gian sẽ tiến hành luận bàn hữu nghị.
Nói trắng ra là, Quân Thường Tiếu chi ra linh thạch, Linh Nguyên đại lục vội đến giúp đệ tử Vạn Cổ tông rèn luyện chuyên nghiệp.
Một bên có được kinh nghiệm, một bên lấy được tài nguyên, hỗ trợ lẫn nhau đôi bên cùng có lợi.
Tô Tiểu Mạt đang ở Thái Huyền Thánh tông cũng đang cố gắng tu luyện, bởi vì vừa mới lần lượt đánh bại vài tên đệ tử nội môn, đạt được danh ngạch tiến vào Thập Toàn Linh Ngự Tháp.
Loại thánh địa tu luyện đứng đầu tông môn này rất không tồi, bên trong không chỉ cung cấp linh khí sung túc, còn có các loại phương pháp làm tăng lên thực lực.
Cảnh giới của Tô Tiểu Mạt tuy rằng đang ngày một cách xa so với đám người Lý Thanh Dương, nhưng đặt mình vào Thập Toàn Linh Ngự Tháp, lại có một số lượng lớn linh thạch thiên nhiên lúc trước Tông chủ cho, tốc độ tăng lên chưa hẳn là chậm.
Điều quan trọng hơn một chút là, trong mỗi tầng tháp đều có kinh nghiệm võ học của các cấp độ không giống nhau, cái này phải sử dụng thật tốt, đột phá lên cấp Hoàng hẳn là không thành vấn đề!
“Tông chủ!”
Tô Tiểu Mạt ngồi xếp bằng ở tầng thứ sáu, thầm nghĩ: “Đệ tử sẽ ở lại nơi này bế quan liên tục, cho đến khi đột phá đến võ hoàng!”
...
Chuyện có liên quan đến việc nằm vùng của tam đệ tử, Quân Thường Tiếu đã rất ít khi hỏi đến, bởi vì đi đến bước hiện giờ, con đường sau đó phải dựa vào chính bản thân hắn ta rồi.
“Tiếp tục tìm kiếm cơ duyên.”
Cách ngày, lại sử dụng tới Tham Bảo Khí.
Sau khi khởi động, điểm sáng hiện ra ở mặt trên chỉ có ba cái, có thể thấy được đồ tốt trong khu vực cố định, gần như sắp bị hắn lấy đi sạch sẽ.
“Ôi.”
Quân Thường Tiếu lắc đầu, sau đó bay đi theo hướng được chỉ dẫn.
“Hả?”
Trên đường tiến về phía một cơ duyên nào đó, hắn đột nhiên dừng lại, nhìn núi rừng giăng khắp nơi phía trước, líu ríu nói: “Nhìn có hơi quen mắt!”
“Đúng rồi!”
Vỗ ót một phát rồi nói: “Có chút tương tự với địa hình của bức tranh trên quyển da dê!”
Quân Thường Tiếu nhớ lại địa hình kỳ quái đã thay đổi trong nước mà mình nhớ lúc trước, sau đó dần dần dung hợp với khu vực nhìn thấy trước mắt, cuối cùng kinh ngạc nói: “Không phải tương tự, là giống nhau như đúc!”
“Không đúng nha.”
Cúi đầu nhìn về phía Tham Bảo Khí, buồn bực nói: “Khu vực này rõ ràng không tồn tại cơ duyên.”
Hệ thống nói: “Túc chủ có phát hiện một vấn đề hay không?”
“Vấn đề gì?”
“Tuy rằng Tham Bảo Khí có thể tìm kiếm cơ duyên, nhưng trang bị và dược liệu tìm được, dựa theo phân chia chiến trường thì không có chỗ nào không phải là Địa tự.”
“Ý của ngươi nói là, Tham Bảo Khí chỉ có thể thăm dò Địa tự, không thể thăm dò cơ duyên cấp độ cao hơn sao?”
“Đúng vậy.”
“Quyển da dê này có cơ duyên tồn tại, mà cơ duyên này lại đạt đến Thiên tự rồi, cho nên Tham bảo khí mới không nắm bắt được?”
“Đúng vậy.”
Nói chuyện với người thông minh, tuyệt đối không mệt tí nào.
Quân Thường Tiếu vui vẻ nói: “Có lẽ nào cánh rừng trông có vẻ bình thường này, sẽ cất giấu cơ duyên cao cấp hơn?”
Đang nói chuyện, vội vàng nhắm mắt lại, cẩn thận nhìn lại hình vẽ bản đồ địa hình trong ký ức, cũng hận không thể tự tát bản thân một bạt tai!
Sao lại phải dùng nước lửa đi tìm huyền cơ, kết quả thiêu hủy mất quyển da dê rồi.
“Có điều kỳ lạ!”
Sau khi trải qua tự hỏi lặp đi lặp lại, Quân Thường Tiếu tìm được trong trí nhớ, địa hình của bản phác thảo, tuy rằng lộn xộn nhưng lại càng giống một hung cầm mãnh thú đang mở rộng miệng nuốt một quả cầu tròn lớn.
“Quả cầu?”
Quân Thường Tiếu đột nhiên mở to mắt, linh niệm điên cuồng khuếch tán ra ngoài.
Rất nhanh, phát hiện ngay tại bên ngoài núi rừng xa xa có một khu rừng độc lập, từ trên không nhìn xuống, vừa vặn hình dạng của một quả cầu hình tròn.
“Chẳng lẽ, đây chính là huyền cơ trong quyển da dê?”
“Soạt!”
Quân Thường Tiếu bay qua, sau đó dừng lại trong rừng, đi qua đi lại vài vòng ở bên trong cũng không phát hiện ra chỗ nào đặc biệt, vì thế khó hiểu hỏi: “Tại sao không có cái gì cả vậy?”
“Túc chủ có phát hiện ra không, quyển da dê kia có màu sắc hơi tối?” Hệ thống nói.
Quân Thường Tiếu nói: “Món đồ lâu năm, không phải đều là như vậy sao, ví dụ như sách cổ bị ố vàng.”
Hệ thống nói: “Có lẽ là vì có người gây ra thêm.”
“Tại sao lại gây ra thêm?” Quân Thường Tiếu nâng cằm, đột nhiên nhớ tới điều gì đó, nói: “Hay là đại diện cho thời điểm hoàng hôn?”
“Cũng có thể.”
“Vậy thì đợi đến lúc hoàng hôn.”
Quân Thường Tiếu không vội vã rời đi, tìm một nơi ngồi xuống.
Thời tiết của chiến trường vị diện ngoại trừ đêm tối, các thời điểm khác đều có màu hoàng hôn, nhưng việc này cũng không có nghĩa là không có hoàng hôn.
Mấy canh giờ sau.
Sắc trời rõ ràng đã tối hơn so với lúc trước, dự báo đêm tối sắp đến.
Quân Thường Tiếu ngồi ở cánh rừng vẫn luôn phóng ra linh niệm, kết quả vẫn không phát hiện ra gì cả, vì thế chua xót cười nói: “Có thể có người đi ngang qua nơi này, giả vờ mê hoặc tùy tiện vẽ ra một bức tranh.”
“Lãng phí thời gian!”
“Soạt!”
Quân Thường Tiếu đứng lên, nhưng vừa mới bước được nửa bước, lòng bàn chân đột nhiên lóe lên ánh sáng, bên ngoài cả cánh rừng trong nháy mắt có hàng rào trồi lên, bao phủ lấy hắn ở bên trong đó.
“Cái quỷ gì vậy?”
“Vù vù vù vù vù...”
Đột nhiên, mặt đất xảy ra trận rung nhỏ, một cánh cửa đá có khắc văn tự dần dần hiện ra.
Quân Cẩu Thặng đã từng trải qua nhiều loại cảnh tượng khủng chắc chắn không vội dậy sóng, nhưng nhìn thấy văn tự khắc trên hai phía cửa lớn, giơ tay lên hung hăng đánh vào mặt mình.
Viết cái gì?
Chính là viết, dán quyển da dê lên trên cửa, thì mới giải được cấm chế tiến vào.