Vận Đào Hoa - Vân Thuỷ Mê Tung

Chương 12

 

Hôm sau, Ôn Dữu ngủ đến gần giữa trưa mới tỉnh.

 

Một giấc ngủ ngon và vô cùng thoải mái, Ôn Dữu xuống giường kéo rèm cửa ra, ánh mặt trời phía sau tranh nhau chiếu vào trong nhà sáng rực.

 

Lê Lê còn cuộn trong chăn vẫn không nhúc nhích, Ôn Dữu vất vả lắm mới lôi được cô ấy ra, cùng nhau đi ra ngoài ăn bữa sáng muộn.

 

Cận Trạch ra ngoài chạy show, trong nhà chỉ còn ba cô gái.

 

Cơm là Vân Nhiêu làm, bốn món khô kèm một canh, đều là cơm nhà thanh đạm.

 

Ôn Dữu vừa hưởng thụ, vừa khen Vân Nhiêu không dứt miệng.

 

Vân Nhiêu khiêm tốn nói: “So với anh trai tớ, tay nghề của tớ vẫn còn kém xa.”

 

Dừng một chút, cô hỏi Ôn Dữu, “Cậu ở chỗ anh ấy, anh ấy có nấu cơm cho cậu ăn không?”

 

“Có mấy lần.” Ôn Dữu cười nói, “Hai người các cậu nấu đều rất ngon, không kém nhau nhiều đâu.”

 

“Ai, cậu biết trình độ của mình mà, cũng chỉ bình thường thôi.” Vân Nhiêu rũ mắt, “Anh trai tớ hồi tiểu học nấu đã rất ngon rồi, anh ấy thật sự rất lợi hại.”

 

Khi Vân Thâm ở nhà, Vân Nhiêu và anh luôn ghét bỏ lẫn nhau, xem đối phương cực kỳ không vừa mắt. Chỉ có người quen thuộc bọn họ mới biết, tình cảm của hai anh em họ, kỳ thật rất sâu đậm.

 

Khi Vân Thâm không ở nhà, Vân Nhiêu thường thường sẽ giống như bây giờ, biểu lộ sự sùng bái đối với anh trai.

 

Nhà họ trước kia rất nghèo, gia cảnh sa sút, nợ nần chồng chất, nhưng Vân Nhiêu từ nhỏ đến lớn, gần như không phải chịu khổ chút nào.Cô từ nhỏ đã thích màu hồng, có rất nhiều váy áo và đồ dùng học tập màu hồng, nhưng anh trai cô quanh năm đều mặc quần áo cũ nát đã giặt đến bạc màu, cái gì rẻ thì dùng cái đó, chưa bao giờ kén chọn.

 

Bố mẹ Vân bận rộn mở quán ăn kiếm tiền, không có thời gian chăm sóc con cái, Vân Nhiêu từ khi đi nhà trẻ, vẫn luôn là anh trai chăm sóc cô.

 

Vân Thâm học trên Vân Nhiêu hai lớp, khi Vân Nhiêu đi nhà trẻ, anh cũng vừa mới học tiểu học.

 

Mỗi ngày tan học buổi chiều, anh không thể cùng bạn bè chơi bóng chơi trò chơi, việc đầu tiên phải làm là đi nhà trẻ đón em gái về nhà, sau đó kê một chiếc ghế đẩu trước bếp, đứng lên trên nấu cơm xào rau.

 

Cơm nước xong làm bài tập, làm xong bài tập nếu còn thời gian, anh sẽ đến quán ăn trong nhà giúp đỡ, ban đầu làm chút việc rửa chén quét dọn vệ sinh, dần dần cũng có thể xào rau, hương vị không hề kém bố mẹ làm.

 

Anh làm anh trai nên bận rộn và chịu khổ, Vân Nhiêu tự nhiên không cần phải nếm trải gì nữa.

 

Ôn Dữu đã từng nghe Vân Nhiêu kể, hồi nhỏ cô không thích ăn cơm, anh trai cô đã đối phó với cô thế nào ——

 

Vân Nhiêu cũng không nhớ rõ lúc đó vì sao lại tùy hứng bướng bỉnh như vậy, động một chút là khóc, khóc lên sẽ không ăn cơm, có đôi khi còn chạy ra ngoài trốn ăn cơm.

 

Vân Thâm biết thúc giục cô, mắng cô cũng vô dụng, anh dứt khoát không nói gì, chỉ bưng bát cơm của em gái, cô đi đến đâu anh liền theo

 

đến đó, không rời một tấc. Chờ đến khi cảm xúc của Vân Nhiêu dịu đi một chút, anh liền nhanh tay múc một muỗng đồ ăn, đút đến miệng cô.

 

Cứ như vậy từng muỗng từng muỗng đút, đút xong cả bát cơm, thời gian đã trôi qua rất lâu, bản thân anh còn chưa ăn gì, đồ ăn thừa trong nhà cũng đã nguội lạnh từ lâu.

 

Vân Nhiêu thường xuyên nhìn thấy Vân Thâm đút cho cô ăn xong, một mình ngồi bên bàn ăn, yên lặng ăn cơm thừa canh cặn.

 

Khi đó, cô cũng không cho rằng điều này có gì lạ, còn cảm thấy anh trai hung dữ nhét cơm vào miệng cô, thật sự rất phiền phức rất đáng ghét.

 

Mãi đến khi trưởng thành mới hiểu được, người luôn được che chở, mới có thể nảy sinh tính tùy hứng như thế……

 

Trên đường ăn cơm, Vân Nhiêu nhận được điện thoại của Cận Trạch.

 

Nói hai câu, Vân Nhiêu nhìn về phía Ôn Dữu, hỏi: “Bữa tối 6 giờ đúng không?”

 

Ôn Dữu gật đầu.

 

Hôm nay là sinh nhật cô, cô đã đặt một nhà hàng view cao trên trời, mời các bạn bè ăn tối.

 

Một lát sau, Vân Nhiêu cầm điện thoại, lại hỏi Ôn Dữu: “Cậu đặt mấy người vậy?”

 

Ôn Dữu có chút bất lực: “Đàn anh hỏi cái này làm gì? Tối qua mọi người đều nói có thể đến, tất nhiên là đặt năm người rồi.”

 

Vân Nhiêu đem lời Ôn Dữu nói lại với Cận Trạch, cũng không biết Cận Trạch nói gì, Vân Nhiêu đột nhiên bật cười, nói với Ôn Dữu: “Anh ấy thay anh trai tớ hỏi, sợ cậu đặt chỗ mà bỏ quên anh trai tớ.”

 

Ôn Dữu:?

 

Lời này nói ra, giống như cô không thích Vân Thâm lắm vậy. Đầu óc của đại minh tinh, thứ cho cô có chút theo không kịp.

Chậm rãi ăn xong bữa trưa, ba cô bạn thân cùng nhau ra ngoài dắt chó đi dạo tiêu thực, đi dạo một vòng trong tiểu khu rồi trở về, đồng loạt ngã vào ghế sofa, chọn một bộ phim điện ảnh điểm cao để xem.

 

Tên phim là 《Capernaum》, kể về câu chuyện một cậu bé sống ở một quốc gia loạn lạc, trải qua đủ loại trắc trở sau đó kiện cha mẹ đã đưa cậu đến thế giới bi thảm này, nhưng lại sinh mà không dưỡng.

 

Các cô đều chưa xem qua bộ phim này, cũng không biết nội dung thế nào.

 

Xem được nửa tiếng, Vân Nhiêu bỗng nhiên thấy bộ phim này có chút quá áp lực, lại đổi sang một bộ phim hài để xem.

 

Đổi kênh, Vân Nhiêu liếc mắt nhìn Ôn Dữu.

 

Người sau vẻ mặt nhàn nhạt, không nhìn ra dao động gì.

 

Đúng lúc này, điện thoại di động Ôn Dữu đặt trên bàn vang lên.

 

Liếc nhìn hiển thị cuộc gọi, cô cầm điện thoại, rời khỏi phòng khách, đi ra sân thượng nghe máy.

 

Đồ trang trí tiệc sinh nhật đêm qua vẫn còn trên sân thượng, hoa tươi kiều diễm, bóng bay màu hồng phấn, bao quanh thành một vùng biển mộng ảo.

 

Ôn Dữu đưa điện thoại di động dán vào tai, trong ống nghe truyền ra giọng nói trầm ấm của người đàn ông trung niên: “Dữu Dữu, sinh nhật vui vẻ, hai ngày nay có thể đến chỗ ba ăn cơm không?”

 

Ôn Dữu mỉm cười nói: “Cảm ơn ba, con hiện tại đang ở Bắc Thành, cùng bạn bè chơi, chủ nhật buổi tối con mới về.”

 

“Vậy à, vậy con chơi vui vẻ nhé.” Ôn Thịnh cũng không kiên trì, rất nhanh chuyển đề tài, “Nghe nói con đổi công việc? Ở công ty mới có thích ứng được không?”

 

Cô đổi công việc từ hai tháng trước, bây giờ đã là giữa tháng năm. Nếu ông thật sự quan tâm, sao không sớm gọi điện hỏi han.

Ôn Dữu: “Thích ứng khá tốt, ba đừng lo lắng. Đúng rồi, Tiểu Hủ đã

được nhận vào nghiên cứu sinh chưa? Con không nhớ rõ em ấy nộp đơn vào trường nào.”

 

Trong ống nghe im lặng một lát.

 

Ôn Thịnh cười gượng hai tiếng, nói: “Không được nhận, thi thạc sĩ cũng thiếu vài điểm, hiện tại đang xin vào đại học ở Mỹ. Ba bảo nó gọi điện hỏi ý kiến con, cũng không biết nó đã tìm con chưa, con rảnh thì nhớ chỉ bảo em ấy một chút, dù sao cũng là em trai ruột của con.”

 

Ôn Dữu học đại học ở trường 985 danh tiếng, sau khi tốt nghiệp được nhận thẳng vào nghiên cứu sinh của trường Ivy League, bất luận là ôn

 

tập, thi cử hay xin học, cô đều dựa vào chính mình, khi đó, không thấy người thân nào giúp đỡ cô.

 

Thấy Ôn Dữu hồi lâu không trả lời, Ôn Thịnh lại nói: “Con là đứa có tiền đồ nhất trong nhà, ba vẫn luôn coi con là niềm tự hào. Em trai em gái có thể thông minh hiểu chuyện được một nửa của con, ba đã thấy đủ rồi.”

 

Coi là niềm tự hào.

 

Mấy chữ này dừng ở bên tai Ôn Dữu, thật đúng là châm chọc.

 

“Con biết rồi, ba. Ba bảo Tiểu Hủ gửi hồ sơ xin học cho con, con sẽ giúp em ấy xem.”

 

Ôn Dữu bình tĩnh nói xong câu đó, lại hàn huyên vài câu, rất nhanh kết thúc cuộc gọi.

 

Đứng ở trên sân thượng, nhìn bầu trời rộng mở xa xôi, Ôn Dữu không kìm được mà nghĩ ——

 

Hóa ra bây giờ, ông coi cô là niềm tự hào.

 

Hai mươi mấy năm trước, ông coi cô là vết nhơ, mười mấy năm trước, ông coi cô là gánh nặng, mây trên trời bay lửng thửng, thoáng chốc lại biến thành chó hoang, giờ đây, cô lại trở thành niềm tự hào của ông.

 

Khi Ôn Dữu còn trong bụng mẹ, cũng từng được hưởng mười tháng hạnh phúc gia đình.

 

Mãi cho đến khi cô sinh ra, đôi mắt màu xanh lam đá quý, khiến cho cha cô nghi ngờ, nguyên nhân trực tiếp dẫn đến cuộc hôn nhân tan vỡ.

 

Mẹ của Ôn Dữu là A Lai Á, là con lai, dung mạo cực kỳ xinh đẹp, tính cách phóng khoáng tiêu sái. Ôn Thịnh là người chồng thứ hai của A Lai Á, trước Ôn Dữu, A Lai Á còn có một đứa con với chồng trước.

 

Đôi mắt của A Lai Á có màu nâu, mà Ôn Thịnh là người Trung Quốc, hai người kết hợp sinh ra đứa trẻ có mắt màu xanh lam xác suất vô cùng thấp.

 

Nghi ngờ và cãi vã liên tục, cuộc hôn nhân này rất nhanh hạ màn.

 

Xét nghiệm ADN chứng minh Ôn Dữu là con ruột trong giá thú, vết rạn trong quan hệ cha con lại vĩnh viễn không thể hàn gắn, Ôn Thịnh tự nguyện từ bỏ quyền nuôi dưỡng Ôn Dữu, vì thế, Ôn Dữu hai tuổi theo mẹ trở về Mỹ.

 

Ở Mỹ, sống cùng Ôn Dữu không chỉ có mẹ, còn có anh trai cùng mẹ khác cha là người da trắng.

 

Cô sống ở đó 6 năm, cho đến bây giờ, 6 năm đó là vùng cấm tuyệt đối không thể chạm vào trong ký ức của cô.

 

6 năm sau, A Lai Á kết hôn lần thứ ba, gả cho một phú hào người da trắng địa phương.

 

Phú hào nhận nuôi anh trai người da trắng của Ôn Dữu, lại không muốn Ôn Dữu, cô bé da vàng này.

 

Mà bản thân Ôn Dữu, cũng không muốn ở lại bên cạnh mẹ nữa.

 

Vì thế, Ôn Dữu tám tuổi lại bị đưa về nước. Lúc này Ôn Thịnh đã sớm tái hôn, có một cô con gái 4 tuổi và một cậu con trai một tuổi.

 

Ôn Dữu chỉ ở nhà bố được mấy ngày. Mấy ngày ấy, em gái 4 tuổi luôn hỏi Ôn Thịnh, tại sao mắt của chị lại có màu xanh lam? Chị ấy là người nước ngoài sao? Là ba nhặt ở bên ngoài về sao?”

 

Ôn Thịnh mỗi lần đều hàm hồ ứng phó, không hề nghiêm túc trả lời.

 

Vài ngày sau vào ban đêm, Ôn Dữu nghe được tiếng cãi vã của bố và mẹ kế trong phòng, ngày hôm sau, Ôn Dữu đã bị một chiếc ô tô màu đen đón đi, đưa đến chỗ ông bà nội.

 

Tối hôm đó, Ôn Dữu nằm trong lòng bà nội, gặp ác mộng.

 

Cô mơ thấy lần đầu tiên nhìn thấy anh trai, anh ấy lớn lên thật xinh đẹp, có một đôi mắt xanh lam sâu thẳm và mái tóc xoăn màu nâu bồng bềnh. Anh trai mỉm cười đi về phía cô, ở trước mặt mẹ sờ đầu cô, khi mẹ rời khỏi căn phòng, anh đột nhiên túm lấy cổ áo Ôn Dữu, nhấc cô lên khỏi mặt đất, treo lơ lửng cách mặt đất 1 mét, hung dữ nói câu tiếng Anh mà cô không hiểu, sau đó, anh buông tay ra, Ôn Dữu hai tuổi “bịch” một tiếng ngã xuống đất…

 

Hình ảnh lại chuyển đến vài năm sau, cơ quan bảo vệ trẻ em đến nhà họ, bởi vì vấn đề quốc tịch của Ôn Dữu, cơ quan không thể can thiệp quá nhiều, chỉ phê bình giáo dục A Lai Á, kiến nghị bà tách hai đứa trẻ ra nuôi dưỡng. A Lai Á khi đó đang say đắm trong tình yêu với phú hào, không có tâm tư quản chuyện con cái. Bà qua loa đưa Ôn Dữu đến trường học nội trú, ở đó, Ôn Dữu bị đặt vô số biệt danh mang tính kỳ thị, các bạn học đều nheo mắt nhìn cô, vẽ bậy lên sách vở và bài tập của cô…

 

Ôn Dữu không tìm thấy ý nghĩa của việc mình đến thế giới này.

 

Cô không thích tổ chức sinh nhật, không hiểu tại sao họ lại đưa cô đến thế giới này, rồi lại đối xử với cô như vậy.

 

Mãi cho đến khi chuyển đến nhà ông bà nội, cuộc sống của Ôn Dữu rốt cuộc có chuyển biến tốt đẹp.

 

Ông bà nội đều là trí thức, tính cách ôn hòa, trong nhà còn có người giúp việc chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của Ôn Dữu, Ôn Dữu từ khi sinh ra đến nay, lần đầu tiên cảm nhận được cuộc sống yên ổn và ấm áp.

 

Tuy nhiên, cô ở nhà ông bà nội không bao lâu, lại gặp phải một làn sóng mới, đến từ sự chế giễu và bắt nạt của bạn bè cùng trang lứa.

 

Ôn Dữu nhớ rõ ràng, hôm đó là buổi chiều mùa xuân, trường học rất gần nhà, cô tan học tự mình đi bộ về nhà.

 

Đi đến bên ngoài một con hẻm nhỏ, đột nhiên có mấy nam sinh quen mặt từ trong hẻm chạy ra, ném đá về phía cô.

 

“A ba a ba a ba, ha ha ha, cô ta chỉ biết a ba a ba a ba, không biết nói tiếng người!”

 

Bọn chúng làm mặt xấu, cười lớn bắt chước Ôn Dữu nói chuyện, chế giễu cô không biết nói tiếng Trung.

 

“Nó không có bố mẹ, chắc chắn là ông Ôn nhặt từ thùng rác về.”

 

“Này, mày chạy cái gì? Bọn tao hỏi mày có phải chui ra từ thùng rác không!”

 

“Nó ngã rồi, ha ha ha, yêu quái cũng biết ngã sao?” “Mắt yêu quái đứng dậy! lại chạy hả!”

“Mau đuổi theo! Đừng để yêu quái chạy xa!”

 

“Xem tao ném trúng đầu nó này… Aiya, không trúng, lại một viên nữa…”

 

……

 

Ôn Dữu bị ném trúng vài cái, nhưng cô không dám kêu đau, càng không dám dừng lại, sợ hãi dùng hai tay ôm lấy đầu, dùng hết sức chạy về phía trước.

 

Tiếng cười chói tai của các nam sinh vẫn luôn theo sau cô, dù thế nào cũng không dứt.

 

Đột nhiên, những âm thanh đó như tan biến vào hư không, những viên đá liên tục ném về phía Ôn Dữu cũng đột ngột dừng lại. Ôn Dữu không dừng bước, vẫn ra sức chạy, cứ chạy mãi chạy mãi, chạy đến kiệt sức, sắp không thở nổi, mới dần dần chậm lại.

 

Một lát sau, cô nghe thấy phía sau truyền đến một chuỗi tiếng bước chân xa lạ, sợ đến mức lập tức ngồi xổm xuống, hai tay ôm chặt lấy đầu, tiếng Trung lẫn tiếng Anh mà khóc kêu “Xin lỗi”, “Đừng đánh tôi”.

 

“Này.” Người nọ vỗ nhẹ lưng cô. Nghe giọng nói, không phải là những người vừa bắt nạt cô.

 

Thấy cô không phản ứng, vẫn ngồi xổm trên mặt đất run rẩy, người nọ dứt khoát nắm lấy cánh tay gầy gò của cô, trực tiếp kéo cô lên.

 

Ôn Dữu sợ hãi ngẩng đầu, nhìn thấy bộ dạng của người trước mặt, cô sợ đến mức hét lên một tiếng.

 

Anh cao hơn Ôn Dữu nửa cái đầu, tóc rối bù, trên mặt vẽ đầy vệt sáng,

phía trên mí mắt vẽ hai con mắt to đỏ như máu, đáng sợ nhất là miệng và

 

lưỡi của anh, không biết dùng thuốc màu gì tô đến xanh lè, theo động tác nói chuyện của anh lúc đóng lúc mở, dọa người vô cùng.

 

“Bọn chúng đều bị tôi dọa chạy rồi.” Anh ngẩng đầu, hung dữ nói, “Bọn chúng không phải thích gọi yêu quái sao? Yêu quái thật sự bị bọn chúng gọi đến rồi, ai gọi nhiều nhất tôi sẽ ăn người đó trước…”

 

Ôn Dữu rụt cổ nhìn anh, không nhịn được lại run lên.

 

Tuy sợ hãi, cô lại có thể cảm nhận rõ ràng, “yêu quái” đáng sợ này không có ác ý với cô.

 

Không chỉ không có ác ý, còn giúp cô đánh đuổi những người bắt nạt cô. Anh nói đến một nửa, như đột nhiên phản ứng lại điều gì đó.

Anh buông cánh tay Ôn Dữu ra, đứng thẳng người hơn một chút, hắng giọng, dùng tiếng Anh không quá thành thạo nói: “Xin chào, tên tôi là Vân Thâm. Nếu, nếu bọn chúng lại…”

 

“Hiểu…” Ôn Dữu giơ tay chỉ vào tai, nhỏ giọng nói, “Nghe hiểu được.”

 

Anh tức khắc nhẹ nhõm không ít: “Tốt. Tôi muốn nói là, nếu bọn chúng lại bắt nạt em, lại lấy đá ném em, em đừng chạy, em phải lấy hòn đá to hơn ném lại, cho bọn chúng biết em không dễ bắt nạt.”

 

Giọng anh mát lạnh lại dễ nghe, Ôn Dữu chớp mắt, theo bản năng lắc đầu.

 

Không đánh lại được.

 

Bọn chúng đông như vậy, đều là con trai, mà cô chỉ có một mình.

 

Anh dường như đọc hiểu được nỗi sợ hãi của cô, cười với cô một cách tùy ý: “Em nếu không ném lại được bọn chúng, thì đến tìm tôi, nhà tôi ở đường Đông số 2 mở quán ăn, rất gần đây.”

 

Ôn Dữu nhìn anh, dần dần bị thái độ không sợ hãi của anh lây nhiễm, khẽ gật đầu.

 

Một lát sau, cô lại gật đầu, trong lòng dâng lên một trận chua xót, ánh mắt không tự giác rũ xuống, cả đầu cũng cúi xuống.

 

Một giọt nước mắt to bằng hạt đậu từ lông mi Ôn Dữu chảy xuống, rơi trên mặt đất.

 

Dần dần, lại có giọt thứ hai, giọt thứ ba…

 

Ôn Dữu giơ tay xoa mắt, nghe thấy anh trước mặt nhàn nhạt nói với cô: “Đừng khóc.”

 

Anh rất bình tĩnh, giống như đã quen với việc con gái khóc nhè.

 

“Đừng khóc.” Vân Thâm lặp lại một lần, giọng nói cứng rắn hơn vài phần, “Khóc không giải quyết được bất kỳ vấn đề gì.”

 

Cô bé khựng lại, Vân Thâm cho rằng mình nói chuyện quá hung dữ dọa cô, không ngờ, cô lại thật sự ngừng khóc.

 

Không giống em gái Vân Nhiêu của anh, một khi đã khóc, khuyên thế nào cũng vô dụng.

 

Ôn Dữu hít mũi. Kỳ thật cô từ nhỏ đã không thích khóc, chỉ là trước đây có quá nhiều lúc, ngoài khóc ra, cô không làm được gì khác.

 

“Như vậy mới đúng. Em càng khóc, sẽ chỉ làm những kẻ bắt nạt em càng vui vẻ.” Vân Thâm miệng nói những lời cứng rắn, tay lại theo bản năng tìm trong túi, lấy ra một gói kẹo giá rẻ màu xanh lam, nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay Ôn Dữu.

 

Ôn Dữu cúi đầu, nhìn thấy viên kẹo có màu sắc gần giống với đôi mắt của mình, ngạc nhiên.

 

Màu sắc này… Hóa ra đẹp như vậy sao.

 

Giống như bầu trời trước khi đêm xuống, giống như viên đá lưu ly ẩn sâu dưới đáy biển.

 

Ôn Dữu mở gói kẹo, lấy ra một viên kẹo cứng màu xanh lam, nhét vào miệng.

 

Cho đến hôm nay, cô vẫn không quên hương vị của viên kẹo đó.

 

Rất ngọt, có chút ngấy, còn nhuộm lưỡi cô thành màu xanh lam, cả ngày đều rửa không sạch.

Bình Luận (0)
Comment