Vận Đào Hoa - Vân Thuỷ Mê Tung

Chương 20

 

Trong bóng đêm mờ mịt, người đàn ông tóc nâu mắt xanh cuộn tròn trên mặt đất, ôm bụng, không ngừng rên r.ỉ như một con sâu co quắp.

 

Ôn Dữu đứng nép sang một bên, tim đập thình thịch như trống trận.

 

Ngoại trừ việc sợ hãi mà v.uốt v.e cổ, cô không làm bất kỳ động tác nào khác, im lặng đứng nhìn.

 

Liền thấy Vân Thâm hình như vẫn chưa hết giận, giơ tay kéo cà vạt, sải bước dài, khom lưng xách Noah đang nằm trên đất lên, lại giáng thêm hai quyền mạnh mẽ vào mặt anh ta.

 

Chất liệu may âu phục vốn thẳng thớm nay nhăn nhúm, cúc áo màu bạc ánh lên ánh sáng lạnh lẽo, minh chứng cho cái gọi là “côn đồ đội lốt lịch lãm”.

 

Cho đến khi Noah không còn sức lực nhúc nhích, Vân Thâm mới ném anh ta trở lại mặt đất, chán ghét phủi phủi tay áo, đứng thẳng dậy.

 

Anh lùi lại vài bước, không thấy Ôn Dữu, quay đầu tìm kiếm, gọi một người ở nơi xa tới, hẳn là trợ lý đặc biệt đi theo.

 

Trợ lý đưa cho Vân Thâm một tấm danh thiếp, Vân Thâm nhận lấy, liếc qua, ném nhẹ lên người Noah.

 

Mặc kệ đối phương có nghe hay hiểu không, anh vẫn dùng tiếng Trung nói: “Đi bệnh viện, đồn công an đều tùy ý, có việc liên hệ luật sư của

tôi.”

 

Dứt lời, Vân Thâm cuối cùng cũng liếc nhìn Ôn Dữu.

 

Ánh mắt anh vẫn còn mang theo lệ khí, dừng lại trên mặt cô một lát.

 

Thấy cô không bị thương gì, Vân Thâm khẽ thở phào, trầm giọng nói: “Còn không đi?”

 

Ôn Dữu khom lưng nhặt chiếc vòng tay rơi trên đất lúc ẩu đả, liếc nhìn người anh trai đang nằm liệt trên mặt đất, sắc mặt không hề thương hại, ngược lại có chút hả hê.

 

Cô không dám nhìn thẳng vào mắt Vân Thâm, im lặng đi theo sau anh, rời khỏi khu vực âm u, đi vào con đường mòn được ánh đèn vàng ấm áp bao phủ.

 

Con đường này không phải đường đi đến sảnh tiệc, trợ lý đi bên cạnh Vân Thâm, thấp giọng hỏi: “Triệu tổng đang đợi sếp,sếp không đi gặp sao?”

 

“Lão Vu đã tới rồi, anh ấy đại diện cho tôi là được.” Vân Thâm nói với trợ lý, “Cậu cũng đi dự tiệc đi, thay tôi xin lỗi Triệu tổng.”

 

Lão Vu tên là Vu Hướng Dương, là CTO của Khoa Học Kỹ Thuật Ý Động, cũng là một trong những người sáng lập chủ chốt của công ty, quan hệ thân thiết với Vân Thâm.

 

Trợ lý gật đầu, đang định xoay người rời đi, Vân Thâm lại gọi anh ta lại, ánh mắt liếc qua cô gái phía sau, nói: “Tiện thể nói với đại diện của Ngân Quang một tiếng.”

 

Ôn Dữu nghe vậy, dừng bước, dùng giọng nói hơi khàn khàn: “Tôi tự đi nói là được rồi.”

 

Vân Thâm: “Em chắc chứ?”

 

Ánh mắt anh rơi xuống cổ cô, nơi vết bầm tím vẫn chưa tan hết, Ôn Dữu hiểu ý, lắc đầu nói: “Thôi vậy. Phiền mọi người.”

 

Trợ lý đi rồi, trong khu vườn yên tĩnh chỉ còn lại Vân Thâm và Ôn Dữu. Vân Thâm đi phía trước, tốc độ không nhanh.

Ôn Dữu giẫm giày cao gót, đi theo sau anh hơn một mét.

 

Bóng dáng anh cao lớn, đường nét sắc sảo, bước đi vững vàng, toàn thân toát ra vẻ bực bội khó hiểu.

 

Khi sắp đến bãi đỗ xe, Ôn Dữu nhìn thấy anh khẽ nâng tay phải lên, khẽ xoay cổ tay, động tác có chút gượng gạo.

 

Chiếc xe Ôn Dữu ngồi hôm nay là lần đầu tiên cô thấy, một chiếc Bentley màu xám đậm, trong ngoài đều mới tinh, thoạt nhìn mới mua không lâu.

 

Trên xe có tài xế, Ôn Dữu và Vân Thâm ngồi ở ghế sau, một trái một phải, hồi lâu không nói chuyện.

 

Ôn Dữu xoa xoa cổ, cảm thấy thanh quản đã hoàn toàn hồi phục, mới cẩn thận mở miệng: “Đàn anh,cảm ơn anh.”

 

Ngoài cửa sổ xe, ánh sáng đan xen, khuôn mặt góc cạnh của anh khi tỏ khi mờ, lông mày hơi rũ xuống, nhếch môi nói: “Gan em cũng lớn thật.”

 

Ôn Dữu: “Cách cửa sảnh tiệc chỉ hơn mười mét, em không ngờ anh ta sẽ ra tay…”

 

Giọng cô càng nói càng nhỏ, cuối cùng nhỏ như muỗi kêu, như là nhận sai.

 

Vân Thâm nghĩ, trước kia chưa từng nghe Ôn Dữu nhắc tới người nhà nào khác ngoài ông bà, còn tưởng rằng cô không có người thân khác.

 

Thì ra còn có một người anh trai ruột.

 

Súc sinh như vậy, trách sao cô chưa bao giờ nhắc tới.

 

Vân Thâm quay mặt nhìn cô, ánh mắt nặng nề, hỏi: “Hắn ta không phải lần đầu tiên đánh em đúng không?”

 

 

Ôn Dữu rũ mắt, bình tĩnh nói: “em quên rồi.”

 

Không muốn nhắc lại những chuyện đó, một khắc cũng không muốn hồi tưởng.

 

Huống chi là trước mặt anh.

 

Trong xe im lặng hồi lâu, không khí cực kỳ chậm chạp, tiếng hô hấp và nhịp tim nhỏ bé dần dần phóng đại, trở thành âm thanh chủ đạo.

 

Ôn Dữu khoanh tay trước ngực, nghiêng mặt đánh giá Vân Thâm: “Đàn anh, anh quay mặt bên kia cho em xem một chút.”

 

Vân Thâm mặc kệ cô.

 

Ôn Dữu thản nhiên nói: “Khóe môi anh có phải bị rách không?”

 

Cô nhớ rõ, vừa rồi khi hai người đánh nhau, Noah có một quyền hình như đánh trúng má trái của Vân Thâm.

 

Sau đó Vân Thâm vẫn luôn quay nửa mặt còn lại về phía cô, thong dong đạm mạc, giống như không hề cảm thấy đau đớn vì vết thương trên mặt.

 

Nửa giờ sau, hai người trở lại khu chung cư Ngự Cảnh Phương Đông ở khu Đông Cảng, xe chạy xuống tầng hầm.

 

Vân Thâm và Ôn Dữu cùng nhau xuống xe, đi thang máy lên lầu.

 

Dựa vào vách tường kính trong thang máy, Ôn Dữu nhìn thấy khóe môi trái của Vân Thâm có một vết bầm tím không lớn, máu tụ đã đóng vảy, vết thương không nặng, chỉ là vì da anh trắng, nên vết bầm có vẻ rõ ràng hơn.

 

Thang máy đều đặn đi lên, Ôn Dữu dựa lưng vào tường, ánh đèn chiếu sáng khuôn mặt trang điểm thanh tú của cô, đôi mắt màu lam nhạt không chớp mắt nhìn chằm chằm Vân Thâm.

 

Vân Thâm mặt không biểu cảm nhìn vào khoảng không, khi cửa thang máy mở ra, anh sải bước ra khỏi thang máy, đi thẳng đến cửa nhà, mở cửa đi vào.

 

Ôn Dữu giẫm giày cao gót, lộc cộc đuổi theo.

 

Vào đến huyền quan, cô nhanh nhẹn thay dép lê, bước nhanh trở về phòng, ôm ra hộp thuốc.

 

Vân Thâm cởi áo vest, tùy tay vắt lên ghế sofa, cà vạt cũng bị kéo xuống, ném lên áo khoác.

 

Anh xoay người đi vào phòng bếp, nhìn dáng vẻ hình như muốn lấy nước uống.

 

Vừa đi, anh vừa nâng tay phải lên, xoay xoay hai cái một cách không tự nhiên.

 

Ôn Dữu thu hết hành động này vào mắt.

 

Trở lại phòng khách, Vân Thâm nhìn thấy cô gái ôm hộp thuốc ngồi trên ghế sofa chờ anh, một chiếc váy dài màu lam, tà váy như sóng biển xòe ra, ngay cả nếp gấp cũng lười biếng dịu dàng.

 

Ánh đèn trong suốt chiếu vào người cô, cổ áo vuông kiểu Pháp để lộ một mảng da thịt trắng như tuyết, phập phồng hấp dẫn, lên trên nữa, chiếc cổ thon dài trắng nõn không tì vết, vết bầm tím đã hoàn toàn tan hết, không thấy một chút dấu vết nào.

 

Khó có thể tưởng tượng, chiếc cổ yếu ớt mà xinh đẹp như vậy, không lâu trước đây từng bị người bóp chặt trong tay, tàn nhẫn muốn làm cô nghẹt thở.

 

“Đàn anh, anh lại đây bôi chút thuốc đi.” Ôn Dữu vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, “Dùng povidone và cao giảm đau lưu thông máu bôi một chút là được.”

 

Vân Thâm nhàn nhạt đi qua, ngồi xuống.

 

Thuốc men Ôn Dữu đã bày sẵn trên bàn,anh vươn tay trái, lấy một cây tăm bông, cực kỳ qua loa xử lý vết thương trên mặt.

 

Xung quanh không yên tĩnh, Ôn Dữu đã sớm bật TV, đang chiếu một bộ phim cổ trang võ hiệp, nhân vật trong màn hình múa đao múa kiếm loảng xoảng, rất là náo nhiệt.

 

Bôi thuốc xong, Vân Thâm lười biếng dựa vào lưng ghế sofa, tay trái cầm điện thoại, xem tin tức công việc.

 

Bộ dạng không coi ai ra gì, phảng phất như coi Ôn Dữu bên cạnh là không khí.

 

Ôn Dữu nhìn chằm chằm anh một lát, hỏi: “Đàn anh, tay phải anh không xử lý một chút sao?”

 

Vân Thâm ban đầu hình như không nghe thấy.

 

Một lát sau, anh nâng mí mắt, như là mới phản ứng lại, thản nhiên nói: “Em không nói tôi cũng không cảm thấy.”

 

Hẳn là vừa rồi đánh Noah quá dùng sức.

 

Liên tiếp giáng mấy quyền, quyền nào cũng vào thịt, xương cốt va chạm, răng của Noah bị anh đánh rụng mấy cái, cổ tay của anh cũng vô tình bị thương, cho nên Ôn Dữu dọc đường đi nhìn thấy anh xoay khớp cổ tay rất nhiều lần, hơi cau mày, không quan sát cẩn thận đều không phát hiện được.

 

Vết thương trên mặt dễ xử lý, cổ tay bị thương cần dán cao, Vân Thâm tự mình không làm được.

 

Ôn Dữu xích lại gần anh một chút, trước tiên dùng khăn ướt khử trùng lau sạch cổ tay anh, sau đó xé miếng cao dán, quấn quanh khớp xương hơi sưng của anh, nhẹ nhàng dán lên.

 

Đầu ngón tay cô hơi lạnh, chạm vào da thịt ấm áp của anh, giống như giọt mưa lạnh lẽo đầu xuân.

 

Hai người ở rất gần, Ôn Dữu cúi đầu, lòng bàn tay thường xuyên lướt qua cánh tay thon dài rắn chắc của anh.

 

Trán của cô gần như dán vào cằm anh, khoảng cách biến mất, tầm mắt Vân Thâm lại lần nữa rơi xuống chiếc cổ trắng nõn của cô.

 

So với nhìn từ xa càng thêm tinh tế, giống như cành hoa mềm mại phủ đầy tuyết.

 

Anh không nhịn được lại nghĩ tới hình ảnh không lâu trước đây ở ngoài cửa sảnh tiệc, nhìn thấy Ôn Dữu bị người bóp cổ nhấc lên.

 

Một miếng cao dán rất nhanh đã dán xong, Ôn Dữu buông cổ tay anh ra, ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen nhánh của anh.

 

Đáy mắt anh tựa hồ có ý táo bạo bốc lên, giữa mày nhíu lại, thoạt nhìn cực kỳ không kiên nhẫn.

 

Ôn Dữu không biết lại chọc giận anh ở chỗ nào.

 

Vân Thâm dời mắt, ngón trỏ đỡ huyệt thái dương, bất luận thế nào cũng không áp chế được sự bực bội trong lòng.

 

Không hiểu mình bị làm sao, ý định muốn gi·ết người.

 

Có lẽ là gặp được người anh trai ruột cực kỳ không xứng chức, thậm chí có thể nói là b.iến th.ái độc ác, bởi vậy liên tưởng đến Vân Nhiêu, mới sinh ra tâm tình bực bội như vậy.

 

Nhưng hình như không đơn giản là như vậy. Anh xưa nay không phải là người giỏi suy bụng ta ra bụng người.

 

Giúp Vân Thâm dán cao xong, Ôn Dữu yên lặng xích ra xa một chút, ôm một cái gối ôm, tựa vào ghế sofa.

 

Ghế sofa rất rộng, hai người ngồi mỗi người một bên, không ai nói chuyện, cũng không ai rời đi.

 

Phim truyền hình đang chiếu cốt truyện nhàm chán, Ôn Dữu ban đầu còn tỉnh táo, qua không lâu, mệt mỏi chậm rãi leo lên mí mắt.

 

Trong nhà nhiệt độ vừa phải, cô cảm thấy an ổn chưa từng có, tựa như chiếc thuyền nhỏ phiêu bạt một ngày trở về cảng tránh gió, dần dần dỡ bỏ tất cả phòng bị, mặc cho cơn buồn ngủ chiếm lĩnh đại não.

 

Ôn Dữu nghiêng đầu dựa vào gối ôm, ngủ ngon lành.

 

Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên có người nhẹ nhàng đẩy cánh tay cô. “Tỉnh tỉnh.”

Nghe thấy âm thanh, Ôn Dữu chậm rãi mở mắt ra.

 

Ánh đèn sáng ngời trong phòng khách không biết từ khi nào đã tối đi, chỉ còn lại một ngọn đèn sàn màu vàng ấm áp, ánh đèn từ phía sau hắt lên, đem khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của anh chiếu đến ấm áp thâm trầm, phảng phất như chìm trong hoàng hôn.

 

Ôn Dữu hoảng hốt, giống như trở lại mùa đông bảy năm trước, trên một chuyến tàu chạy về phương nam.

 

Đó là ngày 1 tháng 1 năm 2016, ngày bà nội cô qua đời.

 

Ôn Dữu sáng sớm nhận được điện thoại, không đến giữa trưa liền chạy tới ga tàu hỏa.

 

Vé tàu là Vân Thâm ở cửa sổ bán vé giúp cô mua, Ôn Dữu mơ màng hồ đồ nhận lấy, thời gian khởi hành chỉ còn hai mươi phút.

 

Bên ngoài nhà ga rất đông người, Ôn Dữu gần như bị đám đông đẩy vào trong.

 

Cô không nhớ rõ có tạm biệt Vân Thâm hay không, tinh thần thật sự quá kém, có thể đã quên tạm biệt.

 

Cô không mang theo vali hành lý, chỉ đeo một chiếc ba lô, vào ga rất nhanh.

 

Đoàn tàu đã bắt đầu soát vé, Ôn Dữu nắm chặt vé tàu, cúi đầu xếp hàng, mặc cho nước mắt không ngừng chảy xuống, thấm vào trong áo len cổ lọ, cổ đều bị ướt.

 

Chỗ ngồi của cô là A, cạnh cửa sổ.

 

Vị trí B, C đều có người ngồi, Ôn Dữu chen vào chỗ ngồi của mình, đặt ba lô lên phía trước, kiệt sức ngồi xuống.

 

Ngoài cửa sổ là sân ga u ám, người người qua lại. Ôn Dữu nhìn chằm chằm khuôn mặt phản chiếu trên cửa sổ, hai mắt đỏ bừng, môi tái nhợt, xấu xí như quỷ.

 

Trong đầu không tự giác hiện lên cảnh tượng tối nay trở lại nhà cũ, trên đường bày hoa vĩnh sinh và quan tài thủy tinh, bà nội hiền lành nằm yên trong đó, vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại…

 

“Xin lỗi.”

 

Một giọng nói quen thuộc đột nhiên cắt ngang suy nghĩ của cô.

 

“Tôi có thể đổi chỗ với anh không?” Thiếu niên cao gầy hơi khom lưng, đưa vé tàu của mình cho người đàn ông ngồi ở ghế B xem, “Tôi đến ga cuối, chỗ ngồi là toa 12, ghế 6F, cạnh cửa sổ.”

 

Người đàn ông nghi hoặc nhìn anh, liền nghe thiếu niên giải thích: “Em gái tôi ngồi cạnh anh.”

 

Ôn Dữu ôm ba lô, kinh ngạc mở to miệng, khó có thể tin nhìn Vân Thâm đổi chỗ với người bên cạnh, lưu loát ngồi xuống.

 

“Anh…” Ôn Dữu xoa xoa đôi mắt khô khốc, “Sao anh lại lên đây?”

 

Vân Thâm điều chỉnh lưng ghế xuống thấp nhất, lười biếng dựa vào, thản nhiên nói: “Nhân viên bán vé nói còn thừa hai vé, tôi liền mua hết.”

 

Ôn Dữu: “Nhưng, hôm nay là thứ ba, anh không có tiết học sao?”

 

“Xin nghỉ.” Vân Thâm như làm ảo thuật lấy ra một chiếc cốc giấy, bên trong đựng nước nóng, đặt lên bàn nhỏ của Ôn Dữu, “Không liên quan đến em, trong nhà đột nhiên có chút việc, cần phải về một chuyến.”

 

Ôn Dữu hai tay ôm cốc giấy nóng hổi, ngơ ngác nhìn anh: “Nhà anh có chuyện gì?”

 

“Nói em cũng không hiểu.” Vân Thâm liếc Ôn Dữu một cái, nói, “Còn về việc tại sao đổi chỗ, chủ yếu là thấy em ngốc nghếch như vậy, tự mình ngồi xe bảy tiếng rưỡi, trên đường bị lừa bán chắc cũng không

biết.”

 

Ôn Dữu bị anh trào phúng, không cảm thấy tổn thương. Cô im lặng gật đầu, tâm trạng bình thản hơn không ít.

 

Ly nước sôi này, Ôn Dữu không uống một ngụm, vẫn luôn nắm trong lòng bàn tay, để hơi ấm theo da thịt, chậm rãi thấm vào trong cơ thể.

 

Trên đường cô vẫn thường xuyên khóc, Vân Thâm không có cảm giác tồn tại cao, mặc kệ cô ph.át t.iết cảm xúc.

 

Một lúc sau, Ôn Dữu khóc mệt, mơ màng ngủ thiếp đi.

 

Cô dựa vào lưng ghế, đầu lắc lư, cuối cùng không biết đặt vào đâu, ngủ càng thêm an ổn.

 

Không biết qua bao lâu, có người dán vào tai đánh thức cô. “Tỉnh tỉnh.”

Giọng nói trầm thấp mát lạnh, làm Ôn Dữu khi tỉnh lại, một chút cũng không hoảng sợ.

 

“Tỉnh tỉnh. Đừng ngủ ở đây.”

 

Ôn Dữu mở mắt ra, mới phát hiện mình vẫn luôn dựa vào vai Vân Thâm ngủ.

 

Mặt cô nháy mắt đỏ bừng, như lò xo bật thẳng dậy.

 

Vân Thâm biểu tình nhàn nhạt, không có phản ứng gì lớn với việc này. “Em nhìn bên ngoài đi.” Anh chỉ ra ngoài cửa sổ.

Ôn Dữu theo hướng đó nhìn lại, chỉ thấy hoàng hôn buông xuống trên đỉnh núi, ánh chiều tà rực rỡ, trời quang mây tạnh.

 

Ánh vàng rực rỡ chiếu xuống đồng ruộng và ao hồ xa xa, toàn bộ thế giới như được ôm ấp trong ráng màu ấm áp, ngay cả trong xe cũng tràn ngập ánh vàng, không chỗ nào không phải là màu sắc tươi đẹp mà dịu dàng.

 

Ôn Dữu nhìn ra ngoài cửa sổ, đồng thời cũng thấy trên cửa sổ xe, khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên bên cạnh.

 

Đôi mắt đen lạnh lẽo của anh, dường như cũng bị hoàng hôn nhuộm thành màu hồng vàng.

 

So với phong cảnh tráng lệ bên ngoài cửa sổ, càng khiến người ta khắc cốt ghi tâm.

 

……

 

“Tỉnh tỉnh.”

 

“11 giờ rưỡi rồi.”

 

Ôn Dữu ngơ ngác nhìn đôi mắt Vân Thâm, từ con ngươi đen nhánh của anh, cô thấy được bóng dáng ấm áp như hoàng hôn của ngọn đèn sàn.

Cô hoàn hồn, giơ tay vỗ vỗ trán: “Sao em lại ngủ lâu như vậy…” “Em giỏi thật đấy.” Anh thẳng người dậy, từ trên cao nhìn xuống cô,

trong mắt mang theo một tia trào phúng, “Không gọi em một tiếng, em có thể y như vậy, ngủ ở phòng khách đến sáng mai mất.”

 

Ôn Dữu:……

 

Cô cúi đầu nhìn xuống người mình.

 

Thế nhưng vẫn còn mặc chiếc váy dài dự tiệc.

 

Ôn Dữu bỏ gối ôm xuống, lảo đảo đứng dậy, đi theo sau Vân Thâm, hướng về phía phòng ngủ.

 

Đi được vài bước, cô thoáng nhìn anh đang rũ tay phải xuống, dán miếng cao dán, bỗng nhiên gọi anh một tiếng: “Anh, tay anh thế nào rồi?”

 

Vân Thâm đã đi vào khu vực sinh hoạt, nghe thấy giọng nói của cô, chậm rãi xoay người, thản nhiên nói: “Chỉ là bị trật khớp thôi, có thể thế nào?”

 

Nghe giọng điệu của anh, giống như cô ước gì tay anh bị đứt luôn vậy.

 

Ôn Dữu là thật lòng cảm kích anh, bởi vậy đối với thái độ khó chịu của anh cũng mắt điếc tai ngơ, ôn hòa nói: “Tốt ạ. Nếu anh có yêu cầu gì, cứ gọi em giúp đỡ.”

 

Giọng nói vừa dứt.

 

Vân Thâm đứng yên bất động, từ từ gật đầu, làm như cảm thấy lời cô nói rất có lý.

 

Một lát sau.

 

Anh đứng yên trước cửa phòng ngủ, xoay xoay cánh tay bị thương, khẽ “Tê” một tiếng: “Nói như vậy, tay phải hình như đúng là không cử động được.”

Anh dựa vào khung cửa, thong dong nói với cô: “Đang chuẩn bị đi tắm.” Dừng một chút, “Em giúp tôi một chút nhé?”

Bình Luận (0)
Comment