Vài phút sau, Ôn Dữu dẫn theo ba đồng nghiệp vào phòng lớn, ngồi xuống.
Ôn Dữu hạ giọng, xin lỗi Chu Ý Văn: “Ngại quá, tiệc sinh nhật của cậu bị tớ làm thành ra thế này.”
Chu Ý Văn: “Có thể cùng người tớ thích, còn có sếp tổng đẹp trai như vậy cùng nhau ăn cơm, tiền cơm còn không cần trả, tớ còn muốn dập đầu cảm ơn với cậu ấy chứ.”
Ôn Dữu nhéo nhéo chân cô nàng: “Dập đầu mấy cái? Để tớ nhớ xem.”
Hai người là hai cô gái duy nhất trong bàn, vừa vào đã cười hì hì, không hề luống cuống.
Vân Thâm ngồi đối diện Ôn Dữu, lúc này anh đã tháo cà vạt, cổ áo sơ mi hơi mở, bớt đi vài phần tự phụ, có vẻ lười biếng hơn, nhưng vẫn rất có khí thế.
Lạc Gia Hữu và mọi người tìm anh nói chuyện, đề tài không mới mẻ, Vân Thâm đều đáp lại rất ngắn gọn, có khi lười chẳng buồn mở miệng, chỉ hất nhẹ mí mắt, tỏ vẻ anh đã nghe.
Chu Ý Văn có chút lời không tiện nói thẳng, bèn nhắn WeChat cho Ôn Dữu: 【 Sếp tổng đẹp trai dã man, càng nhìn càng thấy đẹp, tớ muốn đổi gu rồi 】
Ôn Dữu: 【? 】
Chu Ý Văn: 【 Đùa thôi, gu sếp tổng thế này tớ không kiểm soát được, tớ vẫn thích mấy em trai trẻ hơn 】
Chu Ý Văn: 【 Cậu giúp tớ xem tướng mạo của em trai Tiểu Đỗ với 】
Ôn Dữu: 【 Tướng mạo là chuyện rất huyền diệu, mỗi người mỗi khác, dễ có sai lệch 】
Chu Ý Văn: 【 Không sao, cậu cứ phân tích đi, tớ tin cậu 】
Ôn Dữu thở dài, buông di động, nhìn chằm chằm Đỗ Cảnh Trừng một lát.
Phía nữ hiếm khi yên tĩnh lại, Vân Thâm tùy ý liếc qua. Theo ánh mắt Ôn Dữu, anh nhìn thấy Đỗ Cảnh Trừng.
Ánh mắt cô chuyên chú, không biết vì sao, Vân Thâm liên tưởng đến máy quét.
Cúi đầu uống ngụm nước, Vân Thâm lại ngẩng lên. Sao còn nhìn?
Có ý gì?
Chẳng lẽ……
Muốn đào cậu ta về công ty bọn họ?
Rốt cuộc, Ôn Dữu thu hồi tầm mắt, ngoắc tay với Chu Ý Văn, nói: “Anh ta hẳn là người tương đối thẹn thùng, phòng ngự không cao, cậu có thể thẳng thắn một chút, mạnh mẽ sẽ có thu hoạch.”
“Được được được.” Chu Ý Văn nghe xong rất cao hứng, lại hỏi Ôn Dữu, “Tớ còn có chút tò mò tướng mạo của sếp tổng, cậu cũng xem luôn đi.”
Ôn Dữu mắt cũng không thèm nâng, buột miệng thốt ra: “Không cần xem, không phải người tốt.”
Chu Ý Văn: “Sao lại võ đoán thế? Cậu nhìn một cái đi, phân tích xem anh ấy sẽ thích kiểu con gái gì.”
Nghe vậy, Ôn Dữu hô hấp bất giác nhanh hơn một nhịp. Không tự chủ vén mắt, nhìn về phía Vân Thâm.
Anh đang nghe người bên cạnh nói chuyện, ngón trỏ gõ nhẹ lên mặt bàn một cách vô thức, mắt nhìn phía trước không chút để ý, vừa lúc chạm phải tầm mắt Ôn Dữu.
Ôn Dữu lập tức dời mắt, giả bộ ăn một miếng đồ ăn. Chu Ý Văn xích lại gần: “Nhìn ra manh mối gì không?”
Kỳ thật không cần xem. Vân Thâm trông như thế nào, Ôn Dữu nhắm mắt lại, trong đầu luôn hiện lên rõ ràng.
Nhưng cô phân tích không ra anh sẽ thích kiểu con gái gì.
Bởi vì cô sẽ bị cảm xúc của mình ảnh hưởng khi cố gắng đọc vị anh.
Giống như cô bói toán bình thường, chỉ có cảm xúc bình tĩnh, tinh thần chuyên chú, mới có thể bói ra đáp án chính xác, nếu không chỉ là một mớ hỗn độn.
Ôn Dữu thuận miệng nói: “Anh ấy nhìn qua không thích con gái.” Chu Ý Văn hoảng sợ: “Ý cậu là sao? Anh ấy thích con trai?”
“Không phải…” Ôn Dữu giải thích, “Anh ấy có chút giống người cách điện trong tình yêu, sẽ không thích ai hết.”
“Thì ra là vậy.” Chu Ý Văn sờ sờ cằm, “Tớ lại cảm thấy không giống.”
Ôn Dữu tò mò: “Cậu nhìn ra cái gì?”
Chu Ý Văn ghé sát tai cô, thấp giọng nói: “Tớ cảm thấy anh ấy có vẻ thích kiểu người như cậu.”
Ôn Dữu:?
Cơm có thể ăn bậy, lời nói không thể nói bậy.
Chu Ý Văn: “Cậu không phát hiện sao? Anh ấy lạnh nhạt với tất cả mọi người, nhưng lại chủ động nhìn cậu mấy lần.”
Ôn Dữu nghe vậy, lại lần nữa theo bản năng nhìn về phía đối diện. Vân Thâm quả nhiên đang nhìn về phía này, cổ tay trái đè lên di động.
Ôn Dữu chớp chớp mắt, móc di động ra, nhìn thấy tin nhắn anh gửi cho cô vài phút trước.
Vân Thâm: 【 Chuyên tâm ăn cơm 】 Vân Thâm: 【 Đừng lén lén lút lút 】 Ôn Dữu:……
Chu Ý Văn: “Thế nào, có phải cảm thấy anh ấy có ý với cậu không?” Ôn Dữu mỉm cười nói: “Tớ cảm thấy, cậu có khả năng bị mù.”
Đồ ăn liên tục được mang lên, phần lớn là phần riêng, không cần dùng chung.
Ôn Dữu chuyên tâm đối phó với miếng bò bít tết trước mặt, ngẫu nhiên trả lời một hai vấn đề, thời gian còn lại, đều sắm vai người nghe mẫu mực.
Lạc Gia Hữu tự biết không thể gạt được ông chủ, thẳng thắn nói hôm nay bữa tiệc thật ra là nảy sinh ý định bất chợt, anh ta và Ôn Dữu trước đó cũng không có hẹn trước.
Vân Thâm đối với việc này không sao cả.
Lạc Gia Hữu có chút tò mò Ôn Dữu và Đỗ Cảnh Trừng quen nhau như thế nào. Tiểu Đỗ là một đứa trẻ thành thật, thẳng thắn nói: “Hôm nay mới quen. Đàn chị Ôn Dữu tới mời tôi cùng bọn họ ăn sinh nhật.”
Mời trai lạ đẹp mã cùng nhau ăn sinh nhật? Đó chính là tiếp cận?
Lạc Gia Hữu rất kinh ngạc. Anh ta hồi đi học từng theo đuổi Ôn Dữu, cuối cùng bị đối xử lạnh nhạt, hôm nay mới biết, hóa ra cô thích người nhỏ tuổi hơn.
Tư duy trai thẳng của Vân Thâm rốt cuộc cũng thông suốt một chút, ánh mắt lượn qua lượn lại giữa Ôn Dữu và Đỗ Cảnh Trừng, cuối cùng dừng ở trên mặt Đỗ Cảnh Trừng, nhàn nhạt hỏi: “Độc thân sao?”
Đỗ Cảnh Trừng mặt lộ vẻ mờ mịt: “Đúng vậy.” Vân Thâm lại hỏi: “Cấp bậc bao nhiêu?”
Đỗ Cảnh Trừng: “L4.”
Vân Thâm: “Quá thấp. Nhà ở Thân Thành à?” Đỗ Cảnh Trừng: “Vâng, ba mẹ tôi có nhà ở đây.”
……
Vân Thâm thái độ có chút giống lãnh đạo khảo sát cấp dưới, nhưng hỏi vấn đề lại vượt quá giới hạn, tựa hồ giống tra hộ khẩu hơn.
Không khí trên bàn cơm trở nên cực kỳ vi diệu.
Nhân viên Ý Động đại khái không dám thở mạnh, đều đổ mồ hôi thay cho Tiểu Đỗ.
Ôn Dữu sốt ruột nắm chặt nĩa, đế giày ma sát trên mặt đất, rất muốn giải thích rõ ràng, nhưng lại không thể trước mặt mọi người nói ra những lời như “Người coi trọng cậu ấy là đồng nghiệp của tôi”.
Những người khác cô không quản được, quan trọng là phải nói rõ ràng với Vân Thâm.
Bảo anh nhanh chóng ngậm miệng lại.
Ôn Dữu liên tục gửi cho Vân Thâm vài tin nhắn. Di động của anh để ngay bên tay, nhưng lại trước sau không cầm lên xem.
Trong lúc cấp bách, Ôn Dữu trực tiếp gọi điện cho Vân Thâm.
Di động ong ong rung lên, Vân Thâm cầm lấy trong nháy mắt, nhìn thấy hàng loạt tin nhắn Ôn Dữu gửi trước đó.
Ôn Dữu thu hết động tác của anh vào đáy mắt, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Trước khi dời tầm mắt, chuẩn bị ngắt điện thoại, cô lại nhìn thấy Vân Thâm hơi nhướng mày, đầu ngón tay khẽ lướt màn hình, nhận cuộc gọi của cô.
Nhận…… Cuộc gọi của cô?
Anh không chỉ nhận, còn nhàn nhã cầm di động, dán vào bên tai: “Đừng lo.”
Dừng một chút, “Anh trai nhìn thấy rồi.”
Ôn Dữu nheo mắt, không chút do dự ngắt điện thoại.
Thật sự có chút bội phục anh, cuồng vọng tùy ý đến tận xương tủy, có thể bất phân thời gian bất phân trường hợp mà phát bệnh.
Ôn Dữu không muốn ở trước mặt người ngoài để mọi người biết giữa cô và Vân Thâm có quen biết nhau. Danh tiếng của anh quá lớn, làm vậy chỉ mang đến cho cô phiền phức thôi.
Giả bộ như người xa lạ, giống như bây giờ rất tốt.
Dưới vẻ ngoài bình tĩnh xa cách, nơi sâu thẳm trong lòng cô, dường như còn nảy sinh một tia vui sướng bí ẩn.
Bữa trưa ngắn ngủi, món ăn đặc sắc đều được mang lên, các chàng trai đều ăn không hết, Ôn Dữu và Chu Ý Văn còn thừa lại nhiều hơn.
Có người hỏi nhân viên phục vụ xin hộp đựng đồ ăn, Chu Ý Văn thấy thế, cũng xin mấy cái, thuận tay chia cho Ôn Dữu một cái, nói:
“Mì ý của cậu cũng chưa động mấy, vừa vặn mang về làm cơm tối.”
Cô biết Ôn Dữu không biết nấu cơm, buổi tối không phải gọi đồ ăn ngoài thì là ăn cơm thừa buổi trưa, nếu không thì dứt khoát không ăn.
Ôn Dữu gật gật đầu, nhận lấy hộp đựng đồ ăn, đổ mì vào.
Vân Thâm mang theo trợ lý rời đi trước, đi ngang qua Ôn Dữu, anh đột nhiên dừng lại, khẽ liếc hộp đồ ăn trong tay cô.
“Không cần thiết.” Anh đột nhiên mở miệng, giọng điệu không mặn không nhạt, tựa hồ mang theo một tia nghiền ngẫm, “Buổi tối có lẽ em sẽ không ăn cái này.”
Nói xong, sải đôi chân dài rời đi, bóng dáng cao ngất rất nhanh biến mất ở lối đi nhỏ.
Chu Ý Văn ngẩn người: “Dữu Dữu, sếp tổng vừa rồi nói chuyện với cậu sao?”
“Cái gì gọi là ‘buổi tối có lẽ em sẽ không ăn cái này’? Anh ấy làm sao biết cậu không ăn? Nghe như kiểu rất hiểu rõ cậu vậy?”
Ôn Dữu cũng ngẩn ra, đầu có chút nóng lên, mất vài giây ổn định tâm thần, đáp: “Ý anh ấy hẳn là…… Anh ấy cảm thấy mì này rất khó ăn, khuyên tớ không nên mang về.”
Chu Ý Văn gật gật đầu: “Có lý.”
Qua một lát, cô đột nhiên bật cười, nhỏ giọng nói với Ôn Dữu: “Nói thật nhé, tớ vừa rồi nghe thấy sếp tổng nói câu kia với cậu, trong đầu không hiểu sao lại tưởng tượng ra cảnh hai người sống chung, anh ấy ghét bỏ cậu mang cơm thừa về, buổi tối muốn đưa cậu đi ăn đồ ngon hơn, làm tớ sợ muốn ch·ết.”
Ôn Dữu:……
Không thể không nói, tưởng tượng cũng khá chuẩn.
Ôn Dữu cười gượng: “Trí tưởng tượng của cậu phong phú thật đấy.”
Chu Ý Văn tư duy nhảy vọt, rất nhanh lại nói sang chuyện khác: “Tớ
vừa rồi nói chuyện với Tiểu Đỗ vài câu, anh ấy cũng ở tại khu chung cư cao cấp của cậu. Lúc nào rảnh mời tớ đến nhà cậu chơi nhé?”
“Tớ ở chung với người khác, có thể không tiện lắm……” Ôn Dữu nghĩ lại, Vân Thâm một tháng xuất hiện không được một lần, trong nhà lại rộng như vậy, rất thích hợp cùng bạn bè tụ tập, vì thế đổi lời, “Đợi một thời gian nữa, chờ hoa tớ trồng ở ban công nở hết, sẽ mời cậu tới.”
Chu Ý Văn: “Vậy tớ chờ.”
Bữa trưa kết thúc, trở lại công ty, bận rộn đến chạng vạng. 6 giờ hơn, chưa đến 7 giờ, Ôn Dữu chuẩn bị tan làm.
Trước khi đi kiểm tra hòm thư, cô không tự chủ được lại mở mail Bùi tổng phản hồi cô tuần trước.
【 Làm rất tốt. Tổ hạng mục có nhu cầu thêm vị trí, tôi sẽ thông báo cho cô đầu tiên 】
Hẳn là sắp rồi.
Hai ngày trước Ôn Dữu nghe nói, một kỹ sư khai phá của 《 Dưới Ánh Bình Minh 》 muốn từ chức, vị trí kia rất phù hợp với cô.
Đóng máy tính, thu thập mặt bàn, Ôn Dữu đứng dậy chuẩn bị về nhà.
Chu Ý Văn ngồi chếch về phía cô, nghe được thanh âm đột nhiên ngẩng đầu: “Hôm nay cậu về sớm vậy? Buổi tối có việc sao?”
Ôn Dữu: “Không có việc gì, chỉ là muốn về nhà sớm một chút.”
“Trong nhà lại không có ai chờ cậu, vội thế làm gì?” Chu Ý Văn xoa xoa tóc, “Tối nay Tớ có hẹn, nhưng mà cái giàn giáo tầng dưới này làm thế nào cũng có vấn đề, tớ không dám đi.”
Ôn Dữu nhìn thời gian: “Nửa tiếng sau nếu cậu còn chưa làm xong, thì chia sẻ cho tớ, tớ ở nhà giúp cậu xem.”
Chu Ý Văn ánh mắt sáng lên: “tớ yêu cậu Dữu Dữu ~”
Ôn Dữu cười cười: “Vậy tớ đi trước đây, sinh nhật vui vẻ nha!”
Gió đêm đầu tháng 5, mang theo hương hoa cỏ thoang thoảng, phả vào mặt, lười biếng mà dịu dàng.
Ôn Dữu bước nhanh về khu chung cư, đi thang máy lên lầu, cô soi mình vào cửa thang máy sáng như gương, nhìn thấy màu môi có chút loang lổ, cô lấy son môi ra, dùng ngón tay chấm một ít, nhẹ nhàng thoa lên môi.
Mở cửa nhà, Ôn Dữu bước vào, còn chưa kịp cởi giày, cô bỗng nhiên khựng lại, khó có thể kiềm chế mà hít sâu một hơi.
Ánh sáng trong nhà sáng choang, cùng ánh đèn ập tới, còn có từng đợt hương thơm ấm áp của đồ ăn gọi mời, khiến người ta thèm thuồng, tâm hồn xao động.
Ôn Dữu đầu nặng chân nhẹ đứng ngây ra một lúc, cho đến khi nghe thấy tiếng nhắc nhở của khóa cửa, cô mới nhớ ra đóng cửa, thay giày đi vào.
Phòng ăn và phòng khách nối liền, Vân Thâm một tay bưng đĩa sứ trắng đựng đầy thức ăn, đi đến phòng ăn, đặt đĩa xuống bàn, nâng mí mắt, nhìn Ôn Dữu vừa mới đi vào phòng khách.
Ánh đèn rực rỡ chiếu lên mặt cô trắng nõn thanh tú, phảng phất ánh hồng nhạt. Đôi mắt màu xanh mực càng thêm trong trẻo, nằm trong hốc mắt hơi cong, theo ý cười của cô càng đậm, trong mắt dường như có những tia sáng lấp lánh.
Ý thức được mình thể hiện ra vẻ rất vui vẻ, Ôn Dữu thoáng thu lại nụ cười, bình tĩnh nói với Vân Thâm: “Hôm nay không có nhiều việc, nên em về sớm một chút.”
Nói xong, cô mới cảm thấy những lời này có chút “lạy ông tôi ở bụi này”, Vân Thâm lại không biết bình thường cô mấy giờ về.
Giống như đang che giấu điều gì, giấu đầu lòi đuôi.
Ánh đèn phòng ăn ấm áp hơn phòng khách, người đàn ông mặc áo
hoodie màu xám bên ngoài khoác tạp dề màu sẫm, dáng người cao ngất đứng trong ánh sáng màu cam ấm áp đan xen, ngũ quan sắc sảo có vẻ dịu dàng hơn, tầm mắt theo hàng mi rõ nét rũ xuống, dừng ở trên mặt Ôn Dữu.
Anh khẽ nhếch môi, mang theo vẻ tự phụ khó hiểu, lười biếng nói: “Buổi trưa có người mời ăn cơm, buổi tối còn có người nấu cơm cho. Thật ngưỡng mộ em, có một người anh trai tốt như vậy.”
Cô còn chưa nói gì, bản thân anh đã kiêu ngạo trước.
Ôn Dữu xoa xoa vành tai nóng lên, đặt túi xuống sô pha, đi đến bên cạnh anh, ánh mắt chân thành nói: “Anh, em vốn dĩ chuẩn bị một bụng lời muốn khen anh đấy.”
“Khen tôi cái gì?” Vân Thâm nhướng mày, rất có hứng thú, “Nói nghe xem nào.”
Ôn Dữu làm bộ làm tịch hồi tưởng, qua hồi lâu, cô khẽ thở dài: “Ngại quá.”
“Bị anh làm cho ngưỡng mộ quá, đột nhiên nghĩ không ra.”