Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 993 - Chương 993. Trần Đời Không Việc Khó, Lòng Người Tự Không Vững

Chương 993. Trần đời không việc khó, lòng người tự không vững
Các Vị Diện cường giả tới đây nhanh bao nhiêu, thì chạy đi nhanh bấy nhiêu, thế nên vỏ giả của Tinh Vẫn đại lục lấy lại tinh thần, ở trong rừng đã không còn một bóng người.

“Này...”

Khóe miệng Hàn thành chủ trở nên run rẩy.

Những võ giả chiến trường Vị Diện này bị dọa chạy, là bị Quân Thường Tiếu dọa chạy!

Không.

Nói đúng hơn, là bị con dao bỏ túi trong tay của Cẩu Thặng dọa chạy.

Dù sao năm đó cũng có rất nhiều người ở hiện trường, hình ảnh giết người như cắt cỏ khi ấy vẫn rõ ràng trước mắt!

Ở trước mặt thực lực tuyệt đối, tất cả suy nghĩ tham lam đều sẽ bị áp chế hoàn toàn, bởi vì sống mãi mãi thoải mái hơn so với chết.

“Chạy hết rồi?”

Quân Thường Tiếu lắc đầu nói: “Ta còn muốn đánh một trận cho sướng a.”

Tử Lân Yêu Vương: “...”

Đinh Hưng Vượng: “...”

Bọn họ biết rất rõ, nếu tông chủ thật sự muốn đánh một trận cho sướng, nhất định sẽ không lấy con dao bỏ túi ra hù dọa người ta a!

Trời sinh dị tượng, cơ duyên xuất thế.

Nào ngờ, Quân Thường Tiếu lại từ trong đó đi ra, khiến cho tinh phong huyết vũ vốn sắp sửa trình diễn lại không được bắt đầu, tiến hành chào cảm ơn trước thời hạn.

Võ giả Tinh Vẫn đại lục lại bị dao động, lúc trở về không khỏi âm thầm suy đoán, tên kia chỉ dựa vào một câu nói đã đẩy lui cường giả các vị diện, chẳng lẽ đã thật sự giết mấy vạn người?”

“Nhất định là như vậy!”

Trong lòng Hàn thành chủ tin tưởng vững chắc, không hề nghi ngờ!

Trong mắt của lão ta, chỉ có ai đã giết mấy vạn người, mới có thể tạo ra lực uy hiếp khủng bố, nếu không, võ giả các Vị Diện sẽ không đến mức hoảng hốt lo sợ bỏ chạy như vậy!

“Người này...”

Hàn thành chủ ngẩng đầu, nhìn về hướng Quân Thường Tiếu đang bay trên không phía trước, thầm nghĩ: “Rốt cuộc mạnh đến mức độ nào?”

Nếu không có thêm đồ trang bị, Quân tông chủ đơn giản là một gã Bán Bộ Kiếm Võ Song Thánh, nếu tính cả trang bị, chiến đấu với các cường giả Địa tự hoàn toàn không thành vấn đề.

Còn nếu sử dụng Nan Thu đao, lại càng đáng sợ.

Đương nhiên, loại át chủ bài này, không phải bất cứ lúc nào cũng được thi triển, dù sao thì Khai Ấn chi phù cũng không nhiều lắm.

Cứ điểm Tinh Vẫn đại lục.

Quân Thường Tiếu mang theo Ngọc Thanh Huyền Linh trở về, cứ điểm bắt đầu mở rộng ra phía ngoài, đến khi dừng lại, diện tích đã lớn thêm một vòng so với lúc trước!

“Tông chủ!”

Lý Thanh Dương trợn mắt líu lưỡi nói: “Đây là có chuyện gì?”

Quân Thường Tiếu nói: “Cơ duyên có thể mang về, đạt cấp độ Thiên tự, diện tích ban thưởng cũng nhiều hơn so với trước kia.”

Lý Thanh Dương ngưng lại nói: “Cái này nếu lại lớn thêm vài lần, đạt tới quy mô thành trì cỡ nhỏ cũng không thành vấn đề!”

Ở Tinh Vẫn đại lục, việc đạt tới quy mô thành trì được quyết định dựa vào diện tích và tổng nhân số cư trú, ít nhất có thể so với độ lớn của bốn năm thành trấn.

Cứ điểm Tinh Vẫn đại lục hiện tại, diện tích đã tăng thêm một vòng, đã đạt tới quy mô hai thành trấn, cho nên không thể nghi ngờ là đang cách mốc thành trì nhỏ nhất ngày càng gần.

Quân Thường Tiếu lắc đầu nói: “Muốn chơi thì phải chơi cỡ lớn, bổn tọa chướng mắt thành trì loại nhỏ.”

“Tông chủ.”

Khóe miệng Lý Thanh Dương hơi co rút, nói: “Khiến cho cứ điểm trở thành quy mô thành trì cỡ lớn, chắc chắn cần thời gian rất lâu mới được.”

“Nửa năm.”

Quân Thường Tiếu nghiêm nghị nói: “Nhất định phải đạt tới.”

“Nửa năm?” Lý Thanh Dương nhất thời có chút chóng mặt.

Quân Thường Tiếu cũng không muốn đặt tâm tư ở việc phát triển cứ điểm, thế nhưng lại có liên quan đến nhiệm vụ sử thi chín, hơn nữa xem xét căn cứ dựa vào độ hoàn thành trước đây, chỉ có làm tốt hơn trên nền tảng ban đầu, mới có thể đạt được phần thưởng càng hậu hĩnh.

Nền tảng ban đầu là gì?

Làm cho cứ điểm Tinh Vẫn đại lục phát triển đến quy mô thành trì.

Chuyện này tương đối không rõ ràng, bởi vì thành trì cũng chia thành cỡ nhỏ, cỡ vừa và cỡ lớn, nếu đạt tới cỡ nhỏ mà tính là hoàn thành thì chỉ có thể miễn cưỡng coi như đủ tư cách, nếu phát triển đến cỡ vừa, cỡ lớn, đương nhiên thuộc loại hoàn thành vượt chỉ tiêu rồi.

“Còn phải tiếp tục tìm kiếm cơ duyên.”

“Nếu đều là cùng cấp độ với Ngọc Thanh Huyền Linh, tìm được tám chín cái thì đạt tới thành trì quy mô cỡ vừa trở lên hẳn là không thành vấn đề.”

Quân Thường Tiếu suy nghĩ rất hay.

Nhưng trên thực tế, Ngọc Thanh Huyền Linh thuộc loại cấp độ Thiên tự, Tham Bảo Khí không thể phát hiện.

Vô tình lại có được cuộn da dê, may mắn lắm mới tìm được một cái, nhưng cũng không thể gặp được vận may lớn nhiều lần được, nếu không chẳng phải sẽ trở thành nhân vật phải dựa vào hào quang nam chính mới có thể tồn tại sao?

“Trần đời không việc khó, lòng người tự không vững.”

Quân Thường Tiếu còn nghiêm túc nói: “Chỉ cần công phu thâm hậu, có công mài sắt, có ngày nên kim!”

“Có chí nhất định thành công!”

Hệ thống nói: “Mở thương thành, mạnh dạn đổi mới đi, có lẽ có thể thu được nhiều thương phẩm trâu bò hơn cả Tham Bảo Khí!”

“Cút.”

Hôm sau.

Quân Cẩu Thặng thức dậy sớm, sau đó bay ra cứ điểm, bắt đầu một ngày hoàn toàn mới của hành trình tìm kiếm cơ duyên.

Sau đó, võ giả các Vị Diện lại tiếp tục nghênh đón ác mộng, bởi vì nơi có cơ duyên mà bọn họ tập trung theo dõi bấy lâu, tới khi thời cơ chín muồi tới lấy thì kết quả bên trong lại không có gì cả.

“Không đúng!”

“Tại sao cái gì cũng không có!”

“Có thể là do chúng ta đã đoán sai, nơi này vốn không có cơ duyên hay không a!”

“Tông chủ, trên tường có khắc một hàng chữ!”

“Hả?”

Mọi người nhìn qua, chỉ thấy trên đó viết, cơ duyên đã bị bổn tọa lấy đi, chư vị xin chớ canh cánh trong lòng, ký tên Quân Thường Tiếu.

“Quân Thường Tiếu!”

Có người hoảng sợ nói: “Tinh Vẫn đại lục Vạn Cổ tông tông chủ?”

“Đáng chết!”

Tông chủ siết nắm tay, phẫn nộ nói: “Nơi này cách cứ điểm Tinh Vẫn đại lục xa như vậy, tên kia như thế nào lại có thể nhanh chân đến trước!”

Lấy đi cơ duyên, sợ người khác không biết còn cố ý để lại tên!

Chuyện này thật sự rất hèn hạ!

Thật ra Quân Thường Tiếu cũng có nỗi khổ tâm, dù sao lúc ở chiến trường Vị Diện các người không chơi với ta, ta cũng chỉ có thể điên cuồng tìm đường chết, ý đồ là để chọc giận các đại Vị Diện, cuối cùng hẹn ở Sát Lục Tu La Tràng cùng nhau hát Tương Uớc 98!

“Vèo!”

Từ bên trong một sơn cốc nào đó, Quân Thường Tiếu bay ra.

Tựa như không gian bị xé rách dần dần khép lại, cơ duyên ngủ say nhiều năm trong đó bị hắn lấy đi, ngay cả hộp chứa bảo vật cũng không thể thoát khỏi nanh vuốt.

Chỉ cần đi vào cơ duyên địa, cho dù là một tảng đá trông có vẻ bình thường, cũng sẽ thu vào Không Gian Giới Chỉ, hoàn toàn bị quét sạch.

Đương nhiên, Quân Thường Tiếu cũng sẽ ngẫu nhiên trở về tông môn chủ trì đại cục.

Hắn giờ phút này, ấy vậy mà lại làm được chuyện cả phát triển tông môn lẫn phát triển cứ điểm, hai tay nắm lấy, hai tay kiên định.

“Tông chủ!”

Một ngày này, Ngụy lão vội vã đi vào chủ phong đại điện, hưng phấn nói: “Đống đất sét mà ngươi giao cho kia, quả thực rất thần kỳ, dược liệu mới trồng ba ngày trước, hôm nay đã trưởng thành rồi!”

Quân Thường Tiếu kinh ngạc nói: “Nhanh như vậy?”

Theo như lời Ngụy lão, đất sét này là dùng để gieo trồng Ngọc Thanh Huyền Linh.

Lúc ấy Quân Thường Tiếu cảm thấy không đơn giản, vì thế đào toàn bộ mang về, không ngờ rằng là đem bón cho dược điền lại làm tăng chu kỳ trưởng thành của dược liệu.

Hơn nữa, tốc độ trưởng thành vô cùng khủng bố! Bởi vì dược liệu gieo trồng trên đó chỉ dùng để luyện chế Võ Vương đan, đặt trong thổ nhưỡng bình thường ít nhất mất hai ba tháng, hiện tại chỉ cần ba ngày!

“Có lãi rồi!”

Ánh mắt Quân Thường Tiếu sáng lên.

Thổ nhưỡng tuy rằng không nhiều lắm, khó có thể áp dụng gieo trồng số lượng lớn. Nhưng có thể tăng lên gần hai mươi lần tốc độ trưởng thành, sau này nếu là dược liệu chất lượng cao, chắc chắn có lợi nhiều hơn!

“Đi.”

“Đi xem!”

Quân Thường Tiếu vội vàng đi về phía ruộng thuốc.

Nhưng khi tới nơi, lại phát hiện lợn rừng Bội Kỳ đang nằm trên mặt đất thanh thản nghỉ ngơi, mấy cây dược liệu bị nó đè ngã trái ngã phải!

“Đại gia nhà ngươi!”

Cơn bực tức của Quân Cẩu Thặng thoáng cái nổi lên, thẳng thừng dùng tới Thanh Long Yển Nguyệt Đao.

Thế nhưng, khi đang chuẩn bị chém tới, đã thấy trong đất có thuộc tính quỷ dị thổi lên, sau đó dung nhập vào trong cơ thể lợn rừng Bội Kỳ, trên mặt nó hiện ra biểu cảm không thể miêu tả.

“Tông chủ.”

Ngụy lão cứng đờ nói: “Đất này có trợ giúp đối với Bội Kỳ!”


Bình Luận (0)
Comment