Vạn Cổ Thần Đế ( Bản Dịch Vip - Update 2024)

Chương 2413 - Chương 2433: Cầu Đá

Chương 2433: Cầu Đá Chương 2433: Cầu Đá
Phốc... thân thể của Tử Thần Ky Sĩ như dưa hấu nghiền nát, nổ tung ra.

Trương Nhược Trần nhanh chóng phóng tới cuối hầm băng, cũng không Lau tắm, phía dưới xuất hiện một cây cầu đá rộng trăm trượng, kéo dài qua toàn bộ hầm băng, treo ở giữa không trung, chỉ có bộ phận thân cầu hiển tộ ra, càng nhiều bộ phận thì bị ngũ thải hà quang bao phủ, căn bản nhìn không thấy.

Ở mặt ngoài đại tục đóng băng, đường kính hầm băng chỉ có trăm dặm, nhưng càng xuống dưới, hầm băng trở nên càng tóớn. Nói cách khác, cầu đá ngang dọc ở giữa không trung, đã vượt xa trăm dặm, chỉ tưởng tượng thôi cũng làm cho người cảm thấy rung động. Ở Âm Nhãn, tu kiến một cầu đá khí thế hào hùng như vậy, coi như là Thánh Giả cũng làm không được.

Trương Nhược Trần rơi xuống đầu cầu, lập tức có một cỗ khí tức cổ xưa đập vào mặt. Loại cảm giác này cực kỳ cổ quái, làm cho người sinh ra ảo giác, giống như thoáng cái về tới Viễn Cổ.

Trên cầu điêu khắc mỗi một đường vân, đều tràn ngập lực lượng thần thánh kỳ diệu, chỉ cần chăm chỉ thể ngộ, rất có thể ngộ ra một loại công pháp Vương cấp.

Tuy ở trong hầm băng, nhưng Trương Nhược Trần tại cảm giác thiên địa mênh mông, giống như đứng ở trong vũ trụ. Loại cảm giác này cũng không có bảo trì bao tâu, Trương Nhược Trần tại cảm thấy thiên địa cực kỳ nhỏ hẹp, giống như bị nhốt ở trong hạt cát bụi, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Giờ phút này, sinh tinh Thánh cảnh của Bất Tử Huyết Tộc, Tô Long Sơn, Cửu Lê Cung, toàn bộ đều đứng ở trên cầu đá.

Ánh mắt của bọn hắn cưồng nhiệt, toàn tực vận chuyển công pháp, hấp thu khí thể năm màu trên cầu. - Cái đó là... Hỗn Độn Chi Khí, ở đây thậm chí có Hỗn Độn Chi Khí.

Trương Nhược Trần xuất hiện, phá vỡ yên lặng trên cầu đá.

Thôn Thiên Ma Long dùng thân hình nhân loại, đứng ở trên cầu đá, cả người hắn có trên trăm long ảnh đang phi hành, không ngừng cuốn Hỗn Độn Chi Khí vào trong cơ thể. Hắn mở mắt, âm thanh lạnh lùng nói:

- Trương Nhược Trần, ngươi lẻ loi một mình xâm nhập nơi đây, là tới muốn chết sao?

Trên cầu đá, sinh linh Thánh cảnh khác cũng tản mát ra sát khí lạnh như băng.
Thôn Thiên Ma Long dữ tợn cười nói:

- Ngươi đến chậm, các nàng đã chết!

- Nếu các nàng chết rồi, tất cả mọi người các ngươi cũng sẽ chôn cùng.

Trương Nhược Trần lạnh như băng nói, từ trong cơ thể hắn tràn ra sát khí, cũng hình thành hư ảnh thiên quân vạn mã, cùng sát khí trên cầu va chạm, phát ra thanh âm ầm ầm.
Trương Nhược Trần âm thầm cả kinh, trong nội tâm sinh ra ý niệm cổ quái, chẳng lẽ ngũ thải hà quang từ trong hầm băng dật tràn ra, là Hỗn Độn Chi Khí và Cực Âm Thiên Long Khí?

Cả hai đều là vật báu vô giá.

Cầu đá, tựa hồ là một địa phương đặc thù, trên mặt cầu chỉ có Hỗn Độn Chi Khí, không có Cực Âm Thiên Long Khí, bất luận sinh linh nào tới đây đều có thể hấp thu.

Dù chỉ hấp thu một tia Hỗn Độn Chi Khí, đối với Hậu Thiên sinh linh mà nói, cũng cùng vô số chỗ tốt. Coi như là Thái Cổ di chủng như Thôn Thiên Ma Long và Bạch Lê Thái Tử, ở trong trứng hấp thu qua Hỗn Độn Chi Khí, cũng tuyệt đối sẽ không chú ý hấp thu nhiều một ít.
Sát khí thật quá nồng, ngưng tụ đám mây màu đỏ như máu, ở trong mây, có thể chứng kiến hư ảnh thiên quân vạn mã, ngàn vạn đao kiếm.

Loại sát khí thực chất hóa kia, đủ để dọa lùi sinh linh Thánh cảnh.

Trương Nhược Trần không có sợ hãi mảy may, cầm chiến kiếm, từng bước một leo lên cầu đá, đi về phía bọn hắn nói:

- Hoàng Yên Trần và Thanh Mặc ở đâu?
Chư thánh trên cầu đá đều cười lạnh, cảm thấy Trương Nhược Trần quá không biết tự lượng sức mình.

Bằng tu vi của bọn họ, chỉ cần liên thủ đánh ra một kích, dù Trương Nhược Trần có ba đầu sáu tay, cũng sẽ bị nổ nát thành cặn bã.

Tề Sinh lạnh nhạt nói:

- Chúng ta sẽ không chôn cùng các nàng, người chôn cùng, sẽ chỉ là ngươi. Ngươi có thể giết chết hai vị Tử Thần Kỵ Sĩ, ta thật sự bất ngờ, thế nhưng nhân lực cuối cùng có hạn, không cách nào nghịch thiên. Chư thánh ở đây, không phải đám ô hợp, không cần toàn bộ liên thủ, chỉ cần hai ba vị liên thủ, cũng có thể để ngươi chết không có chỗ chôn, dù ngươi vận dụng lực lượng không gian cũng mơ tưởng chạy thoát.
Rất hiển nhiên, Tề Sinh cũng thừa nhận một mình một người, rất có thể không phải đối thủ của Trương Nhược Trần, cần cùng người khác liên thủ, mới có thể giết chết được.

Trên người Huỳnh Hoặc chỉ có một tầng sa mỏng, đường cong ôn nhu, đứng ở trong huyết vụ, da thịt tuyết trắng như ẩn như hiện, lộ ra xinh đẹp và thần bí, làm cho người nhịn không được muốn đi vào huyết vụ, xé nát sa mỏng trên người nàng.

Loại hấp dẫn này, có rất ít nam tử có thể nhịn được.

Đôi mắt nàng nhìn chằm chằm Trương Nhược Trần, cười duyên một tiếng:


- Thôn Thiên Ma Long không có lừa ngươi, vị hôn thê của ngươi đúng là đã chết.

Sau đó Huỳnh Hoặc duỗi ra một ngón tay ngọc, chỉ về phía bên phải.

Trái tim Trương Nhược Trần nhảy dựng, sinh ra dự cảm bất tường, theo ngón tay của Huỳnh Hoặc nhìn qua, quả nhiên trông thấy Hoàng Yên Trần và Thanh Mặc.

Bên phải, cách cầu đá ước chừng 500m, tơ tửng một ngọn băng sơn. Toàn thân Hoàng Yên Trần và Thanh Mặc đều tà máu tươi, thân thể rách tung toé, bị phong ở trong băng sơn, hình ảnh kia thê thảm nói không ra toi để trái tim Trương Nhược Trần giống như biến thành khối băng. Hàn băng năm màu trong hầm băng, còn mạnh hơn Di Khí Thâm Hải gấp mấy lần, một khi bị băng phong, cũng ý nghĩa tử vong.

- Không...

Hàm răng của Trương Nhược Trần muốn cắn nát, không cách nào hình dung phẫn nộ và bi thống trong lòng.

Thời điểm biết Hoàng Yên Trần và Thanh Mặc bị đánh vào hầm băng, hắn cũng đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng chân chính tận mắt nhìn thấy, lại vẫn làm cho người cam tâm đứt từng khúc, không cách nào tiếp nhận chuyện như vậy.

Bình Luận (0)
Comment