Sau khi bị Vân Thâm giả làm yêu quái dọa một trận, những đứa trẻ hàng xóm đó sợ vỡ mật, không dám đến bắt nạt Ôn Dữu nữa.
Ôn Dữu vẫn luôn muốn tìm Vân Thâm nói lời cảm ơn, nhưng tiếng Trung của cô quá kém, muốn nói lại không biết nên biểu đạt thế nào. Vì thế, cô mỗi ngày nỗ lực luyện tập tiếng Trung, một học kỳ sau, khả năng nói của cô đã lưu loát hơn không ít, rốt cuộc lấy hết can đảm, đi đến
trước cửa quán ăn nhà Vân Thâm.
Trên cửa cuốn đóng chặt dán bốn chữ “Cửa hàng cho thuê”, Ôn Dữu ngơ ngác đứng tại chỗ, đã lâu không hoàn hồn.
Bởi vì tiền thuê, quán ăn nhà họ Vân đã rời khỏi đường Đông số 2. Ôn Dữu cũng hoàn toàn mất đi tin tức của anh trai “yêu quái”.
Năm lớp 3 tiểu học nghỉ hè, ông bà nội hỏi Ôn Dữu có muốn học lớp năng khiếu không, Ôn Dữu gật đầu, chọn lớp năng khiếu mỹ thuật.
Kỳ nghỉ hè kết thúc, ông bà nội lật xem tập tranh của cháu gái. Suốt 40 bức tranh, lại vẽ toàn bộ là yêu quái mắt đỏ lưỡi xanh.
Yêu quái trong tay bưng một vật màu xanh lam, có khi là kẹo, có khi là thủy tinh, có khi là một trái tim đang đập.
Ôn Dữu dần dần không nhớ rõ giọng nói và dáng vẻ của anh trai “yêu quái”, nhưng cô chưa từng quên anh.
Tốt nghiệp tiểu học, lên trung học cơ sở, Ôn Dữu ở lễ khai giảng, nghe được đại diện học sinh đọc diễn văn nói, anh ấy đến từ lớp 7 khối 9, tên là Vân Thâm.
Lễ khai giảng kết thúc, Ôn Dữu ngược dòng người, chạy đến trước mặt đàn anh khối 9 tên là Vân Thâm kia.
Trực giác nói cho cô, thiếu niên anh tuấn này chính là anh trai “yêu quái”.
Cô vui mừng vô cùng, dũng cảm tiến lên chào hỏi Vân Thâm, nói cho anh cô tên là Ôn Dữu, sống ở gần đường Đông số 2…
Lời còn chưa nói xong, Vân Thâm liền xua tay, lạnh nhạt lướt qua trước mặt cô.
Nam sinh bên cạnh khoác vai anh, chế nhạo nói: “Sao vừa khai giảng đã có em gái xinh đẹp đến làm quen cậu, nhất định không nói hai câu à?”
Vân Thâm nhếch môi: “Cậu muốn nói chuyện thì cậu đi mà nói.” Nam sinh: “Người ta lại không tìm tôi.”
Ôn Dữu cứ như vậy bị gạt sang một bên, sửng sốt một lát, mới muộn màng phản ứng lại ——
Anh trai “Yêu quái” đã không nhớ ra cô.
Đối với anh mà nói, giúp đỡ một cô bé lai bị đám trẻ hư bắt nạt, chỉ là một khúc nhạc đệm bé nhỏ không đáng kể trong cuộc đời anh.
Từ ngày đó trở đi, Ôn Dữu và Vân Thâm tuy ở cùng một trường học, lại không còn giao thoa. Ôn Dữu yên lặng dõi theo anh, một năm trôi qua, Vân Thâm với thành tích ưu tú thi vào trường Nhất Trung của thành phố, từ đó, cô ngay cả nhìn theo bóng lưng anh cũng không làm được.
2 năm sau, Ôn Dữu không tham gia kỳ thi trung học phổ thông, trực tiếp lấy thân phận học sinh năng khiếu tin học được cử đi học trường Nhất Trung của thành phố.
Trường Nhất Trung so với trường trung học cơ sở của họ lớn hơn, Ôn Dữu chậm rãi bước đi trong sân trường, trong lòng tính toán, trước khi anh tốt nghiệp, bọn họ có thể ngẫu nhiên gặp nhau mười lần không? Lớp 12 anh sẽ bận rộn hơn lớp 9, cô có cơ hội nói chuyện với anh không?
Ở phòng đăng ký học sinh mới đăng ký xong, Ôn Dữu đi vào ký túc xá của mình.
Cô là người đến sau gần áp chót, chỉ còn giường ngủ đối diện cô là nữ sinh còn chưa đến.
Ước chừng nửa tiếng sau, cửa ký túc xá từ bên ngoài gõ vang, vị trí của Ôn Dữu gần cửa nhất, tự nhiên đi qua mở cửa.
Cửa phòng mở ra, ánh nắng chói chang ngày hè nóng bức ập vào mặt, thiếu niên cao gầy xách theo một vali hành lý lớn, đứng trong ánh nắng chói chang, đôi mắt đen như đá hắc diệu thạch rũ xuống, ánh mắt dừng ở trên mặt Ôn Dữu.
Ôn Dữu như choáng váng, hai mắt mở to, không phân biệt được là mơ hay tỉnh.
Thiếu niên cho rằng dọa cô, anh giơ tay xoa mồ hôi trên thái dương, dùng giọng nói hết sức ôn hòa tự giới thiệu: “Chào em, tôi là anh trai của Vân Nhiêu, Vân Thâm lớp 7 khối 12.”
Sau đó, trong một năm ngắn ngủi này, bọn họ đã gặp nhau không biết bao nhiêu lần, nói vô số câu nói.
Mặc dù sau khi tốt nghiệp, 5 năm, mười năm, cũng vẫn luôn không cắt đứt liên lạc.
……
6 giờ chiều, nhà hàng Ý trên tầng cao nhất của tòa nhà cao ốc phía chân trời, trong phòng bao ngắm cảnh, Ôn Dữu lại tổ chức sinh nhật một lần nữa.
Các cô gái thích nghi thức, thổi nến hát xong, lại bảo Ôn Dữu ước. “Ước nhiều quá sẽ không linh.”
Ôn Dữu ngoài miệng nói như vậy, trong lòng lại không tự giác hiện lên một điều ước.
Hy vọng năm nay vận khí tốt một chút, tốt nhất giống như quẻ bói kia nói…
“Aiya, thật sự không được.” Ôn Dữu thổi tắt nến, nói, “Tớ mua vé ngắm cảnh trên tầng cao nhất, bây giờ thời gian còn sớm, ăn xong bánh kem liền đi dạo đi.”
Vừa qua 8 giờ, một hàng năm người rời khỏi nhà hàng, đi thang máy lên tầng cao nhất của tòa nhà.
Tòa nhà cao ốc đứng sừng sững ở trung tâm khu thương mại phồn hoa, đứng ở đài quan sát ngoài trời nhìn xuống, đô thị lộng lẫy như bàn cờ trải rộng, kéo dài đến đường chân trời xa xôi, hoa mỹ lại đồ sộ.
Trên đài quan sát có vòng đu quay cao nhất thế giới, vé vào cửa Ôn Dữu mua bao gồm cả phí đi vòng đu quay. Ngoại trừ Vân Thâm, bốn người còn lại đều rất muốn ngồi.
Cận Trạch đeo kính râm khẩu trang, cả người che kín mít, cười khẽ nói: “Xếp hàng cộng với thời gian ngồi, ít nhất một tiếng. Cậu định ở dưới
chờ, hay là cùng lên?”
Vân Thâm liếc mắt nhìn xung quanh hoàn cảnh ồn ào, khóe môi cứng lại, chậm rãi đi đến phía sau họ, cùng nhau xếp hàng.
Một khoang vòng đu quay nhiều nhất ngồi bốn người, Ôn Dữu phân chia vị trí: “Nhiêu Nhiêu và chồng cậu ngồi một khoang, anh trai với tớ và Lê Lê ngồi một khoang nhé?”
Vân Thâm: “Hai người các em ngồi đi, tôi tự mình ngồi một khoang.” Ôn Dữu gật đầu: “Được.”
Lê Lê ở một bên “xì” một tiếng: “Làm kiêu gì chứ, bọn em còn không muốn ngồi cùng anh đâu.”
Hôm nay là thứ bảy, du khách rất đông, bọn họ xếp hàng gần nửa tiếng, mới đến khu vực chờ xe phía trước, năm người lần lượt đứng sau ba vạch cảnh giới.
Ôn Dữu và Lê Lê đứng ở giữa, đang giơ điện thoại tự chụp ảnh, đột nhiên nhìn thấy trong màn hình một cô gái tóc xoăn dài màu nâu đỏ xinh đẹp từ phía sau đi lên, đến gần Vân Thâm.
Hai người buông điện thoại, động tác nhất trí nhìn qua.
“Anh đẹp trai một mình ngồi vòng đu quay sao?” Cô gái nở nụ cười quyến rũ, hỏi Vân Thâm.
Vân Thâm mí mắt cũng không nâng một chút, tiếp tục xem điện thoại, giả vờ không nghe thấy.
Lê Lê thấy thế, kéo tay Ôn Dữu lại gần, hưng phấn thay Vân Thâm trả lời: “Đúng vậy đúng vậy, anh ấy ngồi một mình.”
Ôn Dữu không nói gì, yên lặng dời mắt đi, nhìn ra cảnh đêm xa xa kia.
Cô gái mặt ửng hồng, rất chủ động: “Tôi cũng một mình, không ngại thì, hai chúng ta ghép một khoang đi?”
Vân Thâm lúc này rốt cuộc có chút phản ứng, nhàn nhạt liếc cô ta một cái, nói: “Ngại.”
……
“Chị xinh đẹp, anh trai em chính là như vậy, miệng hơi thiếu đòn, kỳ thật không có ác ý.” Lê Lê xưa nay không có giới hạn, giờ khắc này phảng phất như bà mối nhập thân, nhiệt tình dạt dào mai mối nói, “Anh, vòng đu quay nào có ai ngồi một mình? Anh và chị xinh đẹp ghép một lần, như vậy sẽ không cô đơn, còn có thể làm quen bạn mới.”
Cô gái dường như rất mê mẩn vẻ ngoài của Vân Thâm, bám riết không
tha nói: “Đúng vậy, chúng ta ghép một khoang, còn có thể tiết kiệm thời gian cho hành khách phía sau.”
Vân Thâm rốt cuộc buông điện thoại, mặt quay lại, ánh mắt không mang theo độ ấm, thoạt nhìn như kiên nhẫn đã cạn kiệt.
Anh vốn dĩ không muốn phản ứng. Thật sự là, bị ồn ào đến có chút phiền.
“Không tiện.” Giọng nói của người đàn ông rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, có vẻ cực kỳ ngạo mạn, còn mang theo chút hài hước, ung dung nói, “Tôi bị chứng sợ độ cao.”
Dừng một chút, anh nói tiếp: “Khá nghiêm trọng, lát nữa nếu ở trên vòng đu quay sợ quá, có thể tôi sẽ nổi điên.”
……
Người này quá ác độc.
Lê Lê bất lực vô cùng, trở lại chỗ cũ, vòng đu quay vừa lúc chuyển đến trước mặt, cô và Ôn Dữu lần lượt lên khoang, mặt đối mặt ngồi.
Vòng đu quay chậm rãi chuyển động, Lê đại tiểu thư nhìn cảnh đêm, càng nghĩ càng cảm thấy vừa rồi thật mất mặt, ai oán liếc mắt nhìn Ôn Dữu, nói: “Cậu không hy vọng anh Vân Thâm sớm thoát ế sao? Không giúp tớ nói chuyện thì thôi, còn ở phía sau vẫn luôn kéo tớ.”
Ôn Dữu: “Anh Vân Thâm không có hứng thú với chị gái kia”
Lê Lê: “Anh ấy còn chưa nhìn người ta một cái, nói không chừng nhìn lâu rồi sẽ cảm thấy hứng thú thì sao?”
Ôn Dữu:……
Ôn Dữu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa lúc thấy khoang vòng đu quay phía sau chuyển đến nơi có ánh sáng rực rỡ.
Người đàn ông lười biếng dựa vào lưng ghế, mày mắt thâm thúy, ánh đèn thành phố huy hoàng làm nền ở phía sau anh, ồn ào náo động nổi lên bốn phía, mà anh lại tĩnh lặng như không hề để ý.
“Nhìn gì thế?” Lê Lê hỏi, “Sao không nói lời nào? Luôn ủ rũ vậy.”
Ôn Dữu: “Có sao?”
Lê Lê ngồi vào bên cạnh cô: “Aiya, tớ sai rồi, vừa rồi không nên nói cậu, hôm nay thọ tinh là lớn nhất!”
Ôn Dữu đột nhiên im lặng.
Có lẽ là bởi vì nơi này phong cảnh quá đẹp, khiến cô xúc động, lại có lẽ bởi vì hôm nay là sinh nhật, cô không muốn làm khó chính mình, lại có lẽ, chỉ là bởi vì Lê Lê nắm tay cô, khuôn mặt dán lên vai cô, làm cho cô trong lòng phủ đầy bụi đã lâu, chưa bao giờ nói ra tâm sự thầm kín, đột nhiên không khống chế được muốn nói hết ra.
“Lê Lê, tớ nói với cậu một chuyện.” Ôn Dữu nhẹ nhàng hít một hơi, rũ mắt, từng chữ một nói, “Kỳ thật trước kia tớ thích anh Vân Thâm.”
……”
Không khí như đóng băng, toàn bộ vòng đu quay dường như đều đông cứng lại.
Lê Lê lúc đầu cho rằng Ôn Dữu đang nói đùa. Nhưng trò đùa này thật sự không buồn cười chút nào.
Hơn nữa, hàng mi run rẩy và nhịp thở đột nhiên chậm lại của Ôn Dữu nói cho cô biết, cô ấy không chơi trò mạo hiểm lớn.
Là thật lòng.
“Cậu… Trời ạ… Chuyện này… Chuyện này… Cậu làm tớ bình tĩnh một chút.” Lê Lê giống như người máy bị lỗi chương trình, nói năng lộn xộn
một hồi lâu, “Trời ơi, là chuyện khi nào vậy?” Ôn Dữu: “Rất lâu trước kia.”
Lê Lê: “Chẳng lẽ là… Hồi trung học?” Ôn Dữu: “Ừ, gần như vậy.”
Lê Lê ngả người ra sau, dùng sức véo nhân trung: “Cậu thế mà! Từ trung học đã thích cái tên đáng ghét đó! Giấu tớ lâu như vậy!”
Cô không nhịn được đấm Ôn Dữu vài cái, đột nhiên ý thức được điều gì đó, hạ giọng hỏi: “Vân Nhiêu có biết không?”
Ôn Dữu lắc đầu, hổ thẹn cười một cái, hỏi ngược lại Lê Lê: “Nếu là cậu, cậu sẽ nói cho cô ấy sao?”
“Tớ đương nhiên!” Lê Lê khí thế vừa dâng lên, đầu óc xoay chuyển, lập tức yếu ớt xuống, “Thôi được, nếu tớ cảm thấy có thể theo đuổi được, tớ có thể nói cho cô ấy; nếu người ta căn bản không thèm để ý tớ, chắc chắn không thể ở bên nhau, vậy tớ cũng sẽ không nói, quá mất mặt, Vân Nhiêu cũng sẽ khó xử.”
Ôn Dữu gật đầu.
Lê Lê nắm tay cô, liếc mắt nhìn khoang vòng đu quay phía sau, nhớ tới phản ứng của Ôn Dữu khi cô gái xinh đẹp đến gần Vân Thâm vừa rồi, Lê Lê phảng phất phát hiện ra manh mối, lại hỏi Ôn Dữu: “Cậu nói trước
kia thích anh Vân Thâm, vậy hiện tại thì sao?”
Ôn Dữu nheo mắt, qua hồi lâu mới buồn bã đáp: “Tớ không muốn thích anh ấy nữa.”
Lê Lê: “Không muốn? Là bởi vì thật sự không thích, hay là theo đuổi không được mới từ bỏ?”
Ôn Dữu: “Không biết.”
Lê Lê: “Đó chính là bởi vì theo đuổi không được.”
“Aiya.” Ôn Dữu trừng cô, “Thảo luận cái này có ý nghĩa gì.”
“Đương nhiên là có.” Lê Lê cười rộ lên, “Hiện tại tớ đã hiểu rõ tâm trạng của cậu, cậu là đồ cuồng áp lực.”
Ôn Dữu thật muốn đánh cô: “Cậu mới là đồ cuồng áp lực.”
Lê Lê: “Không phải nhằm vào cậu, ai thích anh Vân Thâm đều sẽ áp lực, anh ấy về bản chất không thể theo đuổi được. Anh ấy không thích ăn đồ vặt, cậu có bẻ miệng anh ấy ra, đút anh ấy, anh ấy cũng sẽ không ăn, chỉ biết nhổ ra.”
Ôn Dữu: “So sánh thật ghê tởm.”
“Lời nói thô nhưng thật mà.” Lê Lê phân tích, “Anh Vân Thâm là người có tính cách chủ động tuyệt đối, không thích bị động, cho nên cậu theo đuổi anh ấy vô dụng, cậu chỉ có thể lén lút thả thính, làm anh ấy động lòng, quay lại theo đuổi cậu.”
Ôn Dữu mỉm cười: “Nói thật dễ dàng. Cậu xem anh ấy như vậy, có thể thả thính được sao?”
Lê Lê: “Hắc hắc, cái này phải xem bản lĩnh của cậu.”
“Tớ làm gì có bản lĩnh.” Ôn Dữu tựa lưng vào ghế ngồi, chỉ cảm thấy nghe cô ấy nói chuyện, như nghe chuyện viển vông.
Vòng đu quay chầm chậm quay một vòng, trở lại điểm xuất phát.
Vừa ra khỏi khoang, Ôn Dữu liền nhận được tin nhắn của Vân Nhiêu, nói hình như có người nhận ra Cận Trạch, sợ gây rối loạn, hai người họ liền đi trước.
Ôn Dữu và Lê Lê ở cửa ra chờ Vân Thâm.
Khoang xe tiếp theo rất nhanh đến, Vân Thâm hai tay đút túi, mặt không biểu cảm đi ra.
Lê Lê kéo Ôn Dữu, biểu hiện rất tự nhiên: “Anh, phong cảnh phía trước không tệ, chúng ta đi dạo chút đi?”
Vân Thâm nhướng cằm, lười biếng đi theo sau hai người họ.
Đi đến một đoạn bậc thang rộng lớn, những tòa nhà cao chọc trời phía xa cao thấp xen kẽ, hoa lệ lại nên thơ.
Lê Lê bảo Ôn Dữu dựa vào lan can bậc thang, cô chụp ảnh cho cô. Ôn Dữu đi qua, tay đặt lên lan can, tạo dáng thoải mái.
Lê Lê đứng trước mặt cô vài bước, vừa giơ điện thoại lên, đột nhiên có điện thoại gọi đến.
“Alo? Chuyện gì?” Lê Lê vừa nghe điện thoại, nghiêng người lùi lại vài bước, đi đến bên cạnh Vân Thâm, không nói nhiều đem anh kéo đến chỗ
mình vừa đứng, nói với anh, “Anh, em phải nghe điện thoại, anh giúp Dữu Dữu chụp mấy bức ảnh đi.”
Vân Thâm:?
“Điện thoại anh không phải loại mới nhất sao? Độ phân giải cao, rất thích hợp chụp ảnh.” Lê Lê cảm kích cười một cái, “Em đi trước đây, điện thoại công việc, chắc phải nói chuyện một lát.”
……
Sau khi Lê Lê rời đi, Vân Thâm và Ôn Dữu mặt đối mặt, cách khoảng 3 mét, im lặng một lát.
Ôn Dữu hôm nay mặc một bộ sườn xám cách tân, nền đen thêu hoa bạc, eo thắt rất hẹp, phác họa ra dáng người thon thả uyển chuyển, vừa điển nhã lại dịu dàng.
Vân Thâm nghĩ đến hôm nay là sinh nhật cô, hơn nữa chỗ này phong cảnh quả thật không tệ, rốt cuộc, anh mang vẻ mặt giống như cả thế giới đều thiếu anh 800 vạn, chậm rãi giơ điện thoại lên, ống kính nhắm ngay Ôn Dữu.
Gió đêm thổi bay tóc mái trên thái dương, nhẹ nhàng phất vào mặt.
Ôn Dữu chậm rãi hít một hơi, chỉnh lại biểu cảm, hướng về phía ống kính nhếch khóe môi.
Vân Thâm ấn nút chụp, cảm thấy góc độ này có chút vấn đề, anh theo bản năng dịch sang trái một bước, điều chỉnh khung hình.
Đúng lúc này, một đoàn du khách giơ cờ đỏ nhỏ đi lên bậc thang, đi qua giữa họ.
Lúc nãy chỗ này còn có vẻ rộng rãi, lập tức chật.
Ôn Dữu xoa ngực, nhìn thấy ít nhất phải có một trăm người xông lên bậc thang, đều là du khách đến từ các nơi, nói giọng địa phương xa lạ, ồn ào ầm ĩ, chen vai thích cánh, liếc mắt một cái không thấy điểm cuối.
Những người này dừng lại chụp ảnh trên bậc thang, Ôn Dữu chỉ cảm thấy không gian trước mặt ngày càng nhỏ, cô không thể không lùi về sau, cả người gần như hoàn toàn dán vào lan can.
Phía sau là bầu trời cao, chim bay lượn qua phía dưới, đường phố xe cộ qua lại như mạch máu nhỏ bé.
Ôn Dữu không có chứng sợ độ cao, nhưng vẫn không thể tránh khỏi cảm thấy một chút lo lắng.
Cô lưng chống lan can, bất lực nhìn đám đông phía trước. “Tránh ra một chút.”
Phía trước cách đó không xa đột nhiên truyền đến giọng nói trầm thấp quen thuộc, người đàn ông cao lớn đẩy đám người ra, đôi mắt đen tản mạn đối diện với đôi mắt của Ôn Dữu.
Lông mi Ôn Dữu run lên, sống lưng không khỏi thẳng tắp, cằm khẽ nhếch, ngẩng đầu nhìn Vân Thâm từ trong đám người tách ra, hai ba bước đi đến bên cạnh cô.
Không gian chật hẹp, anh nghiêng người đứng, làm cho Ôn Dữu phía trước có thêm một khoảng trống nhỏ.
Vai Ôn Dữu gần như dán vào ngực anh.
Cô nín thở, xung quanh tràn ngập ồn ào náo động, làm cô không phân biệt được vang vọng bên tai là tiếng tim đập, hay là tiếng bước chân hỗn độn của người khác.
“Cảm ơn đàn anh.” Cô khẽ nói, cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe có vẻ bình tĩnh.
Vân Thâm rũ mắt, không chút để ý nói: “Chỗ này của em tương đối rộng rãi, tôi mới qua đây.”
Ôn Dữu gật đầu: “Em còn tưởng anh sợ em bị ngã xuống.” Vân Thâm nhếch môi: “Em đừng đánh giá tôi quá cao.” Ôn Dữu mím môi, không nói gì.
Gió đêm thổi qua, không còn mát mẻ như vừa rồi.
Ôn Dữu không tự giác giơ tay sờ cằm, Vân Thâm theo động tác của cô nhìn một cái, không chút để ý nói: “Mặt em sao đỏ vậy?”
Ôn Dữu:……
Cô không muốn trả lời câu hỏi này.
Một lát sau, Vân Thâm tự hỏi tự trả lời: “Dị ứng hải sản?” Ôn Dữu hít sâu một hơi.
Bọn họ 6 giờ ăn cơm, bây giờ đã hơn 9 giờ, ai dị ứng hải sản mà ba tiếng sau mới phát tác?
Ôn Dữu hơi nghiêng đầu, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt lạnh lùng: “Đàn anh, kỳ thật em bị dị ứng với anh.”
Vân Thâm sau khi nghe xong, nhướng mày, mang theo chút tán đồng. Dáng vẻ khí định thần nhàn, giống như trở thành nguyên nhân dị ứng của cô là một chuyện có thể nâng cao giá trị bản thân.
Ôn Dữu dời mắt đi, tay trái nắm lấy tay phải, hai tay đều nóng rang, ai cũng không thể hạ nhiệt độ cho ai.
Đúng lúc này, một vị du khách cao to béo mập chen đến trước mặt Ôn Dữu, xoay người chụp ảnh, chiếc ba lô cực đại chuẩn xác ném về phía cô.
Ôn Dữu lùi về sau một bước, cùng lúc đó, một cánh tay thon dài rắn chắc vòng qua vai cô, nhẹ nhàng ôm lấy bả vai cô, nhanh tay kéo cô sang một bên.
Cơ thể Ôn Dữu lay động, hai tay theo bản năng chống trước ngực, cách lớp vải mỏng, chạm vào một mảng da thịt rắn chắc ấm áp.
Cô ngẩng đầu, ánh mắt gần như lướt qua cằm góc cạnh rõ ràng của anh.
Có một khoảnh khắc, đầu Ôn Dữu trống rỗng, ồn ào náo động bên tai cũng rút lui ra ngoài thế giới, giống như rơi vào chân không.
Rất nhanh, cô nghe thấy một giọng nói trầm thấp tản mạn vang lên trên đỉnh đầu, bởi vì dựa quá gần, cô gần như có thể cảm nhận được lồng
ngực anh rung động khi nói chuyện:
“Cảm giác thế nào? Còn thở được không?”
Ôn Dữu chớp mắt, phản ứng lại, ý anh là chủ đề dị ứng vừa rồi…
Lại nghe người đàn ông khẽ cười, nói tiếp: “Có cần gọi xe cấp cứu cho em không?”