Vận Đào Hoa - Vân Thuỷ Mê Tung

Chương 22

Nghe thấy Ôn Dữu nói, Vân Thâm rõ ràng đã khựng lại.

 

Anh không nghĩ tới cô sẽ đồng ý, thậm chí còn bày ra vẻ mặt rửa tai lắng nghe, đem quả bóng cao su đá ngược về phía anh.

 

Vân Thâm nhìn cô, ánh mắt càng sâu thêm, giống như dòng hải lưu ngầm cuộn trào.

 

Thời gian trong yên tĩnh kéo dài vô hạn.

 

Mà anh thì nghĩ lại, hóa ra anh còn chưa hiểu rõ cô bé này,

 

Sự tình đi tới tình cảnh không thể vãn hồi, anh không thể thật sự ở trước mặt con gái nhà người ta c.ởi qu.ần.

 

Hai người chỉ cách nhau nửa bước, Ôn Dữu rũ mắt, trên mặt là vẻ thong dong, nội tâm sớm đã sóng gió mãnh liệt.

 

Cô thấy Vân Thâm rũ tay trái xuống bên người khẽ động, hàng mi cô cũng theo đó run lên.

 

Bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng kia chuyển qua bên hông, không chút để ý mà gạt nút áo trên vòng eo quần tây.

 

Chợt, giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai: “Làm sao bây giờ, đột nhiên không cởi được.”

 

Ôn Dữu theo bản năng muốn nói “Anh chưa cởi mà”, cúc quần không phải màn hình di động, chạm một cái là có thể tự động mở ra.

 

Nhưng cô nuốt những lời này xuống, để tránh có vẻ quá ham mê nữ sắc, giống như nhất quyết muốn anh cởi cúc quần, cho cô nhìn thấy phần eo trở xuống của anh.

 

Ai ngờ, câu nói tiếp theo của anh trực tiếp vạch trần tâm tư của cô.

 

Anh chậm rãi nói, âm cuối kéo dài lười biếng, phảng phất ngậm một cái móc câu: “Đẹp không?”

 

Ôn Dữu giật mình, lập tức nâng mắt lên, kinh ngạc nhìn anh: “Không phải anh bảo em xem sao?”

 

Anh xung phong nhận việc muốn làm mẫu cho cô xem, cô biết nghe lời đáp ứng, cho dù sinh ra một chút ý đồ xấu, đó cũng là do anh mê hoặc, bị động thôi.

 

Vân Thâm không tiếc lời nói: “Tôi kêu em xem em liền xem?”

 

Anh thu tầm mắt, toàn thân trên dưới mỗi lỗ chân lông đều viết chữ thiếu đòn, hoàn toàn không biết mình nói có bao nhiêu không biết xấu hổ, chậm rãi hỏi lại cô: “Chính em không cố ý à? Không muốn xem thì cự tuyệt, chẳng lẽ ai bảo em xem, em đều nhìn chằm chằm thế này?”

 

……

 

Rõ ràng chỉ là một cái cúc.

 

Bị anh nói, giống như cô thấy thứ cái gì không nên xem không bằng.

 

Ôn Dữu nghẹn trong cổ họng, nhàn nhạt dời tầm mắt, lựa lời nói: “Quả thật. Cảm giác cũng không có gì đẹp, không bằng không xem.”

 

Lời vừa dứt, không khí xung quanh dường như càng thêm đình trệ.

 

Người đàn ông cao hơn cô nửa cái đầu, hơi thở nóng bỏng bao phủ cô, một tiếng cười nhạo xẹt qua bên tai, phảng phất như vui vẻ khi bị chọc

 

giận.

 

Ôn Dữu chịu đựng sự chậm rãi giày vò này, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi này, ở thêm một giây nữa làm cô nghẹt thở.

 

Vân Thâm không chớp mắt nhìn cô, ý vị thâm trường nói: “Em hình như lại dị ứng.”

 

Ôn Dữu giật mình, lại nghe thấy giọng nói của anh lạnh nhạt thêm vài phần, như là tự giễu mà nói với cô: “Vậy thì cách xa tôi một chút đi.”

 

“Anh nói rất có lý.” Nói xong những lời này, Ôn Dữu thẳng thừng xoay người, trấn định đi ra ngoài.

 

Cô bước chân bình tĩnh, cho đến khi đi ra ngoài phòng ngủ chính, chu đáo giúp anh đóng cửa lại, cô mới thở phào nhẹ nhõm, cảm giác đầu óc quay cuồng, giống như đã trải qua một kiếp nạn sinh tử.

 

Trong phòng.

 

Vân Thâm kéo kéo cổ áo sơ mi, bước nhanh ra khỏi phòng để quần áo, đi đến trước bồn rửa mặt, vặn vòi nước ra.

 

Anh liếc nhìn cúc áo sơ mi được cài không chút cẩu thả, áp xuống xúc động muốn c.ởi qu.ần áo tắm rửa.

 

Cảm giác cũng không xảy ra chuyện gì.

 

Chỉ là đấu khẩu vài câu, cô gái nhỏ không chịu thua, đối đầu anh, muốn nhìn anh mất mặt.

 

Mà anh lại.

 

Đáng xấu hổ.

 

Dưới ánh mắt thuần khiết của cô.

 

Sinh ra dấu hiệu d*c v.ọng đang ngẩng đầu. Thật điên rồi.

Buổi sáng phải họp, Vân Thâm quét mắt nhìn thời gian, không ở trong toilet lâu, trở lại phòng để quần áo, mặc áo vest vào liền đi ra khỏi phòng ngủ.

 

Ôn Dữu vừa lúc ở phòng khách, đang đi về phía huyền quan.

 

Rời khỏi phòng ngủ chính xong, cô trở lại phòng mình, hấp tấp thay quần áo, muốn trước khi Vân Thâm ra ngoài chạy trốn đến công ty, tránh đối mặt với anh.

 

Không ngờ anh cũng nhanh như vậy.

 

Ôn Dữu đành dừng bước chân, cứng ngắc chào hỏi: “Đàn anh chuẩn bị đi rồi à?”

 

Buổi sáng sáng sủa, ánh nắng trong trẻo chiếu nghiêng vào trong nhà, chiếu rọi mọi thứ rõ ràng.

 

Màu da anh so với vừa rồi lạnh hơn một chút, tóc mái trên trán dường như dính nước, giống như lá thông được sương lạnh rửa qua, khiến ngũ quan càng thêm sắc sảo rõ ràng, đôi mắt đen lạnh lùng, lộ ra vẻ người sống chớ gần.

 

Vân Thâm liếc cô một cái, không có phản ứng gì.

 

So với vài phút trước, cái người thiếu đòn trong phòng để quần áo, giống như hoàn toàn thay đổi thành một người khác.

 

Thong thả đi đến huyền quan, anh cầm điện thoại lên nhìn, nhàn nhạt nói với Ôn Dữu: “Tôi gọi người mua bữa sáng, ở dưới lầu. Đưa lên cho em hay là?”

 

Túi xách Ôn Dữu đều đeo trên vai, không cần thiết ở nhà ăn vạ: “Em đi xuống lấy. Cảm ơn đàn anh”

 

Hai người một trước một sau rời khỏi nhà,chờ thang máy.

 

Vân Thâm một tay đút túi, đứng thẳng tắp trước cửa thang máy, Ôn Dữu thì kẹp túi tote, dựa vào bức tường nghiêng phía sau, không khí giữa hai người, lộ ra vẻ xa lạ khó nói.

 

Đến tầng trệt, xe đã dừng ở ngoài cửa bảo vệ.

 

Một người đàn ông trẻ tuổi tướng mạo đoan chính, khí chất ổn trọng cầm mấy thứ đồ ăn sáng chào đón.

 

Ôn Dữu chọn sữa đậu nành và mấy cái bánh bao, nói mình vừa đi vừa ăn là được, uyển chuyển từ chối ý tốt muốn chở cô một đoạn đường của họ.

 

Chiếc xe màu xám đậm lướt qua bên cạnh cô gái, rời khỏi cổng lớn của khu chung cư, hướng về phía xa khu Đông Cảng mà chạy tới.

 

Vân Thâm ngồi ở ghế sau, uống một ngụm sữa đậu nành liền bắt đầu xem xét nội dung hợp đồng có thể được nhắc đến trong cuộc họp lát nữa.

 

Thư ký Dương Triết ngồi ở ghế phó lái. Anh ta năm ngoái mới thăng

chức lên vị trí này, chỉ biết ông chủ có một cô em gái ruột, ngoài ra, chưa từng thấy bên cạnh ông chủ xuất hiện cô gái trẻ tuổi nào khác.

 

Trợ lý đặc biệt đi theo ông chủ hẳn là tương đối hiểu rõ về cuộc sống riêng tư của anh, nhưng bởi vì sáng nay có cuộc họp, cho nên người đi theo lại biến thành anh ta.

 

Dương Triết thật sự quá tò mò, nhịn một hồi, cho đến khi từ gương chiếu hậu nhìn thấy Vân Thâm không vội, nhàn nhã nhìn phong cảnh ngoài

cửa sổ, anh ta mới cẩn thận hỏi thăm Ôn Dữu một câu.

 

Vân Thâm nhìn lạnh lùng kiêu ngạo, kỳ thật cũng không có dáng vẻ gì của ông chủ,anh cùng cấp dưới thỉnh thoảng vẫn khá thoải mái.

 

Nghe được câu hỏi của Dương Triết, anh mí mắt cũng không nâng, thản nhiên đáp: “Khách thuê.”

 

Dương Triết rất kinh ngạc. Thứ nhất ông chủ không thiếu tiền, không cần thiết kiếm chút tiền thuê nhà không quan trọng này, thứ hai, căn hộ kia sếp thỉnh thoảng mới ở, đồng thời cho người khác thuê, vậy tương đương với khách thuê ở chung.

 

Hơn nữa khách thuê này còn là nữ, một cô gái cực kỳ xinh đẹp. Điều này căn bản không giống phong cách làm việc của ông chủ.

Dương Triết cũng không biết Ôn Dữu và Vân Thâm là bạn cũ, cho nên, đứng ở góc độ tư duy của nam giới, anh ta khó mà không hiểu lầm.

 

Anh ta không dám hỏi thêm gì, chỉ yên lặng ghi nhớ trong lòng, tình huống cá nhân của ông chủ có thể có biến.

 

Xe chạy lên đường cao tốc, những tòa nhà chọc trời phản chiếu ánh sáng chói mắt, Vân Thâm nheo mắt, thu hồi ánh mắt từ ngoài cửa sổ, trong

lúc vô ý thoáng nhìn ngón tay trái của Dương Triết lấp lánh ánh nhẫn.

 

Anh khẽ cười một tiếng, hỏi Dương Triết: “Cuối cùng cũng thành công?”

 

Dương Triết gật đầu, trên mặt là ý cười không tan: “Chuẩn bị kết hôn.”

 

Dương Triết có một cô bạn gái theo đuổi đã nhiều năm lại yêu nhau đã nhiều năm, vẫn luôn không xác định tương lai, trong công ty không ai không biết, ngay cả Vân Thâm thờ ơ với việc riêng của người khác cũng từng nghe nói qua.

 

Chủ đề này vốn nên kết thúc ở đây.

 

Ai ngờ, Vân Thâm luôn luôn cách biệt với chuyện bát quái lại phá lệ hỏi thêm một câu: “Theo đuổi mấy năm?”

 

“Ba năm.” Dương Triết hôm qua mới cầu hôn thành công, lúc này tâm tình kích động còn chưa hoàn toàn tan đi, nhịn không được thổ lộ vài câu, “Tôi từ nhỏ sống nhờ ở nhà cô ấy, cô ấy lớn hơn tôi 4 tuổi, giống như chị gái ruột của tôi vậy. Sau khi tôi nảy sinh tình cảm khác với cô ấy, cô ấy vẫn xem tôi là em trai, cho nên tôi mới theo đuổi lâu như vậy.”

 

Vân Thâm chống ngón tay lên cằm, vẻ mặt như đang suy tư, thuận miệng hỏi: “Cậu phát hiện ra tình cảm thay đổi như thế nào?”

 

Dương Triết không ngờ ông chủ sẽ hỏi chi tiết như vậy: “Chính là… vào đại học, chúng tôi cùng đi bờ sông xem pháo hoa năm mới, ở đó rất đông người, cô ấy sợ tôi bị chen lấn lạc mất, liền nắm tay tôi.”

 

Vân Thâm đợi một lát, phát hiện không có gì thêm: “Chỉ vậy?”

 

“Vâng.” Cùng ông chủ nói chuyện này anh ta cảm thấy xấu hổ, Dương Triết xoa mặt, chậm rãi nói, “Tình cảm tự nhiên thay đổi, hình như cũng không có thay đổi gì lớn, chính là trong nháy mắt, đầu óc giống như bị gậy đập một cái, đột nhiên liền thay đổi.”

 

Vân Thâm cụp mắt, không tỏ ý kiến.

 

Im lặng, anh lại hỏi: “Nếu người ta xem cậu là em trai, cậu làm thế nào mà theo đuổi được?”

 

Dương Triết không biết hôm nay ông chủ ăn nhầm thuốc gì, thế nhưng lại hứng thú với chuyện tình cảm của anh ta như vậy.

Có thể là trên đường lái xe quá nhàm chán, tùy tiện hỏi để giết thời gian Dương Triết nhớ lại trong chốc lát, cười khổ nói: “Tôi là thừa nước đục

thả câu. Cô ấy lúc ấy có một đối tượng mập mờ, rất tra, cô ấy bị người ta làm tổn thương, tôi chăm sóc cô ấy, nói với cô ấy, tên tra nam kia không được, không bằng tôi thử xem.”

 

Vân Thâm nhếch môi: “Cậu cũng tự tin đấy.”

 

Dương Triết cảm kích nói: “Còn không phải nhờ ông chủ.” Lương cao, sự nghiệp thành công, mới có tư cách tự tin.

Trong xe yên tĩnh lại, Vân Thâm tùy ý sửa sang vạt áo, lưng ngón tay

nhẹ nhàng lướt qua cúc áo sơ mi, xúc cảm mềm mại ấm áp của đầu ngón tay cô gái phảng phất vẫn còn lưu lại ở trên đó.

 

Anh chuyển mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tầm mắt nhàn nhạt, tay phải chán đến ch·ết mà nắm lấy một viên cúc áo, thong thả v.uốt v.e.

 

Ôn Dữu hôm nay ra cửa sớm, chậm rãi đi trên đường, vừa ăn sáng vừa hóng gió, đi hai mươi mấy phút mới đến công ty.

 

Cuộc họp buổi sáng kết thúc, Bùi tổng gọi cô ở lại một mình, đồng bộ tin tức về buổi tiệc tối hôm qua.

 

Anh ta có chút tò mò, Ôn Dữu làm sao lại quen biết đại diện của Khoa Học Kỹ Thuật Ý Động, lại còn là trợ lý sếp lớn đến báo.

 

“Tôi ở trong vườn hoa không cẩn thận bị ngã, vừa lúc đụng phải bọn họ mà thôi.” Ôn Dữu giải thích, “Váy bị bẩn, chỉ có thể về nhà trước, thật sự xin lỗi các vị lãnh đạo.”

 

Bùi Nhất Nham: “Không bị thương là tốt rồi.”

 

Dừng một chút, Bùi Nhất Nham lại nói: “Tôi còn tưởng cô biết tin tức nội bộ của Ý Động, còn muốn hỏi thăm một chút về trò chơi mà bọn họ sắp ra mắt.”

 

Ôn Dữu kinh ngạc nói: “Bọn họ làm trò chơi?”

 

Bùi Nhất Nham: “Đúng vậy, tên là 《 Vực Sâu Dậy Sóng 》, là một trò chơi VR thám hiểm biển sâu.”

 

Ôn Dữu gật đầu, nhớ tới trước đây từng nghe nói, Ý Động muốn làm nền tảng phần mềm của riêng mình, có thể sẽ bắt đầu từ ngành công nghiệp trò chơi, cho nên tối hôm qua mới tham gia buổi tiệc giao lưu của ngành bọn họ.

 

Bùi Nhất Nham thuận miệng nhắc tới: “Hôm qua còn nghe bọn họ nói trung tâm nghiên cứu phát triển trò chơi của Ý Động muốn đặt ở khu công nghiệp của chúng ta.”

 

Ôn Dữu lại kinh ngạc.

 

Trở lại vị trí làm việc, trong đầu cô vẫn luôn suy nghĩ chuyện này. Ý Động ở khu công nghiệp của bọn họ mở công ty con, sau này lại đưa vào một bộ phận chiến lược quan trọng, sau này công việc ở đây sẽ nhiều hơn, người nào đó có phải hay không sẽ thường xuyên đến khu Đông

Cảng?

 

Ôn Dữu không khống chế được, lại nghĩ tới buổi sáng hôm nay ở trong phòng ngủ chính.

 

Trong không khí tràn ngập ái muội, cô nhất thời đầu óc choáng váng, nói chút lời không thỏa đáng.

 

Cô cảm thấy, tất cả ái muội, đều là do đầu óc cô không tỉnh táo tạo thành, đối phương phỏng chừng hoàn toàn không nghĩ theo hướng kia.

 

Anh chỉ là trong đầu có dây thần kinh nào đó đột nhiên chập mạch, nói đùa không giới hạn, mà cô lại ngây ngốc rơi vào, tin là thật.

 

Ôn Dữu vỗ vỗ trán, thả lỏng suy nghĩ, bình tĩnh lại.

 

So với việc quan tâm anh sau này có thường xuyên xuất hiện hay không, vẫn là lo lắng cho công việc của mình đi.

 

Ý Động cho ra mắt trò chơi tuy rằng tạm thời cùng Ngân Quang không ở cùng một đường đua, nhưng nếu trò chơi của bọn họ nổi tiếng, tất yếu sẽ chiếm một thị phần khách hàng, trở thành đối thủ cạnh tranh của tất cả

các nhà sản xuất trò chơi.

 

《 Vực Sâu Dậy Sóng 》, nghe có vẻ rất thú vị.

 

Có cơ hội, phải tìm hiểu chút tin tức từ chỗ Vân Thâm.

 

Buổi tối, Ôn Dữu tan tầm xong, cùng đồng nghiệp đi KTV, chúc mừng thăng chức.

 

Ngày cô thăng chức cũng mời mọi người ăn cơm, chẳng qua, bởi vì tửu lượng cô không tốt, cho nên không có sắp xếp hoạt động tiếp theo.

 

Hôm nay người thăng chức là một nam sinh, KTV bày đầy một bàn đồ uống đủ màu sắc, hương rượu tràn ngập.

 

Ôn Dữu vốn không muốn uống nhiều, nhưng đồng nghiệp có nhiều người ghen tị cô thăng chức nhanh, nài nỉ mời rượu cô, không uống chính là xem thường bọn họ, không nể mặt bọn họ.

 

Ôn Dữu không còn cách nào, uống mấy chén bia, đầu óc liền có chút lâng lâng.

 

May mà có Chu Ý Văn giúp đỡ, bảo cô sau này uống rượu pha thêm nhiều nước có ga.

 

Cứ như vậy cho đến khi tiệc rượu kết thúc, Ôn Dữu cũng chưa say. Ngồi xe đồng nghiệp về đến dưới lầu nhà mình, đã qua 10 giờ.

Ôn Dữu vuốt cái bụng bị nước có ga làm cho că.ng tr.ướng, ý thức còn tính là tỉnh táo, cổ họng lại có chút không chịu nổi.

 

“Ợ ——”

 

Ở trong thang máy, ngắn ngủn mấy chục giây, Ôn Dữu ít nhất ợ ba cái.

 

Về đến cửa nhà, Ôn Dữu mở cửa, bước vào huyền quan, tay phải vung túi xách lên, loạng choạng ba lần, phát ra ba tiếng “Bịch bịch bịch” lớn, mới thành công treo túi lên trên tủ âm tường bên cạnh huyền quan.

 

Một giọng nói lạnh như băng từ trong phòng khách truyền đến, “Còn biết đường về?”

 

Ôn Dữu ngẩn ra, liền thấy anh lười biếng ngồi ở quầy bar, đôi mắt đen lạnh lùng đảo qua, dừng lại trên mặt cô, giống như nhìn thấy kẻ trộm, sắc mặt thật sự khó coi

 

Ôn Dữu hoàn toàn không nghĩ tới Vân Thâm đêm nay sẽ ở nhà.

 

Nhớ không lầm, sáng nay cô rõ ràng nhìn thấy xe anh hướng về phía tây, chứng tỏ hôm nay anh không ở khu Đông Cảng làm việc.

 

“Đàn anh… Ợ…” Ôn Dữu cố gắng hết sức áp xuống khí CO2 sắp trào ra khỏi cổ họng, “Sao anh lại ở đây?”

 

Vân Thâm cười lạnh: “Đây là nhà của tôi.”

 

Ôn Dữu sờ sờ cổ họng, gật đầu, không nói thêm gì.

 

Cô thay giày, lảo đảo đi vào phòng khách, nhìn thấy trước mặt Vân Thâm bày máy tính, trên màn hình là giao diện phần mềm làm việc quen thuộc, dường như đang họp video.

 

Ôn Dữu hiếu kỳ nói: “Sao anh lại họp ở đây?”

 

Bình thường không phải nên ở phòng sách sao? “Phòng khách không khí tương đối lưu thông.”

Tai nghe của Vân Thâm đặt trên bàn, hiển nhiên đang trong trạng thái tạm dừng họp.

 

Anh ngồi trên ghế cao, chân dài nghiêng chống xuống đất, vốn chỉ dùng dư quang nhìn cô, không biết nhìn thấy gì, anh bỗng nhiên đứng dậy, đến gần.

 

Ôn Dữu dừng lại tại chỗ, hơi hơi ngẩng mắt, đôi mắt màu lam nhạt phủ một tầng sương mù mỏng, thoạt nhìn long lanh ướt át.

 

“Mùi thuốc lá nồng quá.” Anh cách cô chỉ một bước, mí mắt hơi rũ, đuôi mắt hẹp hẹp bằng phẳng, lộ ra vẻ lạnh lùng kiêu ngạo, không chút khách khí nói, “Không khí ở đây đều bị em làm ô nhiễm.”

 

Ôn Dữu nghe vậy, giơ tay ngửi quần áo. Quả nhiên có mùi thuốc lá, rất khó ngửi.

“Không phải em hút.” Cô theo bản năng giải thích, “Là người khác hút ám vào người em.”

 

Vân Thâm không nóng không lạnh gật đầu: “Có thể ám đến nồng như vậy, em bị đám người hút thuốc vây quanh?”

 

Ôn Dữu: “Ở trong không gian kín lâu mà thôi.”

 

“Tôi nhớ rõ mà.” Vân Thâm liếc cô, trong mắt không có chút độ ấm nào, thản nhiên nói, “Em rất không thích mùi thuốc lá”

 

Ôn Dữu chớp mắt, không nghĩ tới anh sẽ nhớ rõ điều này.

 

Trong đầu như đèn kéo quân, đột nhiên hiện lên một vài hình ảnh đã lâu.

 

Thiếu niên gầy gò ngồi ở chỗ rẽ âm u của tòa nhà thí nghiệm, đầu ngón tay vê một đốm lửa đỏ lập lòe. Không giống những kẻ lưu manh, ngậm điếu thuốc phì phèo nhả khói ra vẻ ngầu, lúc Vân Thâm hút thuốc, cả người đều co lại, giống như trên vai đè nặng một ngọn núi lớn sắp không chịu nổi, sắp nghiền nát xương cốt của anh, khiến anh cúi đầu xuống bụi bặm.

 

Nhưng rất nhanh.

 

Sự suy sụp và mệt mỏi biến mất trong ánh lửa, sau khi lửa tắt, anh liền ngồi thẳng dậy, khôi phục dáng vẻ không gì cản nổi, tựa như một cột buồm vĩnh viễn không cong, đáng để mọi người dựa vào.

 

“Không phải không thích mùi thuốc lá.”

 

Ôn Dữu hoàn toàn không có cảm giác gì với mùi thuốc lá, không cảm thấy thơm cũng không cảm thấy hôi.

 

Có lẽ vẫn là có chút say, cô mở to đôi mắt trống rỗng, thành thật nói: “Chỉ là không thích nhìn anh hút thuốc. Cảm thấy như vậy…”

 

“Giống như không vui. Em không muốn anh không vui.”

------oOo------

 

Bình Luận (0)
Comment