Vận Đào Hoa - Vân Thuỷ Mê Tung

Chương 24

Ngày kế, sáng sớm tỉnh lại, Vân Thâm không ở nhà.

 

Ôn Dữu đi vào phòng bếp, theo thói quen mở tủ lạnh ra nhìn. Thật sự có bữa sáng.

Màng bọc thực phẩm bao lấy chiếc bánh cuốn căng phồng, bên trong nhân hình như là tôm bóc vỏ, trứng, rau xà lách cùng hạt ngô, vàng óng tươi sáng, nhìn liền khiến người ta thèm ăn.

 

Ôn Dữu đem bánh cuốn hâm nóng xong, ngồi ở bàn ăn, ăn cùng sữa bò.

 

Cốc đựng sữa bò vẫn là chiếc cốc màu xanh biển ngày hôm qua, nặng trĩu, nâng lên uống có thể che khuất cả khuôn mặt Ôn Dữu.

Đúng lúc này, cô nhận được mấy tin nhắn WeChat. Ôn Hủ: 【 Chị! Em nhận được offer của UIUC!!! 】

Ôn Hủ: 【 Hiện tại còn có Columbia, ba mẹ muốn cho em đi Columbia

Ôn Hủ: 【 Chị thấy thế nào? 】

Ôn Dữu nhìn chằm chằm cách xưng hô của cậu ta với mình một lát.

 

Trong trí nhớ, Ôn Hủ chỉ khi còn rất nhỏ gọi cô vài tiếng “chị”, sau đó đều là gọi thẳng tên, nếu không cần thiết, tốt nhất là làm bộ không quen biết.

 

Cho đến năm nay cô bắt đầu hướng dẫn cậu ta xin học bổng các trường đại học.

 

Ôn Dữu gõ chữ trả lời: 【 Columbia tương đối dễ vào 】 Ôn Dữu: 【 Xem bản thân em muốn đi trường nào 】 Ôn Hủ: 【Em cảm thấy UIUC tốt hơn 】

Ôn Hủ: 【 Vốn tưởng không xin được 】

 

Ôn Hủ: 【 Em thật sự rất vui! Cuối cùng cũng có thể ngẩng cao đầu làm người! 】

 

Một lát sau, khi Ôn Dữu cho rằng đề tài đã kết thúc, lại thấy Ôn Hủ gửi tới một tin nhắn: 【 Chị khi nào rảnh về nhà ăn cơm? 】

Ôn Dữu: 【 Gần đây tương đối bận, để sau rồi nói 】

Hướng dẫn Ôn Hủ xin học bổng, chẳng qua là chuyện nhỏ không tốn sức gì. Cô không cần báo đáp, cũng không muốn dính líu nhiều hơn với nhà họ Ôn, tốt nhất là vĩnh viễn cứ như bây giờ, bình đạm xa cách mà sống tốt cuộc sống của mỗi người.

 

Gửi xong tin nhắn này, Ôn Dữu trực tiếp buông di động xuống, chuyên tâm ăn xong bữa sáng.

 

Bước vào tháng 11, lá cây ngô đồng trong khu công nghiệp rụng xào xạc, mùa đông buông xuống, công việc của Ôn Dữu cũng càng thêm bận rộn.

 

Bản quyền của 《 Dưới Ánh Bình Minh 》 đã được phê duyệt, các ông chủ hy vọng trước mùa hè năm sau sẽ mở đợt thử nghiệm nội bộ đầu

tiên, toàn bộ tổ dự án hơn một trăm người đều cảm thấy áp lực, tăng ca đến đêm khuya trở thành chuyện thường.

 

Gần đây hơn một tháng, Ôn Dữu không thường xuyên ở lại công ty tăng ca, có việc đều quen mang về nhà làm.

 

Có lẽ là do công việc ở khu Đông Cảng biến chuyển nhiều, gần đây Vân Thâm thỉnh thoảng sẽ về nhà ở khu Đông Cảng, thời gian dừng lại không dài, thường chỉ có một hai ngày, nhưng so với hơn nửa năm trước, tần suất xuất hiện có thể nói là rất cao.

 

Ôn Dữu vẫn như cũ mỗi ngày đều tính toán xem ngày mai anh có về hay không, xác suất rất cao, ước chừng chín phần mười.

 

Nếu xem bói ra anh sẽ về, cô liền thu dọn nhà cửa trước, có khi còn bày biện một chút hoa tươi ở phòng khách, đặt mấy bình hương xông không lửa, khiến trong nhà có vẻ có sức sống hơn.

 

Không chỉ trang điểm nhà cửa, gần đây cô trang điểm cho bản thân cũng càng chú tâm hơn.

 

Theo lời giới thiệu của Lê Lê, cô bỏ ra mấy vạn mua gói làm đẹp, một tuần làm hai lần, làm liên tục một tháng, tạm thời không thấy hiệu quả gì.

 

Quần áo mới và đồ trang điểm cũng mua rất nhiều, tủ quần áo trong phòng ngủ của cô không đủ chứa, cô nói với Vân Thâm một tiếng, liền chiếm dụng tủ quần áo của một phòng ngủ phụ khác.

 

Trong khoảng thời gian này, hầu như mỗi lần Vân Thâm về đến nhà, đều cảm thấy không khí trong nhà và cô gái trong nhà, đều tinh xảo hơn lần trước một chút.

 

Trong nháy mắt đã đến đầu đông, công việc của hai người đều bận rộn hơn, mặc dù ở cùng dưới một mái hiên, số lần gặp mặt cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay.

 

Cuối tháng 11, Ôn Dữu đột nhiên nhận được điện thoại của Ôn Thịnh, bảo cô tối thứ sáu đến tham gia bữa tiệc gia đình nhỏ do nhà tổ chức, chúc mừng Ôn Hủ được UIUC chính thức nhận.

 

Ôn Dữu không muốn đi, thoái thác nói công việc bận, nhưng Ôn Thịnh nhất định muốn cô đến, nói công việc bận xong đến muộn chút cũng được, còn bảo Ôn Hủ lái xe đến công ty đón cô.

 

Ôn Dữu bất đắc dĩ, nghĩ bọn họ nếu cứ khăng khăng muốn trả cô ân tình, sớm trả xong sớm kết thúc, liền gật đầu đồng ý.

 

Thứ sáu hôm đó, Ôn Dữu tan tầm đúng giờ, tự mình gọi taxi đến nhà hàng tổ chức tiệc.

 

Đó là một nhà hàng gia đình giá cả xa xỉ, Ôn Thịnh đặt phòng lớn nhất, một bàn ước chừng có thể ngồi hai mươi người.

 

Khi Ôn Dữu đến, vợ hiện tại của Ôn Thịnh là Quý Lệnh Nghi sắp xếp Ôn Dữu ngồi cạnh bà ta, nhiệt tình bảo Ôn Dữu xem thực đơn, gọi mấy món mình thích ăn.

 

Ôn Dữu cảm thấy thái độ của dì Quý có chút kỳ quái.

 

Trong ấn tượng, dì Quý không thích cô, khi còn nhỏ không hy vọng cô ở nhà bọn họ, sau khi lớn lên, bà ta chưa từng quan tâm đến cuộc sống của Ôn Dữu, thậm chí sau khi ông bà nội Ôn Dữu qua đời, còn gây ra chút chuyện không vui.

 

Không biết hôm nay bà ta vì sao đột nhiên thay đổi tính tình.

 

Có lẽ chỉ cố thể hiện cho người khác thấy, cũng có thể bởi vì, nhà mẹ đẻ của bà ta hiện giờ phát đạt, tầm mắt bà ta cao, không còn để ý đến gia sản nhà họ Ôn, tự nhiên liền giảm bớt địch ý với Ôn Dữu.

 

Gia thế nhà họ Quý vốn ngang với nhà họ Ôn, Quý Lệnh Nghi sau khi gả cho Ôn Thịnh liền làm bà nội trợ. Khoảng mười năm trước, gia đình

anh hai của Quý Lệnh Nghi di dân sang Mỹ, thừa dịp ngành công nghiệp chứng khoán phát triển, ở bờ Tây phát tài, liên quan đến địa vị gia đình

của Quý Lệnh Nghi cũng nước lên thuyền lên, lấn át Ôn Thịnh.

 

Những chuyện này, Ôn Dữu cũng là gần đây mấy tháng mới nghe Ôn Hủ nói.

 

Bất luận Quý Lệnh Nghi đối với Ôn Dữu là thật lòng hay giả ý, trải qua đợt xin học bổng năm nay, Ôn Hủ thật sự coi Ôn Dữu là chị gái ruột.

 

Thấy chỗ bên cạnh Ôn Dữu còn trống, Ôn Hủ liền muốn chuyển đến đó ngồi.

 

“Chân chó cái gì.” Một giọng nữ trẻ tuổi vang lên bên cạnh Ôn Hủ, giọng điệu không lạnh không nhạt, “Em là em trai của chị hay là em trai của cô ta?”

 

Người nói chuyện là chị gái cùng cha cùng mẹ của Ôn Hủ, Ôn Nịnh. Ôn Hủ cười hắc hắc nói: “Hai người đều là chị của em.”

Nói xong, cậu ta vẫn muốn đổi chỗ ngồi, ai ngờ, vừa mới đứng dậy đã bị mẹ trừng mắt nhìn trở về.

 

“Ngồi xuống.” Quý Lệnh Nghi nhàn nhạt nói, quay đầu lại mỉm cười với Ôn Dữu, “Gia đình anh hai của dì gần đến, để lại mấy chỗ cho bọn họ.”

 

Ôn Dữu gật đầu.

 

Anh hai…… Đó chính là gia đình anh hai của dì Quý ở nước ngoài phát đạt.

 

Khó trách cha cô muốn tổ chức tiệc gia đình ở nhà hàng đắt đỏ như vậy.

 

Mấy món khai vị được dọn lên, Ôn Dữu yên lặng gắp mấy đũa, dư quang lơ đãng rơi xuống chỗ ngồi trống bên cạnh.

 

Có chút không rõ.

 

Vì sao lại để chỗ bên cạnh cô cho bọn họ? Rất nhanh.

Cửa phòng bao được mở ra từ bên ngoài, nhân viên phục vụ dẫn hai nam một nữ vào phòng.

 

Ôn Thịnh và Quý Lệnh Nghi đứng dậy nghênh đón, Ôn Dữu đành phải đứng lên theo.

 

Đôi vợ chồng trung niên hàng hiệu sang trọng khí chất cao quý, cười tươi như hoa, phía sau đi theo một người đàn ông trẻ tuổi cao gầy, đôi mắt đào hoa lười biếng đảo quanh phòng một vòng, cuối cùng dừng lại trên mặt Ôn Dữu, đứng hình trong chốc lát.

 

“Anh Tiểu Xuyên!” Ôn Nịnh nhìn thấy anh ta rất kích động, chạy tới khoác tay anh ta, “Lần này về nước, có mang quà cho em không?”

 

“Để anh nghĩ xem.” Anh ta làm bộ suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên cười, “Trong nhà có rất nhiều, ngày nào đó em rảnh, đến chỗ anh chọn.”

 

Ôn Nịnh: “Vậy là không có mua riêng cho em?”

 

“Nó biết cái gì.” Người phụ nữ trung niên kéo Ôn Nịnh lại, “Mợ mua cho con, con nhất định thích.”

 

“Tiểu Chanh, sao lại không lễ phép như vậy?” Quý Lệnh Nghi cười nói, “Có thể để cậu mợ ngồi xuống trước được không?”

 

Cả nhà bọn họ thân thiết trò chuyện, Ôn Dữu đứng ở góc, hoàn toàn là người ngoài.

 

Cô vẫn yên lặng ngồi xuống. Qua một lát, bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp mỉm cười: “Đây không phải Dữu Dữu sao? Lâu rồi không

gặp.”

 

Ôn Dữu chuyển mắt, mới phát hiện Quý Dư Xuyên thế nhưng đã ngồi xuống vị trí bên cạnh cô.

 

“Anh họ, lâu rồi không gặp.” Cô bình tĩnh chào hỏi.

 

“Anh họ gì chứ.” Quý Dư Xuyên nhìn cô, “Lại không có quan hệ huyết thống. Đừng gọi anh họ.”

 

Ôn Dữu cười một cái, không nói tiếp. Cô cảm nhận có chút không thích hợp.

Ôn Thịnh và Quý Lệnh Nghi, còn có cha mẹ Quý Dư Xuyên đều đang đánh giá cô, trên mặt mang theo ý cười vi diệu.

 

Ôn Dữu là người trẻ tuổi duy nhất trong số những người đang ngồi không có quan hệ huyết thống với Quý Dư Xuyên. Trong số hai mươi chỗ ngồi, Quý Dư Xuyên lại vừa vặn ngồi cạnh cô.

 

Liên tưởng đến sự thân thiết khó hiểu của dì Quý hôm nay, Ôn Dữu khó mà không nghĩ nhiều.

 

Cô cưỡng chế sự khác thường trong lòng, yên lặng ăn cơm, hầu như không tham gia vào đề tài trên bàn.

 

Khách quý đến sau, món chính được dọn lên rất nhanh. Ôn Dữu thích ăn hải sản, gắp một miếng thịt tôm hùm lớn đến trước mặt, cúi đầu ăn ngấu nghiến.

 

“Chấm chút giấm đi.” Người đàn ông bên cạnh nhắc nhở, “Em không chê nhạt sao.”

 

Ôn Dữu không để ý đến anh ta, dư quang lại thấy anh ta vươn tay, thản nhiên cầm chiếc khăn lông của cô lau miệng.

 

Ôn Dữu trợn to mắt: “Khăn đó của tôi.”

 

“A.” Quý Dư Xuyên trả khăn lông lại cho cô, “Xin lỗi, anh tưởng của anh.”

 

Ôn Dữu không nói nên lời, gọi nhân viên phục vụ mang một chiếc khăn lông mới đến.

 

Nhiều năm như vậy, anh ta vẫn là cái dạng này.

 

Từ thời niên thiếu, Quý Dư Xuyên đã thích làm những hành động khó hiểu, tìm cảm giác tồn tại ở chỗ Ôn Dữu.

 

Ôn Dữu từng thấy anh ta rất phiền.

 

Bất quá, so với những người còn lại đang ngồi, Ôn Dữu cũng xem Quý Dư Xuyên thân thiết hơn mấy người kia.

 

Anh ta thậm chí còn là người duy nhất trong số những người có thể gọi là người thân của Ôn Dữu trong mấy năm nay, ngoài ông bà nội, có nhiều giao tiếp với cô nhất.

 

Trước khi học cấp hai, Ôn Dữu và Quý Dư Xuyên chỉ gặp nhau một hai lần trong các buổi tụ họp gia đình.

 

Khi Ôn Dữu lên lớp 7, Quý Dư Xuyên học lớp 9, anh ta không chỉ học cùng trường với Ôn Dữu, mà còn là bạn học lớp bên cạnh của Vân Thâm.

 

Có lần Ôn Dữu đi xem Vân Thâm thi đấu, đối thủ vừa vặn là lớp của Quý Dư Xuyên. Quý Dư Xuyên nhận ra cô em họ xinh đẹp lai Tây này trên sân bóng rổ, từ đó về sau, hai người ở trong trường học tiếp xúc nhiều hơn.

 

Quý Dư Xuyên thi trung khảo rất tốt, vào trường trung học trọng điểm Tam Trung của thành phố.

 

Hai năm lớp 10 và 11, anh ta thường xuyên xung phong nhận việc đến kèm học cho Ôn Dữu, giúp cô chỉnh lý tài liệu học tập, thậm chí còn trực tiếp chạy đến nhà ông bà nội của cô tìm cô, mặc kệ Ôn Dữu có cần hay không.

 

Kết quả, Ôn Dữu còn chưa tham gia kỳ thi trung khảo, đã được cử đi học ở trường trung học tốt nhất thành phố.

 

Sau khi tốt nghiệp trung học, Quý Dư Xuyên và cả nhà di dân sang Mỹ, định cư ở bờ Tây.

 

Mấy năm đó Ôn Dữu không liên lạc nhiều với anh ta, cho đến khi Ôn Dữu tốt nghiệp đại học, đến bờ Đông nước Mỹ du học.

 

Học kỳ đầu, Quý Dư Xuyên thường xuyên bay đến tìm Ôn Dữu chơi. Ôn Dữu ở nơi đất khách quê người, cũng sẵn lòng giao lưu nhiều hơn với anh ta, một người bản xứ, Quý Dư Xuyên trong khoảng thời gian đó đã giúp cô rất nhiều.

 

Chuyên ngành Ôn Dữu học có tiếng là vất vả, bận rộn đến tối tăm mặt mũi, mà Quý Dư Xuyên hành vi ph.óng đ.ãng, trong mắt chỉ có ăn nhậu chơi bời. Theo áp lực học tập ngày càng lớn, Ôn Dữu học hành lại nghiêm túc, dần dần không có thời gian rảnh rỗi chơi đùa cùng đại thiếu gia.

 

Một năm sau, khi liên lạc lại, Quý Dư Xuyên đã tìm một cô bạn gái ABC, sống mơ mơ màng màng trong vòng bạn bè, dần dần không còn là người cùng đường với Ôn Dữu.

 

Từ đó về sau, bọn họ hầu như không còn liên lạc. Không ngờ.

Anh ta lại đột nhiên về nước vào cuối năm 2023.

 

Còn bị trưởng bối sắp xếp ngồi cạnh Ôn Dữu, trở thành đối tượng xem mắt của cô.

 

Anh em họ không có quan hệ huyết thống, rất thích hợp để sắp xếp với nhau.

 

Hơn nữa Ôn Dữu mấy năm nay phát triển không tệ, sau lưng lại có tài sản ông bà nội để lại, mẹ ruột vì đền bù cho cô cũng lấy tên cô mua bất động sản trong nước, tính ra, tạm thời xứng đôi với đại thiếu gia được nhà họ Quý

 

Ôn Dữu càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười.

 

Cô cho rằng, Ôn Thịnh và Quý Lệnh Nghi là vì mượn danh có thân thích giàu có, mới nhớ tới có cô con gái này.

 

Bữa tiệc kéo dài suốt hai tiếng đồng hồ.

 

Ôn Dữu mang mặt nạ bình tĩnh thản nhiên, ngoài ăn cơm ra, cái gì cũng mặc kệ.

 

Cuối cùng cũng đến lúc tan tiệc, Ôn Dữu ăn no đến mức phải chống bàn mới có thể đứng dậy.

 

“Em ăn khỏe thật đấy.” Quý Dư Xuyên giơ ngón tay cái lên, “Nhà bình thường không nuôi nổi đâu.”

 

Cả bữa tiệc, Ôn Dữu cũng chỉ nói mấy câu với Quý Dư Xuyên. Anh ta so với trước kia không thay đổi nhiều, Ôn Dữu nói chuyện cũng không câu nệ: “Khuyên anh cách xa một chút, cẩn thận tôi nôn vào người anh.”

 

Vừa nói, Ôn Dữu vừa xách túi lên, trực tiếp đi qua anh ta ra ngoài. Quý Dư Xuyên theo sau: “Em đi đâu? Anh phải đưa em về nhà.”

Ôn Dữu: “Không cần. Tôi ăn no quá, muốn đứng ở tàu điện ngầm một lát.”

 

Quý Dư Xuyên cà lơ phất phơ chặn cô lại: “Vậy cũng được.” Ôn Dữu ngẩng đầu nhìn anh ta: “Có ý gì?”

Anh ta cười một cái, mắt đào hoa hơi cong, có vẻ phong lưu hàm súc: “Cùng em ngồi tàu điện ngầm. Tóm lại, anh phải tự mình đưa em đến cửa nhà.”

 

Ôn Dữu:……

 

“Vậy vẫn là ngồi ô tô đi.” Ôn Dữu thở dài, “Nhanh lên, tôi phải nhanh về nhà tăng ca.”

 

“Ngày mai cuối tuần, có gì mà phải vội?”

 

Quý Dư Xuyên xách áo khoác gió của mình lên, cùng Ôn Dữu trước sau rời khỏi phòng bao, đi vào hành lang.

 

“Chờ chút.” Anh ta đột nhiên gọi Ôn Dữu lại, “Anh muốn đi toilet.” Ôn Dữu: “……”

“Giúp anh cầm áo khoác.”

 

“Không cần.” Ôn Dữu từ chối rất kiên quyết, “Anh trực tiếp mặc vào đi.”

 

“Anh nóng.” Quý Dư Xuyên lược bỏ hai chữ, trực tiếp ném áo khoác gió vào trong lòng Ôn Dữu.

 

Ôn Dữu nghiến chặt răng, không tình nguyện ôm lấy áo khoác của anh ta.

 

Quý Dư Xuyên từ sơ trung đã thích sai bảo cô như vậy, không tay không chân, động một chút liền ném đồ của mình cho cô cầm.

 

Ôn Dữu đứng ở chỗ ngoặt của hành lang, trên tường có cửa sổ hình quạt, cô dựa vào bên cửa sổ, chán đến ch·ết mà nhìn ra bên ngoài.

 

Cách đó không xa là một khu thương mại phồn hoa, đèn neon rực rỡ, tấc đất tấc vàng.

 

Ánh mắt Ôn Dữu dừng lại, nhìn thấy một tòa nhà văn phòng hết sức nổi bật. Đơn giản rõ ràng lưu loát, so với những tòa nhà chọc trời cao lớn bên cạnh thấp hơn hẳn, vừa nhìn là biết của nhà khoa học kỹ thuật, tràn ngập thẩm mỹ của dân kỹ thuật ——

 

Khoa Học Kỹ Thuật Ý Động

 

Hóa ra nhà hàng bọn họ ăn cơm, lại gần công ty con của Ý Động ở Kim Hồng như vậy.

 

Ôn Dữu bỗng nhiên có chút bực bội. Quý Dư Xuyên sao còn chưa ra?

Cô đứng thẳng dậy, ôm chiếc áo khoác gió nam rộng thùng thình trở về, chuẩn bị ném quần áo về phòng bao.

 

Một giây cũng không muốn giúp anh ta cái việc vặt này nữa.

 

Cửa phòng bao hơi hé mở, Ôn Dữu cho rằng bên trong không có ai, trực tiếp đẩy ra.

 

Còn chưa bước vào, cô bỗng nhiên nghe thấy phía trước nghiêng truyền đến giọng nói quen thuộc.

 

Bọn họ bị một tấm bình phong ngăn trở, cũng không nhìn thấy Ôn Dữu.

 

“Không phải tôi nói, con gái của anh cũng thật giỏi.” Giọng phụ nữ âm dương quái khí nói, “Từ khi vào cửa, mặt đưa đám, anh chị tôi đến nó cũng không chào hỏi, ngồi đó như một ông lớn, Tiểu Xuyên gắp đồ ăn cho nó, nó cũng không nói một tiếng cảm ơn, làm ra vẻ cho ai xem

chứ?”

 

“Có sao?” Ôn Thịnh nói, “Ôn Dữu tính tình vốn dĩ đã trầm tĩnh.”

 

Quý Lệnh Nghi: “Đó gọi là trầm tĩnh sao? Rõ ràng là không lễ phép, giống như nhà chúng ta bạc đãi nó vậy……”

 

Nghe đến đây, Ôn Dữu tỉnh táo lại, muốn biết bọn họ đã không bạc đãi cô như thế nào.

 

Liền nghe Quý Lệnh Nghi nói tiếp: “…… Tài sản của ba mẹ anh, hầu như tất cả đều để lại cho nó……”

 

Thì ra là cái này.

 

Tài sản của ông bà nội, bọn họ không tranh được, ngược lại nên mới đối đãi tốt với cô.

 

Ôn Dữu nghiêng người, vai chống cửa, trong lòng không có một tia gợn sóng.

 

Quý Lệnh Nghi: “…… Nhà anh hai tôi điều kiện tốt như vậy, bao nhiêu cô gái chen vỡ đầu muốn gả vào? Nếu không phải Tiểu Xuyên thích nó, tôi hôm nay thật không muốn gọi nó đến……”

 

“Bớt tranh cãi đi.” Ôn Thịnh có chút không kiên nhẫn, “Hôm nay chỉ là để hai đứa chúng nó gặp mặt, chủ yếu vẫn là chúc mừng Tiểu Hủ trúng tuyển. Đừng quên, hồ sơ của Tiểu Hủ đều là Dữu Dữu sửa giúp từng câu từng chữ”

 

Quý Lệnh Nghi không để bụng nói: “Không có nó, chẳng lẽ Tiểu Hủ không xin được?”

 

Thái dương Ôn Dữu giật giật, không thể không từ bỏ việc vào phòng bao, ôm quần áo của Quý Dư Xuyên, xoay người trở lại vị trí vừa rồi chờ anh ta.

 

Tuy rằng Quý Lệnh Nghi không nói được một câu dễ nghe, nhưng nhìn dáng vẻ gà bay chó sủa của bà ta, trong lòng Ôn Dữu lại thấy thoải mái. Cô cái gì cũng chưa làm, chỉ ngồi ở đó, là có thể khiến Quý Lệnh Nghi tức giận nhiều như vậy, mẹ kế của cô thật đúng là “coi trọng” cô.

 

Ngược lại nghĩ đến Quý Dư Xuyên.

 

Về việc Quý Lệnh Nghi nói anh ta thích cô, Ôn Dữu không có bất kỳ ý tưởng gì.

 

Lời nói từ miệng thiếu gia Quý, thật sự không đáng tin cậy.

 

Cho dù anh ta thật sự có hảo cảm với cô, Ôn Dữu cũng không để ý.

 

Cô cũng khá xinh đẹp, từ nhỏ đã quen với việc được con trai yêu thích. Không ảnh hưởng đến cuộc sống của cô, cô làm như không thấy, ảnh hưởng đến cô, cô liền dứt khoát từ chối, giữ khoảng cách,mấy chuyện này không phải chuyện gì lớn.

 

Cô hiện tại điều duy nhất để ý chính là —— Quý Dư Xuyên.

Có thể hay không.

 

Mau chóng từ trong toilet lăn ra đây!

 

Trong lòng vừa mới nảy ra ý nghĩ như vậy, liền nghe phía bên kia chỗ rẽ truyền đến một chuỗi tiếng bước chân nhàn tản.

 

Phía sau hình như cũng có tiếng bước chân, Ôn Dữu không để ý, nâng mắt lên, lạnh lùng nhìn anh ta từ chỗ rẽ xuất hiện.

 

Là Quý Dư Xuyên.

 

Thân trên mặc áo len dệt kim màu trắng, trên cổ đeo một miếng ngọc phỉ thúy trong suốt, tay trái đút túi quần, nhàn nhã đi về phía Ôn Dữu.

 

Ánh mắt của anh ta vốn dừng ở trên mặt Ôn Dữu, đi được vài bước, đột nhiên nâng lên, lướt qua đỉnh đầu Ôn Dữu.

 

Ôn Dữu muộn màng cảm nhận được một hơi thở quen thuộc, từ phía sau đến gần.

 

“Sao em lại ở đây?” Giọng nói trầm thấp của anh vang lên trên đỉnh đầu Ôn Dữu.

 

Ôn Dữu cả người đột nhiên giật mình.

 

Đêm nay bữa tiệc dài đằng đẵng, nhưng cảm xúc của cô chưa bao giờ dao động lớn.

 

Cho đến giờ phút này.

 

Cô quay đầu lại, đối diện với một đôi mắt đen nhánh đạm bạc.

 

Đuôi mắt thon dài, khóe mắt sâu và hẹp, góc cạnh rõ ràng, lộ ra vẻ sắc bén bẩm sinh.

 

Ôn Dữu còn chưa nghĩ ra nên đáp lại thế nào, Quý Dư Xuyên ở cách đó vài bước đã nhướng mày, mở miệng trước: “wow, đây không phải là Vân tổng nổi tiếng sao?”

 

Vân Thâm đứng tại chỗ, nâng mí mắt lên quét anh ta một cái. Có chút quen mắt.

Nhưng lại không nhớ ra là ai. Hẳn là không phải người quan trọng gì.

 

Quý Dư Xuyên vừa nhìn liền biết Vân Thâm không có ấn tượng sâu sắc với anh ta, vẫn báo tên: “Quý Dư Xuyên, lớp 9/2 trường trung học Duyên An.”

 

Vân Thâm sau khi nghe xong, không có biểu tình gì, động đậy mí mắt.

 

Ánh mắt lần nữa rơi xuống, thoáng nhìn Ôn Dữu ôm một chiếc áo khoác gió màu đen trong lòng, rộng thùng thình, không giống kiểu nữ.

 

Quý Dư Xuyên rất tự nhiên, cong môi cười chậm rãi đến gần, ý cười lại không chạm đến đáy mắt, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Vân Thâm và Ôn Dữu: “Hai người quen nhau?”

 

Trên hành lang, ánh đèn màu cam ấm áp chiếu xuống, Ôn Dữu vô thức ôm chặt đồ vật trong tay, suy nghĩ một phen, bình tĩnh nói với Quý Dư Xuyên: “Đàn anh Vân Thâm là anh trai của bạn thân em.”

 

“À.” Quý Dư Xuyên ý cười thả lỏng một chút, nếu không phải ánh mắt Vân Thâm quá mức lạnh nhạt, anh ta thậm chí còn muốn khoác tay lên vai anh, “Vậy cũng trùng hợp.”

 

Ôn Dữu nuốt nước miếng, chỉ cảm thấy không khí xung quanh mạc danh lạnh lẽo.

 

Cô ngẩng đầu nhìn về phía Vân Thâm: “Đàn anh, vị này chính là……”

 

“Tiểu Xuyên?” Một giọng nữ dịu dàng vang lên từ cửa nhà vệ sinh nữ bên cạnh, đột ngột cắt ngang lời Ôn Dữu, “Con sao còn ở đây? Để Dữu Dữu đợi lâu như vậy?”

 

Người nói chuyện là mẹ của Quý Dư Xuyên, mặc một bộ áo khoác da cao cấp ung dung hoa quý, mày mắt ôn hòa yểu điệu, phong thái muôn vẻ từ nhà vệ sinh đi ra.

 

“Không lâu lắm đâu, mẹ.”

 

Quý Dư Xuyên tự nhiên vươn tay về phía Ôn Dữu, lấy đi chiếc áo khoác gió màu đen cô ôm nãy giờ, lưu loát mặc vào.

 

Ôn Dữu lúc này cũng xoay người nhìn về phía dì hai cách đó không xa.

 

Quý Dư Xuyên thuận thế ôm lấy vai cô, mang cô đi về phía mẹ anh ta, thân thiết nói: “Ôn Dữu, đi thôi.”

Bình Luận (0)
Comment