Khung chat im lặng trong chốc lát, Ôn Dữu ngã người vào ghế, thật muốn xuyên qua màn hình máy tính, cho cái con nhỏ Vân Nhiêu này một búa.
Dù có nói với Vân Thâm là cô ở Bắc Thành tổ chức sinh nhật, anh bận thì vẫn cứ bận, không rảnh thì vẫn không rảnh.
Vừa nghĩ như vậy, Ôn Dữu vừa nhìn chằm chằm máy tính, muốn biết diễn biến tiếp theo, trong lòng đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc tự chuốc lấy mất mặt.
Vài phút sau, Vân Nhiêu nhắn tới một tin: 【Anh ấy nói để xem tình hình.】
Lê Lê phảng phất như ngồi xổm trên đường truyền internet, luôn là người đầu tiên nhảy ra: 【Hiếm thấy, thế mà không từ chối thẳng.】
Theo tính cách của Vân Thâm, nếu anh không muốn xuất hiện, căn bản sẽ không có đường thương lượng.
Một lát sau, Lê Lê lại nhắn: 【Sao sinh nhật tớ gọi anh ấy anh ấy lại không đến?】
Lê Lê: 【Suýt nữa thì quên, anh cậu và Đại Tiên gần đây ở chung một nhà, xem ra ở chung không tệ ~】
Ôn Dữu: 【?】
Ôn Dữu: 【Đừng nói bậy, hai tháng nay, tớ còn chưa gặp anh ấy được mấy lần.】
Ôn Dữu: 【Một mình ở trong căn phòng lớn, sướng khỏi phải bàn ~】
Vội vàng lảng sang chuyện khác, Ôn Dữu thoát khỏi WeChat, xin nghỉ phép ngày 15 trên phần mềm nghỉ phép của công ty, vé máy bay đi Bắc
Thành cũng đặt luôn, còn về chỗ ở, Vân Nhiêu và Lê Lê định tổ chức cho cô một bữa tiệc sinh nhật nhỏ, địa điểm ở biệt thự ngoại ô mà Vân Nhiêu mới mua sau khi kết hôn, mấy ngày nay Ôn Dữu và Lê Lê đều ở đó.
Chưa đầy mười phút, chuyến đi Bắc Thành đã được quyết định, đếm ngược một tuần.
Tuần cuối cùng của tuổi 26, Ôn Dữu toàn tâm toàn ý cống hiến cho công việc.
Thoáng chốc đã đến ngày 15 tháng 5.
Ôn Dữu và Lê Lê đều ở Thân Thành, nhưng không đi cùng nhau. Lê Lê bay đến Bắc Thành trước một ngày, thần thần bí bí, nói là muốn cho Ôn Dữu một bất ngờ.
Chuyến bay của Ôn Dữu đến Bắc Thành vào khoảng 3 giờ chiều.
Bắc Thành lạnh hơn Thân Thành một chút, không khí khô ráo, bầu trời dường như cũng rộng lớn hơn. Ôn Dữu đã học đại học bốn năm ở đây, khoảnh khắc bước ra khỏi sân bay, ký ức thời sinh viên ập đến.
Cô lắc đầu, gạt bỏ những cảm xúc khác thường, ánh mắt nhìn về phía trước, vừa lúc trông thấy một chiếc xe hơi màu đen khiêm tốn chạy tới, Vân Nhiêu ngồi ở ghế sau vẫy tay với cô.
“Nhiêu Nhiêu công chúa đích thân đến đón thế này, thụ sủng nhược kinh.” Ôn Dữu ngồi lên xe, kéo cánh tay Vân Nhiêu, hỏi, “Tớ mặc bộ này đi dự tiệc tối trao giải, có bị đuổi ra ngoài không?”
Vân Nhiêu nhướng mày: “Sẽ. Nhưng không sao, Phú Bà đang ở nhà chờ để đóng gói cậu đây.”
Lần này đến Bắc Thành, Lê Lê mang theo tám vali, mười bộ lễ phục, đều là đồ sưu tầm riêng của cô ấy. Không chỉ Ôn Dữu, quần áo Vân Nhiêu mặc tham dự tiệc tối tối nay, cũng là do Lê đại tiểu thư nhiệt tình cung cấp.
Đến biệt thự, Ôn Dữu trong vô vàn lễ phục hoa cả mắt, chọn một chiếc váy liền thân in hoa màu bơ tinh khiết dài đến đầu gối. Dáng người cô và Lê Lê xấp xỉ nhau, mặc vào rất vừa vặn.
Lê Lê đánh giá một câu “Gu của cậu nhạt nhẽo quá”, không nói thêm gì.
6 giờ đúng, ba người bạn thân đến hội trường tổ chức buổi lễ, ngồi xuống bàn tròn ở hàng sau cùng.
Trên bàn bày đồ trang điểm của các cô, bên trái Ôn Dữu là Vân Nhiêu, bên phải là Vân Thâm.
“Cậu đổi chỗ với tớ đi.” Ôn Dữu nói với Vân Nhiêu, “Cậu nói chuyện với anh trai cậu đi.”
Vân Nhiêu ngồi im: “Anh ấy còn chưa biết mấy giờ đến nữa.” Ôn Dữu: “Anh Vân Thâm tối nay có việc sao?”
Vân Nhiêu gật đầu: “Ăn cơm với đối tác quan trọng, xong sớm thì sẽ đến đây.”
Nếu kết thúc muộn, hẳn là sẽ không đến. Ôn Dữu tự động bổ sung nửa câu sau của Vân Nhiêu.
Lúc này, đèn trong hội trường tối dần, nghi thức trao giải chính thức bắt đầu.
Rất nhiều minh tinh và nhân vật lớn thường ngày chỉ có thể nhìn thấy trên mạng xuất hiện trước mắt, Vân Nhiêu và Lê Lê vừa chụp ảnh vừa nói chuyện rôm rả, Ôn Dữu không quá hiểu biết về giới giải trí, không biết nói gì.
Ước chừng một giờ sau, bộ phim điện ảnh do Cận Trạch đóng vai chính đoạt giải, nhân viên chủ chốt cùng lên sân khấu nhận giải.
Ôn Dữu và Lê Lê vây quanh Vân Nhiêu vỗ tay chúc mừng, Vân Nhiêu mặt đỏ bừng, đánh trống lảng nói: “Giải thưởng đều nhận xong rồi, anh trai tớ sao còn chưa tới?”
Lê Lê: “Đến hay không xem trao giải không quan trọng, chủ yếu là phải đến tổ chức sinh nhật cho Đại Tiên.”
Vân Nhiêu gật đầu. Lại qua hơn một giờ, gần 9 giờ, Vân Nhiêu không nhịn được gọi điện thoại cho Vân Thâm.
Cô không rời khỏi chỗ ngồi, cứ ngồi ở trên ghế nói: “Anh, bên anh xong chưa ạ… Vâng… Vậy có ai đưa anh về không…”
Khi Vân Nhiêu gọi điện thoại, Ôn Dữu nhận được mấy tin nhắn WeChat, là đồng nghiệp Lỗi Lạc gửi tới, không biết anh ta nghe tin ngày mai cô sinh nhật từ đâu, hôm nay liền gửi tin nhắn hỏi thăm, hỏi cô định tổ chức thế nào.
Ôn Dữu trả lời nói mình đang ở Bắc Thành chơi, tiện tay chụp một bức ảnh hội trường lộng lẫy gửi cho anh ta.
“Nói chuyện phiếm với ai thế?” Lê Lê mắt rất tinh, “Xem ảnh đại diện thì là một anh chàng đẹp trai nha.”
Ôn Dữu cười nói: “Đồng nghiệp, nhưng mà thật sự rất đẹp trai.”
Lê Lê sau khi nghe xong, la lên rồi quàng tay Vân Nhiêu: “Đại Tiên có biến rồi.”
Vân Nhiêu vừa nói chuyện điện thoại xong, xoa xoa lỗ tai, thấp giọng nói: “Anh trai tớ hình như cũng có biến,tớ vừa nghe thấy bên cạnh anh ấy có tiếng con gái, hình như là chị Vịnh Lan.”
Trần Vịnh Lan là phó tổng phụ trách quan hệ xã hội của Khoa Học Kỹ Thuật Ý Động, năm nay 30 tuổi, độc thân. Bởi vì dung mạo và khí chất đều xuất sắc, cô rất được truyền thông ưu ái, còn được gọi là nữ thần quan hệ xã hội giới IT.
Lê Lê không để bụng: “Dì Khương mai mối hai người họ cũng hai năm rồi, tính tình anh trai cậu, thành được thì đã thành từ lâu rồi.”
Vân Nhiêu: “Tớ gọi điện thoại cho anh ấy thì anh ấy đã ở trên xe, chứng tỏ chị Vịnh Lan cũng ở trên xe của anh ấy. Hai người họ đều có tài xế riêng, nhà cũng không tiện đường, hơn nữa anh trai tớ có vẻ uống hơi nhiều, tình huống này thì không cần thiết phải nói chuyện công việc trên đường chứ? Vậy họ ngồi chung một xe làm gì?”
Lê Lê vẫn cảm thấy không có gì: “Có thể tài xế của ai đó xin nghỉ.”
Vân Nhiêu lắc đầu: “Nếu là như vậy, anh trai tớ sẽ bắt xe, hoặc là giúp chị ấy bắt xe.”
Ôn Dữu nghe đến đây, đại khái hiểu rõ, Vân Thâm lúc này uống hơi nhiều, Trần Vịnh Lan cùng anh ngồi chung một xe, hơn phân nửa là đưa
anh về nhà, trên đường chăm sóc một chút.
Ôn Dữu nhếch khóe môi, đồng ý với quan điểm của Vân Nhiêu: “Như vậy xem ra, anh Vân Thâm đối với chị Vịnh Lan quả thật rất không bình thường.”
Vân Nhiêu liếc cô một cái, cầm ly rượu vang cụng ly với cô, buồn bã nói: “Anh ấy đã về nhà, tối nay chắc chắn sẽ không đến. Chúng ta ngồi thêm một lát nữa, chờ Cận Trạch ra thì đi thôi.”
Ôn Dữu gật đầu, ánh mắt rũ xuống, nhìn chằm chằm chất lỏng màu đỏ thẫm đong đưa trong ly rượu.
Ánh đèn pha lê lấp lánh rơi vào trong rượu, phảng phất như ngọn lửa rơi xuống biển sâu, lay động, giây tiếp theo liền tắt ngấm.
Có người đưa ly rượu qua, Ôn Dữu không thèm nhìn liền cụng ly một cái, uống một hơi cạn sạch.
“Sao vậy?” Vân Nhiêu quan tâm nói, “Sao lại uống nhiều như vậy?”
Ôn Dữu bình tĩnh nói: “Ngày mai đã già thêm một tuổi, có chút phiền muộn, mượn rượu giải sầu.”
Lê Lê liếc cô một cái: “Ba chúng ta thì cậu là nhỏ nhất, nói chuyện chú ý một chút.”
Sau đó vẫn như cũ đùa giỡn vui vẻ. Đoàn người rời khỏi hội trường, trở lại biệt thự ngoại ô của Vân Nhiêu và Cận Trạch đã là đêm khuya.
Tầng hai biệt thự có một sân thượng hoa viên hướng nam, không có gì bất ngờ xảy ra, bữa tiệc sinh nhật tối nay hẳn là được tổ chức trên sân thượng.
Ôn Dữu bị cấm lên tầng hai, hoàn toàn không biết gì về những gì họ đã chuẩn bị.
Tuy nhiên, cô cũng không có thời gian đi tìm hiểu, vừa về đến biệt thự đã bị Lê Lê kéo đến thư phòng ở tầng một, chỉ thấy trên bàn sách bày một chiếc rương trang điểm rất lớn, trước tủ âm tường treo một chiếc váy chiffon công chúa cổ chữ V đính đầy đá lấp lánh, dưới ánh đèn sáng ngời, lộng lẫy mà lại bắt mắt.
Chiếc váy dạ hội được đặt may riêng này, là món quà sinh nhật Lê Lê tặng cho Ôn Dữu.
Lê Lê vừa giúp Ôn Dữu thay quần áo, vừa tán thưởng: “Eo nhỏ một nắm, vai nhỏ, trang điểm nhẹ một chút, đội vương miện lên, tối nay cậu chính là nữ minh tinh xinh đẹp nhất! Tớ đã sắp xếp cả nhiếp ảnh gia rồi, tối nay chúng ta nhất định phải chụp ảnh thật đẹp, đăng lên vòng bạn bè để thu hút tất cả các anh chàng đẹp trai.”
Ôn Dữu:……
May mắn cô buổi tối không ăn gì, nếu không thật sự không chịu nổi mấy chiếc xương cá này siết chặt.
Đêm khuya 11 giờ đúng, nữ minh tinh giới hạn của ngày hôm nay đã trang điểm xong, lấp lánh lên sân khấu.
Ôn Dữu ưỡn eo thích ứng một chút, phần thêu thủ công và đá lấp lánh tập trung ở ngực, tà váy tuy rộng, nhưng không nặng nề, đi lại vẫn uyển chuyển nhẹ nhàng.
Cuối cùng cũng được đi lên sân thượng tầng hai, đập vào mắt là hoa tươi và bóng bay chất đầy, đèn lồng màu hồng nhạt giăng mắc, nối liền thành một mảnh biển mộng ảo, Ôn Dữu đứng dưới ánh đèn dịu dàng, hốc mắt
nóng lên, ngoài ngây ngô cười, trong lúc nhất thời không biết nói gì cho phải.
Trên chiếc bàn dài màu trắng ở giữa sân thượng bày bánh kem trái cây và rượu vang đỏ, Ôn Dữu nâng ly rượu, lần lượt mời những người bạn có mặt ở đây.
Cận Trạch uống cạn ly rượu liền về phòng, để lại ba cô bạn thân ở sân thượng, uống rượu nói chuyện vui vẻ.
Tửu lượng của Ôn Dữu bình thường, uống vài chén liền bắt đầu đỏ mặt, cơ thể và đầu óc đều nóng lên.
“Cậu yếu quá.” Lê Lê đuổi cô ra ngoài hóng gió, “Hóng gió một lát rồi vào, đừng say thật đấy.”
Ôn Dữu xoa xoa mặt, xách váy đi đến ven sân thượng, hít sâu một hơi
Đêm không trăng, gió thổi vào mặt mang theo hương hoa nhài nhàn nhạt và hơi lạnh nhè nhẹ, bầu trời đầy sao gọt giũa màn đêm, có vẻ cũng không xa xôi, phảng phất giơ tay có thể với tới.
Vân Thâm đi vào cổng biệt thự, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy chính là hình ảnh Ôn Dữu đứng ở sân thượng tầng hai, dựa lan can hóng gió.
Chiếc váy dài hở vai cổ chữ V, để lộ bờ vai trắng ngần mảnh khảnh trong gió, tóc dài nửa buộc nửa buông, bao quanh khuôn mặt nhỏ hơi ửng hồng, đón gió hít thở, vừa linh động lại quyến rũ.
Cách một khoảng cách không gần, đôi mắt màu xanh lam đá quý của cô lại rất rõ ràng, vô số hoa tươi và bóng bay làm nền bên cạnh, tô đậm một loại mỹ cảm hư ảo.
Vân Thâm ánh mắt khựng lại, chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, ánh mắt Ôn Dữu vừa lúc hạ xuống.
Cô giật mình. Không phải không hợp ý nhau sao? Chớp mắt hai cái, xác nhận không nhìn lầm.
Dưới tác dụng của cồn, Ôn Dữu cả người không tự chủ được mà phấn chấn lên, nửa người trên ngả về phía lan can, giơ cao tay, hướng Vân Thâm vẫy hai cái, cười gọi: “Anh trai! Anh đến rồi à!”
Vân Thâm ngẩng đầu, có một khoảnh khắc không bước được bước chân nào.
Ôn Dữu vừa dứt lời, bên cạnh liền xuất hiện hai cái đầu quen thuộc. “Thật là anh trai tớ à?”
“Anh trai cậu! Anh ấy cuối cùng cũng đến rồi!” “Anh Anh Anh anh mau lên đây đi!”
Các cô gái trên sân thượng ríu rít “ha ha ha” không ngừng, Vân Thâm không kiên nhẫn xoa xoa lỗ tai, dời ánh mắt, cất bước đi vào cửa chính biệt thự.
Dọc theo cầu thang xoắn ốc, anh lên đến tầng hai, liếc mắt nhìn Cận Trạch đang ngồi ở phòng khách xem TV, túm lấy nói: “Chó Trạch, ba cậu đến cứu cậu đây.”
Hai người bọn họ là bạn cùng phòng thời trung học, mặc dù hiện tại thành anh em vợ, khi chào hỏi đối phương vẫn như cũ không nói bất kỳ
lời khách sáo nào.
Cận Trạch rất bình tĩnh: “Ba cậu không cần cậu cứu.” Vân Thâm xoay người: “Vậy đi đây.”
“Đừng!” Cận Trạch nhảy dựng lên khỏi ghế sofa, giữ chặt anh, “Đến rồi thì đừng đi, anh trai.”
Có thể thấy được, ba người phụ nữ một sân khấu, anh chàng độc đinh này ở đây rất khổ sở.
Vân Nhiêu từ sân thượng đi vào, ánh mắt mang theo vẻ chế nhạo khó hiểu: “Anh, hôm nay anh đưa chị Vịnh Lan về nhà à?”
Vân Thâm nhìn cô như nhìn kẻ ngốc: “Anh là tài xế của cô ta sao?”
Vân Nhiêu: “Em nghe thấy chị ấy ở trong xe anh mà. Lúc em gọi điện thoại cho anh, anh không phải nói anh đang ở trên xe sao?”
Vân Thâm nghĩ nghĩ: “Khi đó mới vừa ngồi lên xe.”
Vân Nhiêu hiểu rồi, anh vừa mới ngồi lên xe, xe còn chưa chạy, chị Vịnh Lan ở ngoài xe nói chuyện với anh.
Xem ra hai người họ vẫn là không có gì cả.
“Anh không phải về nhà à? Sao lại chạy đến đây?” Vân Nhiêu nhìn thời gian, “11 giờ rưỡi, vừa kịp.”
Vân Thâm ngồi trên ghế sofa, lười biếng đáp: “Chồng em cầu xin anh đến.”
Cận Trạch rất bất lực: “Tôi chỉ gửi cho cậu một tin nhắn, hỏi cậu đang ở đâu, cậu cũng chưa trả lời tôi mà.”
Vân Thâm nhếch môi: “Tuy chỉ có một câu, nhưng giữa những hàng chữ đều tràn ngập sự khát khao của cậu đối với anh đây.”
……
Vân Nhiêu ấn ấn nhân trung, quay đầu nhìn thấy Lê Lê nắm tay Ôn Dữu cũng từ sân thượng đi vào.
Cô nhìn chằm chằm khuôn mặt Ôn Dữu. Rõ ràng đã thổi gió lạnh một hồi lâu, mặt cô sao lại càng đỏ hơn.
Vân Thâm ngồi lún trong ghế sofa, đều là người quen cũ, không nói gì khách sáo, dư quang liếc qua coi như chào hỏi.
Vân Nhiêu nhìn bộ dạng ngông nghênh của anh liền phiền, nhịn không được đấm một cái vào vai anh, hạ giọng: “Anh, anh có mang theo quà không?”
Vân Thâm không mặn không nhạt hỏi lại: “Em tặng gì?”
Vân Nhiêu vẫy tay với anh, Vân Thâm đành phải đứng lên, lười biếng đi theo cô, đi đến sân thượng, nhìn thấy hộp quà nước hoa được bày trong một đống hoa tươi.
Đều là nước hoa phiên bản giới hạn đã ngừng sản xuất, tạo hình tao nhã, giá cả đắt đỏ.
Vân Thâm tùy tiện liếc mắt: “Chỉ thế này thôi à.”
Vân Nhiêu kéo anh xoay người, chỉ vào bộ váy tiên nữ lộng lẫy bắt mắt trên người Ôn Dữu: “Lê Lê tặng, hình như là hàng đặt riêng, em cũng
chưa hỏi bao nhiêu tiền.” Vân Thâm:
“Cái này còn được.”
Dừng một chút, anh hơi khom lưng, hỏi Vân Nhiêu, “Cận Trạch thì sao?”
“Ở dưới kia.” Vân Nhiêu gạt mấy quả bóng bay heli sang một bên, lộ ra chiếc micro thủy tinh lấp lánh ánh huỳnh quang, cực kỳ mộng ảo giấu ở phía dưới.
Giờ khắc này, vẻ mặt lười biếng tự nhiên của Vân Thâm rốt cuộc xuất hiện vết nứt nhỏ.
Cận Trạch vừa lúc đi đến bên cạnh hai người họ, hai chàng trai ánh mắt chạm nhau, ánh mắt Vân Thâm vô cùng phức tạp, Cận Trạch ban đầu không hiểu lắm, một lát sau, anh dường như hiểu ra điều gì đó.
Vân Thâm dường như đang chất vấn anh, tại sao cậu có thể nghĩ đến việc tặng loại đồ vật này?
Con gái tặng quà xinh đẹp lại tinh xảo, vừa nhìn đã thấy thích, điều này rất hợp lý.
Nhưng quà Cận Trạch tặng so ra cũng không kém quá nhiều, điều này khiến Vân Thâm có chút bị đả kích.
Cận Trạch không cần giải thích, rất nhanh, Vân Thâm liền suy nghĩ cẩn thận.
Bởi vì người ta có vợ.
Cận Trạch nhìn Vân Thâm, giơ tay xoa cằm, bên môi tràn ra một nụ cười, hỏi: “Quà cậu đâu?”
Vân Thâm đứng ở ranh giới giữa sân thượng và trong nhà, im lặng, công khai nói: “Quên rồi.”
“Không mang sao?” Cận Trạch đi qua bên cạnh anh, “Vừa rồi tôi thấy cậu cầm cái gì đó đi vào mà.”
“Làm gì có.” Vân Thâm nghiêng người một bước, nửa vai che khuất anh, “Anh bạn tốt, cậu nhìn nhầm rồi.”
Cận Trạch không bị lừa bới bộ dạng này của anh, giống như một con hổ mặt cười: “Chắc chắn không nhìn nhầm, hình như cậu để ở chỗ cửa ra vào,tôi đi giúp cậu…”
Vân Thâm trực tiếp túm chặt cánh tay anh, “ân cần” an ủi: “Có phải cậu hơi choáng váng đầu, xuất hiện ảo giác không? Đỡ cậu vào phòng nghỉ ngơi một lát nhé?”
Hai người đàn ông cao lớn ở ranh giới sân thượng và phòng khách xô đẩy nhau, không ai nhường ai, cãi nhau qua lại, ấu trĩ như hai học sinh trung học.
Căn hộ này là Cận Trạch mua, Vân Thâm chỉ là khách, thế đơn lực mỏng, trong lúc hai người họ giằng co không dứt, quản gia trong nhà
vừa lúc đi lên lầu, nghe được lời ông chủ nói, ông ta tiện tay cầm chiếc hộp đặt trên tủ âm tường ở cửa ra vào, hỏi Cận Trạch và Vân Thâm:
“Chính là cái này sao?” Đẹp lắm.
Cận Trạch đại hoạch toàn thắng.
Vẻ mặt Vân Thâm biến ảo một cái, rất nhanh khôi phục trấn tĩnh, không chút để ý nói: “Nhớ ra rồi, hình như tôi có mang theo một món đồ.”
Anh thong dong đi qua, nhận lấy chiếc hộp từ tay quản gia, rồi đi trở về, không có biểu cảm gì dừng lại trước mặt Ôn Dữu, đưa cho cô:
“Cầm lấy.”
Ôn Dữu hai tay nhận lấy, chớp mắt, dưới ánh nhìn chăm chú của mấy ánh mắt nóng rực, cô chậm rãi mở lớp vỏ màu đen thuần bên ngoài ra, lộ ra hộp giấy đóng gói in thông tin sản phẩm bên trong.
Card đồ họa tính toán hiệu năng cao NVIDIA 80G.
……
“Khụ, card đồ hoạ này cũng không tệ lắm.” Vân Thâm hắng giọng, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, giọng nói trầm thấp lại lộ ra một tia không tự tin, “Chạy rất nhanh, em về thử xem.”
------oOo------