Chương 1226: Khiêu Chiến Ba Chữ (2)
Chứng kiến Trương Nhược Trần tiếp kiếm, Hứa Trường Sinh rốt cục thở dài một hơi, nụ cười trên mặt càng thêm thoải mái.
Đệ tử thánh truyền ở xung quanh đều hai mặt nhìn nhau, tắc đầu nở nụ cười.
Hiện tại Hứa Trường Sinh nâng Lâm Nhạc cao như vậy, đợi tí nữa Lâm Nhạc khiêu chiến thất bại, chỉ sợ Hứa Trường Sinh sẽ sử dụng thủ đoạn tiếp sau, tàm cho Lâm Nhạc không có cơ hội xoay người. Huống chi xông Cổ Thần Sơn cũng có nguy hiểm tánh mạng, nếu không biết tự ℓượng sức mình đi khiêu chiến, rất có thể còn chưa kịp nhận thua đã chết mất rồi.
Tất cả mọi người cảm thấy, Hứa Trường Sinh quá âm hiểm, quá ác độc.
Lâm Nhạc cũng quá ngu xuẩn, ℓại thật ngốc đến mức đi khiêu chiến ba chữ, rơi vào trong bẫy của Hứa Trường Sinh, ℓại hoàn toàn không tự biết.
Chuyện như vậy, đệ tử thánh truyền ở đây đã thấy quá nhiều.
- Chân Vũ Bảo Khí cấp mười hai, sử dụng Cốc Thủy Linh Ngọc tuyện thành. Nếu trong kiếm đản sinh ra Kiếm Linh, đủ để trưởng thành một thanh thánh kiếm. Hảo kiếm, thật sự tà một thanh kiếm không tệ.
Trương Nhược Trần vuốt ve Cốc Thủy Kiếm, ngoài miệng không ngừng tán thưởng. Mọi người ở đây đều cho rằng hắn ℓà một nhà quê, bởi vậy nhìn thấy Cốc Thủy Kiếm, mới kích động như thế.
Đương nhiên dù vậy, mọi người cũng không tin Lâm Nhạc có thể khiêu chiến thành công. Dù sao đó là ba chữ, độ khó so với hai chữ, đề cao không biết gấp bao nhiêu lần.
Ba người thủ quan chia làm ba phương hướng công kích qua, dùng chính là một loại trận pháp hợp kích.
Trong đó hai người thủ quan chạy ở trên mặt đất, từ hai phương hướng công kích Trương Nhược Trần. Hai người bọn họ không ngừng vung vẩy kiếm chiêu, kiếm khí lăng lệ ác liệt hóa thành long ảnh, bộc phát ra thanh âm ô ô.
Người thủ quan thứ ba phi hành ở giữa hai người thủ quan, hai tay cầm song kiếm, không ngừng kéo ra Thái Cực Ấn, hình thành một viên cầu kiếm khí đường kính ba trượng.Xoạt!
Chỉ tích tắc, trên thạch bích có ba văn tự rơi xuống, hóa thành ba người thủ quan, công kích về phía Trương Nhược Trần.
Đệ tử thánh truyền ở đây có chút kinh ngạc, vốn bọn hắn còn tưởng rằng, Lâm Nhạc cần thời gian rất lâu mới có thể phân biệt ra ba chữ. Lại không nghĩ rằng Lâm Nhạc lập tức liền xem hiểu ba văn tự, bắt đầu tiến hành khiêu chiến.
Một đệ tử thánh truyền tân tấn, có thể làm được điểm ấy, cũng đã cực kỳ bất phàm.Bảo kiếm màu xanh da trời và Cốc Thủy Kiếm đồng thời rời vỏ bay ra, Trương Nhược Trần đánh ra hai chưởng, kích ở trên chuôi kiếm.
Hai kiếm hóa thành hai đạo quang toa, nhanh chóng bay ra ngoài, bộc phát ra 360 đạo kiếm khí, đánh cho hai người thủ quan dưới đất không ngừng lui về phía sau.
Tốc độ xuất kiếm của hai người thủ quan nhanh như thiểm điện.
Nhưng tốc độ ra chiêu của hai thanh bảo kiếm lại nhanh hơn, khí thế của hai người thủ quan bị trấn áp, làm cho bọn hắn không thể không lui về phía sau.Thời điểm Hứa Trường Sinh khiêu chiến hai chữ, trình độ mỗi một người thủ quan đều là Kiếm Nhất tầng thứ ba.
Hiện tại Trương Nhược Trần khiêu chiến ba chữ, mỗi một người thủ quan trình độ không sai biệt lắm đều tương đương với Kiếm Nhất tầng thứ năm. Nhìn như chỉ kém một chữ, nhưng độ khó trong đó lại một cái trên trời một cái dưới đất.
- Thì ra là thế, khiêu chiến số lượng chữ càng nhiều, cảnh giới kiếm đạo của người thủ quan lại càng cao. Khó trách Hứa Trường Sinh vững tin ta xông không qua như vậy, muốn đánh bại ba người thủ quan, quả nhiên không phải sự tình nhẹ nhõm.
Ở đây chỉ có Trương Nhược Trần bình tĩnh nhất, vẫn đứng tại chỗ, không có lộ ra thần sắc kinh hoảng chút nào.Trên thực tế, thời điểm Trương Nhược Trần vuốt ve Cốc Thủy Kiếm, là dùng chân khí luyện hóa kiếm ý của Hứa Trường Sinh lưu lại ở trong Cốc Thủy Kiếm.
Đợi đến lúc hắn hoàn toàn luyện hóa kiếm ý, mới đi về phía thạch bích, đứng cách mười trượng.
Văn tự trên thạch bích cực kỳ tối nghĩa.
Rất nhiều văn tự càng chưa từng thấy qua, chỉ có thể thông qua kiếm ý cường đại mới có thể phỏng đoán ý nghĩa chân chính.- Nhị Long Hí Châu Kiếm Trận.
Chứng kiến kiếm khí cuồng bạo tràn ra, tất cả đệ tử thánh truyền lập tức thi triển thân pháp, xa xa tránh lui.
Mặc dù tu vi cường đại như Hứa Trường Sinh, Tàm Đông… cũng thoáng có chút biến sắc, dù sao bọn hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy ba chữ hợp kích bạo phát ra uy lực.
Lực lượng khủng bố như thế, tu sĩ Ngư Long cảnh có thể xông qua được sao?Trong nháy mắt, hai người thủ quan phía dưới đồng thời huy kiếm chém về phía Trương Nhược Trần.
Đúng lúc này, một màn để tất cả đệ tử thánh truyền ở đây khiếp sợ xuất hiện.
- Hưu!
- Hưu!
Phía trên, cánh tay của người thủ quan thứ ba chuyển động rất nhanh, hình thành một vòng xoáy kiếm khí.
Một thanh cự kiếm dài 7m từ trung tâm vòng xoáy đâm ra, hóa thành cột sáng chói mắt, đánh về phía mi tâm của Trương Nhược Trần.
- Phái
Hai ngón tay của Trương Nhược Trần niết tại, hóa thành một đạo kiếm quyết kích tên. Đầu ngón tay cùng mũi kiếm va chạm, ℓập tức vang ℓên tiếng nổ thật ℓớn, cự kiếm nứt vỡ, hóa thành một đoàn kiếm khí hỗn ℓoạn tuôn ngược trở về, đánh cho ba người thủ quan ℓui về phía sau hơn mười trượng.
- Làm sao có thể?
Thấy một màn như vậy, tròng mắt của Hứa Trường Sinh cơ hồ rơi ra, mặt mũi tràn đầy gân xanh.
Đệ tử thánh truyền khác cũng trợn mắt há hốc mồm, bọn hắn cả kinh không hiểu, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn ở vào trạng thái hít thở không thông.
Tàm Đông và Tần Vũ Phàm đều hít một hơi khí ℓạnh, cơ hồ đồng thời nói:
- Kiếm Nhất tầng thứ bảy.
Tề Phi Vũ đứng ở dưới vách đá, từ trong sương mù màu trắng đi ra, hiển ℓộ dung nhan ưu nhã tuyệt sắc, đôi mắt xinh đẹp tản mát ra ánh sáng, chăm chú vào trên người Trương Nhược Trần, hiển nhiên cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.