Vận Đào Hoa - Vân Thuỷ Mê Tung

Chương 15

Cô gái hai tay mềm mại dán lên cánh tay hắn, làm bộ muốn đẩy anh về phía khu sinh hoạt.

 

Vân Thâm cao hơn Ôn Dữu gần một cái đầu, đứng bên cạnh cô như một bức tường, bất động như núi, làm sao cô có thể đẩy được.

 

Người đàn ông thả lỏng bả vai, thuận thế tránh tay Ôn Dữu ra, thật không có chút tình người nào nói: “Đừng động tay động chân.”

 

Ôn Dữu rũ tay xuống, liền thấy anh lạnh lùng liếc cô, nhếch môi cười lạnh: “Dưới lầu là người nào? Tôi không thể gặp sao?”

 

Ôn Dữu: “Không có, không có…”

 

“Còn bảo tôi nằm mấy tiếng?” Vân Thâm khẽ mỉm cười nói, “Sao, muốn gọi trộm vào, dọn sạch nhà tôi?”

 

Ôn Dữu lắc đầu, nói thật: “Chỉ là hai đồng nghiệp.”

 

Giọng nói của cô ấp a ấp úng, rõ ràng là xã giao đồng nghiệp bình thường, Vân Thâm cũng không cấm cô mang bạn bè về nhà chơi, cô lại tỏ ra rất khó xử.

 

Vân Thâm đánh giá cô một lát, biểu cảm trở nên có chút hoang đường: “Hiểu rồi. Anh trai này không xuất hiện được, đúng không?”

 

“…” Cổ họng Ôn Dữu khô khốc không tên, sợ anh tức giận, cô lập tức thay đổi thái độ, “Anh, em sai rồi, vừa rồi nhất thời kích động, nói sai lời. Kỳ thật chuyện này rất đơn giản, hai đồng nghiệp dưới lầu đều nhận ra anh, khoảng thời gian trước cũng đến đây chơi, nhưng em không nói với họ chủ nhà là anh, em sợ họ lát nữa nhìn thấy anh sẽ bị dọa rồi hiểu lầm chúng ta”

 

“Hiểu lầm gì?” Vân Thâm không quá kiên nhẫn hỏi.

 

Kỳ thật Ôn Dữu giải thích đến đây là đủ rồi, không cần thiết phải nói quá chi tiết.

 

Theo phong cách nói chuyện trước kia của cô, chắc chắn sẽ không trả lời câu hỏi này của Vân Thâm.

 

Nhưng giờ phút này, trong đầu cô như thủy triều nuốt chửng, cô nhẹ nhàng nắm chặt đầu ngón tay, bình tĩnh nhìn anh, nói: “Bởi vì em trước kia vẫn luôn giấu giếm,sợ họ nghĩ nhiều khi họ nhìn thấy anh, có thể sẽ hiểu lầm em và anh có quan hệ không chính đáng gì đó, dù sao, trai đơn gái chiếc, ở chung một phòng, hơn nữa…”

 

Những lời sau đó, cô gần như hao hết dũng khí cả đời, mới giả vờ hờ hững mà nói ra:

 

“Hơn nữa… Em lớn lên xinh đẹp như vậy, ở cùng người khác giới, thật sự là rất nguy hiểm.”

 

……

 

Giọng nói Ôn Dữu vừa dứt, chỉ cảm thấy thời gian, không gian xung quanh phảng phất đều ngưng đọng.

 

Đầu óc cô dường như cũng khô cạn, thủy triều rút đi, chỉ còn lại một bãi bùn hỗn loạn.

 

Vân Thâm rõ ràng sửng sốt một chút.

 

Dường như hoàn toàn không ngờ cô sẽ nói như vậy.

 

Công khai, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, đôi mắt nhìn thẳng anh, giống như đang trần thuật một sự thật được công nhận, đó chính là ——

 

Cô lớn lên xinh đẹp như vậy, ở cùng cô khác giới rất dễ nảy sinh tâm tư không chính đáng.

 

Không khí trở nên vi diệu, nhiệt độ cũng đang âm thầm tăng lên.

 

Đáy mắt đen nhánh của người đàn ông nhiễm vài phần hài hước, như thể thật sự cảm thấy rất buồn cười.

 

Anh chậm rãi cúi người, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, tản mạn rũ mắt, dựa vào ưu thế chiều cao, ánh mắt vững vàng bao trùm Ôn Dữu, đánh giá một lát, kiêu ngạo nói: “Em đẹp? Đẹp chỗ nào?”

 

Dừng một chút, lại bổ sung một câu: “Sao tôi không nhận ra.”

 

Ôn Dữu duy trì tư thế ngẩng đầu.

 

Não trống rỗng trong nháy mắt hồi phục, máu dồn lên mặt, không phải vì thẹn thùng.

 

Mà là vì, nắm đấm cứng lại.

 

Anh thế mà nói cô xấu? Cô từ nhỏ dù bị người khác cười nhạo là “yêu quái”, thì cũng là yêu quái xinh đẹp.

 

Đối với Ôn Dữu mà nói, nhan sắc không phải quan trọng nhất, nhưng bị chê bai nhan sắc là tuyệt đối không thể.

 

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên.

 

Ôn Dữu đè nén cảm xúc, xoay người chạy về phòng, theo tiếng chuông, tìm được chiếc điện thoại đã biến mất từ lâu.

 

“Sao không mở cửa vậy?” Chu Ý Văn buồn bực nói, “Cậu đang ở nhà chứ? Bọn tớ gọi rất nhiều lần rồi.”

 

Ôn Dữu: “Xin lỗi nhé, vừa rồi có chút việc, bây giờ tớ liền mở.”

 

Cúp điện thoại, cô chạy đi cửa, mở cửa đơn bảo vệ bên ngoài trước cho Chu Ý Văn.

 

Vân Thâm đã trở lại phòng ngủ chính, Ôn Dữu ở phòng khách đi lại một lát, trong lòng chút lửa giận này không tiêu tan được, cô vì thế đi vòng

về khu sinh hoạt, gõ cửa phòng ngủ chính, cũng mặc kệ đối phương có nghe thấy hay không, tự mình nói:

 

“Đàn anh, chúng em chuẩn bị ăn lẩu, anh có ăn không?”

 

“Anh không trả lời chính là không muốn ăn? Em cũng cảm thấy anh không thích ăn loại đồ ăn này, vậy anh cứ ở trong đó đi, không cần ra ngoài, miễn cho mùi lẩu ám lên người anh…”

 

Ôn Dữu đang nói hăng say, cửa phòng ngủ chính đột nhiên “xoạch” một tiếng mở ra.

 

Giọng nói của cô nghẹn lại trong cổ họng, khí thế nháy mắt cũng suy yếu đi.

 

Phòng ngủ tối mờ, mùi hương trà nham nhạt từ trong tràn ra.

 

Vân Thâm đứng sau cửa, vạt áo sơ mi được kéo ra khỏi quần, nút áo cũng cởi hơn nửa, lớp vải trắng tuyết lỏng lẻo khoác trên người, không giấu được cơ thể trắng nõn rắn chắc, đường cong cơ bắp phập phồng lưu loát cũng bị ánh đèn hành lang chiếu sáng, rõ ràng lồ lộ trước mắt Ôn Dữu.

 

Ôn Dữu cứng đờ một lát, mặt như bị lửa đốt, giọng nói lúng ta lúng túng: “Sao, sao không mặc quần áo tử tế?”

 

“Bởi vì tôi đang c.ởi qu.ần áo.” Vân Thâm một tay chống khung cửa, quanh thân toát ra vẻ xâm lược bức người, hỏi ngược lại cô, “Nhưng mà em, đang vội cái gì? Có muốn vào nói chuyện không?”

 

Trong phòng ngủ chính chỉ bật đèn đặt dưới đất, ánh sáng mờ nhạt, nhiệt độ cao hơn bên ngoài một chút.

 

Ôn Dữu ngẩng đầu, sống lưng căng như dây cung, trên mặt lại bình tĩnh tự nhiên, không chịu thua gật đầu: “Được thôi.”

 

Dù sao cô mặc kín mít, lộ liễu là anh, cô có gì phải sợ.

 

Vân Thâm khựng lại.

 

Giây lát, anh nhếch môi, tay chống khung cửa rũ xuống, nghiêng người cho cô đi vào.

 

Ôn Dữu nhìn thẳng đi vào phòng ngủ chính.

 

Đối diện là một dãy tủ âm tường trang trí, bên tay phải là phòng tắm, bồn tắm màu trắng ngà nằm ngang ở giữa, rất hút mắt.

 

Ôn Dữu chỉ cảm thấy ngực nóng đến tê dại, ở đây hít thở tất cả không khí, đều mang theo nhiệt độ nóng bỏng.

 

Cô lướt qua cửa phòng tắm, dừng lại ở một vị trí vừa phải, thêm một bước quá mạo phạm, thiếu một bước quá nhát gan.

 

Vân Thâm ở phía sau cô.

 

Tay phải nhàn nhã vung lên, cửa phòng đóng lại theo tiếng.

 

Ôn Dữu suýt chút nữa không giữ được vẻ mặt bình tĩnh, quay đầu lại trừng anh: “Sao lại đóng cửa?”

 

Vân Thâm chậm rãi đi về phía cô, khi đi ngang qua, từ trên cao nhìn xuống liếc cô một cái, nói: “Vừa rồi tôi nói, tôi muốn c.ởi qu.ần áo.”

 

Ôn Dữu: “Bên ngoài lại không có ai.” Vân Thâm: “Phải không, vậy thì sao?”

 

Phòng của anh, đóng hay không đóng cửa, là tự do của anh.

 

Cửa phòng vừa đóng, trong không gian kín, tốc độ lưu thông không khí rõ ràng chậm lại.

 

Ôn Dữu nửa vai dán vào tường, cố gắng thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình.

 

Thừa dịp dũng khí còn chưa cạn hết, cô cố gắng bình tĩnh nói: “Không biết anh vừa rồi có nghe thấy không…”

 

“Không nghe.” Vân Thâm vẫn đi về phía trước, ném cho cô một bóng lưng cao gầy, thon thả.

 

Ôn Dữu hít sâu một hơi: “Em chỉ muốn hỏi anh là, chúng em muốn ăn lẩu, anh có ăn không…”

 

Lúc này, trong đầu cô “đing” một tiếng, sợi dây căng chặt đến cực hạn kia đứt phựt.

 

Hô hấp của Ôn Dữu hoàn toàn ngưng trệ.

 

Cô thấy người đàn ông vòng qua chiếc giường cỡ lớn, đi đến phía sau chiếc đèn cây, nơi ánh sáng mờ ảo.

 

Sau đó, không hề báo trước, cởi chiếc áo sơ mi rộng thùng thình trên người xuống, tiện tay ném lên chiếc ghế bành để hút xì gà dựa tường.

 

Trong phòng tuy rằng tối tăm, nhưng sự tồn tại của anh quá mạnh mẽ, từng tấc đường cong cơ thể, gần như không thể bỏ qua.

 

Mặc dù chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, đôi mắt Ôn Dữu cũng đã kịp quét qua bờ vai rộng của anh, lướt qua lớp da thịt rõ ràng, chảy xuống vòng eo thon chắc…

 

Ánh sáng mờ ảo phủ lên thân trên trần tr.ụi của anh một lớp màng mờ ảo ái muội.

 

Bên tai Ôn Dữu chỉ còn tiếng tim đập, vội vàng dời mắt đi, hơi hơi há miệng th.ở d.ốc.

 

Lúc này, Vân Thâm đã không coi ai ra gì mà đi vào phòng thay đồ, biến mất khỏi tầm mắt của Ôn Dữu.

 

Anh rõ ràng có thể vào thẳng phòng thay đồ rồi cởi.

 

Trên quần áo tẩm kịch độc sao? Vài giây cũng không đợi được.

 

Ôn Dữu dựa vào tường, trong lúc tiến thoái lưỡng nan, bỗng nhiên nghe được một trận chuông cửa êm tai.

 

Cô lập tức xoay người, ba chân bốn cẳng mở cửa phòng ngủ chính, chạy ra ngoài.

 

Bên kia, Vân Thâm ở trong phòng thay đồ chọn một chiếc áo phông trắng, thành thục mặc vào.

 

Nghe được tiếng bước chân rời đi của cô gái, anh khẽ thở ra một hơi, giơ tay xoa xoa gáy, cảm thấy mình cũng có chút điên rồi.

 

Bất quá.

 

Hôm nay Ôn Dữu ở trước mặt anh, nói chuyện oang oang như pháo nổ, trước kia hình như thật sự chưa từng thấy qua.

 

Nói chung, cũng rất thú vị.

 

Ôn Dữu chạy tới huyền quan, mở cửa, đón Chu Ý Văn và Đỗ Cảnh Trừng vào.

 

“Cậu vội cái gì vậy?” Chu Ý Văn vừa cởi giày vừa nói, “Đến chậm thế.”

 

Ôn Dữu khom lưng lấy hai đôi dép lê từ trong tủ giày ra, đặt trên mặt đất.

 

Thẳng eo lên, không đợi cô nói chuyện, Chu Ý Văn kinh ngạc hỏi lại: “Cậu làm gì thế? Sao mặt lại đỏ như vậy?”

 

Ôn Dữu giật mình, mu bàn tay sờ lên gò má, chạm phải một mảnh nóng bỏng.

 

Trong đầu bỗng dưng lại hiện lên hình ảnh vừa rồi nhìn thấy trong phòng ngủ chính, vô luận điều chỉnh hô hấp thế nào, hơi nóng trên cơ thể đều không tan đi.

 

“Mặt tớ thực sự rất đỏ sao?” Ôn Dữu giả vờ không biết, nâng cánh tay ra sau, tự nhiên hoạt động tứ chi, bình tĩnh nói, “Có thể là do vừa rồi tớ vận động hơi nhiều.”

 

Chu Ý Văn: “Vận động gì mà hăng say thế?”

 

Ôn Dữu: “Bão cuồng phong sắp tới, còn có thể là gì…”

 

Còn chưa nói xong, phía sau cô truyền đến một chuỗi tiếng bước chân nhàn nhã, tầm mắt của Chu Ý Văn và Đỗ Cảnh Trừng cũng từ trên mặt cô dời đi, nhìn về phía một góc khác của phòng khách.

 

Cuối phòng khách, chỗ rẽ có một người đàn ông đi ra

 

Dáng người cao gầy, áo trắng quần đen, vai rộng chân dài, đôi mắt đen nhánh không chút để ý đảo qua ba người ở huyền quan.

 

Con ngươi Chu Ý Văn bỗng chốc phóng đại, giơ tay nắm lấy cánh tay bạn trai.

 

Đỗ Cảnh Trừng cả người đều cứng đờ, Chu Ý Văn so với anh ta khá hơn, cô ấy xưa nay tùy tiện, hơn nữa Vân Thâm lại không phải cấp trên của cô ấy, cô ấy chỉ quan tâm người đàn ông này và người chị em tốt Ôn Dữu của cô ấy có quan hệ gì.

 

Liên tưởng đến trạng thái kỳ quái và lý do thoái thác của Ôn Dữu hôm nay…

 

Chu Ý Văn há miệng th.ở d.ốc, trong đầu phảng phất có thiên quân vạn mã lao qua.

 

Cô ấy chuyển mắt về phía Ôn Dữu, tuy rằng hạ thấp giọng, nhưng trong phòng khách trống trải, người khác vẫn nghe được rõ ràng: “Dữu Dữu, có phải chúng tớ đã làm gián đoạn…vận động của hai người không?”

 

 

Ôn Dữu không được khỏe trong người: “Cậu đang nói cái gì vậy hả?!”

 

Cô không tự giác nghiêng đầu, dư quang liếc về phía người đàn ông đang chậm rãi đi tới, dừng lại ở bên cạnh sofa.

 

Hai người cách nhau không đến hai mét, Vân Thâm hiển nhiên cũng nghe thấy lời Chu Ý Văn vừa nói.

 

Anh là trai thẳng, không phải gay, huống hồ vẻ mặt ám chỉ rõ ràng của Chu Ý Văn phối hợp với lý do thoái thác, khiến người ta muốn không nghĩ lệch cũng khó.

 

Vân Thâm đứng tại chỗ, một cái chớp mắt kinh ngạc tan đi, vẻ mặt anh

trở nên ý vị sâu xa, tầm mắt dừng ở trên người Ôn Dữu, hoàn toàn không nhận ra giờ phút này không khí đã xấu hổ đến cực điểm, không nhanh không chậm nói: “Em nói với bọn họ, chúng ta đang, vận động?”

 

 

Ôn Dữu thật bội phục sự tự tin không chỗ nào không có của anh, lời chó má gì cũng có thể nói ra được.

 

Bất quá, cô cảm thấy, trải qua hôm nay, da mặt của cô cũng nhất định có thể được mài giũa đến độ dày chưa từng có.

 

“Chỉ có em, không có chúng ta.” Ôn Dữu gắng gượng mỉm cười, tiếp tục hoạt động tứ chi, biểu hiện ra vẻ cần mẫn, nói với Chu Ý Văn và Đỗ Cảnh Trừng, “Người này chính là chủ nhà của tớ, các cậu đều quen biết, nên không giới thiệu tỉ mỉ nữa. Tóm lại, thân phận của anh ấy tôn quý, cho nên việc nhà đều là một mình tớ làm.”

 

Ý là, chỉ có một người vận động, không có hai người.

 

Vân Thâm đứng ở phía sau cô, khẽ cười một tiếng, tiếp lời cô nói: “Đúng vậy, việc nhà đều là cô ấy làm.”

 

“Còn tôi.” Anh uể oải nói, “Chỉ là một kẻ ăn bám.”

 

Bình Luận (0)
Comment