Vận Đào Hoa - Vân Thuỷ Mê Tung

Chương 19

Không ai nói gì, không khí trở nên càng thêm vi diệu. Ôn Dữu yên lặng ăn cơm, lông mi cụp xuống, tựa như hai cánh bướm mỏng manh.

 

Vân Thâm thu lại suy nghĩ, lộ ra vẻ lơ đãng quen thuộc, tiếp lời cô: “Để tôi giục em.” Cô nói không ai giục cô yêu đương kết hôn. Anh liền nói để anh giục. Giống như người thân của cô, quan tâm vấn đề cá nhân của cô. Thật là muốn làm anh trai đến nghiện rồi.

 

Ôn Dữu chậm rãi chớp mắt, vừa ăn vừa hỏi: “Anh muốn giục thế nào?”

 

Vân Thâm suy nghĩ một chút, đôi đũa lượn vòng trong tay, thản nhiên nói: “Em thích kiểu người nào?”

 

Ôn Dữu nhìn anh, ánh mắt bình thản, lộ ra vài phần nặng nề khó dò, giống như ánh trăng đêm hè bị mây đen che khuất. Cô làm như suy tư một lát, khóe môi cong lên một nụ cười, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Thích người nhỏ tuổi. Kiểu như em trai ấy.”

 

Dừng một lát, lại hỏi Vân Thâm: “Đàn anh giới thiệu giúp em nhé?”

 

Vân Thâm nhìn cô, ánh mắt đen như mực, lạnh lùng nhếch môi: “Em mơ mộng quá rồi.”

 

Ôn Dữu thầm nghĩ, không phải anh hỏi trước em thích kiểu người nào sao? Hỏi như vậy, người bình thường đều sẽ hiểu thành muốn giúp giới

 

thiệu chứ.

 

Ôn Dữu nhún vai: “Bên cạnh đàn anh có nhiều nam giới chất lượng cao mà.”

 

“Cũng đúng.” Vân Thâm ngả người ra sau, đánh giá cô từ trên xuống dưới, nói: “Tiếc là, bên cạnh tôi đều là người lớn tuổi, không có loại em vừa ý.”

 

Nói hươu nói vượn. Theo Ôn Dữu biết, các nhà khoa học của phòng thí nghiệm thuật toán Khoa Học Kỹ Thuật Ý Động, tuổi bình quân cũng chỉ 27-28, đều là những thanh niên kiệt xuất, nhỏ tuổi hơn Ôn Dữu không thiếu.

 

Ôn Dữu không tiện phản bác anh, chỉ thuận theo anh nói, khuyên nhủ: “Đàn anh, tuy rằng ở bên cạnh người lớn tuổi có thể giúp anh trẻ trung hơn, nhưng anh thật sự không nhỏ, bình thường vẫn nên chơi cùng người trẻ tuổi nhiều hơn, mới không bị lạc hậu với xã hội.”

 

Vân Thâm:…… Nửa sau bữa cơm này, hoàn toàn không ai nói lời nào.

 

Vân Thâm ăn xong trước Ôn Dữu. Bình thường anh ăn xong, đều sẽ có thói quen thu dọn bàn ăn trước mặt, đem bát đũa của mình bỏ vào phòng bếp.

 

Hôm nay,anh uống xong ngụm canh cuối cùng, kéo ghế ra sau, bỏ lại bát đũa rồi đi.

 

Ôn Dữu ngẩng đầu, chỉ thoáng nhìn bóng lưng thiếu kiên nhẫn của anh, nhanh chóng biến mất ở chỗ rẽ. Giống như một ông chú ăn cơm xong ở quán ăn.

 

Ôn Dữu cảm thấy mình hẳn là không trêu chọc gì đến anh. Chắc không đến mức lo lắng anh tuổi tác lớn, lạc hậu với xã hội, liền chọc giận anh chứ? Phỏng chừng là đột nhiên có việc, cho nên đi tương đối vội.

 

Mấy lần trước cùng nhau ăn cơm ở nhà, Vân Thâm là người nấu cơm, ăn xong cũng là anh thu dọn, Ôn Dữu chưa từng được làm gì. Cô ngược lại hy vọng Vân Thâm sau này đều giống như hôm nay, để lại tàn cục cho cô thu dọn. Để cô bỏ ra chút sức lực, sau này ăn cơm ké, có thể thoải mái hơn một chút.

 

Trải qua một ngày rưỡi mưa to gió lớn, bão tan, thời tiết ổn định, Vân Thâm rời khỏi căn hộ ở khu Đông Cảng này, trở về khu Kim Hồng.

 

Sau đó gần hai tháng, Ôn Dữu không còn gặp lại anh.

 

Tháng mười, dư âm của ngày hè tan đi, thời tiết càng thêm mát mẻ.

 

Hoa quế trong khu viên thi nhau nở rộ, những đóa hoa nhỏ màu vàng nhạt chen chúc trên cành cây, trong gió nhẹ thoảng hương thơm thanh nhã. Ôn Dữu trên đường đi làm, thường hái mấy cành hoa quế mang đến văn phòng, viết code mệt mỏi liền nâng lên ngửi, tỉnh táo hơn cả cà phê.

 

Nửa tháng trước, Ôn Dữu thăng chức, làm tổ trưởng, dẫn dắt mấy kỹ sư, có tiếng nói không nhỏ trong tổ dự án, có thể trực tiếp báo cáo công việc với ban giám đốc kỹ thuật.

 

Ở Ngân Quang, thăng chức khi chưa đầy một năm làm việc là rất ít, rất nhiều ánh mắt ghen tị đổ dồn lên người Ôn Dữu.

 

Một ngày giữa tháng, Bùi tổng gọi Ôn Dữu vào văn phòng, trên bàn đặt một tấm thiệp mời tinh xảo.

 

“Buổi tiệc giao lưu trong ngành?” Ôn Dữu lật xem thiệp mời, kinh ngạc nói, “Sếp, sếp muốn dẫn tôi đi ạ?”

 

Bùi Nhất Nham gật đầu: “Chủ tịch, Chu tổng, tôi, còn có cô, bốn người đi.”

 

Ôn Dữu ngây ngẩn cả người, không hiểu mình có tài đức gì mà được cùng ba vị đại lão tham dự.

 

Cô gần đây tuy rằng thăng chức, nhưng dưới trướng Bùi tổng, phía trên cô, còn có vài vị kỹ sư có thâm niên và chức vụ cao hơn, thế nào cũng không đến lượt cô.

 

Bùi Nhất Nham: “Người tổ chức tiệc tối là Triệu Bồi Na, chủ tịch của ElecPlay, EP là nền tảng chủ yếu để phát hành 《Dưới Ánh Bình

Minh》trong tương lai, cho nên hợp tác với Triệu tổng là vô cùng quan

trọng đối với công ty chúng ta. Triệu tổng là người thường xuyên lên tin

tức, cô hẳn là có hiểu biết về bà ấy chứ?” Ôn Dữu nghe vậy, dần dần hiểu ra.

Triệu Bồi Na là người nắm quyền nữ hiếm thấy trong giới IT, mấy năm gần đây vẫn luôn vì sự nghiệp của phụ nữ mà nỗ lực, duy trì ánh sáng của phụ nữ trong lĩnh vực công nghệ bị nam giới thống trị.

 

Không chỉ có như thế, Triệu Bồi Na và Ôn Dữu, vừa hay tốt nghiệp cùng một trường.

 

Ôn Dữu chậm rãi gật đầu hai cái, mỉm cười nói: “Các sếp cần một nữ kỹ sư như tôi ở đó, mượn cơ hội này kéo gần khoảng cách với Triệu tổng?”

 

Bùi Nhất Nham nhớ tới thành kiến trước đây đối với cô, sắc mặt hơi cứng lại.

 

Một lát sau, Anh ta hòa hoãn sắc mặt, thật lòng nói với Ôn Dữu: “Nếu cô không đủ thực lực, cho dù sếp có chỉ định cô đi, tôi cũng sẽ không đồng ý.”

 

Rời khỏi văn phòng Bùi tổng, Ôn Dữu tiếp tục công việc, ban đầu không quá để chuyện này trong lòng.

 

Chỉ là một buổi tiệc không tính chính thức, các đại lão tụ tập,cô đi làm nền, không làm công ty mất mặt là được.

 

Buổi tối, Ôn Dữu về đến nhà, nhàn rỗi không có việc gì, cô lấy ra thiệp mời Bùi tổng đưa cho, dùng Tarot đơn giản bói một quẻ.

 

Lá bài đầu tiên là Six of Swords ngược, lá bài thứ hai là Three of Swords, lá trước đại diện cho vết sẹo, lá sau đại diện cho đau khổ.

 

Ôn Dữu rất ít khi bói ra ý nghĩa tiêu cực như vậy, như là một loại cảnh báo.

 

Cô có chút lo lắng, lại tiến hành bói toán lần thứ ba, cuối cùng chọn được một lá bài tương đối tích cực ——

 

Strength.

 

Ôn Dữu thở phào nhẹ nhõm. Lá bài này đại biểu cô không cần trốn tránh, cuối cùng sẽ hóa giải khó khăn.

 

Chớp mắt đã đến ngày tiệc tối.

 

Tiệc tối được tổ chức tại một trang viên tư nhân ở ngoại ô, Ôn Dữu cùng vài vị đại lão của công ty đồng hành, vào bàn trước nửa giờ.

 

Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài cổ vuông kiểu Pháp màu lam, tóc uốn xoăn xõa trên vai, trang điểm không khác người, nhưng so với dáng vẻ đi làm bình thường vẫn có sự khác biệt lớn, Bùi tổng nhìn thấy cô lộ ra vẻ kinh diễm.

 

Tại tiệc tối, nhân vật nổi tiếng trong ngành tụ tập, các người nắm quyền của các công ty phần mềm, game hàng đầu Thân Thành cơ hồ đều tham dự, Ngân Quang là công ty lớn hàng đầu, không cần chủ động xã giao, liền có rất nhiều người vây đến hàn huyên.

 

Ôn Dữu cũng được coi như quản lý cấp cao của công ty, hưởng thụ đãi ngộ được mọi người vây quanh.

 

Cô nhớ lá bài Tarot bói được mấy ngày trước, suốt quá trình cẩn thận lời nói và việc làm, tiến thoái có chừng mực.

 

Các sếp mang theo Ôn Dữu đi gặp Triệu Bồi Na. Triệu Bồi Na quả nhiên rất thân thiết với Ôn Dữu, hỏi thăm tỷ lệ nam nữ trong công ty, cùng với kinh nghiệm thăng chức của cô, Ôn Dữu đã chuẩn bị kỹ càng, trả lời bình tĩnh, trong lời nói đều khen ngợi công ty.

 

Đúng lúc này, có vài người nước ngoài tóc vàng mắt xanh gia nhập cuộc trò chuyện.

 

Ôn Dữu mới phát hiện, bữa tiệc còn mời rất nhiều công ty nước ngoài, Triệu tổng tựa hồ cố ý dẫn dắt các doanh nghiệp Thân Thành mở rộng nghiệp vụ ở nước ngoài.

 

Ngôn ngữ trò chuyện lập tức chuyển từ tiếng Trung sang tiếng Anh, các tinh anh ở đây cơ hồ đều có kinh nghiệm du học, có thể nghe hiểu, nhưng trình độ nói lại không đồng đều.

 

Trong đó, Ôn Dữu nói tốt nhất, nghe như người Mỹ bản địa. Triệu Bồi Na khen cô vài câu, các lãnh đạo của Ngân Quang cũng nhìn cô với ánh mắt khác.

 

Sau đó, các sếp lớn bàn về hợp tác cụ thể, Ôn Dữu không thể xen vào.

 

Cô yên lặng chờ đợi ở một bên, tinh thần lơ đãng, đột nhiên nghe bên cạnh hai người nước ngoài nhắc tới tên một công ty ——

 

Công ty phần mềm Bled.

 

Ôn Dữu cứng đờ cả người, hàn ý ập lên sống lưng, ngón tay không chịu khống chế mà run rẩy.

 

Là Bled mà cô biết sao?

 

Không nhịn được cầm lấy ly rượu, uống một ngụm rượu bọt khí chua ngọt. Chất lỏng lạnh lẽo lướt qua cổ họng, cô dần dần bình tĩnh lại.

 

Chắc là sẽ không trùng hợp như vậy đâu.

 

Ôn Dữu thở phào, cảm thấy bụng có chút trướng, vì thế xin phép rời đi, đi tìm toilet.

 

Toilet ở bên ngoài sảnh tiệc, ra cửa rẽ trái, đi qua một khu vườn nhỏ là đến.

 

Khu vườn rất yên tĩnh, cách hơn mười mét có một ngọn đèn đường kiểu Âu, ánh đèn mờ nhạt, chỉ có thể chiếu sáng một khu vực nhỏ.

 

Sắp vào toilet, Ôn Dữu bỗng nhiên nghe được phía bên phải bụi hoa âm u truyền ra tiếng cười khẽ.

 

Cô có thị lực tốt, vội vàng liếc nhìn, nhìn thấy ở đó có một nam một nữ, người đàn ông dáng người cao gầy, mặc vest đi giày da, đè người phụ nữ lên cây ngô đồng, tựa hồ đang tán tỉnh.

 

Ôn Dữu thu hồi ánh mắt, nhanh chóng đi vào toilet yên tĩnh không người.

 

Vài phút sau, cô từ toalet đi ra

 

Bên đường mòn, âm thanh ái muội trong bụi hoa vẫn chưa dừng lại.

 

Ôn Dữu nghe được tiếng hôn môi kịch liệt, người phụ nữ phát ra âm thanh có chút kỳ quái. Ôn Dữu xấu hổ xách váy, giả vờ không nghe thấy gì, đi nhanh về phía trước.

 

Đi được khoảng 10 mét, cô bỗng chốc dừng bước. Thật sự không thể ép mình bỏ qua.

Âm thanh của người phụ nữ mang theo tiếng khóc nức nở, rõ ràng là “Không cần”, “Mau thả tôi ra”.

 

Xung quanh yên tĩnh không người, chỉ có gió thổi lá cây, âm thanh náo nhiệt của sảnh tiệc phảng phất như rất xa.

 

Ôn Dữu nắm chặt tay, xoay người bước vào bãi cỏ, dưới bụi cây, lấy ra hai cục đá to bằng nắm tay.

 

Cô nhanh chóng đi đến gần đôi nam nữ kia, dừng lại ở phía sau người đàn ông vài mét, nhắm chuẩn lưng anh ta, ném mạnh một cục đá.

 

Người đàn ông bị trúng sau gáy, đau đớn kêu lên một tiếng. Ngay sau đó, lại một cục đá trúng xương sống lưng anh ta.

Người đàn ông không thể không buông người phụ nữ trước mặt ra, váy trắng trong đêm tối hiện lên, người phụ nữ kinh hoảng chạy đi.

 

Thấy người phụ nữ an toàn, Ôn Dữu lập tức xoay người, giẫm lên giày cao gót, chạy nhanh ra ngoài.

 

Cô run rẩy cả người, sắc mặt trắng bệch, hoảng sợ. Cô đã nhìn thấy mặt người đàn ông kia.

Đôi mắt màu lam mê người, tóc nâu xoăn, ngũ quan thâm thúy như điêu khắc, là người đàn ông ngoại quốc đẹp nhất cô từng gặp trong đời ——

 

Noah · Kiều.

 

Không đúng, bây giờ nên gọi hắn là, Noah · Bled.

 

Ba mươi năm trước, bởi vì người chồng đầu tiên nghiện rượu vô độ, bạo hành gia đình, A Lai Á ly hôn với ông ta, con trai Noah ở lại Mỹ, bà ấy

trở về quê hương của bà, quen biết người chồng thứ hai ôn tồn lễ độ Ôn Thịnh.

 

Vài năm sau, A Lai Á lại ly hôn với Ôn Thịnh, mang theo con gái nhỏ về Mỹ, con trai cả Noah cũng trở về bên cạnh bà, cùng hai mẹ con chung sống.

 

6 năm sau, A Lai Á kết hôn lần thứ ba, gả cho phú hào Bled, chủ một công ty phần mềm.

 

Từ đó về sau, con gái nhỏ bị đưa về Trung Quốc, mà con trai cả của bà cũng theo bà, vào ở biệt thự cao cấp của phú hào, đổi họ thành Bled.

 

Ôn Dữu không ngờ rằng, nhiều năm như vậy, cô và Noah lại ở đây, gặp lại nhau theo cách này.

 

Bởi vì thời gian quá xa xăm, mặc dù bài Tarot cảnh báo, cô hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này.

 

Ôn Dữu xách váy, hốt hoảng chạy trong vườn.

 

Phía nam vườn, một chiếc xe màu xám đậm chậm rãi tiến vào trang viên.

 

Trên ghế sau, người đàn ông nhàm chán nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên bắt gặp một bóng hình quen thuộc.

 

Anh hạ cửa sổ xe, liền thấy cô gái gầy gò kia chạy qua cách cửa sổ xe anh không xa, vẻ mặt căng thẳng chưa từng thấy, giống như một con chim sơn ca bị kinh hoảng, chao đảo bay về phía ánh sáng.

 

Cuối cùng, Ôn Dữu chạy đến trước cửa sảnh tiệc, đứng dưới ánh đèn sáng, tựa vào cột trụ th.ở d.ốc kịch liệt. Không thể để các sếp nhìn thấy bộ dạng này của cô.

 

Ôn Dữu cố gắng bình tĩnh lại, dựa vào bức tường sáng bóng như gương, chỉnh trang lại dung nhan. Ánh mắt lướt qua cổ tay trống trơn, tim cô đột nhiên hẫng một nhịp ——

 

Vòng tay không thấy đâu! Đó là món quà Lê Lê tặng cô khi tốt nghiệp thạc sĩ, giá trị sáu chữ số. Ôn Dữu bình thường cũng không nỡ đeo, chỉ khi tham dự những trường hợp quan trọng mới lấy ra đeo vài tiếng, làm ra vẻ.

 

Rơi ở toilet sao? Hay là ném đá rơi trên bãi cỏ? Ôn Dữu hy vọng là trường hợp trước.

 

Cô dựa vào cột La Mã to lớn, hít sâu mấy hơi, chuẩn bị tìm một nhân viên tạp vụ cùng cô quay lại tìm kiếm vòng tay. Đúng lúc này, điện thoại của Ôn Dữu vang lên. Điện thoại hiển thị số lạ.

 

Trái tim Ôn Dữu hẫng một nhịp, bắt máy: “Alo, xin chào?” Trong điện thoại truyền đến giọng Mỹ trầm thấp, bảo cô nhìn sang bên trái.

 

Ôn Dữu chậm rãi quay đầu, liền thấy người đàn ông tóc nâu mắt xanh đứng ở đường mòn cách đó hơn mười mét, mỉm cười với cô.

 

Ôn Dữu đứng yên không nhúc nhích, lại thấy anh ta nhiệt tình vẫy tay với cô, trong tay treo một chiếc vòng tay kim cương trong suốt.

 

Sảnh tiệc đông người qua lại ngay sau lưng, Ôn Dữu lấy lại bình tĩnh,

nhấc chân đi về phía anh ta. Mỗi bước đi, ánh sáng xung quanh lại tối đi một phần, nhịp tim của cô cũng nhanh hơn một nhịp.

 

Con đường này không dài, nhưng Ôn Dữu đi từ đầu đến cuối, phảng phất như từ ban ngày đi vào đêm tối. Tuy rằng rất gần cửa sảnh tiệc, nhưng nơi này dường như là góc ch·ết, không ai để ý, càng không có ai đi qua.

 

“Ôn Dữu?” Anh ta cười rộ lên, trên mặt trắng nõn lộ ra nếp nhăn nhàn nhạt, “Mười mấy năm không gặp nhỉ, Em gái.”

 

Ôn Dữu: “Đã lâu không gặp.”

 

Cô bình tĩnh, thậm chí có thể nở một nụ cười đối mặt với anh ta: “Có thể trả vòng tay cho tôi không?”

 

Anh ta hơi cúi đầu, đôi mắt xanh trong veo đánh giá cô từ trên xuống dưới, tựa hồ có chút kinh ngạc với sự thay đổi của cô, từ một cô bé con đáng thương, trổ mã thành một người phụ nữ bình tĩnh lại xinh đẹp. Anh ta cười hỏi: “Vừa rồi, là em ném đá vào tôi sao?”

 

Ôn Dữu: “Xin lỗi, tôi không cố ý…” Lời còn chưa dứt, cô bỗng thoáng nhìn thấy ngón tay của Noah, dính một vệt đỏ sẫm, hình như là máu.

 

Đồng tử Ôn Dữu đột nhiên co rút. Cô vừa rồi, ném đá anh ta chảy máu sao… Tất cả suy nghĩ tại thời khắc này đều dừng lại.

 

“Ách a…” Noah tiến lên một bước, giơ tay treo vòng tay lên, hung hăng bóp chặt cổ Ôn Dữu.

 

Bàn tay anh ta to rộng, giống như nắm một nhúm bông, bóp chặt cổ Ôn Dữu, nhấc bổng cô lên khỏi mặt đất.

 

Nụ cười ôn nhu trong mắt anh ta dần nhiễm tà ác, nếp nhăn vặn vẹo: “Lớn rồi, cánh cứng rồi, mười mấy năm không gặp, dám đánh cả anh trai?”

 

Ôn Dữu hoàn toàn không thể hô hấp, hai tay siết chặt tay Noah, vừa run rẩy, vừa thống khổ giãy giụa. Ngón tay anh ta càng siết chặt, mặt Ôn Dữu trướng đến đỏ tím, cảm giác xương cổ sắp gãy.

 

Giờ khắc này, những hình ảnh phủ bụi trong ký ức như thủy triều dâng lên trong óc. Cô trước kia hình như thường xuyên bị bóp cổ nhấc lên như vậy. Anh trai vui vẻ, sẽ cùng cô chơi xích đu trong vườn. Không vui, sẽ nhân lúc cô chơi xích đu, một chân đá cô từ trên cao xuống. Ôn Dữu không thể nhìn ra anh ta có vui hay không, bởi vì anh ta luôn cười. Cười ấn cô vào trong hồ nước, cho đến khi suýt c·hết đuối mới vớt lên; cười bảo cô đứng yên trong phòng khách, làm bia đỡ bóng cho anh ta; cười nhốt cô vào nhà kho âm u chật hẹp, cho đến khi mẹ báo cảnh sát báo mất tích, mới giả vờ lơ đãng tìm thấy cô đã đói lả.

 

“Không…” Ôn Dữu như bị bàn tay kia kéo về ký ức kinh hoàng thời thơ ấu.

 

“Không cần…” Nước mắt từ khóe mắt cô chảy xuống, Ôn Dữu thống khổ cầu xin,

 

“Cầu xin anh… Anh trai… Em sai rồi…” Đúng lúc này, chỉ nghe

“Phanh” một tiếng va chạm của xương thịt, mặt Noah lệch sang một bên, cả người ngã ra sau, gông cùm trên cổ Ôn Dữu nháy mắt buông lỏng.

 

Cô lảo đảo vài bước, hai chân khuỵu xuống đất, che cổ ho khan kịch liệt.

Ngay sau đó, lại là một tiếng vang lớn, kèm theo tiếng kêu r.ên đau đớn của anh ta cùng tiếng vật nặng rơi xuống đất. Ôn Dữu ngẩng đầu, liền thấy bên cạnh không biết từ khi nào xuất hiện một bóng dáng cao lớn.

 

Người ấy mặc vest đen tuyền, vai rộng chân dài, đường nét sắc bén, toàn thân toát ra hơi lạnh khiến người ta sợ hãi, lại là người đàn ông cô vô cùng quen thuộc. Dưới ánh đèn mờ tối, khuôn mặt anh mơ hồ không rõ, chỉ có đôi mắt, đen tối thâm trầm, rõ ràng bắt mắt.

 

Ôn Dữu không khỏi hoài nghi, có phải mình thiếu oxy não, xuất hiện ảo giác hay không. Noah thể chất không tồi, bị hai quyền đánh ngã xuống đất, hừ hừ vài tiếng, phun ra một ngụm máu, rất nhanh lại bò dậy. Còn

chưa đứng thẳng, cổ áo anh ta nháy mắt bị túm lấy, giống như anh ta vừa làm với Ôn Dữu, bị người ta bóp cổ nhấc lên.

 

Noah nghiến răng nghiến lợi, vung một quyền về phía mặt anh ta: “Mày là ai? Tao dạy dỗ em gái tao, liên quan gì đến mày?”

 

Vân Thâm không kịp tránh, bị khớp xương ngón tay của Noah cào trúng mặt.

 

Anh ta giống như hoàn toàn không cảm thấy đau đớn, đáy mắt đen nhánh không ánh sáng, tầm mắt dừng trên mặt Noah giây lát, lại chuyển hướng Ôn Dữu. Hai người quả thật có vài phần giống nhau. Noah không ngừng chửi rủa, tay chân cùng sử dụng, xé đánh người đàn ông trước mặt. Vân Thâm cười nhạo một tiếng, tay nắm cổ áo Noah siết chặt, hung hăng thúc vào cằm anh ta.

“Tao mới là anh trai em ấy.” Vân Thâm mặt không biểu cảm liếc anh ta, chậm rãi nói, như đang cảnh cáo. Giây lát, đáy mắt anh hiện lên vẻ hung ác, đột nhiên buông tay, một chân đá vào bụng Noah: “Mày là cái thá

gì.”

Bình Luận (0)
Comment