Vận Đào Hoa - Vân Thuỷ Mê Tung

Chương 9

Ôn Dữu không khỏi hoài nghi có phải mình bị choáng váng đầu vẫn chưa hết, xuất hiện ảo giác hay không.

 

Nếu không, nói là ăn vạ thì có chút quá đáng.

 

“Em… Đánh anh?” Khóe môi Ôn Dữu hơi giật giật, “Em đánh anh khi nào?”

 

Vân Thâm đi về phía trước vài bước, ánh đèn vàng ấm áp từ ống quần anh từng tấc một leo lên, dần dần bao phủ cả người anh, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng như được viền nhung mèo, ánh mắt sâu thẳm đổ xuống bóng mờ nhàn nhạt, khiến con ngươi anh càng thêm tối tăm, mang theo vài phần lười biếng, khẽ liếc cô.

 

Tim Ôn Dữu không hiểu sao hẫng một nhịp, liền nghe anh làm như thật mà đáp: “Ở chỗ hành lang ấy.”

 

Ôn Dữu vừa hồi tưởng vừa nói: “Em mở cửa ra, vịn tường, sau đó đi ra ngoài…”

 

“Tường?” Vân Thâm nghe thấy từ này, đầu mày đột nhiên nhướng lên, kiêu ngạo mà khẽ cười nói, “Tôi đây không biết minh luyện được cứng như vậy đấy .”

 

Ôn Dữu:……

 

Vị đại ca này, anh đang nói cái gì vậy.

 

Ôn Dữu thật sự quá đói, đầu óc không nghĩ ra, dứt khoát bất chấp tất cả, qua loa gật đầu, cứ như vậy thừa nhận lời nói vớ vẩn của anh.

 

Vân Thâm cũng không ngờ, cô lại gật đầu.

 

Cả người ngây ngốc, hai mắt đờ đẫn, uể oải, giống như bị rút mất linh hồn.

 

Mấy ngày nay anh đang bàn chuyện làm ăn với chính phủ, tiệc tùng không thể từ chối, mỗi ngày đêm khuya mới về nhà, ngày hôm sau tỉnh

 

ngủ thì Ôn Dữu đã đi làm. Cô đang bận cái gì, có ăn cơm không, anh tự nhiên không biết, cũng không quan tâm nhiều.

 

Ôn Dữu xách túi đồ ăn ngồi vào bàn ăn, cô còn nhớ muốn chia cho Vân Thâm một nửa, vì thế hỏi anh muốn ăn cánh gà hay đùi gà.

 

“Tự em ăn đi.” Vân Thâm mặt lộ vẻ ghét bỏ, bỏ lại những lời này, anh lê dép đi vào phòng bếp, dường như muốn lấy nước khoáng uống.

 

Ôn Dữu cầm lấy đùi gà, cắn mấy miếng, nuốt vào bụng, rốt cuộc cảm giác sống lại.

 

Cách một cánh cửa kéo nửa mở, Ôn Dữu nhìn thấy Vân Thâm đứng trước bệ bếp, vặn lửa.

 

Hóa ra anh muốn nấu bữa khuya.

 

Ôn Dữu vừa ăn gà rán, ánh mắt vừa không khống chế được mà nhìn qua.

 

Anh nấu đồ ăn không phát ra âm thanh gì, mùi hương cũng rất nhạt, Ôn Dữu đoán không ra anh đang làm gì.

 

Mặc kệ làm gì, điều duy nhất chắc chắn là, nhất định rất ngon.

 

Ôn Dữu thả chậm tốc độ ăn gà rán, bản thân cũng chưa phát hiện, tiềm thức liền theo quán tính cho rằng, lát nữa hẳn là cũng có phần của cô.

 

Vài phút sau, Vân Thâm bưng một cái bát sứ ra.

 

Một tay khác còn cầm theo một cái bát không, tùy ý đặt trước mặt Ôn Dữu.

 

Anh nấu bữa khuya là…… Trứng chần nước đường đỏ?

Ôn Dữu có chút kinh ngạc, liền thấy Vân Thâm tổng cộng nấu ba quả trứng, dùng muỗng múc, đem hai quả trong đó đều múc vào bát của Ôn Dữu, phần lớn nước đường cũng đổ cho cô.

 

Đối diện với ánh mắt Ôn Dữu, anh không mặn không nhạt thu muỗng về, rất vô tình mà châm chọc: “Còn chưa đủ à? Đừng có tham quá.”

 

Nhìn ánh mắt cô, giống như đang nhìn quỷ đói đầu thai.

 

“Đủ rồi đủ rồi.” Ôn Dữu đem bát nóng hổi dịch đến trước mặt, chỉ thấy nước đường giống như hổ phách đỏ sẫm, bao quanh hai viên trứng chần mềm mại, muỗng chọc vỡ lớp vỏ ngoài lòng đỏ trứng, bên trong màu sắc đậm hơn một chút, nhưng cũng đã chín, cắn lên núng nính mềm mại, một chút cũng không thua vị lòng đào, hơn nữa vị ngọt của nước đường vừa vặn, ăn vào làm người ta sảng khoái, toàn thân đều thư thái.

 

Ôn Dữu ăn xong hai quả trứng, uống cạn nước canh, khí huyết cạn kiệt dường như lập tức được bồi bổ trở lại.

 

Vân Thâm ngồi ở phía đối diện cô xem điện thoại. Hôm nay anh mặc một thân đồ đen, khi mặt không biểu cảm, quanh thân toát ra vẻ lạnh lùng xa cách.

 

Ôn Dữu lấy hết can đảm gọi anh một tiếng: “Đàn anh?” Vân Thâm nâng mắt, vẫn là bộ dáng lười biếng: “Nói.”

Ôn Dữu: “Hôm nay thật sự bận quá, nên quên ăn cơm, thật ra đây là cơm chiều của em… Cảm ơn anh.”

 

Vân Thâm nhếch môi: “Mấy ngày nay em đều như vậy à?”

 

“Gần như vậy.” Ôn Dữu gãi gãi tóc, nghĩ đến đề bài Bùi tổng giao cho cô còn có rất nhiều thứ chưa làm xong, cũng không biết cuối cùng có thể làm ra cái gì, cảm xúc của cô có chút dâng lên, nhịn không được đem những chuyện gặp phải trong khoảng thời gian này toàn bộ nói ra.

 

“… Em làm hệ thống hạt quá phức tạp, khối lượng công việc đặc biệt lớn, cũng không biết có thể làm xong trước thứ hai tuần sau không.” Ôn Dữu cầm lấy chiếc muỗng sứ, quệt vài cái dưới đáy bát trống không, giọng nói không hiểu sao lại nhẹ đi, “Em chỉ muốn chứng minh bản

thân.”

 

Giọng nói vừa dứt, không khí im lặng giây lát.

 

Vẻ mặt Vân Thâm cuối cùng cũng nghiêm túc hơn một chút, hỏi cô: “Thấy mệt không?”

 

Ôn Dữu: “Ừm, rất mệt.”

 

Trong nháy mắt này, cô bỗng nhiên rất sợ Vân Thâm nói ra những lời như “Được rồi, không cần phải cố quá”, “Con gái không cần thiết phải như vậy”.

 

Người đàn ông không nhanh không chậm gật đầu, hơi ngả người ra sau, dựa vào lưng ghế, đôi mắt đen nhánh nhàn nhạt liếc cô, nói: “Mệt thì nghỉ ngơi nửa tiếng.”

 

Ôn Dữu cúi đầu nhìn thời gian. Bây giờ là 0 giờ 40 phút.

 

Vân Thâm thu hết động tác của cô vào đáy mắt, nhếch môi cười khẽ: “Nghỉ ngơi xong thì tiếp tục làm. Em mới có bao nhiêu tuổi, chịu chút

 

khổ thì tính là gì?”

 

Dứt lời, anh đứng dậy khỏi ghế, tiện tay mang bộ đồ ăn trên bàn đi vào bếp rửa sạch.

 

Bóng dáng lười biếng, áo đen quần đen rất khiêm tốn, dừng ở đáy mắt Ôn Dữu, lại lộ ra vẻ chói mắt không thể nói thành lời.

 

Cô cảm giác được dã tâm của mình được công nhận.

 

Không biết vì sao, chỉ là nghe được vài câu nói vô tình, cô bỗng nhiên không còn mệt mỏi như vậy nữa, thức trắng mấy đêm cũng không thành vấn đề.

 

Ôn Dữu không hiểu sao nhớ tới rất nhiều năm trước, cô lần đầu tiên kết bạn với Vân Thâm trong một trò chơi nào đó, nhìn thấy dòng trạng thái đậm chất trẻ trâu của anh khi đó ——

 

【Không phục thì chiến, đừng có lắm lời.】

Nhiều năm như vậy, anh dường như không hề thay đổi.Ôn Dữu ngồi ở mép bàn ăn, tùy tay bật điện thoại lên, liếc nhìn ngày tháng, đột nhiên ý thức được hôm nay đã là thứ bảy.

 

Cô đứng dậy khỏi ghế, chậm rãi đi đến bên cạnh Vân Thâm, hỏi: “Đàn anh, có phải hôm nay anh sẽ đi Bắc Thành không?”

 

Vân Thâm đang rửa bát, mí mắt cũng không nâng, hờ hững nói: “Không nỡ xa tôi à?”

 

Ôn Dữu im lặng, trực tiếp thừa nhận: “Vâng.”

 

Vân Thâm không có phản ứng gì, giọng điệu nhàn nhạt, mang theo chế nhạo: “Đầu bếp miễn phí đi rồi, em nên khóc một trận mới phải.”

 

Không phải như vậy, anh đã đoán sai.

 

Ôn Dữu im lặng, dùng giọng nói trong trẻo phản bác. Lòng em nghĩ gì, có lẽ anh vĩnh viễn sẽ không biết.

Tuần này trôi qua rất nhanh.

 

Trả giá cho sự vất vả của cô đã nhận được hồi báo xứng đáng, Ôn Dữu ở bài kiểm tra lần này trổ hết tài năng, hôm nay sẽ bàn giao công việc, rời

khỏi tổ dự án cũ, chính thức gia nhập tổ dự án 《Dưới Ánh Bình Minh》.

 

Chu Ý Văn rất luyến tiếc cô, Ôn Dữu an ủi nói: “Hai chúng ta chỉ cách nhau một bức tường, hơn nữa, tổ nhỏ của tớ không có nữ,sau này tớ vẫn sẽ mỗi ngày đến tìm cậu cùng nhau ăn cơm.”

 

Vào tổ dự án mới, mấy ngày đầu Ôn Dữu đều ở trong quá trình tiếp nhận huấn luyện, khối lượng công việc cũng không lớn.

 

Một buổi sáng, Ôn Dữu đi phòng trà pha cà phê, ngẫu nhiên gặp được một chàng trai trẻ tuổi có chút quen mặt.

 

Anh ta vóc dáng rất cao, đeo một bộ kính gọng đen, mắt hai mí, mũi cao, đường nét khuôn mặt ưu tú, trông có chút giống một tiểu sinh lưu lượng gần đây rất nổi tiếng.

 

Ôn Dữu rất nhanh nhớ ra, cô đã xem qua lý lịch của người này, tên là Lỗi Lạc, chính là kỹ sư mà Bùi tổng vốn định chiêu mộ vào 《Dưới Ánh

 

Bình Minh》.

 

Tốt nghiệp đại học A, từng tham gia phát triển một game 3A nổi tiếng, lý lịch dự án vô cùng xuất sắc, nhân tài như vậy, cũng không biết Bùi tổng đã phân anh ta vào tổ dự án nào.

 

Lỗi Lạc hiển nhiên cũng nhận ra Ôn Dữu, chủ động đi qua bắt chuyện với cô.

 

“Tôi nghe nói, vị trí của cô vốn dĩ định dành cho tôi.” Lỗi Lạc cười cười, “Nhưng không sao, cô có thể hất tôi xuống, tôi tự nhiên cũng có thể hất người khác xuống.”

 

Người này nói chuyện rất thẳng thắn, Ôn Dữu ban đầu có chút không quen, giả vờ nói đùa: “Không hất tôi xuống sao?”

 

Lỗi Lạc nhìn cô, lắc đầu: “Cô thật sự rất giỏi, là nữ lập trình viên giỏi nhất mà tôi từng thấy.”

 

Ôn Dữu sửng sốt, không ngờ anh ta khen người cũng thẳng thắn như vậy.

 

Cô thầm nghĩ trong lòng, hy vọng có một ngày, có thể bỏ chữ “nữ” đi.

 

Ôn Dữu tâm trạng không tệ, đối diện với Lỗi Lạc cũng không câu nệ như vậy, nghiêm túc nhìn anh ta một lát, nói: “Tôi biết xem tướng mạo một chút. Tướng mạo của anh rất tốt, cảm giác là loại người, chính trực dũng cảm, làm gì cũng sẽ thành công.”

 

Nói xong, cô cong đôi mắt thành hình trăng non, nâng ly cà phê lên, cáo biệt rời đi.

 

Lỗi Lạc không biết Ôn Dữu am hiểu xem bói, tự nhiên cũng không biết những lời cô phân tích tướng mạo thuộc về trần thuật khách quan, không hề chứa đựng tình cảm cá nhân của cô.

 

Anh ta ngây ngốc đứng tại chỗ, gương mặt không hiểu sao lại đỏ lên. Ôn Dữu trở lại vị trí làm việc.

Gần đến giờ nghỉ trưa, không khí trong văn phòng có phần uể oải,

 

Ôn Dữu lúc này cũng rảnh, ngồi trước máy tính, mở nhóm chat WeChat không ngừng nhấp nháy lên xem, xem bạn thân của cô đang nói chuyện gì.

 

Lê Lê: 【@Nhiêu Nhiêu, ngày 15 tớ cũng muốn đi Bắc Thành xem lễ trao giải của chồng cậu.】

Vân Nhiêu: 【Đến đi đến đi, tớ bảo người sắp xếp vị trí cho cậu.】

“Nhiêu Nhiêu” là nickname của Vân Nhiêu, Lê Lê ở trong nhóm có nickname là “Phú Bà”, còn Ôn Dữu là “Đại Tiên”.

 

Lê Lê: 【Tớ chỉ nghĩ thôi, tớ sợ không kịp về tổ chức sinh nhật cho Đại Tiên. Máy bay riêng của nhà tớ mang đi bảo dưỡng rồi.】

 

Sinh nhật của Ôn Dữu là ngày 16 tháng 5, vừa vặn vào ngày sau lễ trao giải.

 

Vân Nhiêu: 【Kịp mà, lễ trao giải vào buổi chiều tối, buổi tối vẫn còn vài chuyến bay về Thân Thành.】

 

Lê Lê: 【Nhỡ máy bay trễ thì sao?】 Vân Nhiêu: 【… Cũng có lý.】

Vân Nhiêu: 【Hay là tớ không đi xem anh ấy nhận giải nữa, dù sao lần này anh ấy không có đề cử cá nhân, sinh nhật của Đại Tiên vẫn quan trọng hơn.】

Ôn Dữu nãy giờ im lặng, lúc này đột nhiên xuất hiện: 【Đàn anh Cận Trạch biết cậu vì sinh nhật tớ mà không đi xem anh ấy nhận giải, anh ấy sẽ không giận chứ?】

Lê Lê: 【Mùi trà xanh nồng nặc.】

Ôn Dữu: 【Chỉ đùa một chút thôi mà ~】

 

Ôn Dữu nhìn chằm chằm màn hình máy tính, trong đầu vừa hiện lên một ý nghĩ, ngón tay liền gõ ra: 【Nếu hai người đều muốn đi Bắc Thành xem trao giải, hay là, tớ cũng đi nhé?】

 

Lê Lê: 【!! Cậu muốn đến Bắc Thành tổ chức sinh nhật sao? Tớ thấy được đấy!!】

Ôn Dữu: 【Sinh nhật tớ đúng vào thứ bảy, tớ xin nghỉ một ngày thứ sáu đi Bắc Thành, tổ chức sinh nhật xong còn có thể chơi thêm một ngày nữa.】

Ôn Dữu: 【@Nhiêu Nhiêu, lễ trao giải còn chỗ không?】

 

Vân Nhiêu: 【Đương nhiên là có! Lần này có cả buổi lễ và tiệc tối hợp tác, chỗ ngồi có rất nhiều.】

 

Vân Nhiêu: 【Các cậu đều đến, tớ gọi cả anh trai tớ đến nữa, anh ấy gần đây đều ở Bắc Thành, tớ sợ anh ấy bị công việc đè đến chết quá】

 

Lê Lê: 【Anh ấy sẽ không đến đâu? Anh ấy không phải luôn chê mấy chuyện này nhàm chán sao?】

Lê Lê: 【Hơn nữa anh ấy bận như cún, làm gì có thời gian.】 Vân Nhiêu: 【Tớ hỏi thử xem, cứ nói với anh ấy là ——】

Vân Nhiêu: 【Đến tổ chức sinh nhật cho Đại Tiên, không có anh ấy không được.】

 

 

Ôn Dữu: 【?】

 

Bình Luận (0)
Comment