Ôn Dữu cầm chiếc card đồ họa Vân Thâm đưa, bên tai xào xạc, truyền đến vài tiếng cười khẽ kìm nén.
Vân Thâm hiển nhiên cố ý làm như không nghe thấy, không kiên nhẫn quay người đi.
Ôn Dữu và Vân Thâm đều học máy tính, những người khác không hiểu biết, cảm thấy anh tặng quà quá cứng nhắc, Ôn Dữu lại rất rõ, chiếc card này tính năng và đẳng cấp đều là hàng đầu, ở trong tay cô, thậm chí có chút phí của trời.
Ôn Dữu cảm kích nói: “Cảm ơn anh, em rất thích.”
Dứt lời, cô đem card đồ họa mang ra sân thượng, để cùng những món quà khác.
Vân Thâm nhéo vành tai, chút không tự tin vừa rồi trong nháy mắt tan thành mây khói. Anh khoác tay lên vai Cận Trạch, thiếu đòn nói: “Vốn dĩ định khiêm tốn một chút, ai ngờ.”
Cận Trạch lười phản ứng anh.
Còn hai mươi phút nữa là không giờ. Các cô gái ở trên sân thượng tạo dáng chụp ảnh, Vân Thâm và Cận Trạch rảnh rỗi không có việc gì, ở phòng bếp làm đồ ăn lạnh, chủ yếu là Vân Thâm làm, Cận Trạch đứng một bên quan sát.
Hai người câu được câu không nói chuyện phiếm. Ôn Dữu đi toilet, đi ngang qua cửa phòng bếp, vô tình nghe được mấy câu họ nói chuyện.
Cận Trạch uể oải: “Mẹ cậu sắp xếp xem mắt, cậu ít nhất cũng thêm WeChat của người ta đi chứ? Mắng cả vợ tôi, mắng lây sang cả tôi rồi.”
Vân Thâm không phản ứng gì: “Không xem, không có hứng thú.”
“Vậy kiểu người nào cậu thấy hứng thú?” Cận Trạch nghĩ nghĩ, “Lê Lê thế nào? Gọi anh trai còn thân thiết hơn em ruột cậu.”
Vân Thâm hít một hơi: “Tha cho tôi đi, không với tới được.”
Cận Trạch: “Vậy Dữu Dữu thì sao? Xinh đẹp, biết xem bói, lại còn học máy tính giống cậu, có tiếng nói chung.”
Ôn Dữu đi qua cửa phòng bếp, thình lình nghe được Cận Trạch nhắc tới cô, bước chân theo bản năng dừng lại, trái tim cũng hơi nhấc lên.
Giọng Cận Trạch vừa dứt, Vân Thâm im lặng một lát, giọng nói nhàn nhạt, không chút để ý đáp: “Cô ấy cũng giống như em gái tôi thôi.”
Cận Trạch: “Sao có thể? Hai người họ lớn lên không giống, tính cách cũng không giống nhau.”
Vân Thâm có chút mất kiên nhẫn: “Nói với cậu cũng không hiểu.”
Người ta hiện tại đang ở trong nhà của anh, nếu anh có ý đồ không chính đáng với cô, vậy anh thành loại người gì?
“Được rồi.” Cận Trạch lười tranh luận với anh, “Tóm lại là, ko rung động đúng không?”
Vân Thâm qua loa đáp: “Ừ.”
Ngoài phòng bếp, tà váy chiffon mềm mại nhẹ nhàng lướt qua khung cửa, im hơi lặng tiếng biến mất ở cuối hành lang.
Không rung động.
Ôn Dữu đứng trước bồn rửa mặt, nhìn khuôn mặt trang điểm tinh xảo trong gương, hai mắt dần dần mất tiêu cự, và tinh thần.
Không rung động
Cô lắc đầu, mở vòi nước rửa tay, chất lỏng lạnh lẽo lướt qua da thịt, mang đi tất cả độ ấm.
Không rung động
Cô vặn nước chảy to nhất, nhưng vẫn, làm thế nào cũng không rửa sạch được âm thanh lặp đi lặp lại trong đầu.
Trong phòng bếp.
Cận Trạch im lặng một lát, không hiểu sao, lại cảm thấy chủ đề trước đó chưa nói rõ, nhịn không được hỏi lại: “Nhiêu Nhiêu và Ôn Dữu rốt cuộc giống nhau chỗ nào? Nhiêu Nhiêu tương đối hướng nội, Ôn Dữu hoạt bát như vậy…”
“Hoạt bát? Có sao?” Vân Thâm không quá đồng ý, “Tôi lại cảm thấy cô ấy cũng rất hướng nội.”
Cận Trạch: “Tính cách Ôn Dữu tương đối phức tạp, có người quen ở bên cạnh và không có người quen ở bên cạnh là hai bộ dạng khác nhau. Cô ấy ở trước mặt tớ vẫn luôn rất hoạt bát.”
Vân Thâm sau khi nghe xong, lạnh lùng “Ồ” một tiếng.
Cận Trạch liếc anh một cái, đột nhiên cười: “Cậu cảm thấy cô ấy hướng nội à? Cậu có nghĩ đó có thể là vấn đề từ cậu không.”
Vân Thâm:……
Không khí im lặng giây lát, Vân Thâm dần dần dừng động tác cắt hoa quả.
Chẳng lẽ.
Quen biết nhiều năm như vậy, Ôn Dữu trong lòng vẫn luôn có thành kiến với anh? Cho nên không coi anh là người quen, ở trước mặt anh luôn không được tự nhiên.
Vân Thâm không nhớ rõ mình đắc tội cô chỗ nào.
Nghĩ đi nghĩ lại, tính tình anh thế này, dù có chọc giận người khác, anh cũng không cảm thấy, không để ý.
Có lẽ thật sự đã từng, vào lúc anh không để ý, chọc người ta chán ghét.
Đương nhiên, cũng có khả năng căn bản không có chuyện này, anh cảm nhận không chuẩn, kỳ thật dáng vẻ Ôn Dữu ở trước mặt anh, cũng coi như hoạt bát.
“Nói đến cái này, tớ khoảng thời gian trước vừa tìm được một video khá buồn cười, là Lê Lê quay hồi trung học.” Cận Trạch xoa tay, lấy điện thoại ra, mở một video đã lâu, đưa đến trước mặt Vân Thâm, hai người cùng nhau xem.
Trong video là mười năm trước, ở hội thao trung học, hình ảnh thi chạy tiếp sức 4×100 mét nam tổ ba.
Người quay video là Lê Lê, Ôn Dữu và Vân Nhiêu đứng bên cạnh cô, cùng nhau cổ vũ cho Vân Thâm và Cận Trạch đang thi đấu.
Hai người họ chạy trước sau, Vân Thâm ở phía sau, cho nên các cô gái đều canh giữ ở điểm xuất phát của Vân Thâm, tiện thể quay lại cả hai người họ.
Cận Trạch chọc chọc vào màn hình điện thoại chỗ Vân Thâm 18 tuổi, châm chọc nói: “Cậu năm đó trông như có bệnh, đã đứng trên đường chạy, còn cầm vở học từ mới.”
Vân Thâm nhìn thiếu niên ngây ngô gầy gò trong video, nhếch môi: “Cái này gọi là tận dụng triệt để thời gian.”
Cận Trạch: “Suỵt, thi đấu bắt đầu rồi, cậu nghe kỹ đi.” Tiếng súng lệnh vang lên, Cận Trạch là người chạy đầu tiên.
Máy quay nhắm ngay thiếu niên đang lao nhanh trên đường chạy, hình ảnh rung lắc dữ dội, microphone ghi lại rõ ràng tiếng trầm trồ khen ngợi non nớt lại kích động của Lê Lê và Ôn Dữu: “Đàn anh Cận Trạch cố lên! Xông lên! Cận Trạch ngầu quá!”
Khi đó Vân Nhiêu vô cùng thẹn thùng, tiếng cổ vũ hoàn toàn bị nhấn chìm trong tiếng la hét của bạn thân, tựa như tiếng muỗi kêu.
Thiếu niên Cận Trạch dẫn đầu lao về phía khu vực giao gậy. Cận Trạch của 10 năm sau nghẹn cười, ấm áp nhắc nhở Vân Thâm: “Đến phần của cậu.”
Gậy tiếp sức đưa về phía trước, Vân Thâm nghiêng người, vững vàng nhận lấy, như mũi tên rời cung lao đi.
Ngay trong nháy mắt này, tiếng cổ vũ của các cô gái đột nhiên nhỏ đi một nửa.
Vân Thâm nghe rất rõ ràng ——
Ôn Dữu giây trước còn vui vẻ phấn chấn, giây này, không hiểu sao lại không phát ra tiếng.
Cô chỉ cổ vũ cho Cận Trạch.
Đến lượt anh lên sân, cô lập tức ngậm miệng lại. Điều này có ý gì?
Vân Thâm khóe môi mím lại, giơ tay lên, “bộp” một tiếng tắt màn hình điện thoại của Cận Trạch, tiếng ồn ào huyên náo trên sân vận động mười năm trước cũng đột ngột im bặt.
“Nhàm chán.” Anh cầm lấy một đĩa trái cây trên bàn, đặt qua tay Cận Trạch, động tác khó mà nói không mang theo chút bực bội.
Cận Trạch thích thú cười khẩy, bưng mâm trái cây ra khỏi phòng bếp.
Vân Nhiêu vừa lúc lại đây gọi bọn họ đi sân thượng ăn bánh kem. Vân Thâm còn một mâm cá sống thái lát chưa làm xong, lạnh lùng nói: “Đừng giục.”
Vân Nhiêu không hiểu sao bị mắng, túm lấy cánh tay Cận Trạch: “Anh trai em sao thế?”
Cận Trạch nhướng mày: “Không có gì, bị chồng em đả kích thôi.” Vân Nhiêu:……
Sắp đến giờ, Vân Thâm rốt cuộc mang theo mâm đồ ăn cuối cùng đi vào sân thượng, ngồi xuống.
Ôn Dữu ngồi ở giữa, hai má ửng hồng hơi say, cười với anh: “Anh vất vả rồi.”
Vân Thâm không có phản ứng gì, không nóng không lạnh. Qua vài giây, giống như mới nghe thấy cô nói, anh nhàn nhạt thốt ra một câu: “Không vất vả.”
Hiếm thấy anh lễ phép như vậy, có hỏi có đáp, cũng không khoe khoang bản thân hay châm chọc đối phương, Ôn Dữu có chút kinh ngạc, ý cười bên môi càng đậm.
Vừa rồi cùng Vân Nhiêu uống chút rượu vang trắng ngọt ngào, tâm trạng Ôn Dữu đã sớm bình tĩnh trở lại.
Vân Thâm chỉ coi cô là em gái, đối với cô hoàn toàn không có cảm giác, chuyện này, Ôn Dữu vẫn luôn biết, đối với cô mà nói, vốn là chuyện bình thường như hít thở.
Chỉ là lần đầu tiên nghe anh chính thức thừa nhận, phá vỡ một chút ảo tưởng nhỏ bé không đáng kể trong lòng cô, hoàn toàn rơi vào hiện thực, khó tránh khỏi sẽ sinh ra một chút lạc lõng.
Nhưng không sao, cô rất nhanh có thể chấn chỉnh lại cảm xúc. “0” giờ đến.
Tất cả ánh đèn trong biệt thự đột nhiên tắt, bốn phía chìm vào bóng tối, chỉ có ánh nến lay động trên bánh kem, cùng bầu trời đầy sao lấp lánh hòa quyện vào nhau.
Âm nhạc vang lên, Vân Nhiêu và Lê Lê vừa vỗ tay vừa hát, Cận Trạch đi theo hừ hai câu, liếc mắt nhìn Vân Thâm đối diện. Có lẽ là do ánh nến ấm áp, đường nét anh tuấn lạnh lùng của anh thu liễm lại, tuy không mở miệng, dáng ngồi vẫn như một ông chủ, nhưng cũng vỗ tay theo tiếng hát hai cái, trông không quá lạc lõng.
Hát xong bài hát chúc mừng sinh nhật, mọi người giục Ôn Dữu ước. Ôn Dữu chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại.
Hy vọng công việc của mình thuận lợi, sự nghiệp thành công. Hy vọng các bạn bè luôn luôn khỏe mạnh, sống hạnh phúc.
Còn về những thứ khác…… Thôi, không có nữa.
Ôn Dữu mở mắt ra, trong tiếng vỗ tay hoan hô của bạn bè, cô thổi tắt nến.
Tiếp theo, ăn bánh kem, cụng ly uống rượu nói chuyện phiếm, ồn ào náo nhiệt đến gần hai giờ sáng, mệt mỏi rồi nên rốt cuộc tan cuộc.
Ôn Dữu cởi váy dạ hội ra, thay một chiếc váy dài liền thân bằng vải cotton nhẹ nhàng.
Người giúp việc đang dọn dẹp tàn cuộc ở sân thượng, Ôn Dữu đi dạo một vòng, đem quà tặng đều chuyển vào phòng, chiếc card đồ họa Vân Thâm tặng đặt trong một đống quà tặng lấp lánh, giống như một loài sinh vật ngoài hành tinh lạc vào vương quốc xinh đẹp.
Ôn Dữu nhìn chằm chằm một lát, đột nhiên bế hộp quà nước hoa Vân Nhiêu tặng lên, đè lên trên card đồ họa, che kín mít.
Lê Lê tối nay ngủ cùng phòng với Ôn Dữu, hiện tại đang tắm trong phòng tắm.
Hơn hai giờ, Ôn Dữu không có chút buồn ngủ nào, lại đi ra sân thượng, dựa vào lan can, ăn trái cây còn thừa.
Vân Nhiêu ngáp đi ngang qua cửa sổ sát đất sân thượng, Ôn Dữu tiện miệng hỏi cô: “Cận Trạch và Vân Thâm đâu?”
“Cận Trạch dắt chó đi dạo, anh trai tớ… Tớ cũng không biết, vừa rồi thấy anh ấy nghe điện thoại, có lẽ đã đi rồi.” Vân Nhiêu nói, “Tớ đi ngủ đây, cậu cũng đi ngủ sớm một chút nhé.”
“Ừ ừ.”
Vân Nhiêu vừa đi, phía sau vườn hoa dưới lầu liền truyền đến tiếng chó sủa, Ôn Dữu thò đầu ra nhìn xung quanh, liền thấy Cận Trạch dắt chó đi dạo đã trở lại, chú chó Samoyed trắng như tuyết phấn khích nhào về phía
một người đàn ông cao lớn đang đứng dưới gốc cây nghe điện thoại, bị ghét bỏ tránh đi.
Vân Thâm đang gọi điện thoại công việc, không rảnh phản ứng với chó và người anh em của mình.
Chó Samoyed ủ rũ tránh ra, đôi mắt tròn xoe nhìn thấy Ôn Dữu ở tầng hai, vui vẻ sủa lên.
Vân Thâm nghe tiếng ngẩng đầu, trông thấy Ôn Dữu, rất nhanh lại dời ánh mắt đi.
Ôn Dữu vẫn dựa lan can, giả vờ không nhìn thấy anh, bình tĩnh ăn trái cây của cô.
Gió đêm phơ phất, sao trời trên bầu trời thong thả trôi, Cận Trạch và chó trở lại trong nhà, Vân Thâm vẫn chưa kết thúc cuộc gọi của mình
Anh phần lớn thời gian đều nghiêng người về phía Ôn Dữu, khi thì đứng yên, khi thì sải bước chân dài, thong dong dạo bước trên bãi cỏ.
Ôn Dữu đã ăn gần hết cả đĩa trái cây.
Thật ngưỡng mộ những người rạng sáng nói chuyện công việc, làm việc không màng sống ch·ết.
Cô chuẩn bị về phòng, cuối cùng liếc mắt nhìn người dưới lầu, không ngờ, anh vừa lúc cũng đang nhìn cô.
Tai đeo tai nghe Bluetooth, cuộc họp qua điện thoại thế mà vẫn chưa kết thúc.
Ôn Dữu hơi ưỡn thẳng eo, xoay người hướng về phía anh, chỉ chỉ phía sau, tỏ vẻ cô phải đi vào.
Vân Thâm vẻ mặt nhàn nhạt, vừa nghe đồng nghiệp ở Châu Mỹ xa xôi họp qua điện thoại, vừa lười biếng nâng tay phải lên, ngoắc Ôn Dữu một cái.
Có ý gì?
Ôn Dữu khó hiểu nhìn anh, lại thấy ngón tay thon dài của anh chỉ xuống dưới, dường như đang bảo cô nhìn xuống đất.
Ôn Dữu rũ mắt nhìn xuống đất, ánh mắt đột nhiên ngẩn ra.
Thời tiết cuối xuân, hoa lá liễu và dương ở Bắc Thành tràn lan, trước biệt thự trên cỏ rơi xuống không ít, từng đám, còn chưa kịp quét dọn.
Vân Thâm lùi lại hai bước, làm Ôn Dữu nhìn rõ hơn một chút.
Trong vườn hoa ánh sáng mờ ảo, dương liễu trắng như bọt biển nổi trên mặt nước, lộn xộn nhưng không hỗn độn, Ôn Dữu dần dần phân biệt ra ba chữ cái ——
H, B, D.
Cô như ngừng thở, đầu có một thoáng trống rỗng, không thể tin được anh sẽ làm ra chuyện viết chữ trên cỏ bằng hoa dương như thế này.
Nhưng mà…… HBD là có ý gì?
Một lát sau, Ôn Dữu phản ứng lại. Là viết tắt của happy birthday.
Ôn Dữu hai tay nắm lấy lan can, từng chút vui sướng thể hiện rõ lên gương mặt, khóe môi không kìm được cong lên.
Ba chữ cái này thoạt nhìn kỳ thật không lãng mạn chút nào, giản lược dứt khoát, đúng là phong cách của anh.
Cách một tầng lầu, bóng đêm mông lung che giấu, hoa lá dương lả tả trong gió nhẹ nhàng run rẩy, phảng phất như giây sau liền tan vỡ.
Vân Thâm ẩn mình trong bóng tối, một tay đút túi, không nhìn rõ biểu cảm.
Người xưa nay lười biếng tùy ý, lúc này nhìn có vẻ không được tự nhiên. Đứng dưới bóng cây không bao lâu, anh không kiên nhẫn đá chân vào hòn đá nhỏ, cứ như vậy xoay người đi.
Trên sân thượng tầng hai, Ôn Dữu hít sâu một hơi, ép mình bình tĩnh lại.
Không rung động, không rung động, không rung động……
“Cậu sao lại ở đây?” Lê Lê vừa tắm xong, vừa dùng khăn lông lau tóc vừa đi đến bên cạnh Ôn Dữu, “Nhìn gì thế…”
Cô đưa mắt nhìn xuống, cánh hoa dương đã bị gió đêm thổi tan không ít, nhưng Lê Lê vẫn liếc mắt một cái nhìn ra, phấn khích nắm lấy cánh tay Ôn Dữu: “Cậu xem phía dưới kìa, giống chữ cái HBD không? Chính là ý của happy birthday đó!”
Ôn Dữu thật bội phục nhãn lực và khả năng liên tưởng của cô bạn mình, giả vờ kinh ngạc nói: “Thật sự có chút giống nhỉ.”
Lê Lê: “Không hổ là Đại Tiên, trời cao đều đang chúc phúc cậu đó.”
Ôn Dữu nhẹ nhàng ho một tiếng, hạ giọng: “Nói nhỏ cho cậu nghe nhé… Ba chữ này, thật ra là anh Vân Thâm viết đó.”
……
Không khí im lặng giây lát.
Lê Lê nhìn cô, rốt cuộc nhịn không được, phụt cười thành tiếng: “Ha ha ha, cậu có phải uống say rồi không? Thái quá như vậy cũng nói ra
được!”
Ôn Dữu chớp chớp mắt, cười theo Lê Lê: “Đúng vậy, hình như tớ có chút say rồi.”