Vận Đào Hoa - Vân Thuỷ Mê Tung

Chương 23

 

Giọng cô mềm mại, mang theo một tia mờ mịt, khiến người ta không đoán được cô đang tỉnh táo, hay là đang nói lời say.

 

Vân Thâm nụ cười nửa lạnh nửa không đọng lại bên môi, ánh mắt dừng trên mặt cô gái hồi lâu, có chút kinh ngạc, phần nhiều lại là một loại cảm xúc khó nói rõ.

 

Giây lát, anh buông tầm mắt xuống, giơ tay lên xoa nhẹ trên đầu cô hai cái, nói: “Anh trai của em khi nào không vui vậy?”

 

Ôn Dữu cảm giác bàn tay to lớn của anh trên đầu cô xoa loạn không theo quy luật, ra tay không nặng, giống như đối đãi với một cục bông, làm tóc cô rối tung lên, sau đó liền nhìn cô cười, không biết xấu hổ, không biết đang cao hứng cái gì.

 

Bởi vì cồn, Ôn Dữu rất dễ đỏ mặt. “Anh vui là tốt rồi.” Cô rầu rĩ nói.

Vân Thâm khóe môi cong lên một nụ cười, giọng điệu thiếu đòn vang lên, lanh lảnh nói: “Thật ra cũng có chút không vui.”

 

Ôn Dữu:……

 

Cô không muốn nói chuyện với anh, xoay người muốn đi.

 

“Này.” Vân Thâm gọi cô lại, “Sao lại thế này, vừa rồi không phải nói không muốn làm tôi không vui sao? Tôi bây giờ thật sự không mấy vui vẻ, em xem làm thế nào để tôi vui vẻ một chút đi?”

 

Ôn Dữu mặt không biểu tình liếc anh: “Em thấy anh bây giờ rất vui vẻ.” Vân Thâm: “Đó là bề ngoài. Con người tôi, tương đối giỏi ngụy trang.”

“……” Ôn Dữu khóe môi giật giật, gật đầu, “Được thôi. Anh nói xem, anh không vui thế nào?”

 

Vân Thâm lùi về sau mấy bước, lười biếng ngồi vào ghế cao.

 

Chỉ qua một ngày, vết thương ở khóe môi anh đã nhạt đến mức nhìn không ra, làn da trắng nõn tựa như ngọc lạnh.

 

Với khuôn mặt sắc bén phóng túng, anh hơi nhíu mày, uể oải nói: “Tôi đau tay.”

 

Ôn Dữu rũ tầm mắt xuống, thoáng nhìn cổ tay áo anh lộ ra một đoạn nhỏ băng dán.

 

Vân Thâm nói tiếp: “Thuốc dán này của em không hiệu quả lắm, dán một ngày rồi, tay phải vẫn không cử động được, ảnh hưởng rất lớn đến công việc của tôi.”

 

Ôn Dữu nghĩ nghĩ: “Mới dán một ngày, hiệu quả không rõ ràng cũng bình thường. Em giúp anh đổi một miếng khác nhé.”

 

Vân Thâm nhìn cô chằm chằm một lát, chậm rãi đáp “Được thôi”, giống như anh vốn không muốn đổi thuốc, là cô mãnh liệt yêu cầu, anh mới miễn cưỡng đáp ứng vậy.

 

Ôn Dữu trở lại phòng mình, vào toilet rửa mặt, lại rửa tay sạch sẽ. “Ợ ——”

Nghẹn lâu như vậy, cuối cùng cũng thoải mái ợ một cái.

 

Bụng vẫn có chút trướng, Ôn Dữu nhớ tới vị đại thiếu gia vênh váo ở bên ngoài, thật sự không dám chậm trễ, rửa tay xong liền ôm hộp thuốc ra khỏi phòng, trở lại phòng khách.

 

Anh ngồi ở trước quầy bar, notebook mở ra, tai nghe bluetooth cũng đeo lên, đang nghe người khác phát biểu.

 

Ôn Dữu đi qua, yên lặng dừng lại bên cạnh anh.

 

Chỉ thấy Vân Thâm vừa đáp lại vấn đề của người khác, giọng nói nhàn nhạt, vừa đem tay phải dịch ra ngoài, đặt ở trước mặt Ôn Dữu.

 

Ôn Dữu bình tĩnh vươn tay, vén cổ tay áo sơ mi của anh lên, nhẹ nhàng xé miếng băng dán cũ trên cổ tay anh xuống.

 

Vùng da dán băng dán hơi ửng đỏ, khớp xương thoạt nhìn đã hoàn toàn hết sưng, khớp xương nhô lên sắc bén rõ ràng, dáng vẻ tràn đầy sức lực, hoàn toàn không giống như anh miêu tả là “cử động cũng không được”.

 

Ôn Dữu không nói gì, coi như anh bị nội thương mà cô nhìn không ra.

 

Cô xé một miếng băng dán mới, cùng lúc đó, bụng truyền đến một tiếng ùng ục nhẹ, khí CO2 cuộn trào trong dạ dày, chờ đợi bùng nổ.

 

Muốn ợ quá đi.

 

Ôn Dữu nín thở, nắm lấy tay Vân Thâm, đang muốn dán băng dán lên, anh lại giống như phản xạ có điều kiện mà thu tay về.

 

Sao lại thế này.

 

Băng dán đã dán xuống.

 

Ôn Dữu quên mất mình đang nín thở, không nhịn được mở miệng oán giận nói: “Anh động đậy cái gì? Cái này dán lệch rồi ợ ——”

 

……

 

Trong nhà cực kỳ yên tĩnh, giọng nói của cô không cao không thấp, tiếng ợ cuối cùng từ trong cổ họng mang ra lại hết sức bắt tai.

 

Vốn không khí yên tĩnh trong một khắc này phảng phất như ngưng tụ thành thực thể.

 

Ngay cả mấy người trong video trên màn hình máy tính của Vân Thâm, cũng mạc danh yên lặng, đứng hình.

 

Tất cả mọi người đều nghe thấy một tiếng ợ mềm mại.

 

Nhưng, đại bộ phận mọi người đều không nghe ra là ai ợ, chỉ có Dương Triết, cảm giác được là từ chỗ ông chủ truyền tới.

 

Hồi lâu không có ai nói chuyện, mọi người dường như đều ngầm đồng ý

—— người đầu tiên phá vỡ trầm mặc chính là người ợ hơi kia.

 

“Xin lỗi.” Vì giữ thể diện cho ông chủ, Dương Triết chủ động đứng ra, “Buổi tối tôi ăn nhiều quá, không tiêu hóa tốt.”

 

Cuộc họp vào lúc này đã gần kết thúc, hơn nữa những người tham dự đều là người quen cũ trong công ty, không khí rất thoải mái. Nghe Dương Triết nói, có người buồn cười, trực tiếp vạch trần, cuộc họp chuyển sang chế độ trò chuyện: “Tai tôi không điếc, vừa rồi rõ ràng là giọng nữ. Tiểu Dương vợ cậu ở bên cạnh à?”

 

Dương Triết sau khi nghe xong, ngẩn người, căng da đầu nói: “Đúng vậy,người vừa rồi ợ hơi là vợ tôi.”

 

Lời vừa dứt, anh ta bỗng nhiên cảm nhận được một ánh mắt lạnh lẽo xuyên thấu màn hình, dừng ở trên người anh ta.

 

Mọi người sôi nổi cười rộ lên, chúc mừng Dương Triết cầu hôn thành công, bây giờ là đàn ông có gia đình.

 

Dương Triết liếc mắt nhìn góc trên bên trái màn hình. Trong hình ảnh, người đàn ông tuấn tú thần sắc nhàn nhạt, bộ dáng thờ ơ, giống như có chút phản cảm việc mọi người trong lúc họp lại tán gẫu, không nói chuyện chính sự.

 

Dương Triết đang muốn nhắc nhở mọi người, đưa cuộc họp trở lại quỹ đạo, đúng lúc này, một giọng nói lạnh nhạt cung kính, hết sức bắt tai đột nhiên vang lên ——

 

“Suỵt ——”

 

Vân Thâm không hiểu ra sao mà hít ngược một hơi khí lạnh. Cuộc họp ồn ào nhất thời yên tĩnh lại.

“Nhẹ chút.” Trong video, anh hơi nhíu mày, nghiêng mắt nhìn về phía bên cạnh, lười biếng oán giận một tiếng.

 

Giây lát, anh dường như mới nhớ tới hiện tại đang họp, ánh mắt nhàn nhã quay lại, thản nhiên nói: “Xin lỗi nhé, hôm qua tay bị thương, có người đang băng bó cho tôi.”

 

……

 

Ôn Dữu không nhìn thấy màn hình máy tính của anh, cũng không biết bọn họ trước đó đang bàn luận cái gì.

 

Không phải đang họp sao? Sao đột nhiên nói cái này, thành viên tham dự cuộc họp đều sẽ nghe thấy chứ?

 

Chẳng lẽ đang khoe khoang mình bị thương, để trốn tránh công việc? Nhưng anh là ông chủ. Nhân viên mới làm như vậy chứ.

Hay là…… Đang khoe khoang có người băng bó cho anh sao?

 

Tim Ôn Dữu nhảy dựng, theo bản năng nhìn về phía anh, vừa lúc đối diện với ánh mắt anh nhẹ nhàng, giống như một cơn gió lướt qua mặt hồ sau cơn mưa thu.

 

“Xong rồi.” Ôn Dữu hấp tấp đẩy tay anh trở lại, nhẹ giọng nói, “Anh họp đi, em đi đây.”

 

Nói xong, cô xoay người rời đi, vừa đi vừa giơ tay sờ sờ cổ họng, tự cho là vừa rồi mình ợ hơi không ai để ý, cho nên cũng không quá xấu hổ.

 

Trở lại phòng, cô đóng cửa lại, dựa vào tường sờ sờ ngực.

 

Tối nay uống nhiều nước có ga như vậy, cồn hẳn là đã phai đi rồi, nhưng tim cô lại dễ hoảng, tinh thần cũng lâng lâng, không chạm được đất.

 

Mặc kệ bản thân ợ bao nhiêu cái, Ôn Dữu đi vào phòng tắm, xả nước ấm, chuẩn bị tắm.

 

Bên ngoài phòng khách.

 

Vân Thâm đã thoát khỏi cuộc họp, anh xoay xoay cổ tay phải được băng bó, nhận cuộc gọi của Vu Hướng Dương.

 

Người khác không dám trêu chọc anh, nhà khoa học hàng đầu của công ty lại không có gì phải sợ.

 

“Sao thế, Vân tổng không công bằng chút nào?” Vu Hướng Dương cười nói, “Gần đây gặp vận đào hoa?”

 

Vân Thâm: “Chỉ là khách thuê nhà.”

 

“Nói thật đi, hai ta là anh em nhiều năm như vậy, bên cạnh cậu khi nào có phụ nữ xuất hiện vậy?” Vu Hướng Dương trêu chọc nói, “Cậu thiếu chút tiền thuê nhà đó sao? Không phải là dụ dỗ về nhà đấy chứ.”

 

“Dụ dỗ?” Vân Thâm nghe thấy buồn cười, “Tôi cần phải dụ dỗ?”

 

“Ai biết.” Vu Hướng Dương nói lời châm chọc, “Tính tình của cậu, không dựa vào lừa gạt phỏng chừng không có ai theo”

 

Vân Thâm cười lạnh: “Cậu biết cái gì.”

 

Vu Hướng Dương: “Tôi không hiểu. Tôi ở tuổi cậu, con đều biết bò

——”

 

Vân Thâm: “Cúp máy.”

 

Bên tai yên tĩnh lại, Vân Thâm trở lại phòng ngủ, ném điện thoại lên bàn, chuẩn bị rửa mặt đi ngủ.

 

Bỗng nhiên nhớ tới cái gì, anh đứng lại tại chỗ một lát, không kiên nhẫn thở hắt ra, lại đẩy cửa đi ra ngoài.

 

Phòng ngủ phụ sát vách.

 

Ôn Dữu ngâm mình nửa giờ, đem mùi khó chịu trên người rửa sạch không còn một mảnh.

 

Tâm tình lại vẫn chưa bình tĩnh lại, ngược lại dưới hơi nóng bốc lên, trở nên càng thêm rục rịch.

 

Là ảo giác sao.

 

Mặc kệ có tự nhủ không cần nghĩ nhiều như thế nào, cô vẫn không khống chế được mà cảm thấy, trong khoảng thời gian gần đây, Vân Thâm ở chung với cô, càng ngày càng không giống dáng vẻ đối xử với em gái.

 

Tuy rằng anh vẫn là cái dáng vẻ vênh váo không đổi kia. Lạnh nhạt, thiếu đòn, kiêu ngạo vô lễ.

Nhưng, trước kia anh sẽ cho người ta cảm giác khoảng cách rất lớn, xa xôi không thể với tới.

 

Bây giờ so với khi đó, dường như thân cận hơn một chút, có mấy lần thậm chí còn khiêu khích ranh giới của cô, khiến cô cảm nhận được sự mập mờ.

 

Chẳng lẽ là vì tuổi tác lớn, thay đổi phương thức xấu xa, bắt đầu khiêu khích người khác phái?

 

Ôn Dữu nghĩ thế nào, đều cảm thấy Vân Thâm không giống người như vậy.

 

Cô hết sức gán tất cả tội lỗi cho anh vì làm tim cô xao động. Là cô đầu óc đầy sắc dục nên nhìn thấy anh liền hiểu lầm.

Chính là.

 

Anh rõ ràng có thể. Mặc quần áo tử tế.

Rõ ràng có thể duy trì khoảng cách, cánh tay kia rõ ràng không bị thương gì.

 

Có lẽ anh có một chút, không hoàn toàn xem cô là em gái. Ôn Dữu không nhịn được nảy sinh ý nghĩ như vậy.

Thế nào cũng không áp xuống được, không biết có phải do tác dụng của cồn hay không, cô thật muốn chìm đắm trong ý nghĩ này.

 

Chỉ có công việc mới có thể khiến cô tìm lại lý trí.

 

Ôn Dữu gãi gãi mái tóc vừa mới sấy khô, lấy notebook ra, tính toán vùi mình vào trong biển số liệu, cho đến khi hoàn toàn tỉnh táo lại.

 

Đúng lúc này, cửa phòng cô bỗng nhiên bị gõ vang. Tiếng “cốc cốc” rõ ràng, khiến Ôn Dữu giật mình.

Cô đi tới cửa, mở cửa ra, bình tĩnh hỏi: “Đàn anh có việc sao?”

 

“Nhắn tin không thấy hả?” Anh bên ngoài cửa đã thay một chiếc áo

hoodie màu xám, tạo hình lười biếng tùy ý, ánh mắt lại lạnh băng, không quá thân thiện.

 

Ôn Dữu há miệng th.ở d.ốc: “Vừa rồi không thấy điện thoại……”

 

“Tôi pha trà nhiều quá.” Vân Thâm lười nói nhảm, đi thẳng vào vấn đề, “Không muốn lãng phí, phần còn lại em uống đi.”

 

“A?” Ôn Dữu ngẩn ra, trực tiếp từ chối, “Muộn thế này rồi, em không muốn uống trà.”

 

Vân Thâm: “Không có caffeine, không ảnh hưởng đến giấc ngủ của em.” Ôn Dữu: “Vậy còn gọi là trà sao?”

“……” Vân Thâm không nói gì nhìn cô.

 

Anh pha trà để ở phòng bếp, Ôn Dữu đi đến xem, mới biết, hóa ra không phải trà.

 

Là dùng quả khô và hoa khô nấu canh giải rượu.

 

Cô một mình ở trong phòng bếp, Vân Thâm sớm đã trở lại phòng ngủ chính, toàn bộ căn nhà yên tĩnh đến mức ngay cả âm thanh không khí lưu động cũng có thể nghe thấy.

 

Canh giải rượu đựng trong một chiếc cốc sứ dung tích lớn màu xanh biển.

 

Có thể cầm lên uống, mang về phòng uống cũng tiện.

 

Ôn Dữu hai tay ôm lấy thành cốc ấm áp, nhấp mấy ngụm. Cồn đang quấy phá đại não không có bình tĩnh lại, ngược lại dường như càng thêm xao động.

 

Đây không phải cốc cô thường dùng.

 

Mà là Vân Thâm trước kia mua, cùng với chiếc cốc anh thường dùng là một bộ.

 

Chỉ là chút việc nhỏ như vậy.

 

Việc nhỏ không đáng kể, giống như việc hôm nay về nhà là chân trái bước vào trước hay chân phải bước vào trước.

 

Là một giọt mưa, cũng là một trận lũ lụt ngập trời.

 

Ôn Dữu mang theo chiếc cốc này, còn có canh giải rượu mà người nào đó uống không hết lại không muốn lãng phí, rời khỏi phòng bếp.

 

Vừa đi, cô vừa không có tiền đồ mà nghĩ ——

 

Làm sao bây giờ. Cứ tiếp tục như vậy.

Thật sự không thu lại được trái tim.

 

Trở lại phòng ngủ, cô tìm được di động, nhìn thấy tin nhắn Vân Thâm gửi cho cô trước đó.

 

Vân Thâm: “Đến phòng bếp.” Vân Thâm: “Người đâu?” Vân Thâm: “……”

Vân Thâm: “Muốn tôi đi mời em?”

 

Vân Thâm: 【 Cuộc gọi thoại: Đối phương đã hủy bỏ 】

Vân Thâm: 【6】

Thế nhưng là tin nhắn một giờ trước.

 

Ôn Dữu nhớ rõ, sau khi mình về phòng, trước tiên xả nước tắm, sau đó lại đắp mặt nạ, rất lâu không thấy di động. Theo lý thuyết, anh hẳn là sẽ cho rằng cô đã ngủ, sẽ không lại đến tìm cô mới đúng.

 

Sau đó cô sấy tóc, âm thanh rất lớn, nếu anh còn ở bên ngoài, có thể sẽ nghe thấy.

 

Hình như sấy tóc xong không lâu, tiếng gõ cửa liền vang lên.

 

Sau đó cô nghe anh nói, đến phòng bếp, tìm được ly canh giải rượu này. Mùa cuối thu se lạnh, canh giải rượu đã nấu xong một giờ trước.

Cô nâng cốc lên cẩn thận uống một ngụm.

 

Thế nhưng vẫn ấm nóng, giống như vừa mới nấu xong.

Bình Luận (0)
Comment