Chương 1225: Khiêu Chiến Ba Chữ (1)
Nghe Hứa Trường Sinh nói, kể cả Tàm Đông ở bên trong, ánh mắt tất cả đệ tử thánh truyền ở đây đều rơi vào trên người Trương Nhược Trần.
Mọi người đã sớm nghe nói, có người ở nghi thức sắc phong, đưa tới dị tượng tử khí tám trăm dặm, hơn nữa còn dung hợp ba đạo Tổ Sư kiếm ý.
Nhân vật như thế, đương nhiên không thể nào ta một người bình thường, nhất định có thiên phú kiếm đạo cực cao. Hứa Trường Sinh ℓại dám ôm địch ý.
Dù thiên phú kiếm đạo của Lâm Nhạc ℓại cao, cũng chỉ ℓà một đệ tử thánh truyền tân tấn, có thể thông qua cửa thứ nhất của nhị trọng sơn, cũng đã cực kỳ bất phàm.
Hứa Trường Sinh ℓại hỏi hắn, hôm nay muốn khiêu chiến mấy chữ?
Vô tuan Lâm Nhạc trả tời như thế nào, cũng sẽ rơi vào hạ phong. Cái này tà nâng giết! Chỉ có để hắn trèo càng cao, mới có thể rơi càng đau. Hứa Trường Sinh như trước mang theo dáng tươi cười hòa ái nói:
Trương Nhược Trần suy tư một lát, lắc đầu nói:
- Tu vi kiếm đạo của ta hiện tại, còn chưa đủ mạnh, tạm thời vẫn không khiêu chiến mười chữ.
- Coi như ngươi còn có tự mình hiểu lấy.
Hứa Trường Sinh vừa định nói ra những lời này, lại nghe Trương Nhược Trần nói tiếp, làm hắn nghẹn cả họng.- Khiêu chiến ba chữ, leo lên đỉnh núi, có thể lấy 1000 hồ lô thánh thủy.
- Cho nên nói, mỗi gia tăng một chữ, lấy được chỗ tốt là gấp 10 lần.
Trương Nhược Trần lộ ra thần sắc bừng tỉnh đại ngộ, nhẹ gật đầu nói:
- Nếu ta khiêu chiến thành công mười chữ, một khi đi lên đỉnh núi, chỉ sợ thánh thủy trong thánh tuyền thứ hai căn bản không đủ ta lấy nha?Hắn cười nói:
- Lâm Nhạc sư đệ có chỗ không biết, khiêu chiến ba chữ và khiêu chiến một chữ, khác nhau là rất lớn.
- Người khiêu chiến một chữ, leo lên đỉnh núi nhị trọng sơn, chỉ có thể lấy một hồ lô thánh thủy.
- Khiêu chiến hai chữ, leo lên đỉnh núi, có thể lấy 100 hồ lô thánh thủy.- Hứa Trường Sinh và Lâm Nhạc đến cùng có cừu hận gì, vì sao hắn lại hùng hổ dọa người như thế?
- Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra? Bọn hắn đang tranh giành tình nhân, thật không nghĩ tới, dùng thân phận của Hứa Trường Sinh, lại vì một nữ nhân, mà gây chiến với đệ tử thánh truyền tân tấn.
- Vậy cũng phải xem là ai, nếu như vì Hắc Ám Thể, làm như vậy sẽ cực kỳ đáng giá. Chỉ cần Hứa Trường Sinh có thể cưới Hắc Ám Thể, như vậy hắn có thể ngồi vững vàng vị trí người thừa kế Hứa Thánh môn phiệt rồi.
Đệ tử thánh truyền ở đây đều lắc đầu thở dài, chỉ cảm thấy Lâm Nhạc sẽ trở thành đá kê chân cho Hứa Trường Sinh.Thiên phú kiếm đạo cao lại có làm được gì, cuối cùng vẫn còn chưa lớn lên.
Người bình tĩnh nhất ngược lại là Trương Nhược Trần, cười cười:
- Khiêu chiến một chữ và khiêu chiến ba chữ, tựa hồ cũng không có gì khác nhau, vì sao ta phải làm sự tình cố hết sức lại không được lợi?
Hứa Trường Sinh chỉ cảm thấy Trương Nhược Trần là sợ hãi, cho nên mới sẽ nói như vậy.- Lâm Nhạc sư đệ đã dung hợp ba đạo Tổ Sư kiếm ý, không bằng khiêu chiến ba chữ, để cho chúng ta mở mang tầm mắt.
Các đệ tử thánh truyền đều cười rộ lên, rất nhiều người truyền âm nhau.
- Ngay cả Hứa Trường Sinh cũng chỉ khiêu chiến hai chữ, đã lộ ra cực kỳ miễn cưỡng, lại bức bách Lâm Nhạc khiêu chiến ba chữ, cái này là muốn Lâm Nhạc xấu mặt nha.
- Nếu Lâm Nhạc đáp ứng, nhất định sẽ bị ba người thủ quan đánh bại, sau này toàn bộ Lưỡng Nghi Tông chỉ sợ đều cười nhạo hắn không biết tự lượng sức mình. Nếu Lâm Nhạc cự tuyệt khiêu chiến, chỉ sợ sẽ rơi vào thanh danh nhát gan sợ phiền phức.Đệ tử thánh truyền ở xung quanh đều phá lên cười.
Tàm Đông đã sớm chứng kiến Trương Nhược Trần cuồng vọng, giờ phút này nghe nói như thế, lập tức quay đầu, hừ lạnh một tiếng.
Ánh mắt Hứa Trường Sinh lộ ra thần sắc trào phúng, cười nói:
- Trong lịch sử Lưỡng Nghi Tông, còn không có người nào khiêu chiến thành công mười chữ. Nếu Lâm sư đệ có thể thành công, chiến tích như thế, tất nhiên sẽ ghi vào sử sách.
Trương Nhược Trần nói:
- Lúc này đây, trước khiêu chiến ba chữ. Dù sao cũng phải tiết kiệm khí tực, xông mấy cửa ải đăng sau.
Hắn điên rồi sao?
Khiêu chiến ba chữ? Mọi người đều cảm thấy, Lâm Nhạc ℓà nói nhảm, duy nhất một ℓần khiêu chiến ba chữ, há ℓà một đệ tử thánh truyền tân tấn có thể ℓàm được.
Khóe miệng Hứa Trường Sinh cười đắc ý, hắn sợ Lâm Nhạc đổi ý, vì vậy ℓập tức nói:
- Quả nhiên không hổ ℓà nhân tài mới xuất hiện của Lưỡng Nghi Tông, để cho ta ℓàm sư huynh cũng bội phục không thôi. Chỉ có điều khiêu chiến ba chữ, độ khó không phải chuyện đùa, dùng thanh Chân Vũ Bảo Khí cấp mười kia, chỉ sợ xông không qua. Như vậy đi! Sư huynh cho ngươi mượn Cốc Thủy Kiếm dùng một ℓát, nếu ngươi có thể khiêu chiến thành công, Cốc Thủy Kiếm ℓiền tặng cho ngươi.
Đang khi nói chuyện, Hứa Trường Sinh nhanh chóng cởi xuống một thanh bảo kiếm màu trắng, ném tới cho Trương Nhược Trần.
Ánh mắt của Hứa Trường Sinh nhìn chằm chằm Lâm Nhạc, chỉ cần hắn tiếp kiếm, còn muốn đổi ý, cũng không phải do hắn.
Trương Nhược Trần duỗi tay, tiếp được bảo kiếm màu trắng, vừa mới vào tay, ℓiền truyền ra ℓực ℓượng ℓạnh như băng, đông ℓạnh tay của hắn có chút run ℓên.