Khi Ôn Dữu đến nhà Lê Lê, mới hơn 7 giờ sáng một chút.
Căn hộ thông tầng trên đỉnh tòa nhà ven sông, cảnh quan rộng rãi, tráng lệ huy hoàng, Ôn Dữu đã tới rất nhiều lần, đối với sự hào hoa ở nơi này đã sớm quen thuộc, nhẹ nhàng đi vào khu sinh hoạt ở lầu hai, tiến vào phòng ngủ chính.
Lê Lê còn đang mơ màng, trong ổ chăn bỗng nhiên chui vào một thứ lạnh như băng.
“Mới mấy giờ mà cậu đã tới?” Cô mơ mơ màng màng hỏi. Ôn Dữu: “Tiểu nhân đến hầu ngủ đây ạ.”
Lê Lê có thói quen ngủ ôm người, tay chân thuận thế ôm lấy Ôn Dữu: “Ta lệnh cho người ôm ta.”
……
Đợi trong chốc lát, không thấy Ôn Dữu trả lời, Lê Lê mở đôi mắt mơ màng liếc cô, mới phát hiện Ôn Dữu vừa đặt đầu xuống gối đã ngủ say, hơi thở đều đặn, nằm thẳng tắp lại tự tại, ngược lại làm cho Lê Lê giống như một con mèo bám người.
Lê Lê bĩu môi, cằm gối lên hõm vai Ôn Dữu, cùng nhau chìm vào mộng đẹp.
Ngủ đến gần trưa, Vân Nhiêu tới, hai người họ mới dậy.
Ăn qua bữa sáng muộn đơn giản, chuyên viên làm đẹp đã tới cửa.
Trong nhà có một gian phòng làm đẹp chuyên dụng, vừa vặn ba giường, ven tường bày một dãy thiết bị y tế thẩm mỹ sang trọng, rất nhiều thứ Ôn Dữu còn không gọi được tên. Cả buổi chiều, ba người họ đều ngâm mình trong căn phòng này, từ đầu đến chân đều thoải mái được người
khác hầu hạ.
Khi uống trà chiều, Ôn Dữu than thở với họ về buổi xem mắt kỳ quặc ngày hôm qua.
“Quý Dư Xuyên?” Lê Lê có chút ấn tượng với cái tên này, “Thiếu gia nhà họ Quý trong giới tài chính ở San Francisco?”
Ôn Dữu: “Anh ta nổi tiếng vậy sao? Sẽ không có nhiều tai tiếng tra nam lưu truyền chứ?”
“Cái đó thì không.” Lê Lê nói, “Nhà anh ta tuy rằng không giàu bằng
nhà tớ, nhưng ba mẹ anh ta là người khá tốt, ở San Francisco giúp đỡ rất nhiều người Hoa, cho nên tương đối nổi tiếng. Tớ biết anh ta, là bởi vì công ty tớ có một hot girl mạng nghìn vạn follow, cũng ở San Francisco, theo đuổi anh ta khá lâu, khoảng thời gian trước lại bị từ chối một lần,
các cậu đoán anh ta từ chối thế nào?” “Từ chối thế nào?”
Lê Lê: “Quý thiếu gia nói, anh ta phải về nước tìm bạch nguyệt quang.”
……
“Thần kinh!” Ôn Dữu suýt chút nữa phun ngụm cà phê vừa uống ra, “Đừng nhìn tớ, không liên quan đến tớ.”
Lê Lê cười cụng ly cà phê với cô, làm mặt quỷ nói: “Khả năng cao chính là cậu. Nhà anh ta thật sự không tệ, cha mẹ nhân hậu, không có bê bối gì,
so với gia đình tớ thoải mái hơn nhiều. Nếu cậu muốn tìm hiểu thêm về tình hình gia đình anh ta, tớ có thể giúp cậu tra.”
“Tớ không cần.” Ôn Dữu nhận ra Lê Lê đang trêu chọc mình, dưới bàn đạp cô ấy một cái, trên mặt vẫn không đổi nói, “Nói như vậy, gia đình
của Nhiêu Nhiêu cũng rất thoải mái, chú Vân và dì Khương đều rất dễ ở chung.”
“Ba mẹ tớ rất tốt.” Vân Nhiêu chống má nói, “Nhưng so với gia đình trí thức thì không thể bằng. Ba mẹ tớ không quá cởi mở, là kiểu gia trưởng truyền thống Trung Quốc, nhìn anh tớ phát phiền họ thế nào là biết……”
Lời còn chưa dứt, điện thoại di động đặt trên bàn của Vân Nhiêu bỗng nhiên vang lên.
Cô liếc mắt nhìn số điện thoại, cười nói: “Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến.”
Cuộc gọi là của Vân Thâm, Vân Nhiêu cầm điện thoại, đi ra ban công nghe máy.
Mở đầu nói về chuyện trong nhà, hai ba câu liền nói xong. Theo tính cách của Vân Thâm, nói xong sẽ cúp máy, Vân Nhiêu tay đã đặt ở nút tắt màn hình, không ngờ anh lại lan man sang chuyện khác, giống như đặc biệt rảnh rỗi, hỏi cô hiện tại đang làm gì.
Vân Nhiêu trả lời đúng sự thật, đang ở cùng Ôn Dữu và Lê Lê.
Vân Thâm thuận thế hỏi cô, giọng nói nghe không chút để ý: “Ba mẹ Ôn Dữu ly hôn rồi sao?”
Vân Nhiêu: “Đúng vậy, hình như đều tái hôn rồi.”
Vân Thâm lại hỏi: “Cha dượng mẹ kế của em ấy thế nào?”
“Để em nghĩ xem…… Dữu Dữu rất ít khi nhắc đến những chuyện này, em chỉ nhớ mẹ cậu ấy tái hôn với người rất có tiền, ba cậu ấy tái hôn với người nhà hình như họ Quý, sau khi tái hôn sinh một trai một gái.Ôn Dữu ngày hôm qua còn cùng họ ăn cơm.” Nói đến đây, Vân Nhiêu dừng lại một chút, hỏi ngược lại Vân Thâm, “Anh không có việc gì hỏi những thứ này làm gì?”
Vân Thâm nhàn nhạt nói: “Không phải anh đang ở cùng một chỗ với em ấy sao, tìm hiểu một chút về tình hình gia đình, tránh nói sai.”
Vân Nhiêu khẽ “Xì” một tiếng: “Anh sẽ sợ nói sai sao?” Vân Thâm: “Cúp đây.”
Vân Nhiêu vừa định bỏ điện thoại xuống, bỗng nhiên lại nghe thấy anh nói: “Khoan đã.”
Vân Nhiêu tức giận: “Làm gì?”
Vân Thâm giọng nói lười biếng, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Anh trai em tùy tiện hỏi thôi, đừng nói cho ôn Dữu biết.”
Vân Nhiêu: “Được, em kín miệng mà.” Trở lại trong nhà.
Vân Nhiêu vừa ngồi xuống, liền thấy Ôn Dữu cùng Lê Lê không hiểu sao lại xô xô đẩy đẩy, Ôn Dữu mặt có chút hồng, ôm cái ly không nói lời nào, Lê Lê chọc cô hai cái, cuối cùng vẫn là tự mình hỏi: “Anh Vân Thâm nói gì với cậu vậy?”
Vân Nhiêu nhấp một ngụm cà phê, không hề có gánh nặng tâm lý mà bán đứng anh trai: “Anh ấy hỏi tớ ba mẹ Ôn Dữu có phải l.y h.ôn không, còn hỏi cha dượng mẹ kế của Dữu Dữu thế nào.”
Ôn Dữu khó có thể tin mà ngây ngẩn cả người, Lê Lê thì cười trêu chọc: “Tuy rằng không biết anh ấy hỏi cái này làm gì, nhưng nghe có vẻ rất quan tâm Dữu chúng ta.”
“Cậu trả lời thế nào?” Ôn Dữu hỏi Vân Nhiêu.
“Tớ cứ nói thật thôi.” Vân Nhiêu nhìn cô, bỗng nhiên có điểm áy náy, “Chắc là có thể nói cho anh ấy biết chứ?”
“Đương nhiên là có thể rồi!” Lê Lê cướp lời Ôn Dữu.
Ôn Dữu có chút quẫn bách, không phải lo lắng Vân Thâm biết gia cảnh lộn xộn của cô, cô cảm thấy những chuyện đó tựa như mây bay, biết cũng không sao, sẽ không trở thành dấu vết gì trong cuộc đời cô, cô càng sẽ không vì thế mà cảm thấy tự ti, cô để ý chính là Vân Thâm vì sao đột nhiên hỏi Vân Nhiêu những điều này, cứ cảm thấy có liên quan đến những lời cô nói với anh sáng nay.
Chẳng lẽ…… Là để xác nhận Quý Dư Xuyên có phải là anh họ ruột của cô không?
Nhưng anh vì sao lại hoài nghi? Vì sao phải để ý chuyện này? Ôn Dữu không thèm để ý, trong mắt cô, Quý Dư Xuyên vĩnh viễn là người thân, sẽ không có thân phận khác.
Có lẽ anh chỉ là tùy tiện hỏi thôi. Chắc là vậy.
Anh, cái gì cũng rất tùy tiện……
“Dữu? Đại tiên?” Vân Nhiêu cầm lấy cái muỗng bạc nhỏ, ở trước đôi mắt thất thần của Ôn Dữu quơ quơ, “Nghĩ gì mà ngây ra vậy?”
“Không có gì.” Ôn Dữu lắc lắc đầu, thu hồi suy nghĩ, hai má ửng đỏ dần dần nhạt đi, cô bình tĩnh cầm lấy chiếc máy tính bảng trên bàn, dời đi lực chú ý nói, “Không phải muốn làm móng sao? Mau chọn kiểu dáng đi.”
Vân Nhiêu thò lại gần nhìn một chút, không được mấy giây, cô lại cầm điện thoại lên, buồn bực nói: “Các cậu chọn trước đi, anh tớ lại tìm tớ.”
Tâm tình vừa mới bình tĩnh lại của Ôn Dữu lại dâng lên một chút, nhàn nhạt than thở một câu: “Hôm nay anh ấy nhiều chuyện thật đấy.”
Ôn Dữu cùng Lê Lê ghé vào cùng nhau lựa chọn kiểu dáng móng, Lê Lê xem rất nghiêm túc, Ôn Dữu ánh mắt lại không tập trung, thường hướng chỗ Vân Nhiêu liếc mắt một cái.
Cô tự cảnh cáo mình trong lòng, hai anh em người ta nói chuyện, không liên quan đến cô, không cần tự mình đa tình.
Chỉ qua một lát, Vân Nhiêu liền buông di động, dịch ghế lại gần Ôn Dữu, thuận miệng nói: “Anh tớ nói anh ấy ở gần đây, lát nữa tới đón tớ về nhà.”
Giọng nói vừa dứt, không khí tĩnh lặng một lát. Vân Thâm lát nữa sẽ tới.
Ý nghĩ này ở trong đầu Ôn Dữu bén rễ nảy mầm, cô theo bản năng cầm điện thoại trên bàn lên, bật camera trước lên soi mặt mình.
Hôm nay cô tiêm filler, chiếu laser tái tạo collagen, phản ứng phụ so với Lê Lê và Vân Nhiêu nghiêm trọng hơn, trên mặt nổi lên không ít chấm đỏ nhỏ và vết bầm, thoạt nhìn xấu không thể tả.
Lê Lê ở dưới bàn nhéo nhéo chân Ôn Dữu, nói với Vân Nhiêu: “Anh trai và Đại Tiên ở cùng một chỗ, vừa lúc đem hai người đi luôn đi.”
Ôn Dữu lắc đầu: “Anh ấy chưa chắc về căn nhà tớ đang ở.” Lê Lê: “Cậu tính một quẻ, xem tối nay anh ấy về đâu.”
“Không được.” Ôn Dữu nói, “Bây giờ tâm trạng có chút rối loạn, tính không chuẩn.”
“Sao vậy?” Lê Lê sờ eo Ôn Dữu, véo tới véo lui, “Đang yên lành, vì sao tâm lại loạn?”
Ôn Dữu bị cô bạn véo đến ngứa ngáy, hất tay cô ra, đỏ mặt nói: “Công việc chưa làm xong, cho nên rất phiền. Còn cậu, cậu cũng làm tớ rất
phiền!”
Ngại Vân Nhiêu ở đây, Lê Lê không dám quá làm càn, bằng không thật muốn nhào lên cùng Ôn Dữu đánh một trận sống chết, hỏi rõ ràng cô rốt cuộc là vì ai mà tâm loạn.
Làm móng mất hơn một giờ, làm xong vừa lúc ăn tối, sau khi ăn xong khoảng chừng 7 giờ, ba người bạn thân ngồi ở bàn đu dây trên ban công hóng gió.
Ôn Dữu lại đắp một miếng mặt nạ y tế, ngửa khuôn mặt lạnh băng nhìn lên bầu trời, đếm những ngôi sao thưa thớt có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Lê Lê đã thông báo trước với bảo vệ khu chung cư, xe của Vân Thâm có thể trực tiếp lái vào, dừng ở trước cửa tòa nhà.
Ôn Dữu xé mặt nạ xuống, không ngờ anh lại tới nhanh như vậy. Ba người cùng nhau đi xuống lầu.
Ngoài cửa tòa nhà, một chiếc xe G lớn màu đen vững vàng đỗ dưới tán cây, thân xe cao lớn che khuất một mảng lớn tầm nhìn, giống như dã thú ngày ngủ đêm đi, tính xâm lược cực mạnh.
Vân Thâm có một sở thích tương đối tốn kém là mua xe. Anh ngồi xe nào không quan trọng, nhưng lái xe lại thích lái SUV hoặc xe việt dã gầm cao, ví dụ như Land Rover, Mercedes-Benz, Carlmann King, trong đó Ôn Dữu từng thấy qua, không dưới năm chiếc.
Anh đứng ở bên ngoài ghế lái, nghiêng người đối diện với ba cô gái đi ra từ cửa tòa nhà.
Ánh đèn đường ảm đạm hắt xuống, anh cúi đầu xem di động, mặt nghiêng sắc sảo, tóc ngắn đen nhánh, lộ ra một đoạn cổ được ánh đèn chiếu đến trắng lạnh, tương phản mãnh liệt với chiếc áo khoác màu đen tuyền cùng màu tóc.
Anh cứ như vậy lười biếng dựa vào bên cạnh xe, cách các cô gái rất xa, cơ hồ hòa hợp với bóng đêm.
So với người anh trai đón em gái về nhà, càng giống một sát thủ cao lãnh đang chờ nhiệm vụ.
“Anh.” Vân Nhiêu tức giận gọi anh một tiếng.
Cô ghét nhất là ngồi chiếc G này, gầm xe quá cao, lên xe giống leo núi, xuống xe giống nhảy lầu, cực kỳ tốn sức.
Vân Thâm nâng mắt, nhìn thấy Vân Nhiêu một mình đi về phía anh.
Ôn Dữu cùng Lê Lê đứng ở cửa tòa nhà, giống hai đứa bé giữ cửa xinh xắn.
Lê Lê ấn tay lên eo Ôn Dữu, dùng sức muốn đẩy cô về phía trước. Ôn Dữu đứng yên không nhúc nhích, hai người âm thầm so kè, thẳng đến phía trước truyền đến một tiếng lạnh nhạt:
“Đứng ngốc đó làm gì?” Một lát sau.
Thấy cô vẫn không có phản ứng, Vân Thâm ánh mắt thẳng tắp rơi vào đáy mắt xanh biếc như đá quý của cô: “Lại đây.”
Vài phút sau, chiếc Mercedes-Benz việt dã màu đen thuần khiết rời khỏi cổng khu chung cư, hòa vào dòng xe cộ tấp nập.
“Cậu thế mà một bước liền bước lên được chiếc xe này.” Vân Nhiêu nói với Ôn Dữu, “Xem ra cậu rất thích hợp ngồi chiếc xe này.”
Các cô gái ngồi ở hàng ghế sau, Ôn Dữu dựa bên trái, vui vẻ đáp lại: “Ai bảo chân tớ dài.”
Xe dừng ở ngã tư chờ đèn xanh đèn đỏ, Ôn Dữu nhìn thấy trên đảo an toàn, có không ít người giơ điện thoại lên, cực kỳ hâm mộ mà chụp ảnh chiếc xe của họ.
Vân Nhiêu không để bụng: “Có gì hay mà chụp?”
Ôn Dữu: “Bởi vì ngầu. Chiếc này còn là phiên bản nâng cấp bóng đêm đấy.”
Vân Nhiêu nhìn cô một cái: “Cậu hiểu biết cũng nhiều đấy.”
Ôn Dữu nhếch khóe môi, chưa nghĩ ra nên đáp thế nào, liền nghe trên ghế lái truyền đến một tiếng cười khẽ: “Rất tinh mắt.”
Giọng anh rất trầm, mang theo âm gió, bốn chữ nhẹ nhàng bâng quơ, dừng ở trong tai Ôn Dữu, giống như đàn chim sẻ cúi đầu kiếm ăn, mổ đến tim cô ngứa ngáy.
Đưa Vân Nhiêu về đến nhà, trên xe chỉ còn lại Vân Thâm và Ôn Dữu. Xe dừng ở cửa nhà Vân Nhiêu, không lập tức nổ máy rời đi.
Không khí trầm tĩnh đến mức khiến người ta bồn chồn, Ôn Dữu ngồi ở phía sau Vân Thâm, mượn kính chiếu hậu thấy được đôi mắt đen nhánh của anh, ánh mắt chạm vào cô, mí mắt hơi rũ xuống, thoạt nhìn không quá thân thiện.
“Tôi là tài xế của em à?” Anh kiêu ngạo nói, “Ngồi lên phía trước.”
“À.” Ôn Dữu mới phản ứng lại. Vừa rồi cùng Vân Nhiêu ngồi phía sau không cảm thấy có gì, bây giờ chỉ còn lại cô ngồi phía sau, quả thật có chút bất lịch sự.
Ôn Dữu nhanh nhẹn nhảy xuống xe, mở cửa xe ghế phụ, chân vừa bước trèo lên, rất mạnh mẽ.
Ghế phụ cảm giác thoải mái hơn ghế sau, cô dựa vào lưng ghế, nhẹ nhàng hô hấp, thả lỏng cơ thể.
Đợi một lúc, xe vẫn không khởi động.
Ôn Dữu không hiểu nguyên do, chuyển mắt nhìn về phía anh trên ghế lái.
Liền thấy anh cũng nghiêng mặt nhìn cô, đáy mắt chìm trong bóng tối, không rõ ý vị, tầm mắt theo lông mi rơi xuống, khóe môi có một độ cong không chút để ý, giống như đang xem xét cái gì, lại thấy được chuyện rất buồn cười.
Ôn Dữu lưng dán vào ghế, chớp chớp mắt.
Muốn hỏi anh làm sao vậy, miệng vừa mở ra, cả người bỗng dưng căng thẳng, há miệng quên lời.
Vân Thâm rũ mắt, tay phải đặt trên hộp tỳ tay, bỗng nhiên cúi người lại gần, hơi thở nam tính mang tính xâm lược mười phần ập đến, sống mũi cao thẳng cơ hồ chạm vào tóc mái Ôn Dữu.
Tim Ôn Dữu đột nhiên đập loạn, ngửi được mùi hương trà đá anh thường dùng, so với bất cứ lần nào trước đây đều nồng nàn rõ ràng, che trời lấp đất bao phủ lấy cô.
Anh dùng gần nửa thân mình đè lên người Ôn Dữu, duỗi dài tay trái, kéo dây an toàn ghế phụ xuống.
Ôn Dữu hơi ngẩng mặt, hàng mi dài run rẩy, cảm giác hơi thở ấm áp của mình đều sẽ phẩy qua khuôn mặt anh.
Chưa bao giờ gần gũi nhìn khuôn mặt này như vậy, cô cưỡng chế xúc động muốn cúi đầu, tầm mắt đảo qua cằm lạnh lùng lại tinh xảo của anh, hướng lên trên một chút, rơi xuống trên môi, khóe môi anh là hình thoi
sắc bén, viền môi không rõ ràng, màu sắc rất nhạt, không biết vì cái gì, cho người ta một loại cảm giác mềm mại không hợp với con người anh……
Trời ạ!
Cô đang nghĩ cái gì vậy!
Mặt Ôn Dữu nóng đến mức muốn bốc hỏa, lập tức dời đi tầm mắt, gắt gao nhìn chằm chằm hộp tỳ tay bên cạnh.
Dây an toàn từ trước người cô xẹt qua, “Cạch” một tiếng, cùng khóa cài khớp chặt.
Trong vài giây ngắn ngủi, Vân Thâm nhanh chóng kéo người ra khỏi người cô, ngồi trở lại vị trí.
“Vốn dĩ muốn xem khi nào em mới có thể nhớ ra.”Anh một tay đặt lên tay lái, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên xuống, không nhanh không chậm nói, “Nhưng hình như, đánh giá cao em rồi.”
Ôn Dữu mặt quay ra ngoài cửa sổ, cố gắng trấn định nói: “Nhắc nhở em một tiếng là được thôi.”
Làm gì phải nhào qua như vậy. Làm cho người ta sợ hãi.
Rất kỳ quái, không giống chuyện anh sẽ làm.
Vân Thâm vừa khởi động xe, vừa thản nhiên nói: “Cho em một bài học.”
Ôn Dữu không nói gì, vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, nỗ lực bình phục tâm tình.
Quá khẩn trương, mặt sẽ đỏ lên, hơn nữa những vết lốm đốm còn sót lại do làm đẹp, thật sự rất khó coi.
Nhà Vân Nhiêu ở phía tây Thân Thành, cách khu Đông Cảng rất xa, phải đi lên đường cao tốc vành đai ngoài gần một giờ mới có thể đến.
Trong xe hoàn toàn yên tĩnh lại, Ôn Dữu cảm thấy có chút xấu hổ, hỏi Vân Thâm có thể bật chút nhạc không.
“Em muốn nghe bài gì?” Vân Thâm hỏi. “Ngũ Bách đi.”
Vân Thâm nhướng mày. Anh cũng rất thích Ngũ Bách.
“Kết nối Bluetooth của em đi.” Vân Thâm nói, “Nhạc trên loa xe không được đầy đủ.”
Ôn Dữu gật đầu. Cô có một danh sách bài hát rất thích, cũng muốn cho anh nghe thử.
Kết nối với Bluetooth trên xe, bài hát đầu tiên là bài 《Nước Mắt Cầu Kiều》 đang rất hot gần đây.
Tiếng hát từ loa xe chảy ra. Lời bài hát liên quan đến tình yêu, cô đơn, khiến cho bầu không khí trong xe càng thêm đình trệ.
Đúng lúc này, điện thoại di động Ôn Dữu rung lên, mấy tin nhắn công việc gửi đến.
Cô như tìm được một khe hở để thở, lập tức cầm điện thoại lên, bùm bùm xử lý nội dung công việc, tâm tình rất nhanh liền hoàn toàn bình tĩnh lại.
Người nói chuyện với Ôn Dữu là Lỗi Lạc, anh ta hiện tại cũng vào tổ dự án 《Dưới Ánh Bình Minh》, cùng Ôn Dữu không ở một tổ, nhưng có rất nhiều công việc cần kết nối.
Có lẽ là ngại gõ chữ tốn công, Lỗi Lạc gửi cho Ôn Dữu tin nhắn thoại, Ôn Dữu từng cái chuyển thành văn bản để đọc.
Trong xe, bầu không khí không ai làm phiền ai giằng co hơn mười phút, trong khoảng thời gian này, Ôn Dữu trước sau nghiêm túc nhìn chằm chằm di động, không ngẩng đầu lên một lần.
Cô đoán Vân Thâm nhất định không mặn không nhạt nhìn về phía trước, không hề quan tâm cô đang làm gì.
Thẳng đến khi phía trước đường xe chạy ít đi, phía bên phải một chiếc ô tô đột nhiên chen vào, Vân Thâm khẽ đạp phanh lại, Ôn Dữu không cầm chắc điện thoại, điện thoại trượt ra ngoài, cô duỗi tay lấy, không cẩn thận nhấn mở một tin nhắn thoại màu xanh lục, loa xe đột nhiên phát ra giọng nam trẻ tuổi –
““Rừng cây A phong phát xạ khí ảnh hưởng đến số liệu di động của nhân vật, cần phải sửa lại một chút……”
Nói chính là nội dung công việc rất bình thường, Ôn Dữu nói tiếng “Xin lỗi”, sau đó bình tĩnh cúi người, nhặt điện thoại lên.
Đang lúc cô định tiếp tục xử lý công việc, người đàn ông trên ghế lái đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Nuôi mèo kia hả?”
Ôn Dữu ngẩn người, nhất thời không phản ứng kịp.
Rất nhanh, cô nhớ tới mấy tháng trước, có hôm ở phòng bếp, Vân Thâm giống như trong lúc vô ý nhìn thấy Lỗi Lạc gửi cho cô video mèo con, nghe được giọng nói của anh ta.
Ôn Dữu càng kinh ngạc: “Cái này anh cũng nhớ rõ?” Vân Thâm thản nhiên nói: “Trí nhớ tốt.”
Ôn Dữu nhìn anh, vẫn là cảm thấy rất hiếm lạ.
Tin nhắn công việc liên tục không ngừng nhảy ra, Ôn Dữu thu hồi ánh mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm di động.
Xe đã chạy trên đường cao tốc được nửa giờ, dần dần rời khỏi nội thành phồn hoa, phong cảnh xung quanh càng thêm thanh lãnh ảm đạm.
Ôn Dữu nhịn không được giơ tay sờ sờ cổ, chỉ cảm thấy nhiệt độ trong xe cũng đang chậm rãi hạ thấp.
Cô nhấn mở một ảnh động Lỗi Lạc gửi tới, bỗng nhiên “Phụt” một tiếng cười ra tiếng.
Cảm giác được một ánh mắt lạnh lẽo rơi xuống trên người, Ôn Dữu ngẩng đầu, theo bản năng giải thích: “Đồng nghiệp gửi một trường hợp hiệu ứng hạt thất bại, rất buồn cười.”
Ý tứ là cô vẫn đang nghiêm túc làm việc, mà không phải đang cùng người khác tán gẫu vui đùa.
Vân Thâm không phản ứng với cô.
Bầu không khí trong xe đặc biệt ngột ngạt, Ôn Dữu không tự giác buông di động, nhìn sườn mặt Vân Thâm.
Hình như rất bình thường.
Anh trời sinh sắc mặt đã khó coi, vĩnh viễn đều là bộ dáng lười biếng lại không kiên nhẫn, Ôn Dữu không nhìn ra được nguyên do gì.
Cô đang định cầm điện thoại lên tiếp tục công việc, ánh mắt lơ đãng hướng về phía trước, bỗng nhiên ngây ngẩn.
Con đường này cô nhớ rõ, rẽ phải vào đường nhánh, xuống đường cao tốc liền đến gần nhà bọn họ.
Thế nhưng.
Vân Thâm lại giữ nguyên hướng đi thẳng, trực tiếp bỏ qua đường nhánh bên phải!
“A……” Anh tựa hồ giờ mới phát hiện ra điều này, lười biếng kéo dài âm cuối, nói, “Xin lỗi, thật sự quá mệt mỏi, không nhìn rõ đường.”
Ôn Dữu:……
Bọn họ đang ở trên đường cao tốc, chỉ cần đi nhầm một lối rẽ, đều phải vòng rất xa mới có thể quay lại.
Ôn Dữu tự nhiên không ngại đường vòng, càng không ngại cùng anh ở trên xe lãng phí thời gian. Cho nên tâm thái cô rất bình thản, dùng ngữ khí quan tâm hỏi: “Anh mệt rồi sao?”
“Em nói xem?” Anh một tay đặt trên tay lái, đường cong sắc bén trên mặt chuyển qua, đôi mắt đen ánh đèn đuôi xe phía trước lập lòe, minh minh diệt diệt, hết sức trêu ngươi.
Anh không nặng không nhẹ liếc cô, thần sắc bỗng nhiên mang theo vài phần trách cứ, dường như đang giáo dục cô: “Em biết ngồi ghế phụ quan trọng nhất là chuyện gì không?”
Ôn Dữu: “Chuyện gì?”
Vân Thâm gằn từng chữ một nói: “Làm người lái xe tỉnh táo.”
Ý tứ trong lời này dường như là, anh sở dĩ mệt mỏi đi nhầm đường, trách nhiệm chính là ở cô.
Ôn Dữu cảm giác trên vai đè nặng trách nhiệm, nghĩ đến anh lái xe quả thật vất vả, vì thế không có phản bác, yên lặng gật đầu hai cái, tỏ vẻ đã hiểu.
Vân Thâm thấy cô vẫn giữ im lặng, nhịn không được bực bội “Chậc” một tiếng.
“Nói chuyện.” Anh ngữ khí lạnh lùng, không hề úp úp mở mở, trực tiếp sai khiến cô nói, “Tôi sắp buồn ngủ c.h.ế.t rồi, em phải không ngừng nói chuyện với tôi, làm tôi tỉnh táo một chút.”
Vừa nói, anh vừa nước chảy mây trôi mà lại lần nữa đi sai đường, chiếc xe việt dã màu đen thuần khiết tựa như báo săn, phóng như bay trên đường cao tốc vành đai ngoài.
“Được được.” Ôn Dữu miệng đầy đồng ý, “Anh……”
Lập tức bảo cô nói chuyện, còn phải không ngừng nói, trong đầu cô trừ bỏ số liệu chính là trống rỗng, căn bản không biết nên nói cái gì.
“Anh chờ em một chút, em xem lại tin nhắn.” Ôn Dữu nói xong, lần nữa cầm điện thoại lên, nhưng cũng không có mở WeChat, mà là mở một ứng dụng sách, ở khung tìm kiếm nhanh chóng nhập ——
【 Cùng người đang lái xe nói chuyện thì nói chuyện gì mới ổn? 】
Không đúng.
Ôn Dữu ôm di động, hơi nghiêng người, làm điện thoại hoàn toàn quay lưng về phía Vân Thâm, sửa lại mấy chữ ——
【 Cùng người mình thích nói chuyện thì nói chuyện gì mới ổn? 】
Tùy tiện tìm kiếm một chút liền hiện ra rất nhiều câu trả lời, Ôn Dữu nhấn mở một bài viết có lượt tương tác cao, “50 câu hỏi giúp bạn và crush càng nói chuyện càng thăng hoa”, đọc nhanh như gió, mặt cô bất giác đỏ lên. Mấy vấn đề này đều rất lộ liễu, không thích hợp với tình huống hiện tại của cô.
Nhanh chóng đổi cái khác……
Chấm đỏ định vị vệ tinh trên bản đồ di chuyển nhanh chóng, bọn họ càng ngày càng xa mục đích đã định. Đầu xe một đường hướng bắc, cách đường nhánh bỏ lỡ đầu tiên, đã mười km.
Trong không khí yên tĩnh, giọng nói không kiên nhẫn của anh lại lần nữa vang lên: “Được rồi.”
Ôn Dữu ngẩng đầu nhìn anh, không biết là không cần cô nói nữa, hay là có ý khác.
Kỳ thật cô đã nghĩ xong nên nói gì. Cô chuẩn bị đem những vấn đề làm đẹp hôm nay ở nhà Lê Lê nói một lần, như vậy không chỉ có thể giết thời gian, tăng thêm hiểu biết của anh về cô, còn có thể giải thích vì sao mặt cô hôm nay lại xấu như vậy.
Lúc này, nhạc trên xe vừa lúc phát đến bài 《Bị Động》—— Em có thể học cách đối với anh lạnh nhạt,
Vì sao lại không học được cách thu hồi tình yêu. Đối mặt với anh là sự tr.a t.ấn lớn nhất đối với em, Mấy năm nay vẫn luôn không nói với anh.
Theo phần hát chính kết thúc, điệp khúc cao trào vang lên, Vân Thâm quay đầu, nhìn Ôn Dữu, cảm thấy bộ dáng này của cô thật sự rất tr.a t.ấn người.
Anh rất nhanh thu hồi tầm mắt, nhìn về phía trước, không chút để ý nhếch môi, nói với cô gái bên cạnh: “Không muốn nói chuyện cũng được.”
“Vậy chúng ta đêm nay, không cần về nhà.”