Vận Đào Hoa - Vân Thuỷ Mê Tung

Chương 6

 

Ngày tiếp theo, Ôn Dữu dậy từ hơn 7 giờ. Tối qua hình như cô mơ rất nhiều giấc mơ, đầu óc choáng váng nặng trĩu, cô dùng nước lạnh vỗ mặt mấy lần mới thấy dễ chịu, tỉnh táo hơn một chút. Thay quần áo xong, Ôn Dữu ra khỏi phòng ngủ, thấy cửa phòng ngủ chính đóng chặt, mọi nơi đều rất yên tĩnh. Đi ngang qua chỗ để giày, dép lê của Vân Thâm đặt ở đó, cô mới ý thức được anh đã đi rồi.

 

Ôn Dữu hơi thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại có chút trống trải không tên. Cô lấy quả bơ mà Vân Thâm làm tối qua từ trong tủ lạnh ra, cắt làm đôi, một nửa bỏ lại vào tủ lạnh để dành cho bữa tối, một nửa dùng lò vi sóng hâm nóng, ăn cùng với sữa bò.

 

Ôn Dữu ăn rất chậm, từng ngụm từng ngụm nhấm nháp tỉ mỉ. Lúc này, cô lại bắt đầu nhớ Vân Thâm. Không liên quan đến tình cảm cá nhân, đơn thuần là cái miệng, cái dạ dày của cô đang nhớ anh. Không dám tưởng tượng, nếu mỗi ngày đều có thể ăn được những món ngon như vậy, cô sẽ là một cô gái rộng lượng đến nhường nào.

 

Thoáng cái đã hơn nửa tháng trôi qua. Từ cuối tháng trước, Ôn Dữu mỗi ngày đều sẽ xem trước vận may của ngày mai.

 

Nói chung chung là vận may, thật ra trong lòng cô có một vấn đề cụ thể. Đó chính là, ngày mai Vân Thâm có về không.

Không phải là cô mong đợi bao nhiêu, chủ yếu là lần trước anh đột nhiên trở về, cô lại xuất hiện trong bộ dạng tơi tả, mất mặt không để đâu cho hết. Ôn Dữu vẫn còn sợ hãi, không muốn đi vào vết xe đổ.

 

Huống hồ, người ta dù sao cũng là chủ nhà, nếu cô có thể dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ trước khi chủ nhà về, quan hệ chủ khách chắc chắn sẽ càng hòa hợp.

 

Lại qua mấy ngày, đến tháng 5, thời tiết đột ngột nóng lên.

 

Những cây mà Ôn Dữu trồng ở ban công mọc rất tốt, hoa tường vi leo đầy giàn, có mấy nhánh đã nhú nụ, dự tính trong vòng một tuần nữa sẽ nở hoa.

 

Tối nay, Ôn Dữu sau khi tắm rửa thay quần áo, theo thường lệ lấy ba đồng tiền xu ra, gieo quẻ, được quẻ Tụy.

 

Tụy có nghĩa là tụ tập, gặp gỡ.

 

Trong đó có một hào biến, dừng ở hào sơ lục, có nghĩa là “nãi tụy nãi loạn”, Ôn Dữu đoán được Vân Thâm ngày mai rất có thể sẽ về, hơn nữa là một cuộc gặp gỡ hỗn loạn.

 

Trong nhà có thuê người giúp việc, một tuần dọn dẹp một lần, nói chung là rất sạch sẽ. Ôn Dữu đơn giản chỉnh lý một chút đồ đạc ở khu vực chung, thật sự không có gì cần trang trí, cô liền trở về phòng, ngâm mình trong bồn tắm, đắp mặt nạ, chưa đến 11 giờ đã ngủ.

 

Ngày hôm sau tỉnh dậy, Ôn Dữu tinh thần sảng khoái, da dẻ cũng rất tốt.

 

Cô trang điểm nhẹ nhàng, mặc chiếc váy sơ mi mới mua, ra ngoài đi làm.

 

Hôm nay là sinh nhật của Chu Ý Văn, Ôn Dữu mang theo quà, đến nơi liền đưa cho cô ấy.

 

Chu Ý Văn trang điểm tinh xảo, kinh ngạc nhận lấy quà, hàng mi dài run rẩy, nhìn chằm chằm Ôn Dữu từ trên xuống dưới: “Hôm nay cậu trang điểm xinh quá.”

 

“Có sao?” Ôn Dữu khó hiểu, “Chẳng phải ngày nào tớ cũng như vậy sao?”

 

Chu Ý Văn: “Thôi được rồi, thật ra ngày nào cậu cũng rất xinh, nhưng hôm nay nhìn đặc biệt xinh, tớ có chút ghen tị.”

 

Ôn Dữu cười nói: “Thôi đi công chúa thọ tinh, trưa nay tớ mời cậu ra ngoài ăn cơm nhé?”

 

“Sinh nhật tớ sao có thể để cậu mời khách?” Chu Ý Văn buổi tối còn muốn tụ tập với bạn bè khác, chỉ có buổi trưa rảnh rỗi cùng đồng nghiệp ăn cơm, “Tớ đặt bàn ở một nhà hàng Tây, trưa nay dẫn các cậu đi ăn chút đồ ngon.”

 

Ôn Dữu tấm tắc: “Chu tổng tiêu pha rồi.”

 

Mặt Chu Ý Văn đỏ lên một cách khó hiểu, nhắn tin riêng cho Ôn Dữu:

【 Cậu còn nhớ người mà tớ thầm thích lần trước tớ kể không? Nhà anh ấy hình như khá giả, tớ thấy anh ấy thường xuyên đến nhà hàng kia ăn cơm vào giữa tuần. 】

Đối tượng mà Chu Ý Văn rung động là một gương mặt mới xuất hiện ở khu công nghiệp gần một tháng nay.

 

Nghe nói là lập trình viên của khoa học kỹ thuật Ý Động, trông da dẻ non mịn, rất có cảm giác thiếu niên, Chu Ý Văn mỗi ngày nghỉ trưa và sau khi tan làm đều lôi kéo Ôn Dữu đi loanh quanh trong khu công nghiệp, tìm kiếm cơ hội gặp gỡ.

 

Cũng chính vì thế, Ôn Dữu mới biết được, khoa học kỹ thuật Ý Động đã chuyển một bộ phận kỹ thuật đến công ty chi nhánh trong khu, tương lai có lẽ sẽ còn có nhiều bộ phận trung tâm chuyển đến đây hơn.

 

Hơn 11 giờ trưa, Chu Ý Văn dẫn Ôn Dữu và hai nam đồng nghiệp có quan hệ tương đối tốt, đến một nhà hàng Tây nằm trên tầng cao của một tòa nhà thương mại ở phía đông khu công nghiệp, ngồi xuống vị trí cạnh cửa sổ ngắm cảnh.

 

Lúc gọi món, Chu Ý Văn đột nhiên nắm chặt cánh tay Ôn Dữu.

 

Ôn Dữu hiểu ý, nhỏ giọng nói: “Anh ấy đến rồi? Trùng hợp vậy sao?”

 

Chu Ý Văn dùng sức gật đầu: “Hướng 2 giờ, người mặc áo phông trắng quần đen giày bóng rổ ấy.”

 

Ôn Dữu nhìn lướt qua: “Trông giống như em trai vừa mới tốt nghiệp… Anh ấy đi ăn một mình sao?”

 

“Chắc vậy. Nhà hàng đắt như vậy, ai mà ngày nào cũng đi ăn cùng anh ấy nhỉ?” Chu Ý Văn căng thẳng như một thiếu nữ mới biết yêu, “Cậu nói xem đây có phải là duyên phận không? Tớ có nên mời anh ấy qua đây ăn cùng không?”

 

“Tớ thấy có thể.” Ôn Dữu đánh giá ngũ quan của người kia từ xa, “Tớ biết xem tướng một chút, tính cách anh ấy hẳn là tương đối hiền hòa, không hay từ chối người khác.”

 

“Cậu sao cái gì cũng biết vậy? Lần trước cậu xem Tarot cho tớ siêu chuẩn, tớ tin cậu!” Chu Ý Văn ngồi ở phía trong cạnh cửa sổ, vừa mới đứng lên một giây, đột nhiên lại ngồi xuống, ngượng ngùng nói, “Ôn Dữu à, cái kia, cậu ngồi ở bên ngoài, hay là cậu giúp tớ mời anh ấy một chút?”

 

Ôn Dữu:?

 

Chu Ý Văn: “Tớ muốn trang điểm lại một chút, được không?” “Được thôi.”

Khi có bạn bè bên cạnh, thuộc tính “hướng ngoại” của Ôn Dữu được kích hoạt tối đa, hơi suy nghĩ một chút lời lẽ liền đứng lên, đi về phía người đàn ông kia.

 

Người đàn ông đi theo sau nhân viên phục vụ, còn chưa ngồi xuống, Ôn Dữu ở lối đi nhỏ lễ phép chặn anh ta lại.

 

“Xin lỗi đã làm phiền.” Ôn Dữu đi thẳng vào vấn đề, “Bạn của tôi có ấn tượng rất tốt với anh, hôm nay là sinh nhật cô ấy, muốn mời anh cùng chúng tôi ăn cơm, không biết anh có tiện

 

Người đàn ông ngẩn người: “Bạn của cô là ai?”

 

“Cô ấy ở đằng kia.” Ôn Dữu chỉ chỉ, “Chúng tôi là nhân viên của Ngân Quang, còn có hai người…”

 

“Ôn Dữu? Trùng hợp thế.” Một giọng nói quen thuộc đột nhiên cắt ngang lời cô, “Sao cậu lại ở cùng với Tiểu Đỗ thế?”

 

Người đến là bạn học cấp ba của Ôn Dữu, Lạc Gia Hữu, hôm nay anh ta mời cấp trên trực tiếp ăn cơm trưa ở nhà hàng này.

 

Đối tượng mà Chu Ý Văn rung động tên là Đỗ Cảnh Trừng, cùng công ty với Lạc Gia Hữu, hai người rất thân thiết.

 

Ôn Dữu cười gượng, không tiện nói rõ ngọn nguồn sự việc cho anh ta.

 

Lạc Gia Hữu vỗ vai Đỗ Cảnh Trừng, hỏi Ôn Dữu: “Hai người quen nhau từ trước sao?”

 

Ôn Dữu ngơ ngác: “Gì cơ?”

 

Lạc Gia Hữu: “Cậu không biết sao? Tiểu Đỗ là đàn em của hai chúng ta, dưới một khóa, hồi cấp ba tớ còn từng đánh bóng rổ với cậu ấy.”

 

“A.” Ôn Dữu há miệng, “Giờ tớ mới biết.”

 

Nhớ lại lại giọng nói của Đỗ Cảnh Trừng, đúng là giống người quê cô.

 

Lạc Gia Hữu bên cạnh còn có lãnh đạo, không tiện ôn chuyện lâu với bạn học cũ, Ôn Dữu cũng hy vọng anh ta đi nhanh, đừng làm lỡ đàn em Tiểu Đỗ tham gia bữa tiệc sinh nhật của Chu Ý Văn.

 

Lạc Gia Hữu đang định cáo từ, không biết tại sao, cả người đột nhiên dừng lại.

 

Hướng cửa chính của nhà hàng, nhân viên phục vụ lại dẫn hai người vào.

 

Người đàn ông đi đầu, dáng người cao ráo thẳng tắp, mặc một bộ vest đen, thắt cà vạt màu xám đậm, trông có vẻ như vừa rời khỏi một sự kiện chính thức nào đó.

 

Người đàn ông sải bước dài, vừa đi vừa cúi mắt cởi cúc áo, ánh nắng buổi trưa chiếu vào nhà hàng, làm rõ ngũ quan sắc bén anh tuấn của anh, ánh mắt mọi người không tự chủ được bị anh thu hút, không khí bỗng nhiên yên tĩnh trong chốc lát.

 

“Vân tổng?” Lạc Gia Hữu lên tiếng trước, lãnh đạo của anh ta và Đỗ Cảnh Trừng cũng theo sau chào hỏi, vẻ mặt lộ ra vẻ kinh ngạc và sợ hãi.

 

Vân Thâm nâng mắt, gật đầu với ba người họ, ánh mắt dừng lại trên mặt Ôn Dữu một chút.

 

Ôn Dữu bất giác nín thở, không lên tiếng.

 

Vân Thâm muốn đi vào phòng riêng, bắt buộc phải đi qua lối đi này. Ôn Dữu và mọi người tự giác lùi lại, nhường đường cho sếp tổng.

Lúc này, Lạc Gia Hữu vốn đã tránh ra đột nhiên lại gọi Vân Thâm một tiếng: “Vân tổng, ngài còn nhớ tôi chứ? Tôi là Lạc Gia Hữu của bộ phận thiết kế sản phẩm. Hôm nay thật sự quá trùng hợp, ba chúng tôi đang ôn chuyện, ngài liền đến.”

 

Vân Thâm dừng bước, vẻ mặt nghi hoặc.

 

Cơ hội ngàn năm có một để tạo quan hệ, Lạc Gia Hữu làm sao có thể bỏ lỡ “Xin giới thiệu với ngài,tôi là Đỗ Cảnh Trừng của bộ phận phát triển phần mềm, tốt nghiệp khóa 16 trường Nhất Trung, vị này là kỹ sư Ôn Dữu của Ngân Quang, tốt nghiệp khóa 16 trường Nhất Trung, là bạn học cùng lớp bên cạnh tôi. Ngài nói xem có trùng hợp không, bốn chúng ta đều là bạn học cấp ba.”

 

Quả thật rất trùng hợp.

 

Vân Thâm nhướng mày, hỏi: “Mọi người đi cùng nhau?”

 

Lạc Gia Hữu liếc mắt nhìn Ôn Dữu một cái, không chút do dự nói: “Đúng vậy. Nếu đàn anh tiện, có muốn cùng chúng tôi ăn cơm trưa không?”

 

Anh ta mạnh dạn thay đổi cách xưng hô, rút ngắn khoảng cách giữa mình và sếp tổng.

 

Vân Thâm bên cạnh chỉ có một trợ lý đặc biệt, chứng tỏ anh đến đây đơn thuần là để ăn cơm, không phải là lịch trình công việc, Lạc Gia Hữu mới dám mời anh.

 

Ôn Dữu đứng tại chỗ, ngây ra như phỗng.

 

Cô hiểu vì sao Lạc Gia Hữu nói dối, hôm nay đối với anh ta mà nói là một cơ hội hiếm có.

 

Nhưng, tình huống trước mắt này, hoàn toàn vượt khỏi tầm kiểm soát, cô có chút không theo kịp.

 

Vân Thâm giơ tay nới lỏng cà vạt, thản nhiên nói: “Được.” Anh nhận lời mời của Lạc Gia Hữu.

Lạc Gia Hữu vui mừng khôn xiết, Ôn Dữu thì ngây ngốc hoàn toàn, đầu óc gắng sức suy nghĩ rõ ràng mọi chuyện —

 

Người của khoa học kĩ thuật Ý Động chắc chắn muốn ăn cơm cùng nhau, bao gồm cả đàn em Tiểu Đỗ.

 

Nhưng cô không thể bỏ rơi Chu Ý Văn và mọi người.

 

“Chờ một chút!” Ôn Dữu đột nhiên giơ tay, ngăn Lạc Gia Hữu lại, ánh mắt lại chuyển hướng người đàn ông có địa vị cao nhất trong đám người, giải thích tình huống với anh, “Đàn anh, cái kia, đồng nghiệp của em đang tổ chức sinh nhật, em phải đi cùng họ…”

 

“Được.” Vân Thâm gật đầu, “Em đi đi.”

 

“Em còn chưa nói xong.” Ôn Dữu đầu óc có chút rối loạn, khẽ trừng mắt nhìn anh một cái.

 

Cái trừng mắt này lại khiến cho nhân viên của Ý Động sợ hãi không thôi.

 

Vân Thâm thường xuyên bị cô trừng như vậy, không có phản ứng gì nhiều, bình tĩnh chờ cô nói tiếp.

 

Anh đang đợi, những người còn lại cũng không dám nói chuyện, cùng nhau im lặng chờ đợi.

 

Ôn Dữu không quên mục đích mình đến đây. Đàn em Tiểu Đỗ trước mắt chắc chắn sẽ không đi cùng cô, nhưng cô có thể đưa Chu Ý Văn và mọi người đến đây. Chu Ý Văn mê mẩn Tiểu Đỗ như vậy, chắc chắn một trăm phần trăm đồng ý, hai nam đồng nghiệp khác cũng không thành vấn đề.

 

Ôn Dữu cảm thấy Vân Thâm hẳn là cũng sẽ không để ý, nhưng cô cần phải hỏi một câu, vì thế nói với Vân Thâm, cũng nói với những người còn lại: “Gặp gỡ tức là duyên phận, mọi người hay là cùng chúng tôi dự tiệc sinh nhật đi?”

 

……

 

Vân Thâm: “Tôi không có vấn đề gì.”

 

Người nắm quyền lên tiếng, những người còn lại nhao nhao phụ họa, bầu không khí vô cùng hòa hợp.

 

Ôn Dữu yên tâm, đang định xoay người đi gọi Chu Ý Văn, bên tai bỗng nhiên vang lên một giọng nói trầm thấp thong thả: “Học muội Ôn Dữu, tôi lại có vấn đề.”

 

Ôn Dữu:?

 

Cô dừng bước.

 

Tim đập thình thịch, Ôn Dữu đáp lại bằng một nụ cười: “Đàn anh Vân Thâm có vấn đề gì ạ?”

 

Vân Thâm rũ mắt nhìn cô, dường như có chút nghi hoặc, giọng điệu không nhanh không chậm, trước mặt mọi người, không có vẻ quá đáng ghét: “Chúng ta đến chúc mừng sinh nhật đồng nghiệp của em, bữa cơm này, thọ tinh mời khách phải không?”

 

Ôn Dữu:……

 

Nụ cười trên khóe môi cô cứng lại. Cả người cũng dần dần hóa đá.

Một nhà hàng Tây hơn một nghìn tệ một người, bọn họ tổng cộng chín người, vậy phải tốn hơn vạn tệ.

 

Cô thế mà hoàn toàn bỏ qua điểm này.

 

Bây giờ dẫn đồng nghiệp của cô bỏ chạy còn kịp không?

 

Không đợi Ôn Dữu trả lời, Vân Thâm chậm rãi nói: “Đùa một chút thôi.”

 

Ôn Dữu:?

 

“Gọi đồng nghiệp của em đến đây đi. Bữa này tôi mời.” Anh thản nhiên nói, khẽ hất cằm, ý bảo nhân viên phục vụ mở phòng riêng.

 

Trước khi đi, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua cô.

 

Phảng phất như đang nói: Thế nào, anh trai đối với em tốt chứ?

 

Ôn Dữu đứng tại chỗ, kiềm chế xúc động muốn hỏi thăm trạng thái tinh thần của anh, trên mặt duy trì nụ cười hơi méo mó, nhìn theo vị “nhà từ thiện” này dẫn đầu vào phòng riêng.

Bình Luận (0)
Comment