Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 996 - Chương 996. Vua Kiến Tạo Cứ Điểm.

Chương 996. Vua kiến tạo cứ điểm.
Phạm đại sư, Quân Thường Tiếu thấy cái tên này có chút quen tai, nhưng trong lúc nhất thời không nhớ ra được.

Lê Lạc Thu nói: "Đại sư Chế Tạo đương thời của Tinh Vẫn đại lục, vũ khí mà lão ta chế tạo ra không chỉ có uy lực phi phàm, mà còn thu được giá trị cực lớn."

"Đại sư Chế Tạo sao?"

Quân Thường Tiếu đột nhiên nhớ tới, trong lúc đang chiến đấu với địch thường xuyên nhìn thấy vũ khí có khắc chữ “Phạm” thì bừng tỉnh đại ngộ, nói: "Hóa ra là lão ta!"

Phạm đại sư nếu như ở hiện trường, khẳng định sẽ siết chặt nắm đấm hung hăng nện lên ngực hắn, dù sao chế tạo vũ khí ra lại bị cái tên này phá hỏng nhiều như vậy, có lúc còn phải hỗ trợ hắn làm màu nữa, thế mà bây giờ mới nhớ ra!

"Ta còn tưởng là Phạm đại sư đã sớm chầu trời từ đời tám hoánh nào rồi, không ngờ rằng lão ta vẫn còn sống." Quân Thường Tiếu nói.

"..." Lê Lạc Thu nói: "Căn cứ vào những gì ta điều tra được, thì hơn hai mươi năm trước, Đông Hải Ngư châu từng phái người tới, mời Phạm đại sư đi."

"Đã mời đi rồi à?"

Quân Thường Tiếu khó hiểu nói: "Vậy lão ta còn cầu cứu để làm gì?"

Chính lão ta đi theo người ta rồi, kết quả lại dùng bình Phiêu Lưu xin trợ giúp, cái này có chút xảo quyệt a.

Lê Lạc Thu nói: "Có lẽ có ẩn tình gì chăng."

Tình báo của Tế Vũ đường đã trải rộng khắp Cửu châu, nhưng không cách nào kéo dài được đến Đông Hải Ngư châu, cho nên sự việc có liên quan đến Phạm đại sư, nàng ta cũng khó có thể biết được.

Ngụy lão nói: "Sự việc của hai mươi năm trước ta cũng đã từng nghe qua, nghe nói Đông Hải Ngư châu phát hiện ra một loại khoáng thạch thần kỳ, vì vậy đã đến đại lục mời đại sư Chế Tạo tới, hi vọng có thể rèn đúc nó trở thành vũ khí."

"Phạm đại sư này là người trầm mê kỹ thuật rèn đúc không thể tự thoát ra được, đến mức độc thân suốt mấy trăm năm vẫn không có ái nhân, biết được tin về khoáng thạch nhất định sẽ liều lĩnh không để ý đến cái gì cả mà lên đường."

Nửa đoạn đầu của lời vừa rồi là lão ta nghe nói vậy, còn nửa đoạn sau thì thuộc về suy đoán của riêng mình.

Quân Thường Tiếu nói: "Ngụy lão, nam nhân trong thiên hạ này, không phải ai cũng đều để ý đến chuyện tình cảm giống như lão đâu."

"Giả dụ thôi mà."

Lê Lạc Thu nói bổ sung: "Tông chủ."

Ngay từ đầu nàng ta vô cùng không thể hiểu nổi, Tông chủ tuổi trẻ tài cao, thực lực cũng rất mạnh, chuyện tình cảm nhất định cũng nên phong phú muôn màu muôn vẻ, kết quả còn thanh tâm quả dục hơn cả hòa thượng nữa, cho đến khi nghe được thôn dân nói lại, hồi còn nhỏ hắn đã từng ngã một cú thì mới bừng tỉnh đại ngộ.

Ngụy lão nói: "Kỹ thuật rèn đúc của Phạm đại sư đã đạt tới đỉnh cao, có lẽ phía Đông Hải Ngư châu lấy khoáng thạch ra làm lý do, cưỡng ép giữ lão ta lại để rèn đúc vũ khí cũng nên?"

"Đã đạt đến đỉnh cao à?"

Quân Thường Tiếu nói: "Bổn tọa không ngờ lão ta lại chế tạo vũ khí giỏi đến thế."

Phạm đại sư mà nghe được những lời khi nãy chắc chắn sẽ hộc máu ba lần, đối với loại người ăn hack trang bị tận răng như ngươi, vũ khí mà ta đúc ra chắc chắn là không mạnh rồi!

"Có nhận được tin tức gì từ những môn phái khác không?" Quân Thường Tiếu hỏi.

"Có nhận được."

Lê Lạc Thu đáp: "Chẳng qua xem ra đến hiện tại, các môn phái lớn đều đang rầu rĩ vì chiến trường, không ai xem xét chuyện đến Đông Hải Ngư châu cứu viện Phạm đại sư cả, mà trái lại, rất nhiều người còn hoài nghi chuyện này, dù sao khoảng cách giữa Đông Hải và đại lục cực kỳ xa xôi, tại sao lại có cái bình nào trôi qua đến tận đây được."

"Cứ xem như quả thực lão ta bị vây khốn, bởi vì nguyên do chiến trường Vị Diện, nào ai còn tâm tư đâu mà đi ra biển cứu một cái tên chỉ hiểu mỗi việc rèn đúc binh khí kia chứ." Quân Thường Tiếu nói.

"Aiz."

Ngụy lão thở dài một tiếng nói: "Nghe nói Phạm đại sư kết giao rất rộng, đều có quan hệ không tệ cùng với các đại tông môn, bây giờ bị nhốt ở Đông Hải, lại không có ai ra tay cứu giúp, quả thực là bi thảm mà."

"Phu thê vốn dĩ cũng giống như chim trong một rừng, đại nạn ập lên đầu còn mỗi con bay một ngả, chớ nói chi đến bằng hữu tự xưng là không tiếc mạng sống." Quân Thường Tiếu đứng lên, nói: "Xử lý sự vụ của Tông môn trước đi, bổn tọa đi ra ngoài một chuyến."

"Đi cứu Phạm đại sư sao?" Ngụy lão hỏi.

"Không phải."

Quân Thường Tiếu đáp: "Đi đến chiến trường Vị Diện."

Chỉ nghe nói qua về Phạm đại sư, hai bên lại chưa từng gặp nhau trước đó, chắc chắn là không đi cứu rồi.

Huống chi, mình cũng bề bộn nhiều việc, còn phải phát triển cứ điểm ở trong thời gian quy định, vậy thì còn thời gian quái đâu mà đi làm việc thiện tích đức nữa chứ.

"Tông chủ."

Ngụy lão sắc mặt nghiêm túc nói: "Phạm đại sư đối với việc lý giải kỹ thuật rèn đúc tương đối giỏi, nếu như Vạn Cổ tông chúng ta cứu được lão ta, rồi chiêu mộ vào môn hạ, tất nhiên chỉ có trăm đường lợi chứ không hề có một chút thiệt hại nào!"

Lê Lạc Thu nói: "Ta cũng cho rằng như vậy."

Hai người muốn đi cứu Phạm đại sư không phải là vì hành hiệp trượng nghĩa, mà là bởi vì lão ta có tay nghề rèn đúc cực cao, Tông môn từ lúc phát triển đến nay, còn khuyết thiếu nhân tài về phương diện kỹ thuật rèn đúc.

Quân Thường Tiếu cân nhắc sơ qua, nói: "Cứu thì có thể cứu, thế nhưng phải chắc chắn được tin tức này có thật hay không trước đã."

"Chỉ cần xác nhận chữ viết có phải đúng là từ chính tay của Phạm đại sư viết ra hay không, vậy thì có thể chứng minh được rồi." Lê Lạc Thu nói.

"Chuyện này giao cho ngươi." Quân Thường Tiếu nói: "Bổn tọa đi chiến trường Vị Diện trước đã."

Vừa dứt lời thì quay người rời đi.

"Ngụy lão."

Lê Lạc Thu nói: "Phạm đại sư chính là đại sư có tài nghệ rèn đúc thượng thừa nhất từ cổ chí kim cho đến nay, Tông chủ vì sao xem chừng rất không để ý đến chuyện này."

Ngụy lão nói: "Có khả năng vẫn còn nghi vấn đối với thư cầu cứu."

Tâm tình của Quân Thường Tiếu không tỏ ra tích cực là bởi vì trong hệ thống có Chế Tạo các, muốn luyện chế bất cứ trang bị nào, chỉ cần có phương pháp phối hợp và khoáng thạch là được, không cần đến đại sư Chế Tạo gì cả.

Nếu như hiện tại thông báo một cái nhiệm vụ Chi Nhánh giải cứu Phạm đại sư thì còn phải xem tâm tình của hắn có lên hay là không đã!

Chiến trường Vị Diện.

Quân Thường Tiếu cầm Tham Bảo khí, tiếp tục lục lọi tìm kiếm khắp nơi, những điểm sáng hiển thị bên trên cũng bởi vì sự tìm kiếm không ngừng mà ngày càng ít đi.

Loại Cơ Duyên có năng lượng lớn mà Thượng giới lưu lại như thế này, bình thường xuống đây mấy năm cũng chưa chắc sẽ phát hiện ra được một cái, vậy mà sau khi hắn đến, trung bình một ngày lại tìm được dăm ba cái, việc này ai mà chịu cho nổi chứ!

"Tông chủ."

Lý Thanh Dương nói: "Cứ điểm hiện tại đã có thể so với kích thước của ba thành trấn, rất nhiều nơi vẫn còn trống, có cần kiến tạo thêm không?"

"Ngày mai gọi Bội Kỳ tới, có nó hỗ trợ hẳn là sẽ rất nhanh thôi." Quân Thường Tiếu đáp.

Thật ra thì hắn cũng không muốn tiếp tục tiến hành kiến tạo cứ điểm, dù sao có quy mô như hiện tại là đủ rồi, khả năng mà nhiệm vụ Sử Thi nói là đạt đến thành trì, nhưng không có ghi chú rõ là diện tích cần đạt tới bao nhiêu, hay là phải có dáng vẻ của một tòa thành.

Vì bảo đảm sau nửa năm có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ không bị kẹt cảnh giới, Quân Thường Tiếu chỉ có thể đi theo con đường hoàn hảo nhất, không chỉ có mở đủ diện tích, mà còn phải kiến tạo quy mô nữa.

Cái công trình này có chút lớn, có điều cũng may mắn thay Bội Kỳ đã tiến hóa thành công, thực lực đạt tới trình độ tiêu chuẩn, đối với thuộc tính của hệ Thổ cũng nắm vững trong lòng bàn tay, biến hóa khôn lường, sử dụng để kiến tạo sẽ chỉ càng nhanh hơn.

Ngày hôm sau.

Bội Kỳ nhờ Truyền Tống Môn tiến vào cứ điểm, tứ chi đạp trên mặt đất, ánh mắt lập tức trở nên vô cùng nóng bỏng.

Là Linh thú hệ Thổ, nó có thể nhận ra được, mỗi một hạt cát, hạt bụi ở dưới chân ẩn chứa thuộc tính hệ Thổ thậm chí còn mạnh hơn cả Tinh Vẫn đại lục, lúc này mà ăn một miếng, khẳng định sẽ không tồi đâu!

Đặc tính của Thôn Thổ Thánh thú chính là ở chỗ có thể hấp thu được thuộc tính đất trời từ trong thổ nhưỡng, đầu tiên có thể sử dụng cho việc cường hóa, thứ hai là có thể sử dụng để tự tăng sức mạnh của bản thân.

Sau khi Bội Kỳ tiến hóa, mỗi ngày đều bận đến tối tăm mặt mũi ở dược điền, mặc dù có chút kham khổ bí bách, nhưng sau khi hấp thu, qua mỗi lần nuốt vào nhả ra, thực lực tăng lên vẫn là vô cùng rõ rệt.

Về điểm này.

Tiểu Long Long và Tiểu Ma Tiên đều không thể sánh bằng.

Bởi vậy mới nói, hiện tại Bội Kỳ tuy rằng yếu ớt, nhưng có năng lực nuốt đất, chỉ cần có điều kiện tốt, thực lực tăng lên cũng không hề chậm một chút nào.

"Gràoo!"

Trên bãi đất trống của cứ điểm, Bội Kỳ ngẩng đầu rống lên một tiếng.

Bùn đất ở quanh thân bắt đầu nhè nhẹ cuốn lên, sau đó nhanh chóng chìm xuống, tạo thành nền móng giăng ở khắp nơi.

Đám người Lý Thanh Dương kinh ngạc đến cả người ngây như phỗng.

Tiểu tử này có bản lĩnh mỗi một lần cổ họng rống lên một cái là có thể trong nháy mắt chế tạo ra một nền móng, khẳng định chính là vua kiến tạo trời sinh!


Bình Luận (0)
Comment