Hai người ở khoảng cách quá gần, hơi thở của người đàn ông phả bên tai Ôn Dữu, xúc cảm như có như không.
Cô ngẩng mặt, đôi môi mỏng khẽ mở, hàng mi dài tinh tế khẽ rung động, vạn ngọn đèn dầu phảng phất đều lọt vào đôi mắt cô. Vân Thâm nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong đó, giống như lạc vào một vùng biển sâu lộng lẫy, anh ngẩn ra, đúng lúc này, Ôn Dữu cũng hơi giãy giụa.
Vân Thâm buông cô ra, ánh mắt chuyển sang một bên, vẻ mặt nhàn tản, không nhìn ra dao động gì.
Đám đông chen chúc phía trước dần dần tản ra, Ôn Dữu dùng mu bàn tay kiểm tra gương mặt nóng bỏng của mình, không để lại dấu vết mà thở phào nhẹ nhõm.
Cô rất rõ ràng, Vân Thâm vừa rồi nói những lời đó, chỉ là thuần túy trêu chọc, không có bất kỳ ý tứ tán tỉnh nào.
Trong mắt anh, “dị ứng” chính là một bệnh trạng y học, cô nói bị dị ứng với anh, anh sẽ không liên tưởng thành “vừa đến gần anh liền đỏ mặt”, mà là cho rằng cô đang móc mỉa anh, coi anh là vật chất có hại.
Mà anh kéo cô vào lòng, cũng chỉ là để bảo vệ cô, phòng ngừa cô bị du khách chen lấn xô đẩy.
Ái muội lan tràn trong không khí, chỉ có cô có thể cảm nhận được, cũng chỉ có tim cô đập loạn nhịp.
Ôn Dữu lùi lại một bước, xoa nếp nhăn trên váy, bình tĩnh nói: “Người đông quá nóng quá nên mới đỏ mặt. Em vừa rồi chỉ đùa một chút thôi mà, đàn anh nghiêm túc như vậy làm gì? Chẳng lẽ đàn anh thật sự hy vọng em bị dị ứng với anh?”
Vân Thâm dựa lưng vào lan can, một cánh tay lười biếng đặt lên trên. Nhớ tới video chạy tiếp sức mà Cận Trạch cho anh xem tối qua, Vân
Thâm nhàn nhạt liếc cô một cái, nói: “Nói đùa sao? Tôi lại cảm thấy, thật sự có chút ý tứ đó đấy.”
Ôn Dữu nghe không hiểu ra sao.
Cân nhắc một lát cũng không nghĩ ra, Ôn Dữu đành phải đáp: “Em hiện tại đang ở trong nhà của đàn anh, đối với đàn anh tuyệt đối không có một chút ý kiến nào.”
Vân Thâm nghĩ nghĩ, cảm thấy có lý.
Nếu ghét anh, hẳn là sẽ không thuê phòng của anh.
Anh khẽ gật đầu, cả người thả lỏng dựa vào lan can, gió đêm mang theo những sợi tóc mai lòa xòa của anh, đôi mắt đen nhánh ẩn trong bóng mờ nhàn nhạt, một thân áo đen quần đen, phảng phất như hòa nhập vào bóng đêm vô biên.
Ôn Dữu dời ánh mắt, nhìn xung quanh hướng Lê Lê rời đi. Đi lâu như vậy, cũng nên quay lại rồi.
Không khí im lặng một lát, đột nhiên, người đàn ông đang dựa lan can hóng gió đứng thẳng người, cầm điện thoại chậm rãi đi đến giữa bậc thang, cách vài mét, đối diện với Ôn Dữu.
Ôn Dữu sửng sốt.
Liền thấy anh không kiên nhẫn giơ điện thoại lên, xuyên qua màn hình nhìn cô, nhếch môi: “Bộ dạng ngốc nghếch gì vậy.”
Ôn Dữu:……
Hóa ra anh còn nhớ phải chụp ảnh cho cô. Không thể nói chuyện tử tế sao!
Ôn Dữu hít một hơi, sống lưng nhẹ nhàng dựa vào lan can, theo hướng gió đêm thổi tới hơi nghiêng mặt, giơ tay vén tóc mai bên tai.
Các cô bạn thân cùng nhau chơi, đi vài bước liền phải chụp mấy chục bức ảnh, Ôn Dữu đã sớm luyện, đối mặt với ống kính tự nhiên mà thả lỏng cơ thể, các loại tư thế chụp ảnh đẹp cũng là chuyện dễ dàng.
Cũng không biết Vân Thâm kiên nhẫn đủ chụp mấy bức ảnh.
Ôn Dữu thấy anh vẫn chưa buông điện thoại xuống, cô dứt khoát xoay người, mặt hướng về phía cảnh đêm phồn hoa xa xôi, ý bảo anh chụp bóng lưng.
Cô trong lòng cố gắng giảm bớt ý nghĩ người này là Vân Thâm, cứ coi anh như nhiếp ảnh gia bình thường, nên sai bảo thế nào thì sai bảo thế ấy.
Ánh đèn neon rực rỡ gần như nối liền trời và đất, bao vây cô gái mặc váy dài dịu dàng trong đó.
Ôn Dữu quay lưng về phía ống kính, chậm rãi quay đầu, lộ ra đường nét khuôn mặt xinh đẹp.
Dừng lại mười giây, cô vén tóc dài sang một bên, toàn bộ nửa người trên xoay lại, ánh mắt bắt được ống kính, cô giãn ra ánh mắt, cười tươi.
Vân Thâm kịp thời ấn nút chụp, dừng lại khoảnh khắc này.
Được rồi. Ôn Dữu gan cũng chỉ lớn như vậy, lại sai bảo nữa, biểu cảm của cô chắc chắn không tự nhiên nổi, sẽ run rẩy.
Đi đến bên cạnh Vân Thâm, Ôn Dữu muốn xem ảnh anh chụp.
Người đàn ông khẽ nhướng mày, tùy ý cô đến gần, đầu ngón tay mở một bức ảnh ra, cong môi, kéo dài giọng nói: “Chậc, kỹ thuật này của tôi
——”
Thoáng nhìn Ôn Dữu đã thấy, anh nói tiếp, giọng điệu mang theo vẻ kiêu ngạo rõ ràng: “Có thể trực tiếp làm hình nền.”
Ôn Dữu nhìn chằm chằm ảnh chụp, ban đầu không nói gì.
Quả thật chụp rất đẹp, bố cục tinh xảo, nhân vật sinh động tự nhiên, chủ thể và nền rõ ràng.
Không ngờ người này còn rất có thiên phú chụp ảnh.
Ôn Dữu nhìn mình trên màn hình điện thoại được chụp rất đẹp, cũng không biết sao, có thể là trong đầu một dây thần kinh nào đó ở trên vòng đu quay bị đả thông, cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Vân Thâm, ánh mắt mang theo vẻ kinh ngạc, nói:
“A, như vậy không tốt lắm đâu?”
Vân Thâm không phản ứng kịp: “Cái gì?”
“Thì…” Ôn Dữu cân nhắc từ ngữ, nói, “Không phải đàn anh nói, phải dùng ảnh của em làm hình nền sao?”
Vân Thâm:?
Anh cả người im lặng, giây lát, đột nhiên nhếch môi, như bị tức cười, lặp lại lời cô: “Tôi? Dùng ảnh của em làm hình nền?”
Ôn Dữu chớp chớp đôi mắt xanh trong suốt, nhìn anh, gật đầu.
Vân Thâm nhìn cô, ý cười lạnh lẽo: “Em rất dám nghĩ, tự tin từ đâu ra?”
“Không phải đàn anh nói sao?” Ánh mắt Ôn Dữu rũ xuống, nhìn màn hình điện thoại của anh, “Ảnh là ai chụp, lời là ai nói, chính người đó cho em tự tin.”
……
Qua hồi lâu, Vân Thâm mới nghẹn ra một chữ: “Được.”
Lời này nói có sách mách có chứng, anh thật sự không thể phản bác.
Ôn Dữu đứng bên cạnh anh, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua màn hình điện thoại của anh, xem hết tất cả ảnh, lại xóa đi mấy bức nhắm mắt, biểu cảm tương đối kỳ quái.
Vân Thâm đứng im, miễn cưỡng nhẫn nại, giống như một giá đỡ điện thoại hình người.
Rốt cuộc, Ôn Dữu xem xong ảnh, Vân Thâm lập tức tắt màn hình, nhét điện thoại vào túi.
“Lê Lê sao còn chưa quay lại?” Anh không kiên nhẫn nói, “Em gọi điện thoại cho em ấy xem.”
Điện thoại của anh vừa rồi còn cầm trong tay, giống như không muốn lấy ra nữa vậy.
Ôn Dữu gật đầu, cầm điện thoại, đi đến chỗ ít người hơn một chút gọi điện thoại.
Vân Thâm đút tay vào túi, đứng tại chỗ, nhàn nhạt nhìn bóng lưng cô. Anh cảm thấy cô gái này hình như có chỗ nào đó không giống.
Cụ thể anh không nói ra được.
Đương nhiên, cũng có thể là cảm giác của anh thay đổi. Cụ thể anh cũng không nói rõ được.
Rất nhanh, Ôn Dữu nói chuyện điện thoại xong trở về, nói Lê Lê đã đi xuống, đang đợi bọn họ ở bãi đỗ xe.
Vân Thâm gật đầu, không có phản ứng gì nhiều.
Hai người cùng đi thang máy xuống lầu. Thang máy ngắm cảnh cao tới 400 mét, một đường đi xuống, phong cảnh rực rỡ lung linh.
Ôn Dữu vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, thang máy xuống đến tầng dưới cùng, tốc độ giảm bớt, cảm giác hẫng hụt ập đến, đầu cô có chút choáng váng, theo bản năng nắm lấy cánh tay người bên cạnh.
Chỉ trong nháy mắt, thang máy dừng ổn định, cô lập tức buông tay ra, bình tĩnh đi theo nhân viên hướng dẫn của thang máy ra khỏi khoang.
Vân Thâm rũ mắt liếc nhìn cánh tay. Xúc cảm mềm mại của bàn tay cô phảng phất còn tàn lưu ở trên đó.
Thật có tiền đồ. Coi anh là tay vịn, một tiếng cảm ơn cũng không nói.
Ở bãi đỗ xe hội hợp với Lê Lê, Vân Thâm và hai người họ không cùng đường, anh tự mình lái một chiếc xe đi, Ôn Dữu và Lê Lê ngồi một chiếc xe khác về biệt thự của Vân Nhiêu.
Ngồi vào xe, thắt dây an toàn, Ôn Dữu cả người ngả vào lưng ghế, nắm lấy tà váy, tâm trạng khẩn trương cho đến lúc này mới từ trong lồng
ngực thở ra, lan tràn, từ từ thư giải.
Cô đời này lần đầu tiên nói những lời không biết xấu hổ như vậy.
Mặt dày giả ngu, chủ động nắm lấy tay anh lại giả vờ như không có gì xảy ra.
Tuy trong lòng rất hoảng hốt. Nhưng mà.
Hồi tưởng lại, hình như còn rất sảng khoái.
Lê Lê nhìn cô, chế nhạo nói: “Sao căng thẳng vậy? Hai người ở trên đó xảy ra chuyện gì?”
Ôn Dữu: “Không có gì.”
Lê Lê nhào qua nhéo cô một cái: “Còn giấu tớ?”
Ôn Dữu bình phục cảm xúc, không chút để ý nói: “Chỉ là… Thử một chút.”
“Thử cái gì?” Rất nhanh, Lê Lê phản ứng lại, “Thả thính anh ấy sao? Sau đó thì sao?”
“Không có sau đó.” Ôn Dữu nhẹ nhàng thở ra, “Anh ấy vẫn là cái bộ dạng ngông nghênh đó, không có phản ứng gì.”
“Được rồi.” Lê Lê gật đầu, “Anh Vân Thâm giống như sắt thép, cậu phải cố gắng không ngừng nhé.”
Ôn Dữu nằm liệt không động đậy: “Tớ không có hứng thú cố gắng, tớ mệt rồi.”
“Đừng mà.” Lê Lê lay vai cô, “Anh ấy chụp ảnh cho cậu sao? lấy ra tớ xem.”
Ôn Dữu mới nhớ ra: “Chụp rồi. Tớ còn chưa lấy ảnh từ máy anh ấy.”
Nhà Vân Thâm ở Bắc Thành cách tòa nhà chọc trời rất gần, Ôn Dữu đợi hơn mười phút, chờ anh chắc hẳn đã về đến nhà, không lái xe nữa, mới nhắn tin cho anh.
Vân Thâm lúc này đang ngồi trên ghế sofa uống nước, nhận được tin nhắn của Ôn Dữu, anh đầu ngón tay lướt qua, tùy ý mở giao diện album ảnh trong điện thoại.
Cả màn hình toàn ảnh chụp người, có khuôn mặt phấn chấn má lúm đồng tiền, cũng có bóng lưng uyển chuyển tao nhã, Vân Thâm sửng sốt, trong nháy mắt, anh còn tưởng rằng lấy nhầm điện thoại của người khác.
Những bức ảnh này, và những hình ảnh vốn có trong album điện thoại
của anh, phong cách không chỉ không hợp nhau, quả thực đến từ hai thế giới khác nhau.
Thế mà chụp nhiều như vậy.
Anh lướt ngón tay qua màn hình, chọn tất cả, toàn bộ gửi cho Ôn Dữu.
Gửi xong ảnh, anh cầm điện thoại, lười biếng khom lưng ngồi, khuỷu tay đặt trên đầu gối, giao diện điện thoại vẫn dừng lại ở album ảnh, không chuyển đi.
Anh nhìn chằm chằm màn hình, không mở ảnh lớn, đang suy nghĩ có nên xóa đi không.
Suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn trực tiếp tắt màn hình, ném điện thoại sang một bên.
Dù sao cũng là anh đích thân chụp. Để lại thì cứ để lại đi.
Bên kia, Ôn Dữu nhận được mấy chục bức ảnh, Lê Lê xúm lại bên cạnh cô, vừa nhìn vừa kinh ngạc cảm thán: “Anh ấy thế mà chụp cho cậu nhiều như vậy? Cậu uy h·iếp anh ấy à?”
Ôn Dữu dõng dạc: “Không phải bởi vì tớ xinh đẹp sao?”
Lê Lê: “Được, cậu đẹp nhất… nhưng nói thật, anh ấy chụp khá tốt, có tìm góc độ, không phải tùy tiện chụp bừa, hơn nữa mỗi một bức biểu cảm của cậu đều rất đẹp rất tự nhiên. Như này không làm anh ấy mê ch·ết mới lạ.”
Ôn Dữu không nói cho cô ấy, những bức ảnh biểu cảm không tự nhiên cô đã xóa trước rồi.
Ôn Dữu: “Tớ đoán anh ấy gửi ảnh cho tớ xong, lập tức sẽ xóa hết.” Lê Lê thở dài: “Đúng là phong cách của anh ấy.”
Biệt thự ở ngoại ô, còn hơn nửa tiếng nữa mới đến nơi.
Ôn Dữu rảnh rỗi không có việc gì, ở trên xe chỉnh sửa lại tất cả ảnh chụp hôm nay, chọn ra chín bức, đăng lên vòng bạn bè.
Trong đó bức cuối cùng là Vân Thâm chụp cho cô, ở trên đỉnh tòa nhà chọc trời dựa lan can, quay đầu mỉm cười.
Caption chỉ có một emoji bánh kem, trước khi đăng, Ôn Dữu nghĩ nghĩ, lại thêm một mục, tag cả bốn người bọn họ vào.
Lê Lê ở ngay bên cạnh cô, nhìn cô đăng bài, là người đầu tiên thả tim. Chưa đầy một phút.
Vân Thâm cũng thả tim, là người thứ hai.
Lê Lê cắn chặt răng, hủy bỏ lượt thích quý giá của mình, để Vân Thâm lên đầu.
Ôn Dữu không xem điện thoại, mãi đến khi Vân Nhiêu nhắn tin trong nhóm bạn thân, Ôn Dữu cầm điện thoại mở nhóm chat lên ——
Vân Nhiêu: 【@Đại Tiên! Tớ đã nhiều năm không thấy anh trai tớ thả tim cho ai đó!】
Vân Nhiêu: 【cậu là người đầu tiên!】
Ôn Dữu mới phát hiện, tức khắc có chút sợ hãi, vội vàng giải thích:
【Bởi vì tớ đăng bài có tag anh ấy. Có một bức ảnh là anh ấy giúp tớ chụp.】
Vân Nhiêu: 【?】
Vân Nhiêu: 【Anh ấy thế mà lại chụp ảnh cho người khác???】
Lê Lê hóng chuyện chê chưa đủ náo loạn, không giải thích thì thôi, còn đăng một biểu cảm che mặt trái tim “Úi chà”.
Ôn Dữu nhào qua đánh cô: “Đừng có đăng biểu cảm lung tung!”
“Được rồi được rồi.” Lê Lê hết sức vui mừng, vẫn cười một lát, nói với Ôn Dữu, “Tớ đột nhiên cảm thấy, cậu cũng có chút hy vọng.”
Ôn Dữu không phản ứng: “Tớ mệt rồi, tha cho tớ đi.”
Lê Lê lo nói một mình: “Cậu xem, anh ấy, bên cạnh ngoài chúng ta ra không có cô gái nào khác. Mà cậu hiện tại đang ở trong phòng của anh ấy, gần quan được ban lộc, vẫn là cậu có cơ hội.”
Ôn Dữu lắc đầu, giọng nói nhẹ nhàng: “Ở hay không ở phòng anh ấy kỳ thật không có gì khác biệt. Anh ấy đầu tháng có nói với tớ, nửa năm đến sẽ không ở nơi này.”
Lê Lê há miệng th.ở d.ốc, không biết nên nói cái gì: “Thôi được… Cậu đừng đau lòng.”
“Đau lòng? Hoàn toàn không.” Ôn Dữu cười nói, “Một mình ở rất thoải mái.”
Trải qua nhiều năm như vậy, cô đã sớm luyện được, tâm thái vĩnh viễn đều rất bình tĩnh.
Sẽ không ôm quá nhiều chờ mong, tự nhiên cũng sẽ không vì chờ mong thất bại mà mất mát.
Mặc dù trong lòng cũng đau khổ, thích anh nhiều năm như vậy Cuộc đời cô, cũng không thể chỉ xoay quanh anh.
Ba ngày nghỉ rất nhanh qua đi, chủ nhật buổi tối, Ôn Dữu trở lại Thân Thành, trở về cuộc sống bận rộn lặp đi lặp lại của dân văn phòng.
Như Vân Thâm, mấy tháng đến đều không quay lại căn hộ này ở. Đảo mắt từ mùa xuân đến mùa hè.
Ôn Dữu trồng hoa hồng ở ban công nở rộ nhất, cô mời đồng nghiệp đến nhà chơi hai lần, ngắm hoa, ăn lẩu, xem phim, vui vẻ vô cùng.
Khoảng giữa tháng bảy, Ôn Dữu ở Thân Thành gặp Vân Thâm một lần, ở một căn hộ khác của anh.
Trong khoảng thời gian này, anh cũng không phải vẫn luôn ở Bắc Thành. Khoa Học Kỹ Thuật Ý Động ở khu Kim Hồng của Thân Thành có một chi nhánh công ty, quy mô rất lớn, cho nên Vân Thâm khi ở Thân Thành, gần như đều ở trong căn hộ ở khu Kim Hồng, sẽ không đến khu Đông Cảng
Hôm đó, Chú Vân và dì Khương mới từ quê lên, làm một bàn lớn đồ ăn, mời Ôn Dữu và Lê Lê cùng đến ăn cơm.
Cận Trạch ở nơi khác quay phim, không thể tới, chỉ có Vân Thâm, bị bốn người phụ nữ vây quanh, ăn cơm xong, đầu anh to ra một vòng, muốn chạy lại không đi được, bị Khương Na lôi kéo, muốn anh từ một đống tư liệu đối tượng xem mắt chọn một người để làm quen.
Ôn Dữu, Lê Lê và Vân Nhiêu ngồi một bên xem kịch.
Ôn Dữu siết chặt tay Lê Lê, chỉ sợ cô ấy nhất thời nổi nóng, trước mặt chú dì nói lời không hay.
“Không chọn được, con cũng đừng hòng đi.” Khương Na buông lời tàn nhẫn, “Công ty không có con sẽ không đóng cửa liền đâu.”
Vân Thâm ngồi trên ghế sofa, gặp mẹ gây áp lực lần lượt lật xem tư liệu đối tượng xem mắt, giống như xem lý lịch vậy, người này quá cao, người kia quá lùn, người này có ngày sinh nhật anh không thích, tên người kia nét bút quá nhiều, anh nhìn mỏi mắt…
Khương Na và các cô ngồi cùng nhau, chủ đề không biết từ khi nào chuyển sang thời học sinh của Vân Thâm.
Khương Na hối hận không kịp: “Vân Thâm hồi đi học, mẹ không quản gì khác, chỉ sợ nó yêu đương ảnh hưởng học tập, buổi tối về nhà mẹ sẽ lục soát cặp sách của nó, thường xuyên ở trong góc lục soát được thư tình con gái viết cho nó… Bây giờ nghĩ lại, có thể là khi đó mắng quá ác, mới biến nó thành tính tình này.”
Nghe được “thư tình” hai chữ, Ôn Dữu bỗng giật mình.
Cô trước kia cũng từng viết thư tình cho Vân Thâm. Bất quá khi đó nhát gan, không để lại tên thật, dù bị người khác thấy, cũng không biết đó là cô viết.
Lê Lê có chút tò mò: “Những bức thư tình đó bây giờ còn không ạ?”
Khương Na: “Không còn nữa… Hai năm trước nhưng thật ra tìm được một phong thư, dì còn mở ra xem cô gái kia tên là gì.”
Ôn Dữu: “Cô ấy tên là gì ạ?”
Khương Na cười cười: “Không nhớ ra. Sau đó phong thư kia cũng tìm không thấy.”
Ôn Dữu sau khi nghe xong, trầm ngâm suy nghĩ.
Vì sao những bức thư tình khác sớm đã mất, duy chỉ có một phong lưu lại?
Rất kỳ quái.
Bên kia, Vân Thâm vì để chạy thoát thân, sau khi chọn lựa nửa ngày, rốt cuộc chọn ra một phần tư liệu xem mắt.
“Cô ấy đi.” Vân Thâm cầm điện thoại chụp ảnh tư liệu, chụp xong liền đứng dậy khỏi ghế sofa, vừa đi ra ngoài vừa nói, “Con lát nữa sẽ thêm WeChat của cô ấy, hôm nay thật sự bận quá, con đi công ty trước đây ạ.”
“Lát nữa là mấy giờ? Con không thể thêm người ta ngay bây giờ sao?” Khương Na đuổi theo sau anh, không nhận được bất kỳ câu trả lời nào, nhìn theo con trai bước đi như bay rời khỏi cửa nhà.
Trong phòng khách, Ôn Dữu không để lại dấu vết mà thò đầu ra, liếc nhìn phần tư liệu xem mắt mà Vân Thâm chọn.
Hạ Nghi Gia, thạc sĩ khoa tài chính đại học A, để tóc ngắn hơi xoăn, khuôn mặt thanh tú, ánh mắt sắc bén, lộ ra vẻ kiêu ngạo nhàn nhạt.
Ôn Dữu nâng mắt lên, đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Vân Nhiêu và Lê Lê.
Các cô đều nhận ra cô gái này.
Đặc biệt là Vân Nhiêu.
Nhiều năm trước, khi Vân Thâm học đại học, Hạ Nghi Gia đã từng theo đuổi anh.
Vân Nhiêu từng nhắc đến cô gái này với Ôn Dữu và Lê Lê, rất có năng lực, vì theo đuổi Vân Thâm mà tìm đến tận trường Vân Nhiêu đang học ở Thân Thành, cho nên Vân Nhiêu ấn tượng sâu sắc với cô ấy.
Lê Lê nâng phần tư liệu đó lên, liếc mắt nhìn Ôn Dữu, rầu rĩ nói: “Anh Vân Thâm sao lại thế này? Biết rõ đối phương từng theo đuổi anh ấy còn lấy cô ta ra để qua loa, chẳng lẽ có chút ý tứ với cô ta?”
Ôn Dữu yên lặng ngồi một bên, phản ứng không lớn.
Khương Na lúc này đi vào phòng bếp, Vân Nhiêu mới dám lộ ra nụ cười trào phúng, từng chữ một nhảy ra ngoài:
“Các cậu cảm thấy.”
“Cái đầu óc của anh trai tớ.” “Sẽ nhớ.”
“Ai từng theo đuổi anh ấy sao?”
……
“Quá có lý.” Lê Lê vỗ tay hai cái, khuỷu tay nhẹ nhàng huých Ôn Dữu, “Đại Tiên thấy thế nào?”
“Sao các cậu có thể miêu tả anh Vân Thâm giống như một tên ngốc vậy?” Ôn Dữu tiếc nuối lắc đầu, nghiêm mặt nói, “Tớ cũng cảm thấy thế.”
Đảo mắt lại qua hơn một tháng.
Cuối tháng tám, nắng hè oi bức, liên tục 10 ngày nắng gắt như lửa, các đài khí tượng dự báo, Thân Thành sẽ đón nhận cơn bão cuồng phong cấp siêu lớn mười năm có một vào những ngày tới.
Cơn bão cuồng phong này trên biển sức gió lớn nhất lên tới cấp 17, quỹ đạo tiến lên cơ bản trùng khớp với dự báo, thẳng tắp hướng về Thân Thành, không có gì bất ngờ xảy ra, sẽ đổ bộ vào khu vực lân cận Đông Cảng của Thân Thành vào trưa đến chiều ngày 22.
Toàn thành phố sẵn sàng ứng phó, tất cả các công ty trong khu công
nghệ Đông Cảng, đều nghỉ làm trước một ngày bão cuồng phong đến.
Sáng ngày 21, Ôn Dữu thoải mái ngủ đến 9 giờ rưỡi, xuyên qua cửa sổ nhìn thời tiết bên ngoài, mây bay điểm xuyết bầu trời xanh, hình dạng mây rất rời rạc, tốc độ di chuyển hơi nhanh, ngoài cái này ra, không nhìn ra dị thường gì.
Cô đã sớm tích trữ lương thực, sạc đầy pin điện thoại. Bởi vì tầng nhà cao, cửa sổ lại nhiều, cô còn mua một đống băng dính to, chuẩn bị hôm nay đem tất cả cửa sổ trong nhà dán hình chữ “Cấm”, phòng ngừa bị gió thổi vỡ.
Ăn cơm trưa xong, tiếng gió bên ngoài dần trở nên kịch liệt, tạm thời còn chưa có mưa.
Ôn Dữu mặc đồ ở nhà thoải mái, tóc dài buộc đuôi ngựa, ôm băng dính từ phòng mình bắt đầu dán.
Làm không được bao lâu, điện thoại đột nhiên vang lên. Ôn Dữu nhảy xuống ghế, bắt máy.
Chu Ý Văn: “Ôn Dữu, cậu bây giờ đang ở nhà à?”
“Không thì sao?” Ôn Dữu vai kẹp điện thoại, hai tay cuộn băng dính, “Đang dán băng dính lên cửa sổ để chống vỡ.”
Chu Ý Văn cảm thán nói: “Cậu cũng thật chu đáo, còn giúp chủ nhà bảo vệ cửa sổ. Đỗ Cảnh Trừng thì không làm gì cả, bây giờ còn đang nằm.”
Từ đầu tháng 5, sau khi Chu Ý Văn có được phương thức liên lạc của Đỗ Cảnh Trừng, chỉ dùng hơn một tháng, bằng thủ đoạn theo đuổi trực diện sấm sét, đã cưa đổ được cậu em họ Đỗ. Đến bây giờ, hai người đã hẹn hò được gần hai tháng.
Ôn Dữu cười nói: “Không nghe nhầm chứ, cậu hiện tại đang ở nhà Tiểu Đỗ? Ngày mai bão lớn đến rồi, hôm nay cậu chạy đến nhà anh ta là có ý gì?”
“Thời tiết cực đoan, mọi người đương nhiên muốn quây quần sưởi ấm
rồi.” Chu Ý Văn cũng cười, “Tớ không chỉ đến nhà anh ấy, tớ còn muốn đến nhà cậu. Buổi tối ở chỗ cậu ăn lẩu nhé? Bọn tớ mua rất nhiều nguyên liệu, hai người chắc chắn ăn không hết.”
Ôn Dữu và Đỗ Cảnh Trừng ở cùng một khu chung cư. Căn hộ này của cô so với căn Đỗ Cảnh Trừng thuê lớn hơn rất nhiều, phòng ăn còn có màn hình chiếu siêu lớn, có thể vừa ăn cơm vừa xem phim, Chu Ý Văn trước đây đến trải nghiệm một lần, rất thích.
Ôn Dữu nghĩ nghĩ, đồng ý nói: “Không thành vấn đề. Các cậu định mấy giờ đến?”
Vân Thâm đã hơn ba tháng không về đây ở, hơn nữa bão lớn sắp đổ bộ, khu Đông Cảng là nơi chịu ảnh hưởng trực tiếp, mặc dù anh có công việc, cũng không thể lúc này chạy đến đây.
Chu Ý Văn: “Trước 6 giờ.”
Ôn Dữu: “Được, vậy tớ chờ các cậu khao ~” Cúp điện thoại, Ôn Dữu tiếp tục bận rộn.
Thoáng chốc mấy tiếng trôi qua, cửa sổ đều đã dán xong, Ôn Dữu ở phòng khách nghỉ ngơi một lát, nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng mưa rơi tí tách, cùng tiếng gió gào thét, có một loại cảm giác mưa gió sắp tới cấp bách.
Ôn Dữu thở dài, chống đỡ cơ thể hơi mỏi nhừ, đi vào ban công, đem mấy chậu hoa tương đối nhẹ dọn vào trong phòng trước.
Lát nữa vừa hay có đàn ông đến, đồ vật nặng có thể sai bảo anh ta giúp một chút.
Vừa dọn hai chậu hoa vào phòng khách, Ôn Dữu xoa eo thẳng lưng, bỗng nhiên nghe thấy khóa cửa thông minh ở cửa lớn truyền đến tiếng “tích” một tiếng.
Sắp đến chạng vạng, Chu Ý Văn bọn họ chắc hẳn đã đến. Không đúng.
Ôn Dữu phản ứng lại, Chu Ý Văn bọn họ không phải là hộ gia đình ở tòa nhà này, không gọi cô mở cửa ở dưới lầu, sao có thể trực tiếp đi lên?
Chẳng lẽ là bảo vệ mở cửa?
Tim Ôn Dữu đập thình thịch, bước nhanh về phía cửa. Cùng lúc đó, cửa lớn trực tiếp từ bên ngoài mở ra.
Ôn Dữu dừng bước.
Người đàn ông mặc một bộ áo sơ mi quần tây, dáng người cao gầy thẳng tắp, cùng luồng không khí oi bức tràn vào trong nhà, cảm giác anh mang lại cho người ta vẫn lạnh nhạt tùy ý, ánh mắt đen trầm không chút để ý dừng ở trên mặt Ôn Dữu, làm tim cô hẫng một nhịp.
Vân Thâm tùy ý thay giày đi vào, tay trái xách theo một túi đồ lớn, thoạt nhìn là vừa mua đồ tươi sống từ siêu thị.
Bước ra khỏi cửa, anh lại liếc nhìn Ôn Dữu một cái, ánh mắt lướt qua khuôn mặt thanh tú của cô, mái tóc đuôi ngựa tròn trịa, còn có đôi chân thon dài trắng nõn dưới quần đùi, đứng yên tại chỗ, giống như bị đóng đinh.
Vân Thâm đợi một lát, thấy cô nửa ngày không nói lời nào, không biết đang giở trò gì.
“Đứng đó ngốc làm gì?” Anh nhếch môi, “Lâu lắm không gặp anh trai, bất ngờ đến vậy sao?”
Ôn Dữu siết chặt ống quần, hít sâu một hơi, tứ chi rốt cuộc có thể cử động.
Cô đón lên, đưa tay nhận lấy túi trong tay Vân Thâm, hỏi: “Đàn anh đi siêu thị à?”
“Ừ.” Vân Thâm không đưa túi cho cô, vẫn xách theo, chuyển vào phòng bếp, vừa đi vừa nói, “Có chút đói, mua ít đồ ăn.”
Ôn Dữu vội vàng đi theo, giúp anh bỏ nguyên liệu nấu ăn vào tủ lạnh. Sau đó, hai người lần lượt trở lại phòng khách.
Vân Thâm thoáng nhìn hai chậu hoa được dọn từ ban công vào đặt trên mặt đất, nhìn dáng vẻ, cô vừa rồi hẳn là đang bận việc này.
Vân Thâm lúc này mặc áo sơ mi ôm sát, đang chuẩn bị về phòng thay bộ quần áo nhẹ nhàng hơn, vừa mới bước ra một bước, liền nghe Ôn Dữu gọi anh một tiếng: “Đàn anh, sao anh lại về lúc này?”
Vân Thâm lời ít mà ý nhiều: “Có việc.”
“Ồ.” Giọng nói Ôn Dữu nhẹ bẫng, ánh mắt cũng bay tới bay lui.
Lúc này, Vân Thâm cuối cùng cũng nhìn ra cô có chút không thích hợp: “Em lén lút làm gì đó?”
Ôn Dữu đứng thẳng người hơn, nhàn nhạt cười: “Không có gì.” Kỳ thật cô đang tìm điện thoại.
Suốt buổi chiều bận rộn, không chạm vào điện thoại, thật sự không nhớ ra đã để nó ở đâu.
Đợi Chu Ý Văn bọn họ đến, cô phải nhanh chóng gọi điện thoại… “Keng keng keng ——”
Tiếng chuông cửa ở cửa đơn nguyên dưới lầu đột ngột vang lên vào lúc này.
Ôn Dữu hô hấp đột ngột dừng lại, đứng im không nhúc nhích.
Vân Thâm cũng đứng im không nhúc nhích, mày kiếm hơi nhướng lên, nhàn nhạt liếc mắt nhìn cửa, lại quay lại nhìn cô, ung dung thong thả.
“Keng keng keng ——”
Tiếng chuông lại vang lên lần nữa, tiếng chuông quanh quẩn trong căn phòng trống trải yên tĩnh, trong trẻo đến mức có chút chói tai.
Ôn Dữu da đầu hơi tê dại, đầu óc càng loạn thành một đoàn.
Trước mắt, Chu Ý Văn bọn họ đã mang theo nguyên liệu lẩu đến cửa
nhà cô, chỉ chờ cô mở cửa, cô sao có thể không biết xấu hổ bảo người ta quay về.
Nhưng mà, tôn đại Phật đột nhiên xuất hiện trước mắt này lại phải làm sao bây giờ?
Ôn Dữu nuốt nước miếng, vắt hết sức lực, làm cho biểu cảm của mình thoạt nhìn bình tĩnh, dịu dàng và tràn đầy thiện ý.
“Anh, cái đó, anh mua nhiều đồ như vậy, nhất định rất mệt rồi?”
Ôn Dữu nhếch khóe môi, bước nhỏ lên trước, nhẹ nhàng đỡ cánh tay Vân Thâm, dịu dàng kiến nghị nói,
“Có muốn vào phòng nằm mấy tiếng rồi ra không?”
------oOo------