Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 994 - Chương 994. Bội Kỳ, Tiến Hóa!

Chương 994. Bội Kỳ, tiến hóa!
Quân Thường Tiếu cũng ý thức được Bội Kỳ nằm ở trên đất, xem như hiệu quả không hề sai, vì thế buông Thanh Long Yển Nguyệt Đao, gạt đi ý nghĩ lấy ra Chân Dương kiếm, Ngọc Long Vấn Thiên Kiếm, đứng ở bên cạnh nhìn từ đầu đến cuối.

“Xoẹt! Xoẹt!”

Thuộc tính quỷ dị xuất hiện càng ngày càng nhiều.

Đột nhiên, trên người lợn rừng Bội Kỳ xuất hiện ra từng đường hoa văn, sau đó lan ra bốn phía, cuối cùng phác họa ra một hình vẽ đậm mùi thần thánh.

“Đây là...”

Ngụy lão kinh ngạc nói: “Thức tỉnh sao?”

Rất nhiều mãnh thú trông như bình thường, nhưng trong cơ thể có lẽ cất giấu năng lượng lớn mạnh nào đó, một khi đạt tới yêu cầu hoặc bị ngoại lực quấy nhiễu, thông thường sẽ thức tỉnh.

Thổ nhưỡng có thể thúc đẩy thần tốc dược liệu, đương nhiên cực kỳ thích hợp làm xúc tác cho phương diện này!

“Thức tỉnh?”

Quân Thường Tiếu trở nên có chút mong chờ.

Tiểu tử kia là mãnh thú hệ thổ, nhờ vào đất để thức tỉnh, khẳng định đối với sự thâu tóm thổ hệ sẽ càng thêm dũng mãnh, sau này dùng để khai khẩn kiến tạo tất nhiên cũng là lô hỏa thuần thanh!

“Xoẹt!”

Lợn rừng Bội Kỳ đột nhiên mở to mắt, đôi mắt vốn dĩ buồn bã dần dần trở nên sắc bén, phối hợp với khí tức do hoa văn tỏa ra, làm cho người ta có một loại cảm giác thần thánh bất khả xâm phạm!

“Hừ!”

Tiểu tử kia đứng lên, ngửa đầu gầm nhẹ một tiếng.

Những hạt bụi rất nhỏ rơi lên mặt đất, dưới sự quấy nhiễu của âm thanh, đầu tiên là dao động rất nhỏ, sau đó đều dần bốc lên giữa không trung.

Một đám cát bụi tụ lại quanh người lợn rừng Bội Kỳ, giống như mây mù, lại giống như phủ thêm chiến phục vương giả.

“Tông chủ!”

Ngụy lão kinh ngạc nói: “Bội Kỳ có thể thật sự thức tỉnh rồi!”

Khóe miệng Quân Thường Tiếu cong lên thành nụ cười.

“Đói quá... đói quá...”

Một âm thanh hơi khàn phát ra từ trong miệng của lợn rừng Bội Kỳ, sau đó nó mới bước chân ra khỏi mảnh đất đang nằm, dán cằm lên trên mặt đất, đột nhiên mở to miệng ra, nuốt sạch một khối thổ nhưỡng.

Quân Thường Tiếu và Ngụy lão trợn tròn hai mắt.

Tiểu tử kia có thể nói chuyện, bọn họ có thể hiểu được, nhưng đói đến ăn đất, chuyện này có chút không thể tưởng tượng nổi a!

“Còn đói...”

Lợn rừng Bội Kỳ lại mở to mồm ra gặm đất.

Sau một hồi ra sức, thổ nhưỡng xung quanh đã bị nó ăn thành một cái hố sâu nhỏ, bụng cũng trở nên tròn xoe, hoa văn hiện lên trên người cũng phát ra ánh sáng rực rỡ.

Khóe miệng Ngụy lão hơi co rút, nói: “Bội Kỳ sẽ không phải là Thôn Thổ Thánh Thú chứ?”

“Thôn Thổ Thánh Thú?”

Quân Thường Tiếu bỗng nhiên nhớ tới, Hề Tịnh Tuyền từng nói rằng, Nam Hoang Châu có một con Thôn Thổ Thánh Thú, sống dựa vào hấp thu thuộc tính đất trời, sau bị một gã cường giả chém giết, máu tươi nóng hổi rơi mấy vạn dặm, khiến cho khắp nơi không còn một ngọn cỏ.

Ở Tinh Vẫn đại lục, loài thú có thể lấy tên chữ thánh, đúng là có thể so sánh với cấp bậc võ thánh!

“Tiểu tử này trâu bò như vậy sao?”

Hồi tưởng lại năm đó vô tình bắt được nó ở Tử Vong cốc, tiểu tử kia toàn thân núng nính thịt chạy tới, Quân Thường Tiếu thật khó mà tin tưởng, thú khế ước đầu tiên của mình lại là thánh thú có thể so sánh với võ thánh.

“Nấc!”

Lợn rừng Bội Kỳ ăn no, lại nằm trở về vùng đất kia.

Cát bụi xung quanh còn đang chậm rãi hội tụ, trạng thái mây mù ban đầu cũng trở nên đáng kể, đã bao phủ nó trong đó hoàn toàn, tạo thành một vùng đất lớn.

Ngụy lão suy đoán nói: “Hẳn là muốn tiến hóa!”

“Bao lâu?”

“Không thể biết được.”

“...”

Quân Thường Tiếu không nói, ngồi chờ ở đình nhỏ bên cạnh, chờ một lần đã qua ba ngày, lợn rừng Bội Kỳ vẫn luôn được bao bọc trong đất.

“Tông chủ.”

Ngụy lão nói: “Thú loại thức tỉnh có thể cần thời gian, không cần thiết phải ngồi ở đây chờ.”

“Nó là thú khế ước của bổn tọa, hiện giờ nếu thức tỉnh tiến hóa, thân là chủ nhân đương nhiên phải bảo hộ một tấc cũng không rời.” Vẻ mặt Quân Thường Tiếu cứng lại, nói.

Những lời này xuyên qua tầng tầng bụi đất, truyền tới trong tai lợn rừng Bội Kỳ đang ngủ say, bên khóe mắt nhắm chặt chảy ra hai giọt nước mắt.

“Tiểu tử kia, con phải nhớ cho kỹ. Bổn tọa tương lai là muốn trở thành nam nhân mạnh nhất trong đất trời, con thân là thú khế ước của ta, đương nhiên cũng phải có bản lĩnh mà người khác không có. Nhanh chóng trở nên mạnh mẽ đi, theo chủ nhân đánh lên chín tầng mây, đánh đến chốn xa xăm, để lại truyền thuyết bất hủ!”

Sau khi trải qua một đợt hồi sức sát chỉ có khi nhiệt huyết mãn phân, một luồng sức mạnh không thể giải thích được đột nhiên bùng nổ, chỉ trong nháy mắt đã lan truyền khắp toàn thân lợn rừng Bối Kỳ.

“Trở nên mạnh mẽ…”

“Ta phải trở nên mạnh mẽ hơn!”

“Hừ hừ hừ..”

Khối đất màu vàng đứng ở giữa dược điền đột nhiên phát ra hơi thở ồ ồ hùng hồn, lan dần ra mọi hướng xung quanh.

Biến cố bất thình lình, khiến cho Ngụy lão kinh ngạc nói: “Thức tỉnh rồi?”

Quân Thường Tiếu đứng quay lưng lại, tóc đen nhảy múa dưới làn khí dữ dội, trên mặt hiện ra nụ cười.

Bội Kỳ.

Trở nên cường đại đi.

Như vậy mới xứng với chủ nhân anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng a!

“Buồn nôn!”

Hệ thống chịu không nổi.

Khối đất màu vàng đột nhiên bộc phát ra năng lượng cường thế, cho đến liên tục một ngày một đêm sau mới bắt đầu thu lại, sinh ra những vết rạn rất nhỏ.

“Tách tách tách!”

Vết rạn không ngừng kéo dài ra phía ngoài, tựa như vỏ trứng bị vỡ, từng luồng ánh sáng màu nâu đất bắn ra qua khe hở, phát ra khí tức nặng nề chỉ có thể được tìm thấy trong thuộc tính hệ thổ.

“Bùm!”

Đột nhiên, khối đất màu vàng nổ mạnh!

Từng mảnh bùn đất bay loạn ra xung quanh, cuối cùng tiếp xúc với mặt đất, hóa thành một đống cát bụi.

“Vù vù!”

Cuồng phong gào thét, sóng khí ngập trời!

“Ầm!”

Chi trước to lớn bước ra khỏi khí lãng, sau đó đã thấy một con mãnh thú cao ước chừng hai ba trượng, toàn thân màu nâu đất, đang đứng giữa dược điền.

Hình thể con thú này tương tự như hổ, toàn thân có bộ lông thật dày, về phần đầu thì lại càng giống sói, chỗ đỉnh đầu có một phần gồ sắc bén đâm lên, tựa như dùng đất cứng cấu tạo mà thành.

Một từ thôi, đẹp trai!

“Hừ!”

Lúc nó hô hấp, sóng khí lại hiện lên.

Trên dưới toàn thân con thú này đều phát ra thổ khí nồng nặc.

Thổ này là thổ trong thuộc tính thổ, không phải là thổ trong quê mùa cục mịch.

“Chủ nhân.”

Nó ngẩng đầu ưỡn ngực nói: “Con muốn theo ngài đánh lên chín tầng mây, đánh đến chốn xa xăm, để lại truyền thuyết bất hủ!”

Đúng vậy.

Đây chính là Bội Kỳ!

Nó đã thay đổi hình dạng, thoát khỏi vẻ ngoài của một con lợn, nó đã trở thành một con thú có giá trị nhan sắc, có uy thế... Không, dựa vào khí tức nó phát ra, dường như đã kiêu ngạo đến mức có thể so với linh thú của võ hoàng!

Quân Thường Tiếu đứng trong đình nhỏ nói: “Theo bổn tọa đánh lên chín tầng mây, đánh đến chốn xa xăm, cũng không phải là lời nói ngoài miệng, phải có bản lĩnh thực sự mới được.”

“Hiểu rồi.”

Bội Kỳ xoay người sang chỗ khác, sau đó đặt cằm lên mặt đất, đột nhiên bật dậy đứng lên, nơi nó đi qua, lập tức hiện ra hàng loạt hố lõm.

Thông qua quay chậm, chúng ta có thể phát hiện ra, tần suất miệng mở ra khép lại của con thú này cực nhanh, sau đó ăn toàn bộ bùn đất vào trong bụng.

Nếu Lý Thanh Dương nhìn thấy, chắc chắn sẽ mừng rỡ như điên.

Bởi vì cái này mà dùng để đào nền móng, tất nhiên sẽ nâng cao hiệu suất thi công rất nhiều!

“Tốc độ đào hố tuy rằng nhanh hơn so với trước kia, nhưng cũng không có gì đặc biệt.” Quân Thường Tiếu lắc đầu nói.

“Chủ nhân.”

Bội Kỳ đứng ở xa xa, ngạo nghễ nói: “Năng lực của con không phải là đào hố, mà là...”

“Soạt!”

Nó mở to miệng ra, ào ào phun ra một đống bùn đất, sau đó ấp lại cái hố đã đào, nói: “Bùn đất đã ăn vào, sẽ biến thành linh thổ!”

“Linh thổ?” Quân Thường Tiếu ngạc nhiên.

Ngụy lão vội vàng đi qua, cầm lên bùn đất vừa được thêm vào trong hố, mừng rỡ nói: “Trong thổ nhưỡng ẩn chứa linh khí, nếu đem đi gieo trồng, nhất định có thể làm tăng mạnh chu kỳ trưởng thành và hiệu quả của dược liệu!”

“Lợi hại như vậy?”

Quân Thường Tiếu đi tới, vươn tay nhặt một nắm đất lên, linh niệm dày đặc, phát hiện mỗi một hạt cát, đều có linh năng mỏng manh bao phủ, chỉ nhìn một cách đơn thuần thì không có tác dụng gì, nhưng khi tụ thành một vốc đất, lại vô cùng khả quan!

“Chủ nhân.”

Bội Kỳ ngạo nghễ nói: “Con đã thức tỉnh huyết mạch Thôn thổ thánh thú, có thể dễ dàng biến đổi thổ nhưỡng.”

“Phải thế.”

“Nhưng có điều đây là bình thường nhất rồi.”

“Năng lực chân chính của con là nằm ở chiến đấu, là phòng ngự mạnh mẽ dành cho chủ nhân, nếu không tin, có thể đánh một quyền thử xem!”

“Phải không?”

Quân Thường Tiếu bước một bước tiến lên, tay phải đột nhiên duỗi ra.

“Bùm.”

Bội Kỳ phải tiếp nhận một lực cường hãn như vậy, tròng mắt đột nhiên lồi ra, ngay lập tức từ chỗ đó bay ra xa trăm trượng, cuối cùng mở mí mắt, miệng sùi bọt mép, run rẩy té trên mặt đất.

“Tôn Bất Không!”

“Cứu giúp! Cứu giúp!”

Trên Y Dược phong, truyền đến tiếng gào thét của Quân tông chủ.


Bình Luận (0)
Comment