Trên bàn ăn bày biện hai món mặn, một món rau và một bát canh: thịt viên chiên giòn sốt chua ngọt, canh cá diêu hồng, mướp xào tôm khô, canh vịt hầm nấm. Ôn Dữu ngơ ngác ngồi bên bàn, hoàn toàn không nhớ nổi lần cuối cùng được ăn một bữa tối thịnh soạn như vậy ở nhà là khi nào.
Hương thơm nồng đậm lan tỏa trong không khí, Vân Thâm ngồi đối diện Ôn Dữu, khẽ cụp mắt, bình tĩnh ăn cơm, phảng phất ngày nào cũng trôi qua như vậy.
Bàn ăn vô cùng yên tĩnh, Vân Thâm không nói lời nào, Ôn Dữu cũng không biết nên nói gì. Hai người ngồi đối diện nhau, dường như chỉ có chung một bầu không khí làm bạn.
Ôn Dữu uống xong một bát canh nhỏ, muốn múc thêm bát nữa.
Muỗng canh hướng về phía Vân Thâm, anh liếc thấy động tác của cô, tiện tay cầm bát canh của cô sang, múc đầy cho cô.
“Cảm ơn đàn anh.” Ôn Dữu lúc này lại có chút câu nệ, nhịp tim đột nhiên trở nên rõ ràng.
Cô cúi đầu ăn một lát, vẫn quyết định tìm chủ đề để nói chuyện.
“Đàn anh, anh từng chơi game của công ty em chưa?” Ôn Dữu hỏi, “Bọn em có một dự án mới, tên là 《Dưới Ánh Bình Minh》, anh có nghe nói qua không?”
Vân Thâm nâng mí mắt, lời ít mà ý nhiều: “Chơi rồi. Nghe qua rồi.” Ôn Dữu: “Bây giờ anh không bận chứ?”
Vân Thâm nhìn cô, khẽ lắc đôi đũa trong tay: “Ngồi đối diện tôi, không thấy tôi đang làm gì à?”
“Trông có vẻ không bận lắm.” Ôn Dữu cười nịnh, “Em gửi cho anh kế hoạch dự án và tài liệu, anh xem giúp em xem triển vọng của dự án này
thế nào nhé.”
Vân Thâm đặt đũa xuống, hơi ngả người ra sau, nhìn cô cười: “Coi tôi là cố vấn kinh doanh à? Thật là dám mơ dám nghĩ.”
Ôn Dữu: “Em trả thù lao, thù lao là… Lát nữa em rửa bát.” Vân Thâm liếc cô: “Em rửa có sạch bằng máy rửa bát không?”
Ngoài miệng anh không buông tha nhưng tay đã cầm lấy điện thoại, Ôn Dữu lập tức gửi qua mấy file tài liệu, Vân Thâm vừa ăn canh vừa xem, anh biết Ôn Dữu ở công ty trước đó đã tham gia vào một dự án có sai sót nghiêm trọng về kiểm soát rủi ro, cho nên không thể không cẩn thận hơn.
Vân Thâm rất nhanh đã xem xong mấy tài liệu: “Nếu tôi là nhà đầu tư, tôi sẽ cân nhắc đầu tư thêm vào công ty các em.”
Ánh mắt Ôn Dữu sáng lên: “Em biết rồi.”
Tổ dự án này, cô dù có chen vỡ đầu cũng phải vào bằng được.
Tuy rằng lời nói của Vân Thâm chỉ là giúp Ôn Dữu thêm kiên định vào ý tưởng trong lòng, nhưng cô vẫn rất cảm kích: “Đàn anh, em muốn trả thêm thù lao cho anh.”
“Nói nghe thử xem.” Vân Thâm buông điện thoại, nhướng mày, “Nếu là xem bói, thì thôi.”
Ôn Dữu vốn định xem bói giúp anh.
Cô cười gượng: “Rất đơn giản, không phiền phức chút nào.”
Vân Thâm: “Em biết tôi không tin mấy thứ này.”
Ôn Dữu xì hơi, nghiêng đầu nói: “Vậy em mời đàn anh ăn cơm nhé, khi nào anh rảnh ạ?”
Vân Thâm không trả lời ngay, cầm đũa lên, chậm rãi ăn một miếng đồ ăn, nói: “Cứ nhớ đi. Cuối tuần tôi về Bắc Thành, sau đó có lẽ một thời gian dài sẽ không đến đây nữa.”
“Vậy ạ…” Ôn Dữu siết chặt đôi đũa, hỏi anh, “Một thời gian dài là bao lâu ạ?”
Vân Thâm: “Khoảng nửa năm.” Nửa năm, vậy là năm sáu tháng.
Ôn Dữu im lặng. Phát hiện biểu cảm của mình sa sút có chút rõ ràng, cô gượng cười, cười đến không tự nhiên nói: “Đàn anh thật là bận rộn.”
Vân Thâm nâng mí mắt nhìn cô, rất vô tình mà “À” một tiếng: “Tôi không đến, em vui thế à? Hửm? Kìm chế chút đi.”
Ôn Dữu:……
Cô ăn một miếng cơm, cúi đầu, nửa thật nửa đùa nói: “Em có vui đâu? Em rõ ràng buồn muốn ch·ết.”
“Vậy sao.” Vân Thâm cũng mặc kệ cô nói thật hay nói dối, dùng ngón tay gãi cằm, nhàn tản nói, “Nếu vậy, thì tôi sẽ phát từ bi vậy ——”
“Trước khi đi, cho em gặp thêm vài lần nữa.”
Sáng hôm sau.
Ôn Dữu rửa mặt xong, thay quần áo ra khỏi phòng, lúc này Vân Thâm vẫn chưa tỉnh.
Nghe ý tứ trong lời nói của anh tối qua, mấy ngày nay hẳn là đều ở đây. Ôn Dữu đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh.
Khi cô ở một mình, tủ lạnh luôn trống không, chỉ có một ít đồ uống và trái cây, lúc này nhìn thấy tủ lạnh đầy ắp, các loại đồ ăn cái gì cần có đều có, cô ngây ngốc một lúc mới phản ứng lại được, đây không phải là mơ.
Ngoài tiền thuê nhà, Ôn Dữu và Vân Thâm chưa thảo luận về các chi phí sinh hoạt khác sẽ phân chia thế nào.
4000 tệ tiền thuê của cô bao gồm tiền điện nước, internet, phí quản lý, phí vệ sinh, nếu lại bao gồm cả tiền ăn, hình như có hơi chiếm tiện nghi.
Nếu là Vân Thâm nấu cơm gọi cô đến ăn, thì cô có thể ăn một cách yên tâm thoải mái.
Nhưng anh lúc này không có ở đây, Ôn Dữu đứng trước tủ lạnh giãy
giụa một lát, vẫn là không khống chế được chính mình, lấy ra một miếng bánh sừng bò phô mai trông rất ngon, lại rót một ly sữa tươi nhập khẩu, hâm nóng đến hơi ấm, bưng ra phòng ăn ăn.
Chưa ăn được mấy miếng, Ôn Dữu nghe thấy một chuỗi tiếng bước chân nhàn tản từ xa đến gần. Cô ngồi thẳng người, chờ Vân Thâm đi tới, chào anh: “Đàn anh, buổi sáng tốt lành.”
Vân Thâm lười biếng nâng mí mắt, ánh mắt lướt qua bữa sáng trên tay cô, rất nhanh dời đi.
Ôn Dữu nuốt nước miếng, có chút chột dạ.
Bây giờ hỏi anh có thể ăn đồ anh để trong tủ lạnh không, hình như đã muộn rồi.
Vân Thâm lấy một chai nước khoáng từ trong tủ lạnh ra, ánh mắt Ôn Dữu dõi theo anh, rốt cuộc hạ quyết tâm, gọi: “Đàn anh, cái đó, em có chuyện muốn nói với anh.”
Vân Thâm dừng bước: “Nói.”
Ôn Dữu hắng giọng, đi thẳng vào vấn đề nói: “Mấy ngày nay đồ ăn trong nhà đều là anh mua, tổng cộng bao nhiêu tiền, em trả anh một nửa.”
Cách bàn ăn, Vân Thâm từ trên cao nhìn xuống liếc cô một cái, vặn mở chai nước khoáng trong tay, ngửa đầu uống một ngụm, giọng nói bị nước lạnh ngấm vào, mang theo một tia lạnh lẽo không rõ: “Em chỉ trả một
nửa?”
Ôn Dữu ngẩn ra: “Vậy… Em trả toàn bộ cũng được.” Vân Thâm nhếch môi: “Trọng điểm là tiền đồ ăn à?”
Ôn Dữu nhìn đôi mắt đen nhánh của anh, giây lát, cô có chút phản ứng lại được, tự giác thêm kính ngữ: “Em sai rồi, tiền công của anh mới là trọng điểm, anh xem xem em trả anh bao nhiêu thì thích hợp ạ?”
Vân Thâm xách chai nước khoáng, tùy ý ném về phía trước, rồi bắt lấy, khóe môi cong lên một cách khó hiểu, cà lơ phất phơ hỏi: “Em thấy tôi
đáng giá bao nhiêu tiền?”
……
Tiền công đàng hoàng, bị anh tỉnh lược như vậy, nghe như bán thân.
Lỗ tai Ôn Dữu hơi nóng lên, áp xuống xúc động muốn nhìn chằm chằm cơ thể xinh đẹp này của anh để định giá một cách nghiêm túc, đưa ra một cái giá khiến người ta vừa ý: “Đàn anh là vật báu vô giá, em không trả nổi.”
Vân Thâm nhướng mày, tựa như khen cô nói hay.
Nói đến đây, Ôn Dữu cũng ý thức được, anh bày ra màn này, kỳ thật chính là quanh co lòng vòng mà bảo cô đừng để ý chút tiền ấy.
Dùng phương thức tự luyến quá đáng, giảm bớt gánh nặng tâm lý ăn không uống không của Ôn Dữu.
Ôn Dữu nhìn thời gian trên điện thoại, đột nhiên uống cạn ly sữa bò, cầm miếng bánh sừng bò còn lại đứng lên, nói: “Em đi làm đây.”
Vân Thâm: “Em còn chưa ăn xong?”
“Trên đường ăn.” Ôn Dữu đi qua bên cạnh Vân Thâm, nhẹ nhàng bỏ lại một câu, “Em phải nhanh chóng kiếm tiền, mới có thể mua nổi đàn anh – vật báu vô giá như vậy.”
Vân Thâm nghe vậy sửng sốt, nhìn bóng dáng mảnh khảnh của cô gái vọt vào phòng, rất nhanh lại đeo túi xách ra ngoài, hấp tấp biến mất ở ngoài cửa lớn.
Cửa lớn đóng sầm lại.
Ôn Dữu thở phào một hơi, thả chậm bước chân đi đến thang máy, nhìn cửa thang máy phản chiếu khuôn mặt ửng hồng của mình, trong lòng cô rối bời, những gì chuẩn bị tâm lý trước đó đột nhiên trở nên vô dụng.
Cô không quên được quẻ bói kia, ở trước mặt anh, rất khó không kỳ vọng một chút gì đó.
Ôn Dữu nhéo nhéo vành tai nóng lên, tâm tình của cô nhanh chóng thả lỏng.
Cũng may Vân Thâm chỉ ở lại mấy ngày, chờ anh đi rồi, cô có thể trở lại cuộc sống bình lặng ngày qua ngày.
Ôn Dữu không nghĩ sâu thêm về việc mình rốt cuộc có hy vọng anh đi hay không, đem những suy nghĩ hỗn độn trong đầu đóng gói lại, chất đống ở một góc nhỏ, hiện tại đối với cô mà nói điều quan trọng duy nhất là công việc, trong hai ngày nay, cô nhất định phải tìm cơ hội nói chuyện lại với Bùi tổng về chuyện vào tổ dự án.
Đi vào công ty, Ôn Dữu còn chưa kịp ngồi ấm chỗ, liền nghe nói mô hình hoạt động mới của 《Sao Trời Lấp Lánh 》 xuất hiện lỗi nghiêm trọng, tổ mỹ thuật đang họp, bảo cô cũng tham gia, cung cấp một chút hỗ
trợ kỹ thuật.
Ôn Dữu ở tổ mỹ thuật cả buổi sáng, mãi đến gần giờ nghỉ trưa, mới trở về vị trí của mình.
Đi trên hành lang, mấy đồng nghiệp liên tiếp không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn cô, đang nói chuyện phiếm cũng không hiểu sao im lặng, không khí lộ ra vẻ quỷ dị ngưng trọng.
Ôn Dữu không hiểu ra sao, nhắn tin WeChat hỏi Chu Ý Văn: 【Mọi người làm sao vậy? Nhìn tớ kỳ lạ thế.】
Chu Ý Văn không biết nên nói thế nào, qua một hồi lâu, cô ấy rốt cuộc nhịn không được, kéo Ôn Dữu đến sân thượng vắng người, nói rõ ngọn nguồn sự việc cho cô nghe.
Hóa ra, ngay sáng nay, Bùi tổng đã phỏng vấn một ứng viên được nội bộ giới thiệu, mọi người nghe ngóng thì phát hiện, người này có bối cảnh và lý lịch rất đáng gờm, xét về phương diện kỹ thuật, rất có khả năng là Bùi
tổng đưa tới để lấp chỗ trống của kỹ sư sắp nghỉ việc ở 《Dưới Ánh Bình Minh》
“Bùi tổng hình như rất hài lòng với chàng trai kia.” Chu Ý Văn thay Ôn Dữu cảm thấy bất bình, “Bọn tớ đều cho rằng vị trí đó chắc chắn là của cậu, không ngờ nửa đường lại xuất hiện một Trình Giảo Kim.”
Ôn Dữu sau khi nghe xong, tuy đã có dự đoán trước, nhưng trong nháy mắt đầu óc vẫn ong ong, tức ngực khó thở.
Cô đi đến ven sân thượng hóng gió, không biết suy nghĩ gì. Chu Ý Văn đi theo, cẩn thận hỏi: “Cậu có ổn không?”
“Nói thật, không ổn lắm.” Ôn Dữu miễn cưỡng cười, “Trưa nay tớ không ăn cơm cùng mọi người đâu, đừng lo, tớ tĩnh tâm một chút là ổn thôi.”
Chu Ý Văn gật đầu: “Không vui thì cứ tìm tớ, tớ giúp cậu chửi bọn họ!”
Ôn Dữu thật sự rất muốn chửi người, nhưng đến khi nào đường cùng, mắng cũng không muộn.
Giờ nghỉ trưa, Ôn Dữu là người cuối cùng rời khỏi vị trí đi ăn cơm.
Cô một mình đi thang máy xuống tầng một khu nhà ăn, vòng qua khu vực ăn cơm của nhân viên bình thường, đi thẳng đến phòng riêng.
Bùi Nhất Nham và giám đốc mỹ thuật Chu Kinh Luân hầu như ngày nào cũng ăn cơm ở phòng số 12, Ôn Dữu đã chuẩn bị tâm lý, gõ cửa, nghe thấy bên trong nói mời vào, cô mở cửa đi vào.
Bùi Nhất Nham nhìn thấy Ôn Dữu, không quá ngạc nhiên, chỉ là không ngờ cô lại chọn giờ ăn cơm để đến tìm anh ta nói chuyện.
“Sao không gọi đồ ăn vào?” Bùi Nhất Nham ôn hòa nói, “Vừa ăn vừa nói đi.”
Ôn Dữu cười cười: “Tôi ăn rồi ạ. Chỉ muốn nói với sếp hai câu, rất nhanh thôi ạ.”
Cô không nói đến chuyện chàng trai được nội bộ công ty giới thiệu kia, mà lễ phép hỏi, công ty có đang tuyển người để lấp chỗ trống của
《Dưới Ánh Bình Minh》 không.
Bùi Nhất Nham nói có.
Ôn Dữu nở nụ cười tươi, bày tỏ mình rất phù hợp với vị trí này, hy vọng Bùi tổng cho cô một cơ hội cạnh tranh.
Bùi Nhất Nham lúc này im lặng, dường như đang suy nghĩ làm thế nào để từ chối khéo.
Giám đốc mỹ thuật Chu Kinh Luân liếc nhìn hai người họ, đột nhiên chen vào nói: “Tôi thấy được.”
Bùi Nhất Nham kinh ngạc: “Cậu thay tôi quyết định à?”
“Chỉ là một cơ hội cạnh tranh thôi mà, cuối cùng chọn ai chẳng phải do cậu quyết định sao.” Chu Kinh Luân nhún vai, nhìn về phía Ôn Dữu, mỉm cười nói, “Đến lúc đó tôi cũng làm giám khảo, đảm bảo kết quả công bằng.”
Ôn Dữu rất vui. Hôm nay cô chọn giờ ăn cơm để tìm Bùi tổng nói chuyện, tuy có hơi đường đột, nhưng cũng là đã suy nghĩ kỹ càng.
Tuy vị trí của Ôn Dữu là vị trí kỹ thuật, nhưng cô cần phải hợp tác chặt chẽ với tổ mỹ thuật, mà Ôn Dữu lại vừa hay là kiểu nhân viên kỹ thuật có gu thẩm mỹ cực cao lại có chuyên môn mỹ thuật mà các sếp bên tổ
mỹ thuật thích nhất, trong khoảng thời gian làm việc sau khi vào công ty, Ôn Dữu đã phát huy đầy đủ sở trường của mình, ở tổ mỹ thuật hô mưa gọi gió, cũng từng có vài lần trao đổi với Chu Kinh Luân, được đánh giá rất cao.
Chu Kinh Luân và Bùi Nhất Nham là bạn tốt, trên danh nghĩa chức vụ của hai người ngang nhau, nhưng trên thực tế địa vị của Chu Kinh Luân
cao hơn, tiếng nói có trọng lượng hơn, Bùi Nhất Nham là bên B, ít nhiều phải nghe theo ý kiến của bên A, nhưng Ôn Dữu lại không thể trực tiếp bỏ qua Bùi tổng đi tìm Chu tổng, như vậy dù Bùi tổng có bị áp lực mà cho cô vị trí này, sau này cô làm việc chắc chắn sẽ không thoải mái.
Cho nên, khi Bùi tổng và Chu tổng cùng có mặt, đưa ra yêu cầu của mình, là cơ hội tốt nhất mà cô có thể nghĩ đến.
Kết quả cũng như cô mong muốn, Bùi Nhất Nham đâm lao phải theo lao, cuối cùng đồng ý cho Ôn Dữu tham gia cạnh tranh, cụ thể cạnh tranh thế nào, lát nữa anh ta sẽ gửi email thông báo cho tất cả ứng viên.
Ôn Dữu cảm ơn rồi rời đi, căn phòng trở nên yên tĩnh. Chu Kinh Luân thở dài, nói với Bùi Nhất Nham: “Cậu vẫn còn canh cánh chuyện Tiểu Triệu nghỉ việc à?”
Bùi Nhất Nham không trả lời. Tiểu Triệu là người mà anh ta đã đào tạo mấy năm trước, là một cô gái, Bùi Nhất Nham rất coi trọng cô ấy, cô ấy lại đột nhiên nghỉ việc vào lúc công ty thiếu người nhất, đi làm bà nội trợ.
Bùi Nhất Nham có chút phiền muộn: “Không phải tôi kỳ thị nữ giới. Ít nhất xác suất nam giới bỏ việc rất thấp.”
Chu Kinh Luân lắc đầu: “Đó là vấn đề xã hội, không phải vấn đề nữ giới. Tâm lý của cậu, tương đương với việc đồng tình với vấn đề xã hội, trọng nam khinh nữ.”
……
Trưa hôm đó, Ôn Dữu liền nhận được email Bùi tổng gửi tới, trong đó đính kèm mô hình khung của một tòa lâu đài cổ đang được khai thác
trong 《Dưới Ánh Bình Minh》, đề mục khảo hạch rất đơn giản, ứng
viên cần mô phỏng thời tiết bão tố, hoàn thành tất cả hiệu ứng hình ảnh
của tòa lâu đài cổ trong cơn bão.
Ôn Dữu mở file ra, nhìn thấy mô hình lâu đài cổ, tức khắc hai mắt tối sầm.
Cái này quá phức tạp! Thời hạn cũng chỉ có năm ngày, nếu không phải trưa nay Chu tổng đích thân đảm bảo tính công bằng của cuộc cạnh tranh, Ôn Dữu suýt nữa nghi ngờ Bùi tổng cố ý làm khó cô.
Nhận được đề mục này, Ôn Dữu mỗi ngày ngoài công việc thường ngày, còn lại tất cả thời gian, gần như đều dồn hết vào việc dựng hình tòa lâu đài cổ trơ trụi kia.
Mấy ngày gần đây, Vân Thâm quả thật đều ở nhà, nhưng anh hành tung bất định, thường xuyên về muộn, Ôn Dữu và anh rốt cuộc không chạm mặt nhau.
Mãi cho đến tối thứ sáu.
Khi Ôn Dữu tan làm về, trong nhà không có ai.
Cô không rảnh lo ăn cơm, gặm mấy miếng hoa quả liền chui vào phòng, ôm máy tính vùi đầu viết code.
Để dựng mô hình thời tiết cực đoan cho chân thực, Ôn Dữu làm hệ thống hạt rất nhỏ, điều này dẫn đến hiệu ứng ánh sáng trở nên đặc biệt phức tạp. Ôn Dữu từng chút từng chút điều chỉnh thử nghiệm, mô phỏng, không biết đã qua bao lâu, mãi đến khi bụng sôi ùng ục mấy tiếng, đầu cũng đói đến chóng mặt, cô mới nhớ ra đã quên ăn tối.
Lúc này đã là nửa đêm, trên app đặt đồ ăn chỉ còn lại đồ ăn khuya, Ôn Dữu tùy tiện gọi một phần gà rán, buông điện thoại tiếp tục làm việc.
Nửa tiếng sau, đồ ăn được giao đến.
Ôn Dữu nghe thấy tiếng chuông cửa, lập tức đứng dậy khỏi bàn, vừa
bước ra khỏi phòng ngủ, trước mắt cô bỗng nhiên tối sầm, cả người trời đất quay cuồng, suýt nữa ngã quỵ.
Ban ngày không ăn cơm, hơn nữa ngồi làm việc quá lâu, đột ngột đứng dậy, não cô bị thiếu máu nghiêm trọng, có vài giây, mắt cô không nhìn thấy gì, cơ thể loạng choạng, không thể không giơ tay s.ờ s.oạng bức tường hành lang.
May mà rất nhanh đã sờ được, Ôn Dữu choáng váng đầu đến lợi hại, hoàn toàn không phát hiện xúc cảm của bức tường này có gì đó không
ổn.
Vịn chưa được hai giây, mắt còn chưa kịp điều tiết lại, cô liền sốt ruột hoảng hốt chạy ra khỏi hành lang, đi ra phòng khách mở cửa.
Khoảng mười giây trước.
Vân Thâm vừa từ phòng gym ra, đi qua cửa phòng Ôn Dữu, vừa lúc đụng phải cô đầu nặng chân nhẹ lao ra khỏi phòng ngủ.
Chạy đến trước mặt anh, bước chân cô bỗng nhiên khựng lại, giơ tay phải lạnh buốt lên, “bộp” một tiếng ấn vào ngực anh.
Vân Thâm:?
Ôn Dữu không duy trì động tác này bao lâu, rất nhanh lại ôm lấy đầu, nghiêng ngả vặn vẹo theo hình chữ chi chạy ra khỏi hành lang, biến mất ở chỗ rẽ.
“Cảm ơn, muộn thế này còn vất vả cho anh.”
Ôn Dữu nhận đồ ăn từ tay bảo vệ, đóng cửa lại, xoay người trở về. Phòng khách bật một chiếc đèn cây, ánh sáng không quá chói.
Ôn Dữu đi chưa được mấy bước, ngẩng đầu nhìn thấy Vân Thâm đứng ở phía trước không xa trong bóng tối, cô có chút kinh ngạc, hỏi: “Đàn anh? Anh đứng đó làm gì vậy?”
Vân Thâm rũ mắt nhìn cô, không hiểu sao lại mang theo ý tứ xem xét, chậm rãi nói: “Giờ mới thấy tôi à?”
Ôn Dữu không hiểu ý tứ trong lời này của anh.
Cho rằng anh lại ám chỉ gì đó, Ôn Dữu vắt óc suy nghĩ một lát, hình như có chút hiểu ra.
Anh hẳn là đang hỏi cô gọi đồ ăn tại sao không gọi cả phần của anh.
Nghĩ đến đây, Ôn Dữu cười lấy lòng: “Tuy rằng em chỉ gọi một phần, nhưng nếu đàn anh muốn ăn, em có thể chia cho anh một nửa.”
Vân Thâm lại quan sát cô một hồi, nhếch môi: “Có ý gì?Bồi thường cho tôi à?”
Ôn Dữu càng ngơ ngác: “A… Bồi thường gì ạ?”
Vân Thâm cụp mí mắt, khí định thần nhàn, giọng điệu lười nhác nói: “Em vừa rồi đụng vào tôi, nên bồi thường hả?”
------oOo------