Giọng anh nhẹ tênh, dừng ở ngay tai Ôn Dữu, trong một khoảnh khắc, cô cho rằng mình nằm mơ còn chưa tỉnh.
Ngước mắt trông thấy dáng vẻ thản nhiên tự nhiên của anh, phảng phất như đưa ra một yêu cầu hết sức bình thường, với cô mà nói là chuyện nhỏ không tốn sức gì. Giúp anh tắm rửa. Sao anh không biết xấu hổ mà nói ra?
Mặt Ôn Dữu có chút nóng lên. Cô nhớ rõ Vân Thâm tuy miệng lưỡi không hay ho, hay nói những lời khiến người ta tức điên, nhưng con người anh khác hẳn vẻ bề ngoài, những lời nói ái muội trêu ghẹo kia, cơ hồ không bao giờ dính dáng đến. Thế nhưng hôm nay, giờ này khắc này, Ôn Dữu cảm thấy Vân Thâm dường như có chút thay đổi.
Trong giọng nói lơ đãng bình thường, phảng phất mang theo sự câu dẫn, vô cớ khiến nhiệt độ không khí xung quanh tăng lên, không khí cũng trở nên vi diệu.
Đương nhiên, cũng có khả năng là người nói vô tình, người nghe có ý. Ôn Dữu hoàn hồn, tự nhủ, anh chỉ là đơn thuần nói đùa, muốn xem phản ứng quá khích của cô.
Có một khoảnh khắc, Ôn Dữu thật muốn hào phóng mà đáp ứng. Nhưng như vậy rất có thể không thể vãn hồi, hơn nữa sẽ có vẻ cô có ý đồ xấu, mơ ước thân thể anh. Tuy rằng cô đôi khi đúng là có một chút xíu mơ
ước như vậy.
Ôn Dữu bình tĩnh nhìn anh: “Không vướng víu đến vậy chứ? Một bàn tay hẳn là có thể giải quyết.”
Vân Thâm cà lơ phất phơ nói: “Nói thì dễ. Em dạy tôi xem, một tay làm thế nào tắm rửa?”
Ôn Dữu: “Đàn anh, nếu anh đã bị thương, thì đừng yêu cầu quá cao. Sạch sẽ sơ qua là được rồi.”
“Nga ——” Vân Thâm kéo dài âm cuối, ánh mắt ý vị không rõ lướt qua người cô, cười nói, “Cô bé, đàn anh của em đây, là người sạch sẽ. Cho nên, đừng đem cái kiểu của em áp đặt lên người tôi.”
Cái kiểu của cô? Sao lại biến thành cái kiểu của cô? Ôn Dữu tận lực duy trì vẻ mặt hữu hảo: “Em chỉ là quan tâm anh.”
Dừng một chút, nhịn không được giải thích một câu, “Tự em tắm rửa rất nghiêm túc.” Cô là con lai, làn da vốn dĩ trắng hơn người thường, lúc này trên người còn mặc váy dài, cổ áo khoét sâu, lộ ra mảng lớn da thịt tinh tế như trân châu, dưới ánh xanh biếc của vải dệt, trắng đến chói mắt, không tì vết.
Trước đó không lâu, cô mặc như vậy nằm trên sofa ngủ, thân mình cuộn tròn ôm gối, cổ váy banh ra ôm lấy bộ ng.ực m.ềm m.ại. Vân Thâm tắt hết đèn trong phòng khách, chỉ còn lại một ngọn đèn sàn, dưới ánh đèn mờ nhạt như vậy, làn da lộ ra bên ngoài của cô, vẫn sáng đến chói mắt.
“Được rồi.” Vân Thâm nhàn nhạt dựa vào khung cửa, như là đã nói chuyện với cô đủ mệt, thiếu kiên nhẫn nói, “Không muốn giúp thì cứ nói thẳng. Nhanh về tắm rửa rồi ngủ đi.”
Ánh mắt Ôn Dữu không khống chế được lướt qua khóe môi bầm tím của anh: “Không phải không muốn giúp…” Cô chớp mắt hai cái, nói: “Trừ việc anh nói ra, những việc khác đều được.”
“Chỉ đùa với em thôi.” Vân Thâm hơi đứng thẳng người, ánh mắt lơ đãng, thoạt nhìn cuối cùng cũng có chút đứng đắn, “Đừng nghiêm túc như vậy.”
“Vâng.” Quả nhiên là như vậy, cái gì mà tắm rửa, chỉ là trêu chọc cô. May mà cô cũng không nghĩ quá nhiều.
Ôn Dữu hoàn toàn bình tĩnh trở lại, chậm rãi gật đầu, nói: “Dù sao đi nữa, chuyện hôm nay, thật sự vô cùng cảm ơn anh.”
“Biết rồi.” Vân Thâm nhàn nhạt đáp lại, bỗng nhiên nâng tay lên, dừng ở đỉnh đầu Ôn Dữu, nhẹ nhàng xoa hai cái, “Mau về đi, anh trai phải đi tắm rồi.”
Cứ như vậy tạm biệt, hai người trở về phòng riêng. Vân Thâm đi vào phòng tắm, một tay nhấc áo sơ mi lên, lột từ dưới lên. Càng nghĩ càng cảm thấy đầu óc mình không bình thường, sao lại nói ra những lời nhờ người ta giúp tắm rửa thế này.
Anh tuy rằng làm theo ý mình quen rồi, nói năng hành động tùy ý làm bậy, nhưng ở phương diện này luôn có chừng mực khi giao tiếp với người khác giới, dường như trước nay chưa từng vượt quá.
Bởi vì anh căn bản không để ý người khác, thờ ơ với việc của người khác, tự nhiên sẽ không đi xâm phạm ranh giới kia.
Hồi tưởng lại vừa rồi, nói ra câu đùa kia, hình như đúng là có chút mạo phạm. Anh hẳn là không nghiêm túc.
Nhưng hình như…
“…… Trừ việc anh nói ra, những việc khác đều được.” Cô vừa rồi hình như nói như vậy.
Vân Thâm lắc đầu, gạt bỏ những suy nghĩ kỳ quái trong đầu. Nước không quá nóng cũng không quá lạnh phun ra từ vòi hoa sen, Vân Thâm đứng trong làn hơi nước dần dần mờ mịt, liếc nhìn cổ tay phải. Chỗ đó
dán một miếng cao, ngay ngắn, khớp xương sưng đỏ ẩn dưới lớp cao, dường như đã dần dần giảm sưng.
Bên kia. Ôn Dữu trở lại phòng ngủ, cũng lập tức đi tắm rửa. Tóc dài bị nước ấm xối ướt, bôi dầu gội và dầu xả, xả sạch sẽ, lấy khăn lông lau khô, cuối cùng lại dùng máy sấy, tỉ mỉ sấy khô từng lọn tóc.
Làm xong những việc này. Cảm giác và hơi ấm khi bàn tay to lớn thon dài của anh dừng ở đỉnh đầu, x.oa n.ắn tóc cô, vẫn còn chưa tan hết.
Ôn Dữu ngồi ở đầu giường, thất thần, nhặt một quyển sách trên tủ đầu giường lên, mở ra, lấy ra tấm thẻ kẹp sách màu hồng nhạt kẹp bên trong. Cũng chính tháng ba năm nay cô ở Nam Âm Tự cầu được quẻ.
Cô nắm quẻ trong lòng bàn tay, lắng nghe tiếng tim đập sâu thẳm, hồi tưởng lại ngày hôm nay
—— Một trận gió lạnh buốt xẹt qua bên tai,anh đánh ngã Noah đang bóp cổ cô xuống đất, hung hăng đánh một trận. Anh lớn tiếng nói: “Tôi mới
là anh trai em ấy. Mày là cái thá gì.”
Ngay sau đó, cô lại nghĩ tới đêm nay ngủ trên sofa, lúc bị anh đánh thức, nhìn thấy trong mắt anh một mảnh ánh chiều tà.
Cô nào có không biết, bảy năm trước, anh cố ý mua thêm một vé, bỏ hai ngày học, cùng cô cực kỳ đau buồn trở về quê chịu tang.
Trên đường, thấy cô quá đau khổ, anh cho cô thấy hoàng hôn rực rỡ tốt đẹp ngoài cửa sổ xe.
Ôn Dữu vẫn luôn biết, người cô thầm mến nhiều năm như vậy, thời niên thiếu kiêu ngạo khó thuần, sau khi trưởng thành lạnh lùng làm liều, dưới
vẻ ngoài cứng cỏi sắc bén, cũng có sự dịu dàng mà người thường khó có thể tưởng tượng.
Cô vào năm tám tuổi, khi còn chưa biết rung động là gì, đã cảm nhận được sự dịu dàng này. Mười mấy năm, cô vô số lần muốn quên đi anh, nhưng chưa từng hối hận vì đã dành tình cảm thanh xuân cho anh.
Sẽ không có ai đáng để cô sùng bái nhiều năm như vậy hơn anh.
Chỉ là, tình cảm dù sâu đậm và lâu dài đến đâu, vẫn luôn bị xem nhẹ, cũng sẽ mệt mỏi.
Ôn Dữu từng cho rằng, mình đã kiệt sức, không còn hơi sức để chờ mong gì nữa. Thế nhưng… Cho đến ngày hôm nay, cô nắm tấm quẻ cầu được bị vò đến nhăn nhúm, vẫn không khống chế được, để một tia chờ mong nảy mầm trong lòng.
Anh có thể hay không. Một ngày nào đó. Đừng xem cô là em gái nữa.
Cho đến khi mơ màng ngủ thiếp đi, Ôn Dữu vẫn còn đang suy nghĩ —— Sẽ có ngày đó sao?
Giấc ngủ này, Ôn Dữu ngủ không ngon.
Buổi sáng, cô bị đồng hồ báo thức đánh thức, đầu choáng váng nằm liệt trên giường, hồi lâu không dậy nổi.
Cho đến khi đồng hồ báo thức reo ba lần, cô mới miễn cưỡng ngồi dậy, lảo đảo đi vào toilet rửa mặt.
Vừa cầm bàn chải đánh răng lên, điện thoại đột nhiên rung lên.
Ôn Dữu vừa đánh răng, vừa xem tin nhắn WeChat hiện lên.
Thế nhưng lại là Vân Thâm gửi tới, một tin nhắn thoại một giây.
Phản ứng đầu tiên của Ôn Dữu là, anh đã ra cửa, có chuyện gì muốn dặn dò cô, cho nên mới gửi WeChat.
Còn về việc tại sao gửi tin nhắn thoại, hẳn là vì tay phải không thoải mái, lười gõ chữ.
Bất quá, một giây có thể nói chuyện gì?
Ôn Dữu tắt bàn chải điện, giơ điện thoại lên cao, cẩn thận lắng nghe
——
Quả nhiên không có gì quan trọng. Chỉ có hai chữ.
“Qua đây.”
Giọng anh trầm thấp, mang theo vẻ khàn khàn đặc trưng của buổi sáng sớm, giống như tiếng mưa rơi trong núi sâu, vô cớ lay động lòng người.
Trải qua một đêm suy nghĩ lung tung, Ôn Dữu trở nên đặc biệt mẫn cảm, nghe thấy hai chữ này, tim cô đập có chút rối loạn.
Không nhịn được đưa ống nghe đến gần tai, nghe lại một lần nữa. Qua đây?
Muốn cô đi đâu vậy?
Ôn Dữu đoán Vân Thâm hẳn là còn ở trong nhà, cô buông điện thoại xuống, nhanh chóng đánh răng xong, mở vòi nước, vốc nước lạnh lên mặt.
Rửa mặt sạch sẽ, cô đến gần gương, thấy quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt.
Che khuyết điểm rồi hãy ra ngoài.
Đúng lúc này, điện thoại lại rung lên, một tin nhắn thoại mới xuất hiện. Vân Thâm: “Người đâu rồi?”
Ôn Dữu:……
Hai tin nhắn cách nhau không quá ba phút.
Sáng sớm tinh mơ, không biết vị đại ca này đang nóng nảy cái gì.
Ôn Dữu đành từ bỏ việc che khuyết điểm, chỉ thoa một lớp kem dưỡng da lên mặt, liền vội vàng đi ra khỏi phòng ngủ.
Cô lập tức đi vào phòng khách, lại đi đến phòng ăn và phòng bếp một vòng, cũng không thấy người đâu.
Không hiểu ra sao đi vòng về khu vực sinh hoạt, cô mới phát hiện, cửa phòng ngủ chính không đóng, cánh cửa gỗ hồ đào màu sẫm tao nhã hơi hé mở, lộ ra một khe hở hẹp.
Ôn Dữu đi qua, nắm lấy tay nắm cửa, nhẹ nhàng đẩy ra: “Đàn anh?”
Trong phòng ngủ không bật đèn, hai tấm rèm che nắng dày dặn kẹp một khe hở hẹp, ánh sáng mờ ảo hắt vào, giống như chạng vạng.
Vân Thâm lười biếng ngồi ở mép giường, thấy Ôn Dữu chậm rì rì đi vào, anh nhàn nhạt nâng mí mắt nhìn cô, giống như đã đợi cô rất lâu rồi.
Ôn Dữu đoán được anh có việc muốn nhờ cô giúp đỡ.
Liên tưởng đến chuyện “giúp tắm rửa” đêm qua, ngực cô có chút nóng lên, đứng yên ở nơi cách anh khoảng hai mét, hỏi: “Đàn anh tìm em có việc gì?”
Vân Thâm ngồi bất động, giống như một đại thiếu gia chờ người hầu hạ, thản nhiên nói: “Tay đau, không vặn được chai nước khoáng, em giúp tôi vặn một chút.”
Ôn Dữu:……
Liền thấy trên bàn tròn nhỏ phía trước nghiêng nghiêng đặt một chai nước khoáng chưa mở, Ôn Dữu liếc mắt một cái, thái dương giật giật.
Lần đầu tiên cô thấy một người đàn ông cao lớn, nhờ một cô gái thấp hơn anh gần hai mươi centimet giúp mở nắp chai.
Ôn Dữu không muốn động đậy, vì thế dịu dàng kiến nghị: “Đàn anh, anh có thể dùng tay trái cầm chai, sau đó dùng miệng cắn nắp chai ra.”
Giọng nói vừa dứt, cô nhận được một tiếng cười khẽ mang theo vẻ khinh thường.
Vân Thâm đứng dậy từ mép giường, trong nhà tối tăm, khiến cho dáng người cao lớn anh tuấn của anh càng thêm vài phần cảm giác áp bách.
Anh duỗi vai, nhẹ nhàng xoay xoay cánh tay phải cứng đờ, không nói gì cả, khiến đáy lòng Ôn Dữu bắt đầu sinh ra một tia tự trách vì ơn cứu mạng của anh.
“Em làm, em làm.” Cô lập tức đổi giọng, cười nói đi đến bên bàn, cầm lấy chai nước khoáng, dễ dàng vặn mở nắp chai, hai tay dâng lên, “Mời anh uống.”
Vân Thâm nhận lấy, dứt khoát ngửa đầu uống, yết hầu sắc bén lên xuống, rõ ràng chỉ là uống nước, lại toát ra một vẻ xâm lược khó hiểu.
Anh uống hết gần nửa chai, lại đưa chai cho Ôn Dữu, giọng nói mang theo một tia lạnh lẽo của nước lạnh: “Vặn vào.”
Ôn Dữu làm theo, vặn chặt nắp chai, đặt chai trở lại bàn tròn nhỏ. “Đàn anh, em có thể đi…”
“Đợi chút.” Vân Thâm buông ba chữ, cũng không nói còn có chuyện gì muốn cô làm, liền sải bước dài, thản nhiên đi qua cô, đi về phía phòng để quần áo sâu trong phòng ngủ.
Bóng dáng anh nhanh chóng biến mất, Ôn Dữu đứng tại chỗ, giơ tay vỗ vỗ gương mặt hơi nóng lên.
Cô tự nhiên không bài xích việc vào phòng ngủ của anh, cũng rất muốn giúp anh một chút việc nhỏ trong khả năng.
Chỉ là.
Nơi này quá mờ, trong không khí tràn ngập mùi trà nham nhạt, hòa quyện với hơi thở nam tính quen thuộc, gần như có thể thấm vào từng lỗ chân lông của Ôn Dữu, chiếm cứ toàn bộ l.ồng ng.ực cô, khiến nhịp tim
và nhiệt độ cơ thể đều không theo sự khống chế của cô.
Ôn Dữu tối qua vốn đã suy nghĩ lung tung không ngủ ngon, lúc này đứng chờ trong phòng ngủ của anh, chỉ một lát sau, đầu cô càng thêm choáng váng, cả người nặng nề, vừa căng thẳng lại vừa mê mang.
Cũng may Vân Thâm không để cô đợi lâu. Ôn Dữu nghe thấy anh lại gọi “Lại đây”.
Cô ngoan ngoãn đi qua, đi ngang qua toàn bộ phòng ngủ, dừng lại ở cửa phòng để quần áo.
Người đàn ông đứng dưới ánh đèn ấm áp, trên người khoác một chiếc áo sơ mi màu xám nhạt, chất liệu phẳng phiu, mặc dù vạt áo mở, rủ xuống trên người, cũng phác họa ra bờ vai rộng và…
Từ từ.
Áo sơ mi của anh tại sao lại mở?
Vân Thâm từ trên cao nhìn xuống cô, nhướng mày, ý bảo cô đến gần.
Anh khẽ mở đôi môi mỏng, giọng nói mang theo vẻ bất đắc dĩ sâu sắc: “Vừa rồi thử, một tay thật sự không cài được.”
Dừng một chút, anh chậm rãi nói, “Nên phiền em.”
Ôn Dữu dừng lại tại chỗ, hít sâu một hơi, ngẩng mắt nhìn anh, không rõ anh nói thật hay nói đùa: “Đàn anh, anh…”
Vân Thâm giơ tay nhìn đồng hồ: “10 giờ tôi có cuộc họp. Nhanh lên.” Vậy chính là nói thật.
Suy nghĩ một chút hình như cũng có lý.
Tắm rửa có thể tự mình đối phó, cài cúc áo lại không được, quả thật phiền phức hơn, càng cần giúp đỡ hơn một chút.
Ôn Dữu tự mình khuyên giải như vậy, gắng gượng làm cho hô hấp bình tĩnh, nhịp tim ổn định.
Cô đi vào phòng để quần áo, cùng Vân Thâm đứng dưới cùng một ngọn đèn ấm áp.
Nâng hai tay lên, nhẹ nhàng nắm lấy góc áo sơ mi của anh, bắt đầu cài từ chiếc cúc áo dưới cùng.
Chất liệu vải mỏng dán vào cơ thể rõ ràng từng khối của anh, Ôn Dữu nhìn chằm chằm tay mình, dư quang lại không thể tránh khỏi nhìn thấy cảnh xuân.
Cô tận lực bỏ qua tiếng tim đập ầm ĩ, cẩn thận thao tác, từng cái một, trầm ổn lại nhanh chóng cài lên trên.
Từ bụng, đến ngực, lại đến ngực, đầu ngón tay cô không hề run rẩy, may mà lượng hô hấp đủ dùng, từ lúc bắt đầu cài, cô đã ngừng thở, dùng nín thở ép mình trấn tĩnh lại.
Cuối cùng cũng đến hai chiếc cúc trên cùng.
Ôn Dữu giống như đã trải qua một hồi cực hình, đồng tử co chặt, tầm mắt lướt qua xương quai xanh của anh, yết hầu, lại hướng lên trên, rơi vào đôi mắt đen nhạt của anh.
“Còn cài không?” Cô nhẹ giọng hỏi.
Vân Thâm biểu tình nhàn nhạt, hàng mi rõ ràng rũ xuống, khóe môi khẽ cong lên một cách hờ hững: “Cài xong đi.”
Phổi Ôn Dữu đã nghẹn đến cực hạn.
Cô đột nhiên thở ra một hơi, bên tai chợt truyền đến một tiếng cười khẽ không thể nhận ra.
Chiếc cúc áo trên cùng dán sát cổ, Ôn Dữu không thể giống như vừa rồi, nhấc vạt áo lên một chút rồi mới cài.
Đầu ngón tay cô lướt qua phía dưới yết hầu của anh, làn da anh nóng bỏng, giống như lửa, bị động thiêu đốt cô.
Đầu ngón tay Ôn Dữu cuối cùng cũng run rẩy.
Cài xong tất cả cúc áo, cô không nhìn biểu tình của Vân Thâm, trực tiếp hạ tầm mắt xuống.
Đúng lúc này, cô bất ngờ thoáng nhìn phía dưới áo sơ mi, Anh đã mặc quần tây, đường may quần thẳng tắp, dây lưng bao lấy vòng eo thon chắc, giữa có một chiếc cúc, cài kín mít lại quy củ.
Ôn Dữu theo bản năng hỏi: “Đàn anh, quần của anh đều cài xong rồi à?”
Cái này không phải có thể tự mình cài sao?
Hai người ở rất gần, Vân Thâm một khi mở miệng nói chuyện, hơi thở nóng bỏng phun ra nuốt vào gần như phả vào tai Ôn Dữu.
“Thế nào?” Giọng nói anh trầm thấp hơi khàn, cà lơ phất phơ nói, “Áo sơ mi còn chưa đủ cho em cài? Ý gì thế?”
Ôn Dữu:……!
Đầu óc cô ong một tiếng, quả thực bị sự không biết xấu hổ đáng sợ của anh làm cho chấn động.
Cô có thể nghĩ gì chứ?
Ý của cô trong câu nói kia, rõ ràng là chất vấn, còn chưa đủ rõ ràng sao?
Cô có thể thề với trời, lấy tính mạng ra thề, tuyệt đối không có bất kỳ một tia nào có ý đồ xấu với phần eo trở xuống của anh.
“Anh, anh cũng thật là.” Ôn Dữu thật sự nhịn không nổi, dứt khoát trực tiếp vạch trần anh, “Anh không phải có thể cài cúc áo sao? Anh chính là cố ý sai khiến em, muốn lấy em làm trò cười.”
Vân Thâm bình tĩnh cực kỳ, nhướng mày nói: “Cúc quần dễ cài hơn cúc áo nhiều. Tự em so sánh một chút đi.”
Ôn Dữu: “Em sao không nhận ra?” Vân Thâm: “Em nhìn kỹ xem.”
Ôn Dữu tùy tiện quét mắt: “Không cảm thấy.”
“Được rồi.” Vân Thâm nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, không biết vì sao, lại một lần nữa không khống chế được mà mạo phạm ranh giới lần nữa, “Có muốn tôi làm mẫu cho em xem không?”
Ôn Dữu nâng mắt lên, đối diện với đôi mắt đen kiêu ngạo lại lười biếng của người đàn ông.
Trong phòng để quần áo hơi nóng mờ mịt, tim cô đập dồn dập, đầu óc rối bời, may mà suy nghĩ vẫn còn rất rõ ràng ——
Có ý đồ xấu.
Cô có lẽ thật sự có một chút.
“Được.” Giọng nói của cô không tự giác yếu đi, không có chút khí thế nào mà nói lại, “Anh cởi cúc quần ra, làm mẫu cho em xem đi.”