Vận Đào Hoa - Vân Thuỷ Mê Tung

Chương 25

Vai trái truyền đến cảm giác chạm vào xa lạ, Ôn Dữu phản ứng lại, lập tức không dấu vết tránh khỏi tay Quý Dư Xuyên.

 

“Chờ một chút.” Cô dừng bước chân.

 

Vừa rồi bị gián đoạn, lời muốn nói với Vân Thâm còn chưa nói xong.

 

Tuy rằng cô không làm gì sai, nhưng cô không muốn trong lòng anh lưu lại bất kỳ một chút hiểu lầm nào.

 

Ôn Dữu xoay người.

 

Ánh đèn trần ấm áp chiếu xuống, chỗ rẽ trống rỗng, đã không thấy bóng dáng anh đâu.

 

Anh đã đi rồi.

 

Ôn Dữu đứng tại chỗ, đầu óc trống rỗng trong nháy mắt, tựa như hành lang trống trải này.

 

Trong nhà có máy sưởi, không khí ấm áp lưu động rất chậm, Ôn Dữu lại cảm thấy một trận gió lạnh thổi quét đến trên mặt.

 

Cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, không rõ trong lòng là tư vị gì. Vân Thâm đến đây ăn cơm, chắc là có việc công.

Anh vội vàng rời đi, sẽ không vì bất kỳ ai mà dừng lại.

 

Cũng căn bản không thèm để ý cô ở đây làm gì, liên hoan cùng ai, vì sao bên cạnh lại có một người đàn ông trẻ tuổi thoạt nhìn rất thân thiết với cô.

 

Lời cô muốn giải thích rõ ràng, đối với anh mà nói, chính là râu ria, nói hay không nói không có bất kỳ khác biệt nào.

 

“Sao vậy?” Quý Dư Xuyên hỏi.

 

“Không có gì.” Ôn Dữu rất nhanh điều chỉnh tốt tâm tình, “Đi nhanh thôi. Tôi thật sự phải về nhà tăng ca.”

 

Rời khỏi nhà hàng, Ôn Dữu ngồi lên xe nhà họ Quý.

 

Suốt dọc đường, cô đều giữ im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, Quý Dư Xuyên thường xuyên nói với cô một vài điều anh ta biết và những chuyện thú vị ở nước ngoài, Ôn Dữu phản ứng nhàn nhạt, không thể nói là có lệ, nhưng khẳng định không nhiệt tình.

 

Khu Đông Cảng tương đối xa, từ trung tâm thành phố xuất phát, lái xe hơn bốn mươi phút mới đến gần khu chung cư Ôn Dữu ở.

 

Thấy sắp đến nơi, Quý Dư Xuyên từ hộp đựng đồ ở tay vịn cạnh ghế lái lấy ra một chiếc hộp hàng hiệu, đưa cho Ôn Dữu.

 

Không đợi Ôn Dữu từ chối, anh ta liền nói: “Em không cần từ chối, không anh lại gởi qua đường bưu điện đến nhà em.”

 

Ôn Dữu cũng không khách khí: “Tôi sẽ đăng lên mạng bán.” Quý Dư Xuyên cười: “Vậy coi như lì xì cho em.”

Ôn Dữu:……

 

Trong xe yên tĩnh một lát, Quý Dư Xuyên lười biếng dựa vào lưng ghế, vẫn nói: “Anh sau này hẳn là sẽ ở lại trong nước, giúp ba anh xử lý công

 

ty bên này. Đã nhiều năm không về Thân Thành, cảm giác rất xa lạ, em rảnh rỗi đến dẫn anh đi làm quen một chút.”

 

“Không thành vấn đề.” Ôn Dữu đáp ứng rất sảng khoái, “Chẳng qua, công việc của tôi rất bận, thời gian rảnh không nhiều lắm.”

 

Quý Dư Xuyên: “Dù sao anh rảnh rỗi, đều chờ em sắp xếp.”

 

Ôn Dữu cười cười, nhớ tới mấy năm trước, khi cô vừa đến Ma Tỉnh,

trước khi nhập học, tìm một người môi giới bản địa thuê một căn hộ, lúc xem nhà mọi thứ đều tốt, sau khi chuyển vào mới phát hiện, đường ống và cách âm của căn hộ có vấn đề rất nghiêm trọng, Ôn Dữu buổi tối căn bản không ngủ yên được, mất ngủ liên tục mấy ngày, tinh thần gần như suy sụp.

 

Cô một thân một mình ở nước ngoài, không quen, có mấy khoảnh khắc, thậm chí bắt đầu nảy sinh ý định tìm mẹ ruột xin giúp đỡ.

 

Nếu thật sự làm như vậy, cô phải vạch trần vết sẹo đau đớn nhất trong lòng, một lần nữa rơi vào bóng ma.

 

Lại gắng gượng qua một ngày, Quý Dư Xuyên nhiều năm không liên lạc đột nhiên bay từ bờ Đông nước Mỹ đến tìm cô chơi.

 

Nghe chuyện của cô, Quý đại thiếu gia vận dụng quan hệ, ngay trong ngày liền giúp Ôn Dữu thuê một căn hộ mới.

 

Anh ta mang theo cô, đi tìm chủ nhà cũ nói rõ lý lẽ, đòi lại tiền thuê và tiền đặt cọc cho Ôn Dữu.

 

Ôn Dữu tinh thần mệt mỏi, anh ta liền ở khách sạn cùng Ôn Dữu hai ngày, chờ cô dưỡng đủ tinh thần, anh ta lại cùng cô trở lại chỗ ở cũ, giúp cô thu dọn, chuyển nhà.

 

Trong thang máy chung cư, Ôn Dữu nhìn anh ta đang giúp cô khiêng vali hành lý, từ khi sinh ra đến nay lần đầu tiên, cảm nhận được sự quan tâm của người thân ngoài ông bà nội.

 

Thì ra sau khi ông bà nội qua đời, trong số những người nhà họ Ôn, vẫn còn một người cô có thể tin cậy.

 

Ôn Dữu từ nhỏ đã rất độc lập, chuyện gì cũng quen tự mình gánh vác, nhưng không có nghĩa là cô không có lúc yếu đuối.

 

Khoảng thời gian mới sang Mỹ du học, Quý Dư Xuyên thật sự đã giúp cô rất nhiều, bất luận là trong hiện thực, hay là về mặt tâm lý, đều cho cô sự an ủi cực lớn.

 

Cho nên, mặc dù Quý Dư Xuyên là người không đứng đắn, tự luyến lại vô lại, Ôn Dữu đối với anh ta vẫn như cũ rất cảm kích, rất sẵn lòng khi rảnh rỗi dẫn anh ta đi dạo Thân Thành, giống như trước kia anh ta lái siêu xe đưa cô đi ngắm phong cảnh bờ Đông nước Mỹ vậy.

 

Ô tô đi vào khu chung cư, chậm rãi dừng lại dưới lầu tòa nhà Ôn Dữu ở. Ôn Dữu mở cửa xuống xe, Quý Dư Xuyên cũng xuống xe tiễn cô.

“Khu chung cư xa hoa như vậy?” Anh trêu chọc nói, “Xem ra cô Ôn mấy năm nay kiếm được không ít.”

 

Ôn Dữu đứng dưới cây bạch quả ngoài cửa tòa nhà, bình tĩnh gọi anh ta một tiếng: “Anh họ.”

 

Quý Dư Xuyên: “Không phải bảo em đừng gọi anh họ sao?”

 

“Được. Quý Dư Xuyên.” Ôn Dữu nhẹ nhàng hít một hơi không khí lạnh, đầu óc rất tỉnh táo, vừa lúc nói rõ ràng, “Hôm nay chắc anh cũng rất khó chịu nhỉ?”

 

Quý Dư Xuyên không để ý nói: “Anh khó chịu cái gì?”

 

Ôn Dữu: “Dì Quý bọn họ cố ý sắp xếp tôi và anh ngồi cùng nhau, ánh mắt và lời nói cũng kỳ quái, giống như đang xem chúng ta xem mắt vậy.”

 

Quý Dư Xuyên: “……”

 

Ôn Dữu sắc mặt lạnh đi vài phần: “Anh hẳn là biết, tôi và nhà họ Ôn quan hệ không tốt. Ý kiến và của bọn họ, căn bản không thể chi phối tôi, thậm chí còn khiến tôi cảm thấy phản cảm. Tôi chỉ muốn sống cuộc sống của riêng mình, tuyệt đối không có khả năng nghe theo sự sắp xếp của bọn họ.”

 

“Ừ.” Quý Dư Xuyên kéo dài âm cuối, vẫn là bộ dáng đại thiếu gia mọi việc không để trong lòng, “Được, anh biết em không thích bọn họ.”

 

“……” Ôn Dữu có chút nghẹn lời, nhìn chằm chằm anh ta một hồi lâu, cô chậm rãi thở ra một hơi, giọng nói nhẹ nhàng hơn một chút, “Quý Dư Xuyên, tôi coi anh là người thân.”

 

Lời này nghe có vẻ rất ấm áp.

 

Trên thực tế, lại là một lưỡi dao sắc bén, từng chữ từng chữ khắc sâu “từ chối”.

 

Ôn Dữu đã nói rất rõ ràng.

 

Liền thấy người đàn ông trước mặt, đôi mắt đào hoa có hình dáng đẹp đẽ hơi cứng lại, không bao lâu, liền khôi phục thái độ không sao cả, nhếch khóe môi hỏi cô: “Em có bạn trai không?”

 

Ôn Dữu: “Không có.”

 

Dừng một chút, cô trực giác không tốt lắm, lại bổ sung một câu: “Nhưng tôi có người mình thích.”

 

Quý Dư Xuyên nhìn cô: “Lại là lý do này? Từ sơ trung, cao trung, đến nghiên cứu sinh, em đều nói giống nhau, có thể đổi lý do khác không?”

 

Ôn Dữu cười lạnh: “Là sự thật. Anh tin hay không tùy thích.” Quý Dư Xuyên: “Được. Vậy người em thích có thích em không?” Ôn Dữu: “……”

Sợ nhất không khí đột nhiên trầm mặc.

 

“Được, anh biết rồi.” Quý Dư Xuyên nhếch khóe môi, đối mặt với cô, lùi lại vài bước, lại vẫy tay với cô, “Đi đây.”

 

Ôn Dữu đứng tại chỗ, nhìn theo anh ta lùi lại đến bên cạnh xe, ngồi vào ghế sau.

 

Cô mí mắt giật giật, xoay người đi vào cửa tòa nhà, đi thang máy lên lầu.

 

Trong buồng thang máy ánh đèn sáng tỏ, vách tường phản chiếu khuôn mặt hơi thất thần của cô.

 

Cảm thấy lời cô vừa nói, Quý Dư Xuyên hoàn toàn không nghe lọt tai.

 

Anh ta vẫn luôn như vậy, vĩnh viễn tự phụ, vĩnh viễn sống trong thế giới của chính mình, làm theo ý mình, cảm thấy tất cả mọi người trên thế giới đều sẽ thích anh ta.

 

Ôn Dữu có đôi khi, thật sự rất hâm mộ người như anh ta, thậm chí ghen tị, ghen tị với tất cả những gì anh ta có.

 

Nếu có cơ hội lựa chọn cuộc đời, điều cô muốn nhất, chính là cuộc đời của Quý Dư Xuyên.

 

Người ba thành đạt trong sự nghiệp, người mẹ dịu dàng chu đáo, gia đình hòa thuận mỹ mãn, anh ta vô tư lớn lên, được tất cả bạn bè người thân nâng niu trong lòng bàn tay, chưa bao giờ biết đến mùi vị của nỗi buồn, muốn làm gì thì làm, muốn nói gì thì nói, có rất nhiều thời gian và tình cảm để lãng phí trên người khác.

 

Cả người anh ta, từ nhỏ đến lớn, sớm đã được lấp đầy bởi đủ loại tình yêu, tự nhiên liền không sợ lãng phí.

 

Ôn Dữu lại không giống vậy.

 

Cô không có gì để tiêu xài, phía sau cô chỉ có chính mình.

 

Thang máy đến tầng lầu, Ôn Dữu thu lại cảm xúc, bình tĩnh mở cửa, về đến nhà.

 

Trong nhà tối và yên tĩnh, bóng lá trên ban công lay động, khiến trong nhà càng thêm trống trải.

 

Ôn Dữu ngày hôm qua đã tính, Vân Thâm hôm nay sẽ không về.

 

Đêm khuya không nên bói toán, Ôn Dữu rất mệt mỏi, cũng không có sức lực tính chuyện ngày mai, cô đơn giản tắm rửa liền bò lên giường, chìm vào giấc ngủ.

 

Giấc ngủ này không an bình. Ôn Dữu mơ thấy rất nhiều chuyện khi còn nhỏ.

 

Bị ngược đãi, bị bỏ rơi, bị bắt nạt…… Trong một mảng hỗn loạn, ánh sáng ấm áp nhất trong cuộc đời cô xuất hiện. Nhưng, tia sáng đó chỉ chiếu rọi trên người cô một chút ngắn ngủi, rất nhanh liền lạnh nhạt, xoay người rời đi.

 

Khi trời tờ mờ sáng, Ôn Dữu bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

 

Cô còn chưa ngủ đủ, nhưng không biết vì sao, không muốn ở lại trong căn phòng ngủ trống rỗng này nữa.

 

Hôm nay là thứ bảy, cô và Vân Nhiêu hẹn nhau đến nhà Lê Lê, cạ thẻ của phú bà, hưởng thụ

 

cả ngày dịch vụ spa tận nhà.

 

Hay là, đến nhà Lê Lê ngủ tiếp vậy.

 

Ôn Dữu biết mật mã nhà Lê Lê, cho dù cô ấy không dậy, cô cũng có thể vào được.

 

Nghĩ vậy, Ôn Dữu bò dậy khỏi giường, rửa mặt qua loa, khoác áo bông chuẩn bị ra cửa.

 

Lúc này mặt trời mới mọc lên từ đường chân trời, ánh sáng mỏng manh chiếu vào trong nhà, một mảnh mông lung.

 

Ôn Dữu rời khỏi khu sinh hoạt, vừa bước qua phòng khách, ánh mắt hướng về phía trước, bỗng nhiên dừng bước chân.

 

Trước cửa có một người, hơi cúi người, hình như đang thay giày.

 

Ôn Dữu thoáng nhìn không rõ là ai, trong lòng giật mình, đột nhiên bật đèn treo lên.

 

Ánh đèn trong suốt chiếu xuống, chiếu sáng khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của anh.

 

Đáy mắt đen nhánh của anh phủ một tầng mệt mỏi, cằm nhú ra râu lún phún, thoạt nhìn hình như cả đêm không ngủ.

 

“Đàn anh?” Ôn Dữu xoa xoa ngực, nhìn thời gian hiện tại, “Mới 6 giờ rưỡi…… Sao anh lại về lúc này?”

 

Vân Thâm nâng mắt lên, ánh mắt từ trái sang phải quét một vòng trong nhà, sau đó mới không có chút độ ấm nào liếc cô, đáp: “Ngủ.”

 

“Ồ, nhưng, sao lại sớm như vậy……”

 

“Muốn ra ngoài?” Vân Thâm nhìn thấy áo khoác bông trên người cô, thuận miệng hỏi.

 

Ôn Dữu gật đầu: “Đến nhà Lê Lê chơi, Vân Nhiêu cũng đi.” Vân Thâm nhếch môi: “Hẹn rất sớm.”

 

Tuy rằng Vân Thâm xưa nay đều không cho người ta sắc mặt tốt, nhưng Ôn Dữu lại bất chợt cảm thấy, hôm nay tâm trạng anh cực tệ, hơi thở lạnh lẽo lan tràn trong không khí, cơ hồ có thể đem cô đông cứng.

 

Ngay khi Vân Thâm sắp lướt qua cô, Ôn Dữu đột nhiên vươn tay, không dấu vết mà dùng khuỷu tay chạm nhẹ ống tay áo anh.

 

Âm thanh vật liệu may mặc cọ xát rất nhỏ vang lên, Vân Thâm dừng bước, ánh mắt theo hàng mi đen nhánh rũ xuống.

 

“Là anh họ.”

 

Ôn Dữu tim đập thình thịch, không đầu không đuôi mà thốt ra ba chữ này.

 

Bất luận thế nào.

 

Vẫn là muốn giải thích.

 

Cho dù anh không thèm để ý.

 

Thì cô vẫn canh cánh trong lòng, cô không qua được ải của chính mình. Vân Thâm sửng sốt: “Cái gì?”

Ôn Dữu hít sâu một hơi, cảm giác ngực lạnh buốt, giọng nói cũng có chút khô khốc: “Chính là…… Đêm qua, em có tiệc liên hoan với người thân, anh họ của em, cũng chính là Quý Dư Xuyên đi toilet, cứ bắt em hỗ trợ cầm quần áo, sau đó liền đụng phải anh và người phụ nữ gọi em kia là mợ của em.”

 

……

 

Nói xong những lời này, Ôn Dữu có một tia hối hận.

 

Vân Thâm có lẽ đã quên chuyện này, nghe cô đột nhiên nhắc tới, anh khẳng định cảm thấy rất kỳ quái, thực khó hiểu đi.

 

Ai.

 

Vẫn là quá xúc động. Quả nhiên.

Anh nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, hơi nhướng mày, ngữ khí không mặn không nhạt nói: “Không có việc gì nói cái này làm gì?”

 

Ôn Dữu trấn định nói: “Không có gì, chỉ là thấy anh hình như quen anh họ của em, em tùy tiện nói vậy thôi.”

 

Vừa nói, cô vừa gom áo bông trên người, nhanh gọn lẹ hơn bình thường vài phần: “Xe em gọi tới rồi, em đi trước đây.”

 

Lời còn chưa dứt, cô trực tiếp lướt qua Vân Thâm, bước nhanh đi đến chỗ để giày, xách túi, thay giày, liền mạch lưu loát.

 

Bàn tay nắm lấy tay nắm cửa, còn chưa mở cửa, cô bỗng nhiên nghe được Vân Thâm ở phía sau lười nhác mà gọi cô một tiếng: “Ôn Dữu.”

 

Ôn Dữu giật mình, động tác mở cửa hơi khựng lại, quay đầu lại nhìn anh.

 

“Khi nào trở về?” Anh đứng dưới ánh đèn treo sáng ngời, ngũ quan góc cạnh thâm thúy, mí mắt mỏng hơi nâng lên, nói, “Tôi cũng tùy tiện hỏi

 

thôi.”

 

Cô tùy tiện nói.

 

Anh liền tùy tiện hỏi một chút.

 

Ôn Dữu nhìn anh, mơ hồ cảm giác không khí lạnh lẽo nấn ná trong nhà tiêu tán một chút.

 

“Không biết.” Ôn Dữu chớp chớp mắt, “Chắc là sau bữa tối.” “Được.”

Vân Thâm không nói gì nữa, xoay người đi vào khu sinh hoạt. Ôn Dữu đi ra chỗ để giày, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Đây hình như là lần đầu tiên sau khi cô dọn đến đây, Vân Thâm hỏi cô khi nào trở về.

 

Trước kia đều là cô hỏi. Sau đó nhìn anh rời đi.

Lại sau đó, không mong chờ gì mà tự mình sinh hoạt, thẳng đến anh ở một ngày nào đó đột nhiên xuất hiện, rồi lại nhanh chóng rời đi.

 

Cuộc sống như vậy, dường như đã có chút thay đổi.

 

……

 

Bên kia.

 

Ôn Dữu đi rồi, Vân Thâm thoải mái vươn vai, trở về phòng ngủ cởi áo khoác, chuẩn bị đi ngủ.

 

Tối hôm qua sau bữa tiệc, anh trở về công ty tăng ca, cả đêm không ngủ.

 

Hiệu suất công việc thấp đến kỳ lạ, anh thức trắng mấy giờ, rốt cuộc không thể cưỡng ép bản thân, bực bội mà rời khỏi công ty, lái xe thẳng về nhà.

 

Chạy đến nửa đường mới phát hiện, không hiểu sao lại đi lên đường cao tốc hướng Đông Cảng.

 

Vòng trở về cũng phiền phức, anh dứt khoát chạy một đường đến cùng, liền như vậy trở lại căn nhà ở vị trí xa xôi này.

 

Giờ phút này, mặt trời đã lên cao, ánh sáng rực rỡ trải rộng khắp mặt đất.

 

Vân Thâm kéo kín rèm che nắng, cơn buồn ngủ mãnh liệt trước nay chưa từng có, anh nhanh chóng tắm rửa, tóc cũng không sấy khô, tùy tiện nằm lên giường.

 

Trước khi bị cơn buồn ngủ hoàn toàn xâm chiếm, trong đầu Vân Thâm hỗn độn vang lên mấy câu nói.

 

……

 

“Tiểu Xuyên, sao lại để lại Dữu Dữu chờ lâu như vậy?” “Ôn Dữu, đi thôi.”

 

“Anh Vân Thâm là anh trai của bạn thân em.” “Anh họ của em, Quý Dư Xuyên.”

……

 

Vân Thâm nhíu nhíu mày, chậm rãi mở mắt.

 

Lần trước, Ôn Dữu bị anh trai ruột của cô bắt nạt, sau khi Vân Thâm đưa cô về nhà, anh đã nhờ người ở nước ngoài tra chi tiết về người anh trai

kia của cô.

 

Noah Bled, mẹ anh ta là A Lai Á Bled, đã kết hôn ba lần, lần lượt sinh ba đứa con.

 

Mà A Lai Á, là con một, không có anh chị em ruột. Cho nên.

Ôn Dữu, cô gái này, từ đâu ra mợ, từ đâu ra anh họ vậy?

 

Vân Thâm xoa xoa huyệt thái dương, chỉ cảm thấy đầu càng thêm đau.

Bình Luận (0)
Comment