Vận Đào Hoa - Vân Thuỷ Mê Tung

Chương 16

Sau khi Chu Ý Văn và Đỗ Cảnh Trừng vào cửa, vẫn còn đang đứng ngây ngốc ở chỗ huyền quan, tay chân luống cuống không biết để đâu.

 

“Mọi người đừng để ý đến anh ấy.” Ôn Dữu đón bọn họ vào, đi thẳng qua chỗ Vân Thâm, rẽ vào phòng ăn.

 

Chuyện đã đến nước này, Ôn Dữu vốn định đối xử với Vân Thâm khách sáo một chút, trước mặt người ngoài duy trì mối quan hệ xã giao của hai người thuê nhà, xem ra là không làm được nữa rồi.

 

Cứ vậy đi, thuận theo tự nhiên thôi.

 

Chu Ý Văn bọn họ nghĩ thế nào, cô cũng không quản được.

 

Đi ngang qua trước mặt ông chủ, Đỗ Cảnh Trừng cung kính chào hỏi. Vân Thâm chỉ khẽ nhướng mí mắt, không nói gì.

 

Bên ngoài, tiếng mưa gió càng thêm kịch liệt, mang theo khí thế mạnh mẽ.

 

Ôn Dữu từ phòng ăn đi ra, một lát sau lại vòng trở về, nói với Chu Ý Văn: “Bếp điện từ và nồi đều ở trong bếp, hai người tự xử lý một chút được không? Tớ phải ra ban công dọn đồ.”

 

Chu Ý Văn: “Tớ đâu phải lần đầu tiên đến nhà cậu. Cậu đi đi.” Một lát sau, Ôn Dữu đi qua phòng khách.

Trên ghế sofa, Vân Thâm ngồi tùy ý, thấy cô đi qua, ánh mắt cũng không hề dao động.

 

Ôn Dữu cũng coi anh như không khí, mắt nhìn thẳng.

 

Đi ra ban công, đã có không ít bụi mưa bay vào, làm ướt mặt đất.

 

Ôn Dữu gắng sức gập lại chiếc ghế nằm, đúng lúc này, trên đỉnh đầu bỗng nhiên đổ xuống một bóng đen.

 

“Để đó.” Vân Thâm dừng lại bên cạnh Ôn Dữu, nói không chút cảm xúc. Ôn Dữu không từ chối, ngoan ngoãn buông ghế, đứng thẳng người.

Vân Thâm nhàn nhạt liếc nhìn cô.

 

Bộ đồ ở nhà ngắn tay màu vàng nhạt, lộ ra cánh tay và chân nhỏ nhắn trắng nõn, mới gập vài cái ghế, trên cánh tay đã hằn lên một vệt đỏ rõ ràng.

 

Ôn Dữu lùi lại một bước, liền thấy anh cong lưng, nhẹ nhàng gập chiếc ghế nằm còn lại, một tay xách một chiếc, mang vào trong nhà.

 

Rất nhanh quay trở lại, Vân Thâm đi thẳng đến chậu hoa trông nặng nề nhất.

 

Ôn Dữu đi theo, muốn giúp một tay.

 

Có những hạt mưa bụi nhỏ rơi xuống lông mi cô, dưới ánh đèn phòng khách, lấp lánh ánh sáng trong trẻo.

 

Vân Thâm liếc cô một cái, không để cô động tay, vẫn bê chậu hoa lên, vững vàng chuyển vào phòng khách.

 

Qua lại mấy lần, rất nhanh, chỉ còn lại cây quy bối trúc cuối cùng.

 

Khi Vân Thâm cúi người, nghe thấy Ôn Dữu khẽ nói: “Đàn anh vất vả rồi.”

 

Chậu hoa này không nặng, Vân Thâm bê lên cũng không trực tiếp đi luôn, mà là dừng lại một chút, thản nhiên nhắc tới chuyện Ôn Dữu vừa nói: “Nghe nói, việc nhà đều là một mình em làm?”

 

Ôn Dữu:……

 

Cô nghẹn họng, vụ này thật sự không cãi lại được anh, cô trực tiếp bỏ qua, nhắc tới chuyện khác: “Đàn anh, lát nữa cùng nhau ăn lẩu, anh đừng có nói mấy lời khịa em đấy.”

 

Vân Thâm: “Không phải tôi vẫn luôn nói chuyện bình thường với em sao?”

 

“Rõ ràng là anh đang móc mỉa em.” Ôn Dữu không quen thói này của anh, giọng điệu có chút cứng rắn, “Em khuyên anh an phận một chút, đừng có gây chuyện nữa.”

 

Vân Thâm sửng sốt, rõ ràng cảm giác được cô ở trước mặt anh, càng ngày càng to gan.

 

Anh nhìn Ôn Dữu, không thèm để ý nói: “Sao thế, nay trở nên hung dữ vậy?”

 

“Em vốn dĩ đã hung dữ như vậy.” Ôn Dữu nhìn thẳng vào anh, “Đàn anh sợ sao?”

 

“Sợ?” Vân Thâm cười nhạo, ngông cuồng hết sức, “Chữ sợ viết thế nào, tôi không biết.”

 

Ôn Dữu gật gật đầu, khẽ mỉm cười, nói: “Bộ tâm đứng, bên phải là chữ bạch.”

 

Vân Thâm: “…”

 

Ôn Dữu: “Giờ biết viết thế nào chưa?” Vân Thâm: “…”

Rời khỏi ban công, Ôn Dữu cảm thấy sảng khoái tinh thần, bước nhanh đến phòng ăn.

 

Ánh mắt liếc về phía trước, cô đột nhiên phanh gấp.

 

Xuyên qua cánh cửa kéo nửa mở, cô nhìn thấy Chu Ý Văn đứng ở bồn rửa trong bếp, cắn một quả dâu tây vừa rửa sạch, miệng đối miệng đút cho Đỗ Cảnh Trừng.

 

Tiểu Đỗ ở nhà ông chủ rõ ràng không được tự nhiên, ngượng ngùng ngậm lấy quả dâu tây, theo bản năng quay đầu nhìn về phía cửa, đối diện với ánh mắt ngơ ngác của Ôn Dữu.

 

Một giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị vang lên trên đỉnh đầu Ôn Dữu: “Đứng ngây ra đây làm gì…”

 

Ôn Dữu xoay người, ánh mắt dừng ở trên bàn cơm, bình tĩnh nói: “Em đang xem tối nay có món gì.”

 

Dứt lời, hơi thở của người bên cạnh lại không hề rời đi. Ngược lại còn đến gần hơn một chút.

Vân Thâm hơi cúi đầu, trầm giọng hỏi Ôn Dữu: “Hai người họ là một đôi?”

 

Ôn Dữu:……

 

Đại ca, anh sẽ không phải bây giờ mới nhận ra đấy chứ?

 

Ôn Dữu ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt anh, cười nhạt nói: “Anh tinh mắt thật đấy, em còn chưa nhìn ra cơ.”

 

Vân Thâm nghe ra cô đang nói móc.

 

Anh lạnh lùng cong môi, giọng điệu không mang theo chút tình người nào: “Ở trong bếp nhà người khác hôn môi, nghĩ gì không biết.”

 

Anh nói chuyện thẳng thắn, Ôn Dữu nghe xong, khẽ nhéo vành tai, nói: “Liên quan gì đến anh chứ”

 

Hai người ở rất gần nhau, Vân Thâm vừa rồi ghé sát tai cô nói chuyện, còn chưa hoàn toàn đứng thẳng.

 

Liền thấy cô gái ngẩng mặt nhìn anh, chóp mũi xinh xắn cơ hồ có thể chạm đến cằm anh, đôi môi hình dáng đầy đặn, màu sắc đỏ tươi, giống như quả anh đào vừa vớt ra từ trong nước, khiến người ta nhìn một cái, liền muốn ăn.

 

Người đàn ông bất động thanh sắc dời đi tầm mắt, nhàn nhạt nói: “Tôi đói bụng, muốn ăn cơm sớm một chút.”

 

Lời tuy nói như vậy, nhưng đến lúc ăn cơm, anh ngồi xuống chưa đến nửa tiếng, liền bởi vì công việc mà rời đi, vào thư phòng gọi điện thoại.

 

Đầu dây bên kia là thư ký của anh, Dương Triết, đang báo cáo tiến độ công việc của phòng thí nghiệm thuật toán đối với dự án tương tác 3D.

 

Nửa giờ sau, báo cáo công việc kỹ thuật kết thúc, Dương Triết lại nhắc tới một hạng mục công việc thương mại: “Sếp, số liệu hợp đồng anh bảo tôi sửa sang lại tuần trước tôi đã làm xong rồi, bản giấy khá đầy đủ, tôi mang qua cho anh luôn nhé.”

 

Vân Thâm: “Hôm khác đi.”

 

Dương Triết: “Không phải anh cần gấp sao? Bây giờ gió còn chưa lớn lắm, tôi lái xe qua, chỉ cần hai mươi phút…”

 

Vân Thâm: “Tôi không ở nhà.” Dương Triết: “Vâng.”

Dừng một chút, Dương Triết không nhịn được quan tâm nói: “Tin tức nói tối nay có thể sẽ có mưa to, anh vẫn nên nhanh chóng về nhà đi.”

 

Vân Thâm xoa xoa huyệt thái dương: “Tôi đang ở khu Đông Cảng.”

 

Dương Triết nghe vậy sửng sốt.

 

Chi nhánh Đông Cảng gần đây không có việc gì cần sếp xử lý, huống hồ bão lớn ngày mai sắp đổ bộ, khu Đông Cảng ven biển, là nơi nguy hiểm nhất, anh ta không hiểu lắm tại sao sếp lại chạy đến khu Đông Cảng vào thời điểm mấu chốt này.

 

Có lẽ có việc khác.

 

Dương Triết đương nhiên sẽ không hỏi nhiều, cuộc điện thoại cứ như vậy kết thúc.

 

Vân Thâm trở lại phòng ăn, Đỗ Cảnh Trừng thấy anh trở về, vội vàng điều chỉnh lửa bếp điện từ lớn hơn, hỏi Vân Thâm muốn ăn gì.

 

Trên bàn còn rất nhiều đồ ăn, Vân Thâm thả vài lát cá, không cần Đỗ Cảnh Trừng giúp đỡ.

 

Lúc này, anh nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng hít mũi khe khẽ.

 

Ôn Dữu trong tay nắm chặt khăn giấy, nhìn màn hình phía trước đang chiếu phim, hốc mắt đỏ lên, cố gắng hết sức không để nước mắt rơi xuống.

 

Còn Chu Ý Văn ngồi đối diện, trên mặt đã giàn giụa nước mắt, khóc không thành tiếng.

 

Bởi vì ngày mai là lễ Thất Tịch, các cô gái liền chọn một bộ phim tình cảm để xem.

 

Phim đang chiếu đến đoạn nam chính bị tàn tật sắp ch·ết, chia tay với người phụ nữ mình yêu sâu đậm.

 

Vân Thâm liếc mắt nhìn hình ảnh trong phim, lời chê bai đã đến cổ họng, bị anh mạnh mẽ đè xu.ống, không nói ra để khỏi bị đánh.

 

Ôn Dữu cầm cốc bia trước mặt lên, phát hiện không còn rượu, đành phải buông xuống.

 

Cốc bia của Chu Ý Văn cũng đã cạn từ lâu. Hôm nay bọn họ chỉ mang theo ba vại bia, căn bản không đủ uống.

 

Vân Thâm nhàn nhạt nói: “Muốn uống rượu sao?”

 

Ôn Dữu quay đầu nhìn anh: “Trong nhà làm gì có rượu?”

 

“Hình như năm trước chủ đầu tư khu này có tặng tôi một thùng.” Vân Thâm lười biếng đứng dậy, đi vào phòng bếp, từ một ngăn tủ không thường dùng, lôi ra một thùng rượu.

 

Những người còn lại nhìn chăm chú, chỉ thấy trên thùng in hàng chữ bắt mắt ——

 

Phi Thiên Mao Đài.

 

Tửu lượng Ôn Dữu không tốt, im lặng.

 

Chu Ý Văn có chút hưng phấn: “Tớ muốn nếm thử, cảm ơn đại gia.”

 

Đỗ Cảnh Trừng phụ họa, anh ta chủ yếu là muốn kính sếp mấy ly, rượu trắng so với bia có thành ý hơn.

 

Bọn họ đều dùng cốc rượu bình thường, Ôn Dữu tự biết mình, cầm một cái ly một ngụm ra dùng.

 

Cô không kính ai, tự mình xem phim, lặng lẽ uống ba ly.

 

Mao Đài cay nồng, nhưng khi qua cổ họng lại rất mượt mà, Ôn Dữu cảm thấy mình hẳn là còn có thể uống thêm vài ly nữa, may mà lý trí chiến thắng xúc động, cô không muốn say trước mặt Vân Thâm.

 

Bữa tối này mãi đến khuya mới kết thúc.

 

Chu Ý Văn và Đỗ Cảnh Trừng giúp thu dọn tàn cuộc xong mới rời đi. Sau khi bọn họ đi, trong nhà lập tức yên tĩnh trở lại, Ôn Dữu về phòng tắm rửa, tóc sấy đến nửa khô, hơi men muộn màng xộc lên trán.

 

Cô đỡ lấy cái đầu choáng váng, đi ra khỏi phòng ngủ, muốn đi phòng bếp lấy một chai nước đá uống.

 

Trong phòng bếp đèn sáng, Ôn Dữu đi vào, nhìn thấy bếp đang mở, một nồi nhỏ đặt trên lửa hầm, từ trong đó bay ra hương hoa quế nhàn nhạt.

 

Ôn Dữu còn chưa đến gần, liền nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân.

 

Giọng nói thiếu đòn của ai đó bay tới, mang theo vẻ ác ý quen thuộc: “Ở đâu ra tên trộm này vậy?”

 

Ôn Dữu quay đầu nhìn anh, bỏ qua vẻ mặt đáng ghét kia, hỏi: “Anh, đây là canh giải rượu sao?”

 

Giọng cô mềm mại, ánh mắt cũng dịu dàng, mái tóc dài nửa ướt xõa trên vai, giống như một con vật nhỏ trốn mưa vào bếp.

 

Vân Thâm “Ừ” một tiếng, đi đến trước bếp, tắt lửa.

 

Ôn Dữu đứng ở bên cạnh anh không nhúc nhích, tay trái nắm tay phải, nhỏ giọng nói: “Thơm quá đi.”

 

Vân Thâm liếc cô, nói mỉa mai: “Nếu em cầu xin tôi, tôi sẽ chia cho em một chút.”

 

Ôn Dữu:……

 

Tuy rằng tai anh có vấn đề, nhưng Ôn Dữu cũng đại phát từ bi mà không so đo.

 

Một lát sau, một chén canh ô mai hoa quế trong vắt xuất hiện trước mặt Ôn Dữu.

 

Cô không dùng thìa, hai tay nâng lên uống một ngụm, nước canh chua ngọt ấm áp chảy qua đầu lưỡi, hương hoa thoang thoảng, khiến người ta từ đáy lòng cảm thấy dễ chịu.

 

“Cảm ơn anh.” Ôn Dữu ngồi đối diện người đàn ông ở phía chéo, nói, “Lần đầu tiên em được nếm thử loại canh giải rượu có hương vị này, là do anh tự sáng tạo ra sao?”

 

“Gần như vậy.” Chén canh trước mặt Vân Thâm hầu như không động đến, anh rũ mắt xem điện thoại, thản nhiên nói, “Bỗng nhiên nhớ tới, lần đầu tiên tôi xuống bếp, hình như chính là làm canh giải rượu.”

 

Ôn Dữu nghe vậy, trong đầu tưởng tượng ra hình ảnh mơ hồ.

 

Một cậu bé trai vừa qua một mét, trong đêm khuya tĩnh mịch, tay chân vụng về trèo lên ghế, dựa vào ký ức về quy trình làm canh giải rượu của ba mẹ, bật bếp, nấu nước, cho nguyên liệu, nấu canh, làm ra một chén đồ vật có lẽ rất tệ, cẩn thận bưng đến bên cạnh người ba mẹ đang say bí tỉ.

 

Anh biết, trừ khi bất đắc dĩ, ba mẹ sẽ không say đến như vậy.

 

Bọn họ có thể ở trên bàn tiệc cầu xin người khác cho vay tiền, hoặc là mặc cả giá nhập hàng của quán ăn, tóm lại, đều cố gắng vì gia đình nghèo khó này, để anh và em gái không đến mức thiếu ăn thiếu mặc, màn trời chiếu đất.

 

Mà anh từ một chén canh giải rượu bắt đầu, dần dần, gánh vác hết thảy của gia đình này.

 

Ôn Dữu rút lại suy nghĩ, chậm rãi uống một ngụm canh, tò mò hỏi: “Anh, ước mơ khi còn nhỏ của anh, có phải là làm một đầu bếp không?”

 

Vân Thâm nâng mắt lên, lắc đầu, nhàn nhạt nói: “Đầu bếp không kiếm ra tiền.”

 

Ôn Dữu: “Vậy anh có thích nấu ăn không?” Vân Thâm: “Em hỏi nhiều quá vậy?”

Ôn Dữu tự hỏi tự trả lời: “Không thích thì rất khó làm ngon như vậy nhỉ?”

 

Vân Thâm nhướng mày: “Cái này của tôi gọi là, thiên phú.” Ôn Dữu không trả lời, đem canh giải rượu còn lại uống hết.

 

Đặt chén xuống, cô li.ếm li.ếm môi, cười nói với Vân Thâm: “Anh, thật sự rất ngon.”

 

Vân Thâm liếc nhìn đôi môi ướt át của cô, nói một cách đáng ghét: “Tôi biết.”

 

Kỳ thật khen anh nấu ăn ngon rất ít người.

 

Một là bởi vì món anh nấu chỉ có một vài người từng ăn, hai là bởi vì những người này đã sớm quen thuộc với tay nghề của anh.

 

Cách bàn ăn, cô gái đối diện uống xong canh, đang cầm chiếc thìa sứ nhỏ, rũ mắt, dùng đầu thìa khuấy những cánh hoa quế còn sót lại dưới đáy chén.

 

Mái tóc dài chưa khô hẳn xõa tung xuống, đen nhánh óng ả, tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng, hàng mi dài tinh tế đổ bóng nhạt dưới hốc mắt, ngay cả hình dáng bóng đổ, cũng giống như được bàn tay họa sĩ tỉ mỉ vẽ nên, tinh xảo vô cùng.

 

Không khí yên tĩnh hồi lâu.

 

Cho đến khi mặt bàn truyền đến tiếng “Cốc cốc” hai tiếng.

 

Ôn Dữu ngẩng đầu, liền thấy người đàn ông đối diện nâng ngón tay lên, tư thái lười biếng nhìn cô, nói:

 

“Nếu em khen tôi nấu ngon, vậy tôi liền miễn cưỡng, thu hồi lại một câu nói lúc chạng vạng hôm nay.”

 

Ôn Dữu ngẩn ra: “Câu nào?”

 

Vân Thâm làm bộ suy nghĩ rất lâu, câu kéo sự thèm khát muốn biết câu trả lời của Ôn Dữu.

 

Cuối cùng, anh làm như nhớ ra, nâng mí mắt, chậm rãi nói: “Em có chỗ nào đẹp chứ? Sao tôi lại không nhìn ra…”

 

 

 

“Câu này.”

 

Bình Luận (0)
Comment